Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Hoàng đế bất giác băng hà thì tốt rồi. Sắc phong Thái Tôn trước, chắc chắn không chỉ một vị vương gia có suy nghĩ đại nghịch bất đạo.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Tuy là Hoàng đế đôi khi vẫn có một chút bệnh nhỏ nhưng về tổng thể thì vẫn còn an khang, muốn ngài đột ngột băng hà thì không thể nào. Chủ nhân Đông Cung vừa được lập thì chư vương vẫn bị quản chế khắp nơi. Tấn Vương hoàn toàn rơi vào đường cùng, muốn kéo theo Bộc Dương xuống nước, để quấy động đoàn nước đục của triều đình. Tấn Vương vốn muốn phò mã bệnh nặng để công chúa không còn tâm tư để ý đến chính sự, cho dù muốn quản thì chỉ sợ cũng không thể quản được.

Nhưng ai biết, Vệ Tú từ từ khỏe lại. Tấn Vương chẳng những không được như nguyện mà còn mất trắng mấy người. Bộc Dương không để ý tới người khác, chỉ để mặc hắn bày trò, hắn cũng không thể chống đỡ gì nhiều, còn phải nhờ ba vị vương gia khác trợ giúp, chỉ là bọn họ cũng không giúp đỡ hắn.

Tấn Vương càng lo lắng hơn, nói với bọn họ.

"Hiện tại không chỉ là thất hoàng muội, muội ấy vốn là dựa vào phụ hoàng. Nhìn vào thì thấy là thất hoàng muội gây khó dễ cho ta, nhưng thật sự đứng sau là phụ hoàng. Tên nhóc ở Đông Cung, địa vị còn chưa ổn định, phụ hoàng muốn bảo vệ nó nên chắc chắn sẽ ép buộc, gỡ sạch vây cánh của chúng ta, tước đi môn hạ của chúng ta. Nếu chúng ta không liên thủ qua lần này, sau này ... Chúng ta còn có sau này hay sao?"

Ba vị vương gia khác đều vẫn không để ý tới. Một là, Tấn Vương là người gian xảo, giúp hắn thì đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ bị hắn quay người đạp mình một cước; thứ hai, Bộc Dương chỉ làm khó hắn thôi, nếu bọn họ giúp hắn thì sẽ khiến cho Bộc Dương ghi hận, đến lúc đó Tấn Vương cũng không giúp bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ bị kéo xuống bùn.

Ba vị vương gia đều không phải người hùng tài vĩ lược, những gì Tấn Vương nói, bọn họ đều biết nhưng vì đã tranh giành, phòng bị nhau trong thời gian dài, giờ muốn bỏ hết tất cả nghi kỵ, cũng không thể được.

Tấn Vương nói khô cả lưỡi mà vẫn không có kết quả. Hắn phẫn nộ, phất tay áo rời đi. Triệu Vương trái lại bị hắn dẫn dắt, muốn lưu lại Kinh Vương và Đại Vương nói thêm vài lời để gắn kết tình cảm, để có thể cùng tiến cùng lui trên triều đình. Đáng tiếc hai vị vương gia không tin tưởng Tấn Vương thì cũng không dám tin Triệu Vương, lời nói cũng chỉ đều là có lệ.

Triệu Vương cũng cảm thấy phiền lòng, tạm thời gạt chuyện liên minh qua một bên.

Có Tấn Vương chắn ở phía trước lôi kéo thù hận, ba người bọn họ cũng đỡ hơn một chút, còn có thời gian nghỉ ngơi suy nghĩ.

Tấn Vương trở lại trong phủ, tự nhốt mình trong thư phòng. Trong lòng hắn có lo lắng không biết làm sao để xử lý thế cục này. Hắn muốn cẩn thận tính toán chuyện này, nửa năm qua thế lực của hắn đã bị giảm bớt hơn phân nửa, mà những ngày gần đây Bộc Dương càng từng bước ép sát, từng bước của hắn đều gian nguy.

Tấn Vương vẫn luôn hoài nghi, Bộc Dương muốn mượn chuyện này để báo mối thù ám sát ba năm trước. Nếu thật sự là như vậy thì muốn nàng thu tay cũng khó mà làm được.

Bỏ đá xuống giếng! Quả nhiên gian xảo! Tấn Vương càng nghĩ càng giận, tai họa đến nơi rồi mà hoàng huynh hoàng đệ của hắn lại còn so đo tính toán, không biết là cần phải đoàn kết chống địch, lửa giận càng lúc càng tăng, tay áo quét qua làm cho toàn bộ vật trên bàn rơi xuống đất, nghiêng mực cũng rớt xuống sàn để lại một vệt mực tối đen trên nền đất.

Trong phòng vang lên tiếng động lớn, tì nữ, thái giám bên ngoài lên tiếng dò hỏi. Tấn Vương trút hết bực tức, trong lòng cũng bình tĩnh hơn, đuổi hết hạ nhân đi mới tập trung suy tính phá vỡ thế cục này.

Đã lập Thái Tôn, Hoàng đế đặt hy vọng ở Thái Tôn rất nhiều, sẽ không để cho bọn họ có đủ khả năng uy hiếp trữ vị. Hiện tại cũng chỉ mới nửa năm đã khiến cho hắn bó tay chịu trói, nếu tiếp tục như vậy nửa năm nữa, trong triều sẽ không còn chỗ đứng của hắn. Thái Tôn tuổi còn nhỏ, hiện tại các vị đại thần còn có thể ủng hộ chư vương. Nhưng vật đổi sao dời, Thái Tôn sẽ trưởng thành, trữ vị sẽ càng lúc càng ổn định, đến lúc đó còn có đại thần ủng hộ hắn sao?

Thế cục càng ngày càng nguy hiểm, Tấn Vương suy nghĩ kĩ lại thì cũng nhìn rõ ràng.

Thái Tôn tuổi nhỏ, hiện tại vẫn còn đang học tập, chưa từng đích thân xử lý chuyện triều đình. Các đại thần muốn cố ý lấy lòng hắn cũng không tìm ra phương pháp. Dù sao Hoàng đế vẫn còn tại vị, Thái Tôn cũng muốn tránh hiềm nghi, không có lý do thì không dám triệu kiến triều thần.

Bộc Dương cũng có e ngại như vậy, nhưng nàng lại là nữ, cho dù uy phong cách mấy thì cũng chỉ như vậy thôi, cũng không thể tiến lên nữa.

Các đại thần đều là thuận theo chiều gió, ai thắng thế thì sẽ hướng về người đó, tất nhiên cũng không hề chắc chắn.

Nói đi nói lại thì trở ngại duy nhất của hắn cũng chỉ có Hoàng đế.

Tấn Vương nhắm hai mắt, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo, mi mắt có chút rung động lộ ra vẻ sợ hãi nhưng sự sợ hãi đó chỉ xuất hiện trong tích tắc. Một lúc sau, thì nét mặt hắn đã là quyết tâm kiên định.

Nếu Hoàng đế băng hà...

Suy nghĩ này vốn đã sớm xuất hiện trong đầu hắn, chỉ là hắn vốn không dám nghĩ sâu hơn. Thứ nhất, hành thích vua cũng không đơn giản, thứ hai, sau khi hành thích thì làm sau chạy tội cũng là một chuyện khó, thứ ba, cho dù có thể rửa sạch tội lỗi thì làm sao để thu được lợi. Nếu hắn cực khổ tính kế lại để người khác hưởng thì chắc chắn hối hận không kịp!

Lúc trước hắn không dám gánh lấy chuyện nguy hiểm này, nhưng hiện tại không giống vậy. Hắn đã lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Chỉ cần Hoàng đế còn tại vị thì sẽ tiếp tục áp chế hắn, đợi tới khi Thái Tôn có thể lập được uy tín, hắn sẽ không còn đất dung thân.

Lại cân nhắc lợi hại thêm một chút, Tấn Vương nhanh chóng nghĩ thông suốt. Thái Tôn đã lập, Hoàng đế đột nhiên băng hà thì Thái Tôn chắc chắn sẽ lên ngôi. Tiêu Đức Văn chỉ mới vài tuổi có thể ra lệnh cho triều thần sao? Tân quân tuổi còn nhỏ, không có uy tính, có thể tìm cách tướt đi quyền lực của nó. Đến lúc đó thì thế lực của đám người Triệu Vương lại phát triển có thể tiếp tục tranh đấu với hắn, hơn nữa còn có thế lục của Bộc Dương, có thể phò trợ tân quân hoặc chuyển dời qua cho ba người còn lại, thì cũng không dễ đối phó. Nhưng dù khó tới đâu thì cũng không khó hơn chuyện bị áp chế không thể làm gì như bây giờ.

Tấn Vương vốn không có lòng hiếu thảo gì, càng sẽ không lo tới chuyện huyết mạch tình thâm. Nếu hắn có một chút niệm tình thì năm đó cũng không sai người ám sát Bộc Dương.

Giết cha giết vua, với hắn mà nói thì không có gì để cắn rứt lương tâm cả, hắn chỉ lo là có thể phủi sạch liên quan đến chuyện này hay không thôi.

Đây là chuyện lớn, chỉ cần lộ ra một chút thông tin thì cũng sẽ gặp đại họa. Tấn Vương không dám tìm mưu sĩ thương nghị mà chỉ có thể tự mình lao tâm khổ tứ suy nghĩ, vạch ra kế hoạch chu toàn nhất.

Chờ đến khi hắn suy tính xong mọi chuyện, lại tiến cung sắp đặt xong xuôi thì cũng đã tới cuối thu.

Năm nay nhất định không yên bình, năm trước chịu thiên tai, mỗi người đều mong muốn năm nay mưa thuận gió hòa để bù đắp lại năm trước. Tiếc là trời không chiều lòng mười, năm nay lại là một năm thiên tai, mà tai họa so với năm trước chỉ có hơn chứ không kém. Đầu năm, Hoàng đế lệnh cho Vương Cổn luyện binh, cần phải chuẩn bị lương thảo, quốc khổ cũng bắt đầu không thể gánh nổi.

Dân chúng chịu đói thì sẽ bất mãn với triều đình, nếu ở địa phương không thể xử lý tốt chuyện này thì sẽ có người xúi dục dân chúng gây sự, phản kháng triều đình. Cho nên mỗi khi kết thúc một triều đại mà khiến cho thiên hạ bạo loạn thì thường đi kèm với thiên tai.

Trong triều lại vì chuyện cứu tế mà cãi nhau, Hoàng đế cũng không thể không chú trọng chuyện dân chúng, tạm thời không quan tâm chuyện của chư vương, chỉ thương nghị chuyện cứu tế với triều thần.

Tấn Vương đang lo lắng không có đủ thời gian, hắn vẫn chưa sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cũng đã bị rút hết vây cánh rồi. Lần thiên tai này cũng giống như ban cho hắn đại ân. Hắn làm ra vẻ ngoan ngoãn, cũng không sinh sự, không oán hận gì, còn đốc thúc môn hạ của mình ra sức cứu tế, để mọi người tưởng rằng hắn đã nhìn rõ hiện thực, đã không còn ý chí, che mắt Hoàng đế, cũng che mắt dân chúng.

Bên ngoài loạn tới mấy thì Lạc Dương vẫn là cảnh phồn hoa thịnh thế như cũ.

Vệ Tú mỗi ngày càng khỏe hơn, đến cuối thu thì đã không cần tiếp tục nằm trên giường. Bộc Dương bận rộn chuyện cứu tế, không lấy được thời gian ở cùng nàng, Vệ Tú cũng tự tìm niềm vui, ngồi trong đình xem cảnh sắc mùa thu.

Mùa thu mang theo hơi lạnh. Trên chân nàng là đắp một tấm chăn bằng nhung, ngẫu nhiên ho hai tiếng nhưng cũng không còn trở ngại gì, chỉ cần an dưỡng là sẽ ổn thôi.

Nằm hơn nửa năm, cho dù là cảnh sắc bình thường thì khi rơi vào trong mắt nàng cũng thành cảnh đẹp ý vui.

Công chúa bận rộn cứu tế, không thể quan tâm quá nhiều chuyện, chỉ có thể giao lại cho Vệ Tú. Vệ Tú cũng vui vì điều này, nếu tiếp tục ngồi không thì nàng cũng muốn biến ngốc rồi.

Lúc này Trường Sử đang bẩm báo mấy chuyện cho nàng.

"Mấy ngày nay, bệ hạ luôn cho triệu kiến chư vương, triệu kiến đầu tiên là Kinh Vương, Đại Vương, sau đó là Tấn Vương, Triệu Vương." Tất cả mọi người đoán là bệ hạ muốn xử lý hết mấy vị vương gia.

"Sau khi Tấn Vương gặp bệ hạ về thì tinh thần sa sút, không quản triều chính, cũng không hiển lộ khả năng của mình nữa. Triệu Vương vẫn không cam lòng, Kinh Vương, Đại Vương cũng giống như Tấn Vương." Cuối cùng, chỉ còn Triệu Vương nổi bật nhất.

"Tình hình thiên tai năm nay nghiêm trọng, bệ hạ sợ sẽ có lưu dân, hạ chiếu cho các châu phủ tăng cường phòng thủ."

Trường sử nói rõ từng cái. Vệ Tú nhắm mắt lắng nghe, bỗng nhiên ngắt lời.

"Tấn Vương phủ có liên hệ với Vũ Lâm, Hổ Bí không?"

Trường Sử bất giác sửng người, lập tức trả lời rõ ràng.

"Không có, ngày trước làm sao thì làm, bây giờ thì phải tránh hiềm nghi."

Vệ Tú có chút đăm chiêu, Trường Sử thấy vậy thì yên tĩnh đứng lặng một bên, không dám lên tiếng. Suy nghĩ một lúc, Vệ Tú nhìn Trường Sử, hắn chỉ cúi đầu nghe lệnh. Lời nói ra tới đầu lưỡi lại đột ngột khựng lại, chỉ đơn giản nói.

"Chỗ chư vương không thể thả lỏng. Cố gắng theo dõi kỹ hơn."

"Vâng." Trường Sử chắp tay nói.

Vệ Tú vung tay lên bảo hắn lui xuống.

Trên dưới cả nước đều bận rộn giúp cứu trợ thiên tai nhưng lại không biết ở kinh thành có đại sự nổi lên.

Một sáng sớm mùa đông nào đó, đúng lúc là ngày hưu mộc.

Bộc Dương cùng với môn hạ thương nghị chuyện mùa vụ mùa xuân, các châu huyện gặp thiên tai đều được sắp xếp ổn thỏa, miễn cưỡng khống chế được tình hình nạn thiên tai. Chuyện tiếp theo chính là chiêu mộ lao dịch, xây mương máng thủy lợi, việc này cũng cần sắp xếp, hy vọng sang năm mùa vụ không có vấn đề gì.

Vệ Tú ngồi trong phủ, đến gần buổi trưa thì tuyết ngừng rơi. Nàng đổi quần áo, muốn vào cung kiến giá.

Trong phủ bẩm báo cho Bộc Dương, Bộc Dương tạm thời không có thời gian đi cùng nàng nên phái vài người đi cùng Vệ Tú, rồi truyện lệnh xuống.

"Nói với phò mã, tuyết rơi nhiều, đi đường cẩn thận trượt ngã."

Vệ Tú ra cửa, ngoại trừ người phủ công chúa, luôn luôn có thể mang theo người của nàng, lần này nàng mang theo Nghiêm Hoán.

Xa giá qua cửa cung, một đường đi vào trong, không có gặp được đại thần nào, chỉ có năm ba cung nhân. Nhưng đây cũng là cảnh tượng bình thường. Sau thiên tai hoành hành, còn có rất nhiều chuyện cấp bách cần phải làm, nhưng đến ngày hưu mộc, các đại thần vẫn cần nghỉ ngơi lấy sức, có thể cần cù chịu khó, đến hưu mộc mà vẫn xử lý chính sự không nghỉ ngơi thì cũng không nhiều người. Vệ Tú nghĩ đến điện hạ nhà nàng, tự nhiên lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Đường trong cung vẫn còn tuyết đọng không kịp quét dọn, xe lăn lướt đi trên đường lưu lại dấu vết rất sâu. Vệ Tú trên đầu mang mão, ngoại bào màu vàng nhạt, trang điểm nhạt màu lộ ra vẻ nhãn vân dã hạc nhưng vẫn trang trọng hơn bình thường.

Nàng đi đường, đánh giá bốn phía. Năm qua nàng cũng chưa từng vào cung, tầng tầng cung điện, dãy dãy tường cao đều khoát lên một màu sắc cũ kỹ, rất xa lạ. Đúng lúc có một nhóm cung nhân đang đi tới, trên người mặc quần áo mùa đông mới vừa làm, phản chiếu trên nền tuyết trắng cũng mang lại cảm giác tươi sáng, vì hoàng cung điểm xuyết thêm một chút màu sắc.

Đại Ngụy đang là lúc tràn trề sinh lực, thời kì huy hoàng của một triều đại, trên dưới trong triều đều chờ mong bức tranh thịnh thế này. Hoàng đế trong Tuyên Đức điện là người mong đợi nhất, hai năm thiên tai liên tiếp cũng không khiến ngài mất đi hùng tâm tráng chí.

Toàn bộ vương triều như mặt trời vừa nhú lên khỏi biển, tư thế oai hùng. Điểm này, chỉ nhìn hoàng thành thì có thể nhìn ra rất rõ ràng.

Vệ Tú đi qua từng dãy tường thành, tiến vào đại nội.

Vừa vào tới đại nội, nàng đã gặp được Tấn Vương đang muốn đi ra ngoài.

Tấn Vương khiêm tốn cười, gọi nàng một tiếng phò mã, sau đó còn hỏi tới sức khỏe của nàng. Vệ Tú cũng khách khí trả lời.

Hai người vốn không thân thiết, chỉ trao đổi vài câu thoáng qua.

"Tấn vương điện hạ tới sớm quá." Vệ Tú thuận miệng nói với thái giám dẫn đường.

"Quả thật rất sớm, giờ Thìn ngài ấy đã tới, nói chuyện với bệ hạ một lúc lâu." Nội thị cười nói.

Phò mã ôn hòa dễ nói chuyện, cũng không khắc khe với cung nhân, lời nói ra cũng không phải kiểu vênh váo hung hăng, mấy người cung nhân đều rất thích nàng. Vệ Tú cố ý dẫn dụ thái giám đó nói nhiều hơn một chút, tên đó cũng không phòng bị mà tự nhiên kể ra.

"Gần đây Tấn Vương điện hạ làm cho bệ hạ rất hài lòng, ngài ấy thường xuyên vào cung, mỗi lần gặp bệ hạ cũng không còn trừng mắt nhìn nhau nữa."

"Cha con hòa thuận là chuyện tốt." Vệ Tú thuận miệng nói một câu rồi lại nhìn tên thái giám đó. "Bệ hạ vui vẻ thì các người làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn."

"Đều là vì bệ hạ làm việc, có chuyện gì mà không vừa ý chứ, có lòng trung thành là được rồi." Tên thái giám cũng là người khéo léo.

Vệ Tú cười, liếc mắt nhìn Nghiêm Hoán bên cạnh. Nghiêm Hoán lấy ra một túi tiền đưa cho thái giám.

"Mùa đông lạnh giá, công công cầm một chút mua rượu uống."

"Ngài ít vào cung, sợ là không quen mấy chuyện trong cung, có chuyện gì thì cứ sai bảo tiểu nhân là được." Bốn bề vắng lặng, thái giám cười tiếp nhận, thoải mái bỏ vào trong tay áo.

Vệ Tú cười cười.

Tuyên Đức điện đã ở trước mặt, Vệ Tú vào cung đã có người thông báo cho Hoàng đế trước rồi. Nàng vừa tới thì đã được triệu kiến.

"Sao chỉ có mình con tới? Hoành Nhi đâu?" Hoàng đế nhìn thấy nàng thì rất vui vẻ.

"Điện hạ ở trong phủ cùng mọi người thương nghị chuyện vụ xuân, không có thời gian nên đành để một mình thần tiến cung." Vệ Tú hành lễ rồi mới trả lời.

"Vụ xuân còn tới hai ba tháng, sao Hoành Nhi lại gấp như vậy chứ." Hoàng đế lên tiếng trách cứ. Tuy nhiên giọng nói lại mang sự vui vẻ.

Có nữ tì đi vào thu dọn chén ngọn trên bàn của Hoàng đế. Vệ Tú liếc mắt nhìn một cái, trong chén cũng còn sót lại một chút canh sâm.

"Điện hạ nói trong triều bận rộn, có thể giúp được thì nên giúp, khả năng của nàng không nhiều như cũng có lòng giúp đỡ cho bệ hạ."

"Trẫm biết." Hoàng đế cười nói. Nghe nói Vệ Tú lành bệnh, ngài vốn muốn triệu kiến nàng sớm hơn nhưng tiếc là quá bận rộn, chỉ có thể tạm gác lại. Vậy mà chính bản thân nàng lại tới rồi, cũng tốt. Hoàng đế lật ra một quyển tấu chương trên bàn, để Đậu Hồi đưa tới cho Vệ Tú. "Đây là tấu chương của Vương Cổn về chuyện luyện binh. Con từng nói lòng đặt ở thời loạn, mà loạn thì không thể không có binh. Làm sao luyện binh, đóng giữ như thế nào, con xem có thượng sách nào không."

Trong đầu Vệ Tú hình dung ra bản đồ đất nước, có địa hình vài nơi cũng rất quen thuộc, nàng xem qua tấu chương, đề ra hai sách lược điều hành. Hoàng đế chăm chú lắng nghe. Vệ Tú trí óc nhanh nhẹn, nghe lời nàng nói, Hoàng đế cũng nghĩ ra được vài chủ ý, hai người kẻ nói người bàn, tham khảo lẫn nhau.

Đang hưng phấn bừng bừng, Hoàng đế bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Trong điện không thiếu cung nhân đang đứng, Đậu Hồi cũng ở ngay bên cạnh Hoàng đế, những người này đều đứng thành một vòng quanh ngài, sao có thể không cảnh giác chứ. Đậu Hồi lập tức bước lên dò hỏi. Hoàng đế đang muốn lên tiếng thì cơn đau ở bụng lại càng đau hơn, trong nháy mắt, một câu ngài cũng không thể nói được thành lời. Trên trán ngài xuất hiện một lớp mồ hôi, môi cũng trở nên trắng bệch.

Tất cả chuyện này chỉ đột ngột phát sinh trong phút chốc. Đậu Hồi kinh hãi hô lên.

"Mau truyền thái y!"

Trong điện lập tức rối loạn. Vệ Tú đẩy xe lăn tiến lên trước, nắm lấy cổ tay Hoàng đế để xem mạch.

Hoàng đế chỉ cảm thấy cực kì đau đớn, dường như là tim phổi ngũ tạng đều bị xoắn nát, cảm giác có người nắm lấy cổ tay ngài, ngài ngẩn đều nhìn thấy người đó là Vệ Tú. Ngài như dự cảm được điều gì, trong đầu bất giác tỉnh táo lại. Ngài cầm tay Vệ Tú, dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình nói với nàng.

"Thiên hạ, thiên hạ truyền lại cho Triệu ... Triệu vương!"

Tay Vệ Tú bị ngài nắm rất chặt, gần như có thể bóp nát cả xương cốt. Nghe được lời này, nàng dường như cũng không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy mí mắt chớp một cái, kinh tâm động phách.

Hoàng đế kìm nén một hơi thở cuối cùng, gân xanh trên trán cũng nổi lên, ngài nhìn chằm chằm Vệ Tú, chỉ đợi nàng đáp ứng. Vệ Tú nhìn ngài cũng không nói cái gì.

Hoàng đế khẩn cấp, đột nhiên hiểu rõ được điều gì, trong mắt đều là sự phẫn nộ, ngài muốn lên tiếng nói gì đó nhưng mà có gì đó đột nhiên bóp chặt cổ họng ngài, một chữ cũng không thể bật ra được. Ánh mắt Hoàng đế càng trợn trừng lớn hơn, gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Tú.

Vệ Tú nhìn ngài cho tới khi ánh sáng cuối cùng trong mắt ngài cũng tắt đi mới chậm rãi nói.

"Thần lĩnh mệnh."

Nhưng mà Hoàng đế cũng đã không nghe được, ngài chết không nhắm mắt.

Vệ Tú bình tĩnh nhìn sắc mặt của ngài.

Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một chốc lát thôi, tất cả người trong điện cũng không kịp phản ứng. Đậu Hồi ngồi bệt xuống sàn nhà, trên mặt hoàn toàn kinh ngạc. Hoàng đế nằm xuống ngay tại chỗ ngài ngồi, hai mắt trợn ngược, khuôn mặt vặn vẹo, đã không còn hơi thở.

Vệ Tú lại nhìn Hoàng đế một cái, nàng cảm thấy linh hồn như đã bay đi rồi, cảm giác mọi thứ đều không thật. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức hạ lệnh.

"Đóng cửa! Không ai được ra ngoài!" Đám cung nhân bó tay chịu trói, nghe người khác phát lệnh thì bối rối, cửa điện lập tức đóng lại, ai cũng không thể ra ngoài.

Nghe nàng quát lên, Đậu Hồi đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này quả thật cần một người làm chủ, ông quay đầu nhìn Vệ Tú. Chỉ một cái nhìn này lại khiến ông kinh sợ. Vệ Tú đã tới bên cạnh ông, ánh mắt nhìn ông chằm chằm, môi mỉm cười, giọng nói hạ thấp tới mức chỉ có hai người nghe được.

"Đậu đại nhân, ân cứu mạng năm đó, hôm nay nên trả lại rồi."

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Hoàng đế nói muốn phải truyền ngôi cho Triệu Vương là biết Tiêu Đức Văn không thể trấn áp được nhưng Triệu Vương thì có thể.

-------------

Sắp ngược a.

Hoàng đế băng hà rồi. Ta nói tiên sinh với công chúa lấy nhau chưa được bao lâu đã phải phân phòng ngủ, rõ khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net