Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tới nửa đêm, lục phủ ngũ tạng của Vệ Tú giống như là bị ức chế quá lâu, sinh ra nội hỏa khiến cho cả người nóng lên.

A Dung kiểm tra mạch tượng của nàng, bối rối không biết làm gì. Y thuật của cô không bằng được Vệ Tú, chỉ có thể từ mạch tượng nhìn ra bệnh trạng nhưng lại không dám tự tiện dùng thuốc. Lúc này, chỉ có thể lấy khăn lạnh chườm lên trán nàng và cổ tay để giảm bớt nhiệt độ. Nhưng cách này cũng không có hiệu quả lắm. Nghiêm Hoán và vài tên hạ nhân khác canh giữ bên ngoài.

Mỗi một thau nước lạnh được đưa vào, sắc mặt A Dung lại càng nghiêm trọng hơn.

Nghiêm Hoán rốt cuộc không nhìn được, lúc cô đi ra ngoài lần nữa thì kéo cô lại một bên, nhỏ giọng hỏi.

"Tiên sinh làm sao rồi?"

A Dung cũng chỉ cố ép buộc bản thân phải trấn định mà thôi, cô lo lắng nói.

"Tiên sinh nghe tin Trần tử đạp đầu tự tử nên nộ khí công tâm, ảnh hưởng đến khí huyết trong ngũ tạng. Nếu tiếp tục sốt cao không hạ, chỉ sợ sẽ càng nguy cấp hơn."

Nghiêm Hoán xưa nay luôn nói ít làm nhiều, nhưng lúc này cũng không biết phải làm như thế nào. Sự yên tĩnh trong đêm càng khiến cho lòng người hoảng loạn. Sắc mặt Nghiêm Hoán nghiêm trọng, từ từ lấy lại bình tĩnh đưa đề nghị.

"Ta đi mời đại phu."

"Không thể." A Dung lập tức ngăn cản. Đại phu mà tới bắt mạch thì cái gì cũng không thể giấu được.

Nghiêm Hoán suy nghĩ một chút rồi mới tiếp tục.

"Trước báo cho công chúa, nhờ công chúa giúp đỡ xử lý chuyện của đại phu." Có sức ép từ phủ công chúa, không có vị đại phu không quyền thế nào dám tiết lộ cơ mật.

Đây cũng là một biện pháp tốt, nhưng A Dung nhìn hắn có hơi chần chờ.

"Sợ là tiên sinh không muốn thế?"

Hai người nhìn nhau không nói gì chỉ có thể thở hắt ra. Tất nhiên là tiên sinh không muốn rồi. Nàng cố ý căn dặn không được để công chúa biết chuyện. Nhớ đến nàng nửa đêm trong miệng vẫn mơ hồ gọi điện hạ, A Dung cảm thấy lo lắng.

"Đều tại ta..."

Nếu không phải do cô làm việc không cẩn thận, để cho Trần Độ đi phủ Nhữ Nam Vương, tiên sinh cũng không đến mức ngất đi.

Nhưng hiện tại có nói gì cũng vô dụng, Nghiêm Hoán lại đưa ra đề nghị.

"Nếu đợi đến trời sáng mà tiên sinh còn chưa tỉnh thì chúng ta cũng chỉ có thể mời công chúa, không thể chấp nhất nhiều như vậy."

Cũng chỉ có thể như thế.

A Dung trở lại bên trong, Vệ Tú vẫn nhắm mắt như cũ, chân mày lại nhíu lại rất chặt, hơi thở mỏng manh, ngủ không hề ổn chút nào. Dường như là trong mơ, nàng cũng không thể bỏ xuống gánh nặng trên vai mình.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, đôi môi khô ráp tái nhợt, A Dung gọi hai tiếng mà Vệ Tú cũng không hay biết. A Dung chỉ có thể buông tay, giúp nàng lau mồ hôi, dùng nước trà thấm ướt, làm mềm môi nàng.

Chỉ còn một canh giờ nữa là trời sáng, với tình trạng như vậy thì làm sao tiên sinh tỉnh lại được chứ?

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, trời sáng khá trễ. A Dung thức trắng một đêm, vừa chăm sóc Vệ Tú, vừa nhìn ánh sáng bên ngoài đang dần xua đi đêm tối. Đầu tiên chỉ là ánh sáng mông lung, mù mờ, càng lúc sẽ càng tăng lên, chờ tới giờ Thìn (khoảng 9,10 giờ sáng) thì trời đã sáng hẳn. Ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy dán mỏng manh trên cửa sổ mà rọi vào trong phòng.

Vệ Tú chậm rãi mở mắt, A Dung gần như là cực độ vui mừng mà òa khóc, cô vội vàng khom người bên cạnh nàng, nhẹ giọng gọi nhỏ.

"Tiên sinh."

Vệ Tú vô lực quay đầu nhìn lại, vừa thấy A Dung đã nở nụ cười yếu ớt.

"Ngươi vất vả rồi."

Giọng nói của nàng khàn khàn, khô ráp, không có chút sinh khí nào. A Dung rơi lệ, áy náy lên tiếng.

"Nếu không phải nô tì không chú ý thì Trần tử cũng không gặp nạn, tiên sinh cũng sẽ không bệnh nặng như vậy."

Ý cười của Vệ Tú đã bay đi, nàng rũ mắt, ánh mắt mông lung nhìn vào tấm chăn đẹp đẽ đang bao lấy cả người mình, hạ giọng nói.

"Định mệnh đã như vậy rồi. Với hắn mà nói, chết có lẽ sẽ tốt hơn."

A Dung im lặng, đưa tay đặt lên trán Vệ Tú thăm dò bệnh trạng, vẫn còn rất nóng. Cô lại xem ánh mắt của nàng, quả nhiên vẫn mông lung rời rạc, không có chuyển biến tốt hơn chút nào cả. Nhưng mà không hiểu sao, Vệ Tú vẫn có thể khiến bản thân tỉnh lại. A Dung đau lòng khuyên một câu.

"Tiên sinh nên ngủ thêm một lát."

Vệ Tú lắc đầu. Chỉ là một hành động nhỏ như vậy lại khiến cho nàng cảm giác như bị lắc đến choáng váng, nàng nằm yên một lát cho đỡ hơn rồi mới nói.

"Trần Độ đập đầu tự vẫn, không lâu nữa, điện hạ chắc chắn sẽ đến đây."

Hơi thở từ miệng và mũi của nàng vẫn rất nóng, Vệ Tú tinh thông y thuật đương nhiên biết bản thân đang phát sốt. Sau khi xem mạch thì nàng đọc một phương thuốc, để cho hạ nhân nấu một chén đem tới.

A Dung biết không thể lay chuyển được Vệ Tú, chỉ có thể theo lời nàng mà làm việc.


Bộc Dương tới rất nhanh.

Vệ Tú vẫn không thể miễn cưỡng bản thân rời giường, chỉ có thể ngồi tựa gối mềm trên giường. Nàng đã thay y phục chỉnh tề, đầu tóc cũng đã được chải gọn lại, không có chút rối loạn nào. Ngoài trừ là hai má nàng vẫn còn bị nhiệt độ làm cho hơi ửng hồng, còn lại những cái khác thì vẫn giống như bình thường.

Bộc Dương gọi nữ tì đưa mình vào gặp Vệ Tú, thấy nàng vẫn chưa rời giường thì thân thiết hỏi.

"Tiên sinh có chỗ nào không khỏe sao?"

"Trời lạnh giường ấm, nên người có chút lười biếng." Vệ Tú tùy ý cười nói, nhàn hạ tựa vào phía sau lưng, phong thái càng thêm phong lưu, nho nhã.

Hạt cừu phục thi bị, tọa ngọa hữu dư ôn.(1) Vào mùa đông thì thường lưu luyến sự ấm áp trong chăn ấm nệm êm, luôn có lúc muốn vùi mình trong giường một lúc. Bộc Dương không để ý lắm, ngồi lại bên giường, cười nói.

(1) Hạt cừu phục thi bị, tọa ngọa hữu dư ôn: Hai câu này, mình không hiểu nên chỉ giải thích theo nghĩa từ, cao nhân nào biết thì nhờ giải thích giùm nha. Đại ý là vài thô hay vải bông đều không bằng tơ lụa, người ngồi hay đứng gì thì cũng sẽ tỏa ra thân nhiệt thôi.

"Nếu không phải có chuyện quan trọng, đúng là muốn nằm như vậy qua hết buổi trưa."

"Nghe nói Trần Độ tự vẫn, vì chuyện này mà điện hạ bận rộn sao?" Vệ Tú thuận thế hỏi chuyện.

Thấy nàng đoán được thì Bộc Dương cũng trực tiếp nói hết những chuyện đã xảy ra trong hôm qua, cuối cùng còn lo lắng không yên.

"Thụy hiệu chắc chắn phải sửa lại, dư luận nhân gian đang chú ý vấn đề này, chỉ sợ trong một khoảng thời gian cũng không chặn lại được."

Vệ Tú vội vàng nghĩ đối sách, cơn đau như đánh thẳng vào đầu nàng, nơi huyệt thái dương càng phải chịu đừng từng trận đau đớn. Có nhiều cơ hội đã mất rồi là sẽ không thể nào có lại lần thứ hai. Vệ Tú hiểu rõ điều này, nàng cố gắng ép bản thân suy nghĩ, muốn đem chuyện này xử lý rõ ràng, nàng cần phải nghĩ ra một kế sách.

Cho dù nàng giả trang rất tốt, lại cố gắng giữ vững tinh thần nhưng sắc mặt suy yếu là không thể nào che giấu được. Bộc Dương ngồi gần nàng nhất, khi nhìn thấy sắc mặt Vệ Tú cực kì mệt mỏi, đáy mắt đều là màu đen, khuôn mặt lại mang màu đỏ không được tự nhiên.

"Điện hạ nên..." Cuối cùng Vệ Tú cũng nghĩ được một kế sách, lời vừa đến trên môi thì đã cảm nhận được một bàn tay mềm mại chạm lên má nàng. Nhiệt độ trên người nàng rất cao, giờ lại tiếp xúc với lòng bàn tay lành lạnh của Bộc Dương khiến cho nàng cảm thấy thật thoải mái.

Trong lòng biết là mọi chuyện không còn giấu được, Vệ Tú dừng lại lời đang nói, bất đắc dĩ nhìn Bộc Dương. Sắc mặt Bộc Dương rất xấu, Vệ Tú nhẹ giọng nói.

"Ta sợ người lo lắng." Đã bị phát hiện, tất nhiên là nên thẳng thắn để được khoan hồng.

Bộc Dương vốn muốn tức giận nhưng nhìn thấy Vệ Tú suy yếu, có tức giận hơn nữa thì cũng hóa thành hư không. Công chúa mím môi, lạnh lùng hỏi.

"Có uống thuốc không?"

"Đang nấu, cũng được một lúc rồi, có thể dùng ngay lập tức." Vệ Tú cầm tay nàng, ôn nhu nói. "Cho người biết cùng chỉ khiến người lo lắng thêm, mà hiện tại còn có đại sự cần người lo lắng. Điện hạ không nên vì ta mà phân tâm."

"Chuyện gì cũng đều không bằng được ngươi." Bộc Dương lạnh lùng lên tiếng.

Vệ Tú bất đắc dĩ cười cười, công chúa tức giận thiệt rồi.

"Chỉ là sờ thì thấy nóng vậy thôi, thật ra cũng không phải quá khó chịu. Điện hạ, xin nghe lời ta..."

Bộc Dương biết nàng muốn nói gì, lập tức chặn ngang.

"Các đại thần trong triều nhất định sẽ có biện pháp. Việc này tiên sinh không cần quan tâm, dưỡng bệnh quan trọng hơn."

Rõ ràng thực lòng quan tâm nàng mà lại làm mặt lạnh, rõ ràng rất tức giận mà lại luôn suy nghĩ cho nàng. Vệ Tú cười, nụ cười nhu hòa, dịu dàng, nàng chậm rãi nói.

"Việc này các đại thần trong triều chắc chắn sẽ nghĩ ra cách để giải quyết nhưng phương pháp của họ nhất định sẽ không có lợi cho điện hạ. Điện hạ hãy nghe ta nói hết. Bình ổn dư luận thì chỉ có cách tốt nhất là dùng một tin tức khác để dời đi sự chú ý. Chuyện sửa đổi thụy hiệu nên là công lao của điện hạ. điện hạ là con gái dòng chính của thiên tử, chính là đại biểu cho hoàng thất của tân triều. Nếu có thể tuyên dương được công trạng của điện hạ ra ngoài thì kẻ sĩ thiên hạ sẽ nhận ra sự hiền đức của người, sẽ giúp đỡ điện hạ như việc hành thiện lần trước, làm cho dân chúng biết được hoàng thất có tấm lòng khoan dung, yêu dân, để cho sự tài năng sáng suốt, hiền đức nhân từ của điện hạ được truyền khắp thiên hạ."

Bộc Dương cũng có làm vài chuyện tốt, lúc trước khởi xướng việc quyên tiền cứu tế chính là một trong số đó. Đó là chuyện của năm ngoái, bách tín vẫn còn có ấn tượng tốt.

Việc này thực hiện ngay sau cái chết của Trần Độ thì sẽ khiến cho dư luận sôi trào, lại có thể thu được lợi ích cho Bộc Dương, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Nếu để cho đại thần trong triều nghĩ biện pháp thì sẽ không suy nghĩ theo hướng có lợi cho Bộc Dương. Công chúa chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.

Đây là cơ hội khiến cho thanh danh công chúa vang xa, tương lai chắc chắn sẽ không có được cơ hội tốt như vậy. Bộc Dương cảm thấy khó xử, Vệ Tú tiếp tục nói.

"Điện hạ nên đem lời ta nói tấu trình bệ hạ, rồi mượn tay Thừa tướng giúp đỡ để thi hành việc này." Hiện tại thế lực của Bộc Dương không nhỏ nhưng vẫn kém hơn so với những người khác trong triều, hơn nữa còn có một vấn đề khác. Vệ Tú ôn nhu nhìn Bộc Dương, nhẹ giọng dặn dò. "Liên quan đến thanh danh và quyền lực, điện hạ không thể qua mặt bệ hạ, nên bày hết ra cho bệ hạ biết, người nhờ bệ hạ mới có được thế lực như bây giờ."

Bộc Dương hiểu rõ, trước khi quyền lực của nàng có thể vượt qua được tất cả các hoàng tử, trước khi nàng có thể có đủ cơ hội tranh ngôi vị với những người khác thì nàng chỉ có thể dựa vào Hoàng đế.

Việc này chắc chắn thành công, bệ hạ sẽ đồng ý chuyện này. Trong lòng ngài, công chúa hiền đức thì cũng có được thêm một chút lợi ít, có thể tự tại hơn một chút thôi. Vậy thì có gì mà không thể chứ?

Bộc Dương hiểu được chuyện này, nếu đi, nàng có thể củng cố danh vọng của mình trong lòng của những kẻ sĩ đó, có được một vị trí nhất định. Sự hấp dẫn của việc này rất lớn. Nhưng nàng lại không muốn rời khỏi đây, không muốn ngay lúc tiên sinh phải chịu đau khổ, nàng lại rời đi, không ở bên cạnh nàng ấy, vì quyền thế mà chạy đôn chạy đáo bên ngoài.

Đương nhiên là Vệ Tú hiểu rõ sự do dự của công chúa, nhẹ giọng ôn nhu khuyên giải.

"Ta ở đây đợi điện hạ, có lẽ khi điện hạ trở về là ta đã tốt hơn một chút rồi."

Thật ra nàng rất khó chịu, trong tai như ù lên, tim phổi đều rất mệt mỏi, đầu váng mắt hoa. Nhưng nàng vẫn cố chống đỡ. Nàng cũng muốn công chúa ở cùng nàng lúc này, đến khi mở mắt ra thì nàng có thể nhìn thấy điện hạ. Nhưng đại sự quan trọng hơn, con người luôn luôn cần phải lựa chọn nên lấy hay nên bỏ.

Bộc Dương bị thuyết phục. Nàng đứng lên, khẽ vuốt qua khuôn mặt Vệ Tú.

"Tiên sinh chờ ta trở về."

Vệ Tú cười gật đầu.

Bộc Dương xoay người ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ thì đã thấy bên ngoài ánh sáng chói lọi, ấm áp, khác hẳn với bên trong phòng âm u, áp lực. Nàng đi nhanh về phía trước, lại có một cảm giác khó hiểu, nàng vì ngôi vị hoàng đế, vì quyền lực mà bỏ lại tiên sinh trong bóng tối.


Vừa ra khỏi tiểu viện, Bộc Dương lập tức cho người chuẩn bị xe đi tìm Thừa tướng trước, rồi mới vào cung.

Thừa tướng đương nhiên là theo cháu ngoại mình, nghe Bộc Dương nói xong thì suy tư một chút rồi lên tiếng.

"Rất tốt!"

Trên người công chúa có nửa dòng máu của Vương gia, là người thân, muốn cắt cũng không cắt được. Qua vài lần làm việc, hiện tại hai bên đã là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Đây cũng là việc mà từ đầu Vệ Tú đã tính tới, điện hạ có lòng muốn xưng đế nhưng không thể để ai biết được, chỉ có thể thông qua một ít thủ đoạn nhỏ để buộc Vương gia vào chung với mình.

Thừa tướng lớn tuổi, tương lai sau này ra sao khó mà nói được, nhưng Vương Cổn nắm trong tay Vũ Lâm quân.

Bộc Dương vào cung cùng với Thừa tướng, quả nhiên là Hoàng đế đang thương nghị với mọi người làm sao để bình ổn dư luận.

Sửa đổi thụy hiệu đã là nhượng bộ lớn nhất của Hoàng đế, nếu lại nhường một bước nữa thì sẽ khiến người khác tưởng rằng Hoàng đế yếu đuối. Ngài chắc chắn là không chịu lui bước nữa. Nghe thái giám thông truyền Bộc Dương và Thừa tướng đã tới, Hoàng đế lập tức bỏ lại chư vương và các đại thần, đến thiên điện gặp hai người.

Bộc Dương nói lại mọi chuyện từ đầu.

"Như vậy, đầu tiên là dời đi mũi nhọn của dư luận, tránh đi ánh mắt của dân chúng, hai là đề cao người của hoàng tộc Tiêu thị, nhất cử lưỡng tiện."

"Chủ ý này rất tốt, con gái còn là người hiền đức như vậy thì nói gì tới phụ thân? Còn điện hạ thì có thêm lợi ích rồi." Thừa tướng cười, bình tĩnh trợ giúp.

"Nếu phụ hoàng không thương ta thì làm sao có được cái lợi này chứ?" Bộc Dương ngại ngùng cười, nhìn Hoàng đế nói. Lời này ám chỉ việc Hoàng đế nghe nàng khuyên can, đồng ý chuyện sửa đổi thụy hiệu.

"Cũng do con, làm việc gì cũng để lại một chút thiện ý." Trong lòng Hoàng đế thoải mái hơn, cười nhìn Bộc Dương, lên tiếng với giọng yêu thương con gái mình, rồi ngài quay sang nói với Thừa tướng. "Cứ làm như vậy đi, thanh thế lớn một chút, làm sao cho tự nhiên một chút."

Thừa tướng lĩnh mệnh lui ra.


--------------


Tác giả có lời muốn nói: không có ngược chút nào đâu, khi cảm thấy ngược thì nhìn lại văn án đi nha, HE, nhất định là rất thoải mái bình đạm. Ta làm như vậy đó.


--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net