Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ khi vào hạ, Tấn Vương thường xuyên ra vào cung đình.

Tiêu Đức Văn kế vị, Thục phi và những phi tần của tiên đế đều đợi tấn vị Thái phi. Những phi tần có con trai thì có thể dời ra sống cùng với con nhưng khi Tiêu Đức Văn lên ngôi lo sợ Tấn Vương còn có ý đồ khác nên đã lưu toàn bộ những phi tử của tiên hoàng ở trong cung, miệng nói là sẽ cung cấp nuôi dưỡng Thái phi để tận hiếu, kì thực là muốn giữ con tin trấn áp chư vương.

Khi đó Tấn Vương rất bất mãn, mấy ngày đều thượng tấu muốn đón Thục Thái phi vào vương phủ, Tiêu Đức Văn đã đem toàn bộ tấu chương niêm phong cất kho, không thả người. Hai người náo động đến mức gần như thành thù. Kết quả, không tới mấy tháng thì có thể bình tĩnh vô sự ngồi xuống nói nói cười cười.

Trong triều đều là tinh anh, tuy lấy làm lạ nhưng cũng biết hai người này bất quá là vì tư lợi mới hợp lại cùng nhau.

Tiêu Đức Văn dựa vào ý nguyện của tiên đế mà khống chế được Vũ Lâm và Hổ Bí, ổn định đại nội. Tiêu Đức Văn lại có liên hệ với những tộc nhân cũ đứng về phía nó trên triều đình nhưng trong tay lại không có binh quyền. Tiêu Đức Văn muốn mượn sức của những đại thần là môn hạ của Tấn Vương, Tấn Vương cũng muốn mượn lực của Vũ Lâm và Hổ Bí, hai bên đều có được thứ người kia muốn nên đã hợp lại với nhau, coi như xóa bỏ hiềm khích lúc trước.

Tân quân rất xa hoa, trang hoàng trong Tuyên Đức điện thay đổi hơn phân nửa, lúc tiên đế còn thì mang vẻ đơn giản mà mạnh mẽ, còn hiện tại thì biến thành hoa lệ phù phiếm.

Tấn Vương không có được hùng tài vĩ lược như tiên đế nhưng trên phương diện thẩm mỹ vẫn giống với tiên đế. Vừa vào điền, hắn nhìn thấy trang hoàng trong điện tràn ngập son phấn thì nhíu mày.

Nhưng chuyện này lập tức bị Tấn Vương quăng ra sau đầu, bố trí trong điện như thế nào cũng chỉ là tiểu tiết mà thôi, đợi sau khi hắn xử lý xong tên nhóc Tiêu Đức Văn này để lên ngôi thì sẽ thay đổi một lần nữa.

Trong mắt Tấn Vương lướt qua một tia khinh miệt, đưa tay chỉnh lại áo mũ rồi bước vào bên trong.


Tiêu Đức Văn đã ngồi chờ trong điện khá lâu, thời gian của nó vẫn giống như lúc làm Thái Tôn trước đây khá nhiều, vẫn đọc sách là chính. Bộc Dương cũng không đổi đế sư, người truyền thụ vẫn là những người trước kia tiên đế chọn cho nó.

Thời gian này, vốn là thời gian nó nên ở Lân Đức điện nghe đế sư giảng bài nhưng thực tế thì nó cũng lâu rồi không đi nghe những người đó dạy học nữa. Trong triều cũng có nhiều người bất mãn chuyện này, cho rằng là Hoàng đế lười biếng tùy hứng.

Tiêu Đức Văn cũng không thèm để ý. Cho dù nó khiêm tốn cầu học thì các đại thần cũng sẽ không tán dương nó, chỉ cần còn một ngày Đại trưởng công chúa chắn trước nó thì các đại thần cũng không thèm lấy lòng nó làm gì.


"Thần bái kiến bệ hạ." Tấn Vương đi vào trong điện, cung kính hành lễ.

"Vương thúc miễn lễ." Tiêu Đức Văn ngồi xếp bằng lọt thỏm trong long ỷ, miễn cưỡng nở nụ cười, từ trên nhìn xuống đỉnh đầu của Tấn Vương, thản nhiên nói.

Tấn Vương vẫn không lập tức đứng dậy và nói một câu rồi mới đứng lên.

"Tạ ơn bệ hạ."

Tiêu Đức Văn hất đầu nhìn thái giám bên cạnh mình, tên thái giám hiểu ý, lập tức lấy một tấm đệm mới, đặt trước mặt Tấn Vương. Tấn Vương sửa lại vạt áo rồi mới ngồi xuống.

Tiêu Đức Văn rất vừa lòng sự cung kính của Tấn Vương, hắn cảm giác nếu Tấn Vương có thể tiếp tục như vậy thì coi như cùng huyết thống Tiêu gia, nó có thể bỏ qua chuyện cũ, sau khi việc hoàn thành cũng có thể lưu một mạng cho Tấn Vương, về phần cầm quyền thì không cần suy nghĩ, quyền lực trong triều cần phải tập trung lại trong tay Hoàng đế.

Sau khi xưng đế, tuy vẫn chưa có được công lao sự nghiệp gì, cũng chưa từng ban xuống mấy đạo chiếu thư nhưng thái độ của người trong cung với nó cũng chuyển biển cực kì lớn. Trong cung, vinh nhục của tất cả mọi người đều gắn liền với Hoàng đế, làm sao bọn họ dám vô lễ với Hoàng đế, vì vậy Tiêu Đức Văn càng thêm kiêu căng hơn.

"Vương thúc tới đây là có chuyện gì cần bẩm báo?" Tiêu Đức Văn hỏi.

"Bệ hạ ổn định trong cung thôi thì không đủ, chuyện phòng vệ ngoài cung cũng cần phải lưu ý." Tấn Vương trả lời rồi nghi hoặc nói tiếp "Chấp chưởng Kim Ngô vệ cũng là trung thần do tiên đế lưu lại cho bệ hạ, vì sao không thấy hắn tới bái kiến?"

Mục đích của Tấn Vương là thông qua Tiêu Đức Văn để khống chế ba phần binh lực trong kinh thành này, Hổ Bí và Vũ Lâm, hắn đều đã liên hệ được rồi nhưng Kim Ngô vệ vẫn chậm chạp không xuất hiện. Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy không ổn.

"Chấp chưởng Kim Ngô vệ mà là trung thần gì chứ!" Tiêu Đức Văn lộ ra vẻ ảo não nhưng nhanh chóng che giấu đi, lạnh lùng nói.

"Bệ hạ chưa từng triệu kiến Tiêu Ung?" Tấn Vương nhíu mày.

"Triệu kiến rồi, hắn cũng đã nhận lệnh rồi nhưng hắn luôn lấy thái độ có lệ mà thôi, trẫm không muốn nhìn thấy hắn nên để cho hắn lui xuống." Tiêu Đức Văn nói như không có việc gì. Thực tế là nó dùng nhiều cách nhưng không thể xoay chuyển việc người chấp chưởng Kim Ngô vệ thờ ơ, nó không thể không thu lại hành động.

Tuy Kim Ngô vệ không tiến vào hoàng thành nhưng trong tay hắn nắm hai nhánh tả hữu, bảo vệ trị an của kinh thành, bên ngoài hoàng cung, toàn bộ kinh thành đều nằm dưới sự thống trị của Kim Ngô vệ. Nếu không nhét được người vào đây thì sẽ rất dễ sinh ra chuyện bất lợi.

Tấn Vương có chút bất an nhìn Tiêu Đức Văn, hắn đè lại xúc động của mình, nhẹ giọng nói.

"Hổ Bí, Vũ Lâm, Kim Ngô, ba chỗ này đều có lương thần do tiên đế để lại cho bệ hạ, chấp chưởng Kim Ngô vệ làm sao lại không nghe lệnh của bệ hạ chứ?"

"Vương thúc biết rõ rồi còn hỏi sao? Trong triều có đại trưởng công chúa, lệnh của trẫm giống như gió thoảng mây bay, đến cả thừa tướng mà hoàng cô còn có thể mượn sức, huống chi là Kim Ngô vệ." Tiêu Đức Văn nửa là thay chính mình biện giải, nửa là khó chịu "Tẫn kê ti thần(1), hừ!"

(1) Tần kê ti thần: Gà mái báo sáng, ẩn dụ về việc nữ nhân chiếm quyền, đảo loạn triều cương.

"Không đúng, Bộc Dương vẫn chưa lấy được Kim Ngô vệ..." Tấn Vương trầm tư. Hắn có kinh nghiệm, cũng nhìn rõ nhiều thứ hơn Tiêu Đức Văn, hướng gió trong triều hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng.

"Kim Ngô vệ ở ngoài cung, cũng không quản được đến nội cung, chúng ta có Vũ Lâm và Hổ Bí là đủ rồi! Vương thúc nghĩ cách dụ Hoàng cô vào cung là được, trẫm sẽ sắp xếp người ám sát, người chết đèn tắt, nàng vừa chết thì không có người có thể cản trở trẫm lâm triều!" Tiêu Đức Văn không kiên nhẫn nói.

Tiêu Đức Văn vừa nói vừa lộ ra nụ cười nham hiểm, nó cảm thấy chuyện này rất đơn giản, chuyện khó chỉ có một là Bộc Dương trời sinh cẩn thận, phòng bị đủ thứ, muốn dụ được nàng vào cung sợ là không dễ dàng.

Tiêu Đức Văn nói đến chỗ khó này, Tấn Vương liền cười nói.

"Chuyện này có đáng gì, bệ hạ trực tiếp triệu kiến là được rồi, muội ấy sẽ không thể không tới." Bộc Dương vẫn còn chưa trở mặt với Hoàng đế, làm sao dám quang minh chính đại mà kháng chỉ chứ? Muốn để nàng vào cung thì chỉ cần một chiếu thư là được.

"Như vậy chẳng phải là nói cho thiên hạ là trẫm giết Hoàng cô? Hoàng cô là phụ chính đại thần, được tiên đế phó thác phụ tá cho trẫm. Trẫm chỉ mới lên ngôi nửa năm, làm sao có thể giết Hoàng cô được, sẽ làm trái di mệnh của tiên đế. Người trong thiên hạ sẽ nhìn trẫm ra sao chứ?" Tiêu Đức Văn không phải vô tri, nghe Tấn Vương bày tính như vậy thì lập tức nói.

Tấn Vương muốn chính là như vậy, hắn vốn muốn mượn tay Hoàng đế để giết Bộc Dương, sau đó thì lấy cớ Hoàng đế vô đức để phế đế. Sau đó tất nhiên là thế gia sẽ ủng hộ, lập hắn làm vua.

"Chỉ cần muội ấy chết ở hoàng cung thì sẽ liên can tới bệ hạ, chỉ cần Bộc Dương mất rồi, trong triều đại quyền vẫn thuộc về bệ hạ. Lúc đó thì người nào còn dám nói năng lỗ mãng? Người trong khắp thiên hạ thì sao chứ, bọn họ cũng đâu thể nào biết được chuyện trong cung? Cần phải xem tâm ý của bệ hạ như thế nào." Tấn Vương bắt đầu khuyên bảo.

"Trẫm gánh không nổi tội danh giết cố mệnh đại thần, Vương thúc nên tính cách khác đi." Tiêu Đức Văn vốn không quá tín nhiệm hắn, nghe hắn khuyên bảo như vậy thì nghi ngờ càng nặng.

Trong khoảng thời gian này, lời hắn nói, Tiêu Đức Văn cũng đều tin tưởng. Trong lúc quan trọng như vậy, nó lại đột nhiên suy nghĩ thấu đáo hơn. Tấn Vương cực kì tức giận, chỉ là hắn lại không thể tiếp tục khuyên nữa, nếu tiếp tục thì Tiêu Đức Văn sẽ hoài nghi hắn.

Tấn Vương cảm giác tên hoàng đế bù nhìn Tiêu Đức Văn này nên là hắn nói cái gì thì tin cái đó. Đến cuối cùng thì gánh tiếng oan, ngoan ngoãn nhường lại ngôi vị hoàng đế, sau đó thì thúc thủ chịu chết. Hiện tại nó lại dám không nghe lệnh! Chân mày Tấn Vương lộ ra nét tức giận.

"Nếu bệ hạ nghĩ rằng như thế là ổn thì cũng không sao, thần lại đi nghĩ cách là được. Chỉ là binh lính mai phục an bài ở nơi nào, khi nào thì động thủ, hiệu lệnh như thế nào đều cần phải cẩn thận luyện tập. Nhất cử nhất động của bệ hạ đều được chú mục, sợ là không có cách nào, không bằng trao quyền cho thần, thần sẽ vì bệ hạ cống hiến sức lực!" Hắn vất vả áp chế tức giận, lại bày ra khuôn mặt đầy ý cười.

Tiêu Đức Văn theo bản năng luôn muốn cự tuyệt, chỉ cần trong cung yên ổn là nó có thể sống yên phận, hắn không muốn Tấn Vương tiếp xúc Hổ Bí, Vũ Lâm, nhưng trong đầu nó đột nhiên hiện lên diệu kế, lúc này mới cười nói.

"Vậy thì phải làm phiền vương thúc rồi."

Tấn Vương thoáng thở hắt ra, lần này hắn nhập cung là có hai mục đích, bị bác bỏ một cái rồi thì ít nhất còn có một chuyện như nguyện, cũng không phải là tới không.

Ngồi nói chuyện trong chốc lát, Tấn Vương liền đứng dậy cáo lui.

"Vương thúc có việc bận thì cứ đi đi, trẫm ở Tuyên Đức điện, Vương thúc muốn tới lúc nào cũng được." Tiêu Đức Văn cười nhẹ, giọng nói cũng càng khách khí.

Tấn Vương mỉm cười, xoay người đi.

Tiêu Đức Văn nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt là lướt qua sự hung tàn. Nếu không phải do Tấn Vương dẫn dắt, nó còn chưa thể nghĩ đến những chuyện này. Nó vốn lo lắng tiêu diệt được Đại trưởng công chúa xong thì Tấn Vương sẽ ra mặt, đến lúc đó thì người kiềm chế không còn nữa, hắn sẽ lại là một hoàng đế hữu danh vô thực.

Vậy thì mượn chuyện này, sau khi Tấn Vương dụ được Đại trưởng công chúa vào cung, tiêu diệt rồi thì đổ toàn bộ tội lỗi lên người Tấn Vương, lại lấy danh nghĩa báo thù cho Hoàng cô, giết Tấn Vương. Như vậy thì với nó có thể thật sự không còn lo lắng!

Còn về Vũ Lâm và Hổ Bí, hai vị trung lang tướng chỉ nghe lệnh của hắn, tạm thời để Tấn Vương tiếp xúc cũng không có vấn đề gì, còn có thể làm hắn bớt đi cảnh giác, không có gì tốt hơn!

Không chỉ hai người bọn họ, khắp nơi trong kinh đều đang khẩn cấp chuẩn bị. Phàm là người có chút kiến thức đều có thể nhìn được, Đại Ngụy sẽ nhanh chóng đối mặt với kiếp nạn, Lạc Dương sắp phải thay đổi người lãnh đạo rồi!


Buổi sáng trời còn quang đãng, qua giờ ngọ thì đã thấy mây đen khắp nơi che kín bầu trời. Trời sắp mưa to. Người đi đường khắp nơi đều chạy trốn, muốn về nhà trước khi trời mưa xuống.

Vệ Tú từ Vệ phủ ra ngoài, phía sau hắn là Vệ Thái sư tự mình tiễn khách.

Trời vừa sáng thì Vệ Tú và Vệ Thái sư cũng đã đặt được ước định, trao đổi chứng thư, đợi đến lúc cần thiết, thống lĩnh Huyền giáp quân lấy lý do cần vương nhập kinh, trợ giúp cho Đại trưởng công chúa!

Vệ Thái sư ngẩng đầu nhìn trời, có ý định giữ người.

"Trời sắp mưa to, chi bằng Phò mã lưu lại trong phủ một lát."

"Không sao. Điện hạ còn ở trong phủ chờ câu trả lời của Thái sư, ta phải về sớm, cũng để điện hạ an tâm hơn." Vệ Tú từ chối khéo.

"Vậy mời Phò mã cầm dù để phòng ngừa vạn nhất." Vệ Thái sư cười cũng không hề giữ người, từ trong tay hạ nhân tiếp nhận cái dù, đích thân giao cho Vệ Tú.

Vệ Tú vui vẻ nhận rồi mời Thái sư dừng bước, mới lên xe rời đi.

Trên trời liên tục vang lên tiếng sấm trầm đục.

Người đánh xe lập tức giơ roi, tăng tốc độ.

Thái sư phủ cách phủ Đại trưởng công chúa có chút xa, đang đi trên đường thì mưa đã tới, đoàn người đều bị dính mưa ướt cả người.

Trở lại trong phủ, Vệ Tú lệnh hạ nhân nấu canh gừng, đưa cho đám người tùy tùng ra ngoài cùng nàng lại cho bọn họ chút tiền thưởng sự vất vả của bọn họ, rồi nàng nhanh chóng đi vào nội viện.

Bộc Dương cũng vội chạy ra, thấy toàn thân Vệ Tú đều ướt, vội vàng cho người chuẩn bị nước ấm.

Hai người trở lại tẩm điện, Bộc Dương lấy tấm khăn đến giúp Vệ Tú lau nước trên mặt, Vệ Tú từ trong lòng lấy ra thư tay của Vệ Thái sư giao cho nàng.

"Đã nói chuyện xong rồi. Điện hạ nên tiếp xúc với hai bên kia coi sao, nếu hai vị trung lang tướng vẫn cố chấp, nhất định bảo hộ, phò trợ thiếu đế thì đành phải ra hạ sách này thôi."

Dẫn binh nhập kinh không phải thượng sách, nhưng mà tình thế qua một ngày thì càng khẩn cấp hơn một ngày, Tiêu Đức Văn và Tấn Vương đều không phải người nhẫn nại, muốn đi trước bọn họ thì không thể để bọn họ chiếm tiên cơ.

Trên người Vệ Tú đều ướt hết nhưng thư này vẫn còn khô ráo, cầm trên tay vẫn còn vương hơi ấm của Vệ Tú. Bộc Dương tiếp nhận nhưng cũng không lập tức mở ra mà để qua một bên, gỡ xuống phát mão của Vệ Tú, giúp nàng lau tóc.


-----------------


Chuẩn bị có biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net