Chương 103 - Đi rình trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vlcfox7
Beta: girl_sms

Nhân tình của Dạ Ngưng xuất hiện, nhưng không ngờ lại rơi vào tình huống éo le này.

Dạ Ngưng méo miệng nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cũng méo miệng nhìn nàng, hai người đối diện mười giây. "Ạch" một cái...

Thời gian dài quấn lên người Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo bủn rủn, tay chân không có khí lực từ người Phong uyển Nhu rơi xuống đất...

Trên trán Phong Uyển Nhu xuất hiện vài đường hắc tuyến, Tiếu Vũ Hàm cố nhịn cười nhìn ba người

"Đây là người yêu của em sao? Như thế nào lại ở cùng Phong tổng? !"

Tính cách của Dạ Ngưng cho dù có việc gì xảy ra thì đánh chết nàng cũng không muốn bị lật tẩy, ngay lập tức xông lên phía trước kéo Tiểu Thảo đang mơ màng nằm ngã dưới đất dậy, hung tợn nhìn nàng

"Mình mới đi vắng một lúc bồ liền cùng người khác, bồ là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc!"

"Làm gì a, ô - người yêu hồi nào?! Bồ đừng hủy hoại thanh danh của mình, người yêu của bồ không phải Tiếu tỷ tỷ sao?"

Tiểu Thảo tức giận nhìn Dạ Ngưng, phá hỏng việc của nàng chưa đủ còn nhận bậy nàng là người yêu này nọ, yêu đường cái quái gì chứ?! Không thể nhận bừa à, Chết người à...

"Tiểu Thảo, bồ nói cái gì?"

Dạ Ngưng trừng mắt nhìn Tiểu Thảo, tay dùng sức nắm lấy cổ tay nàng, Tiểu Thảo bị siết đau, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của Dạ Ngưng.

"Ách, phải phải, bồ nhẹ tay một chút, làm đau mình quá ......"

Ai da, Tiểu Thảo bĩu môi, không cần nhìn cũng biết, Ngưng Ngưng với Tiếu tỷ tỷ còn chưa có làm lành, Dạ Ngưng thấy Tiểu Thảo cuối cùng đã hiểu ra, sắc mặt cũng dịu lại, cầm lấy tay nàng lắc lắc.

Phong Uyển Nhu không chút biến sắc nhìn hai bóng đèn đột nhiên xuất hiện này thì đã hiểu buổi chiều tốt đẹp của nàng và Tiểu Thảo đã bay mất rồi.

Tiếu Vũ Hàm khoanh tay trước ngực nhìn hai người kia đang nắm tay nhau, biểu tình trên mặt biến hóa liên tục. Cái gì? Người yêu? Dạ Ngưng em muốn gạt tôi cũng nên tìm người thích hợp một chút chứ? Như thế nào có thể tùy tiện vơ đại một con búp bê rơi từ trên người Phong Tổng xuống giả làm người yêu, em nghĩ tôi ngốc vậy sao?

Ba người không ngừng suy nghĩ, chỉ có Tiểu Thảo ngốc ngếch liếc nhìn Phong Uyển Nhu, thấy Uyển Uyển nhà mình cũng không tức giận, vì vậy cắn môi ủy khuất nhìn về phía Phong Uyển Nhu. Ánh mắt khát cầu kia mang ý nghĩa rất rõ ràng, Tiếu tỷ tỷ sẽ mau chóng hốt Ngưng Ngưng đi, em là dân lành vô tội, không phải nhân tình gì hết!

"Đi thôi, đi ăn cơm."

Dạ Ngưng kéo Tiểu Thảo ra ngoài, Tiểu Thảo bị nàng làm cho lảo đảo choáng vàng, quay đầu cầu xin nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhìn nàng, trong mắt chợt lóe ra một tia không vui. Dạ Ngưng làm gì vậy, không thể nhẹ tay một chút sao?

"Đúng lúc quá, Phong tổng, tôi cũng mệt mỏi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."

Tiếu Vũ Hàm không quan tâm cười cười, nhìn cũng không nhìn Dạ ngưng và Tiểu Thảo, quay đầu nói với Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu cùng nàng nhìn nhau, gật đầu

"Cũng tốt."

"......"

Dạ Ngưng tìm người yêu giả cũng không giải quyết được vấn đề gì, không làm Tiếu Vũ Hàm tức giận không nói, còn khiến nàng ta ra ngoài ăn cơm với một mỹ nhân khác. Cái này cũng chưa tính, Phong Uyển Nhu vừa đi, Tiểu Thảo hoàn toàn bùng cháy, hất tay Dạ Ngưng, trừng mắt nhìn nàng

"Bồ bị bệnh a !"

Tiếu Vũ Hàm vừa đi, Dạ Ngưng cũng lười đóng kịch, lắc lắc đầu

"Phải, mình có bệnh."

Tiểu Thảo vừa nghe vừa lấy tay chống vào thắt lưng, ra dáng giáo viên nói.

"Có bệnh thì mau mau uống thuốc đi!"

"......"

Dạ Ngưng trực tiếp đá một cước vào mông Tiểu Thảo, Tiểu Thảo kêu lên một tiếng, che mông lui về phía sau vài bước

"Bồ không phải có bệnh sao, như thế nào lại hổ báo vậy?!"

Dạ Ngưng bất lực nhìn Tiểu Thảo một cái, thở dài

"Ai da, bồ đừng động đến nỗi đau của mình nữa."

Tiểu Thảo vừa nghe xong liền nở nụ cười

"Vừa lúc, gần đây mình đang muốn cố gắng phấn đấu trở thành nữ nhân hoàn mỹ, mình cũng không chấp với bồ."

"...... Dương Tiểu Thảo, bồ muốn chết hả?"

"Tất cả không phải tại bồ sao, Tiếu tỷ tỷ của bồ đã đến, tuy so với Uyển Uyển của mình có kém hơn một chút nhưng cũng là một đại mỹ nhân, bồ như thế nào còn chưa thỏa mãn a?"

Tiểu Thảo bĩu môi, khó hiểu nhìn Dạ Ngưng, nửa năm qua nàng cùng Dạ Ngưng dính nhau như hình với bóng , Dạ Ngưng nghĩ cái gì, nàng so với ai khác đều hiểu rất rõ, trông ngày trông đêm mong Tiếu tỷ tỷ đến đây, như thế nào lúc này lại trở mặt không nhận người?

"Ai da, có một số việc, cái đầu khoai tây của bồ không hiểu được đâu."

Dạ Ngưng cảm thán lắc đầu, Tiểu Thảo nhe răng, hung tợn trừng mắt

"Phải, mình là đầu khoai tây, bồ có hơn củ khoai tây này không? Hiện tại Uyển Uyển đã bị Tiếu tỷ tỷ mang đi, bồ không sợ hai ngự tỷ gặp nhau, hợp nhau, cuối cùng bỏ cả mình và bồ sao?"

Tiểu Thảo nói đúng điểm mấu chốt khiến Dạ Ngưng sửng sốt một hồi, nhìn nàng hỏi

"Bồ hôm nay ăn trúng cái gì, đầu óc thông mình đột xuất, mồm miệng lanh lẹ?"

Tiểu Thảo vừa nghe đã cảm thấy tự hào, cười như không cười

"Này không phải nhờ diễm phúc làm người yêu của bồ nên dính chút tiên khí sao?"

"...... Dương Tiểu Thảo, bồ muốn chết hả?"

Đến cuối cùng, hai người vẫn mặt mày xám xịt theo đuôi Tiếu Vũ Hàm cùng Phong Uyển Nhu đến nhà hàng, co đầu rụt cổ ẩn nấp.

"Bồ cúi đầu thấp xuống, đừng để các nàng nhìn thấy!"

Dạ Ngưng tức giận nhìn Tiểu Thảo, chẳng được tích sự gì!

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu và Tiếu Vũ Hàm mà ê ẩm trong lòng, lầm bầm lầu bầu

"Uyển Uyển cười cái gì đây? Vui vẻ vậy làm gì?"

Dạ Ngưng cũng không thoải mái, lắc đầu

"Ai mà biết, còn Vũ Hàm nữa, bồ xem chị ấy cư nhiên còn cười được, mình còn đang tức sôi máu nè!"

Tiểu Thảo bĩu môi, trừng mắt nhìn Dạ Ngưng

"Đều tại bồ, nếu không hôm nay Uyển Uyển sẽ là của mình."

"Ai da, dám dùng từ 'của mình' luôn, nói như vậy hai ngươi đã làm cái kia...?"

Dạ Ngưng không hổ là thánh sắc, đến lúc này còn nghĩ đến chuyện..., Tiểu Thảo bị nàng ta nói trúng tim đen liền đỏ mặt, ngượng ngùng áp úng.

"Ân, thì là hôm đi tìm chị ấy đó."

"Là bồ bị ăn hay là nàng ta bị ăn?"

Dạ Ngưng luôn quan tâm đến vấn đề trọng điểm, ai áp ai mới quan trọng, Tiểu Thảo ngượng ngùng cúi mặt xuống, vô cùng e thẹn như con gái nhà lành

"Cả hai."

"......"

Điều này khiến Dạ Ngưng thật buồn bực, ngay cả Tiểu Thảo còn có thể áp người, còn mình thì sao, thịt mỡ đến bên miệng còn không được ăn, thật khó chịu a! Không được, phải lừa tiểu ngốc nghếch này, vậy mới có chuyện vui để xem.

"Tiểu Thảo a ~"

Dạ Ngưng cười tủm tỉm, Tiểu Thảo đang chìm đắm trong hồi tưởng, hoàn toàn không phát hiện trong mắt đồng bọn của mình đang tràn đầy tà ác, nàng dựa vào ghế, nhìn Phong Uyển Nhu cách đó không xa, ngây ngô cười. Uyển Uyển của mình thật đẹp.

"Hoàn hồn ngay, mình với bồ nói chuyện chính sự."

"Chuyện gì?"

Tiểu Thảo không vừa lòng, khinh bỉ nhìn Dạ Ngưng, chính sự? Bồ thì có chính sự gì? Dạ Ngưng là một người thông minh, đương nhiên nhìn ra Tiểu Thảo đang khinh bỉ nhìn mình, trong lòng càng tức giận, nhưng vẫn làm như bình thường

"Đừng nói mình là bạn không suy nghĩ chuyện sau này, mình chỉ nhắc nhở bồ, cảm giác này chỉ là mới mẻ nhất thời mà thôi ."

"Cái gì?"

Tiểu Thảo sửng sốt, cảm giác mới mẻ? Đây là ý gì?

Dạ Ngưng cười xấu xa, nhìn Tiểu Thảo nói

"Nói đúng là rất có khả năng Phong tổng của bồ một ngày nào đó sẽ ghét bỏ bồ, dù sao nữ nhân giống bồ, suốt ngày mặc quần lót in hình heo con, rất dễ chán a."

"Bồ dám nhìn lén mình thay quần lót!!"

Tiểu Thảo nổi giận, Ngưng Ngưng thật đáng khinh ! Dạ Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu

"Cho mình xin đi,Thảo tỷ tỷ, bồ có thể khác người như thế sao, lúc nào cũng không chú ý đúng trọng tâm vậy? Mình đang nói chính sự, bồ lại nghĩ cái gì đâu không? Nhìn bồ Cup A như vậy đã bị mình loại từ vòng gửi xe rồi."

Tiểu Thảo vòng tay ôm trước ngực mình, đỏ mặt nhìn Dạ Ngưng

"Uyển Uyển nói, chị ấy không thèm để ý điều đó."

Dạ Ngưng nhìn Tiểu Thảo, làm như hiểu biết nói tiếp

"Đương nhiên , nàng hiện tại còn cảm thấy bồ mới mẻ, đương nhiên sẽ không để ý."

Đắm chìm trong tình yêu, chỉ số thông minh của nữ nhân luôn dừng lại ở số 0, Dạ Ngưng nói mấy câu này khiến Tiểu Thảo run rẩy, nàng nhìn về phía xa xa thấy Phong Uyển Nhu đang trò chuyện vui vẻ với mỹ nhân khác, thì thào hỏi

"Cảm giác đó thường tồn tại trong bao lâu? Nếu thấy chán, sẽ rút lui sao?"

Dạ Ngưng nhìn Tiểu Thảo bi thương như vậy vừa không đành lòng vừa mắc cười, nàng khụ một tiếng

"Rút lui là còn đỡ, không chừng còn chia tay trong chiến tranh nữa."

Đây là Dạ Ngưng thuận miệng nói, không nghĩ tới Tiểu Thảo phản ứng lại rất mạnh, lặp lại

"Còn chiến tranh sao?"

Dạ Ngưng dùng sức nắm chặt tay, sợ mình cười thành tiếng, ai da, Tiểu Thảo này thiệt dễ lừa mà .

"Cho nên trước khi nàng ta chán bồ, bồ phải có chiến lược rõ ràng?"

"Chiến lược gì?"

Tiểu Thảo phục hồi tinh thần, khẩn trương nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng vừa thấy cá đã mắc câu, liền tỏ vẻ chuyên nghiệp nhíu mày

"Bồ phải khiến cho Phong tổng thay đổi cách nhìn về mình, hơn nữa còn phải đổi tạo hình , phải ăn mặc gợi cảm hơn, đừng giống con nít ngây thơ như vậy nữa."

"Gợi cảm?"

Tiểu Thảo uống một ngụm cà phê, trông mong nhìn Dạ Ngưng, rõ ràng có chút không yên lòng. Tuy nhiên Dạ Ngưng cũng tin tưởng khả năng tư duy của Tiểu Thảo, Tiểu Thảo giờ đây hoàn toàn không cần Dạ lão sư chỉ điểm nữa rồi, thành tinh rồi.

Giải quyết xong Tiểu Thảo, Dạ Ngưng giơ ổ bánh mỳ lên, che lấy khuôn mặt mình, vụng trộm nhìn Tiếu Vũ Hàm cùng Phong Uyển Nhu, có chút buồn bực , cười cái gì mà cười? Vui lắm chắc?

******

"Ha ha, thật sự là khiến cô thêm phiền toái, tôi không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, Dạ Ngưng mang đến cho Phong tổng nhiều phiền toái đến vậy."

Tiếu Vũ Hàm uống cà phê, mỉm cười nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu lắc lắc đầu

"Tôi thì không sao, chỉ cần nàng ta không dạy hư Tiểu Thảo nữa là được."

"Phong tổng, Tiểu Thảo có cô thật sự là hạnh phúc."

Tiếu Vũ Hàm tự đáy lòng cảm thán, Phong Uyển Nhu biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cười an ủi

"Các cô cũng vậy mà."

Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, thở dài

"Nàng rất cố chấp, Cô xem đi, nàng tình nguyện ở phía đối diện giơ ổ bánh mỳ ra, nghĩ rằng có thể che khuất cả khuôn mặt của mình, cũng không dám đến nói với tôi một câu ."

Phong Uyển Nhu đang nhấp một ngụm cà phê thiếu chút nữa văng lên, nàng chưa từng nghĩ tới Tiếu Vũ Hàm lại tinh mắt như vậy, quả nhiên là không phải dạng vừa mà, đối với Dạ Ngưng, cũng chỉ có người phúc hắc như Tiếu Vũ Hàm có thể thu thập được.

"Cô cũng nhìn thấy các nàng sao?"

Phong Uyển Nhu cười cười, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng gật đầu

"Vốn không biết, nhưng là vừa nãy thấy Tiểu Thảo của cô đá phải chai bia, còn khẩn trương nhìn về phía cô, tôi mới phát hiện ."

Phong Uyển Nhu cũng có chút bất đắc dĩ, gật đầu

"Đúng vậy, các nàng luôn gây rắc rối vậy đó."

Tiếu Vũ Hàm liếc mắt nhìn phía đối diện, Dạ Ngưng đang ghé sát vào tai nói nhỏ với Tiểu Thảo cái gì đó

"Không sao, tôi sẽ nhanh chóng thu hồi phiền toái, về phần Tiểu Thảo -"

Phong Uyển Nhu nghe xong Tiếu Vũ Hàm nói, làm bộ như vô tình xoay người, nhìn về hai người ngồi ở góc kia lén lút thấp thỏm. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thảo đều trắng bệch, lại bị Dạ Ngưng giáo huấn tư tưởng gì nữa rồi?

"Ân, làm phiền Tiếu tổng giám mau chóng giải quyết, về phần tiểu ngốc nghếch kia ~"

Phong Uyển Nhu cười cười rồi lắc đầu

"Tôi sẽ tự mình quản tốt."

"Tiểu Thảo, Dương Tiểu Thảo!"

Phong Uyển Nhu đứng dậy, mang theo túi xách nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vừa nghe Phong Uyển Nhu kêu mình liền hoảng loạn, giật lấy ổ bánh mỳ đang cắn dở trong tay Dạ Ngưng che đầu

"Xong rồi, Ngưng Ngưng, mình bị phát hiện !"

"Đã bị phát hiện rồi, bồ còn che bánh mỳ làm gì?"

Dạ Ngưng trợn mắt nhìn Tiểu Thảo, như thế nào lại bị vợ quản nghiêm đến vậy, xí thê nô.

Tiểu Thảo tự an ủi, hỏi lại

"Uyển Uyển sẽ không nhìn thấy mình chứ?"

"Thấy rồi."

Thanh âm lạnh lùng của Phong Uyển Nhu truyền đến, Tiểu Thảo cứng đờ, cảm giác không khí xung quanh đều đóng băng, nàng chậm rãi buông bánh mỳ, khuôn mặt bánh bao vô tội nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu, xấu hổ nhếch miệng cười cười, cắn một miếng bánh mỳ trong tay lấy dũng khí.

"Uyển Uyển...... Chị đừng mắng em cũng đừng đánh em, em về nhà sẽ khiêu vũ cho chị xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net