Chương 108 - Đệ nhất phu nhân: Có thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Thiên Thanh
Beta: girl_sms

*Nhiều bạn hỏi Tiêu vì sao mang thai thì hiện tại mình sẽ chỉ trả lời là do sức khỏe của Hạ Hạ yếu thôi nha, còn nguyên nhân thực sự hi vọng các bạn sẽ đọc để biết :">*

Hạ Linh Doanh vội vội vàng vàng chạy vào WC, tay phải của Tiêu Mạc Ngôn vịn bồn rửa mặt, tay trái cầm que thử thai, như một tượng đá không nhúc nhích, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào que thử thai, trong mắt như có một làn hơi nước, toàn thân choáng vàng, ngây ngốc ra đó. Trái tim Hạ Linh Doanh đập cuồng loạn, nàng tiến về phía Tiêu Mạc Ngôn giành lấy que thử thai, nhìn hai đường gạch hồng xuất hiện, Hạ Linh Doanh che miệng lại nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt từng giọt một chảy xuống.

"Tiêu xem -- xem là hai gạch a. Không phải em nhìn lầm chứ?"

Tiêu Mạc Ngôn lấy lại tinh thần, có chút không xác định nhìn Hạ Linh Doanh, tuy rằng nước mắt của Hạ Linh Doanh đã nói rõ hết thảy, nhưng nàng vẫn sợ hãi, sợ hãi đây chỉ là ảo giác.

Hạ Linh Doanh ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, ôm thật chặt không buông tay, Tiêu Mạc Ngôn bị nàng ôm vào trong ngực, cảm giác được Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt nở một nụ cười, chuyện này là thật, nàng lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Linh Doanh

"Tốt rồi tốt rồi, chúng ta có con rồi, sao vậy nè? Có con của chúng ta rồi, đừng khóc nữa a"

Tuy rằng đang khích lệ Hạ Linh Doanh, nhưng nước mắt của Tiêu Mạc Ngôn cũng chảy xuống.

Chỉ có hai người biết rõ, những năm vừa qua các nàng đã trải qua chuyện gì, đã mất đi cái gì, lại trằn trọc tra tấn đau khổ bao lâu mới đi tới hôm nay, đứa bé này là kết tinh tình yêu của hai người. Là niềm hy vọng vào tương lai của hai người, một khi đã có con, phải chuẩn bị kế hoạch thật chu đáo. Hạ Linh Doanh lại tìm đến bác sĩ riêng để kiểm tra cho Tiêu Mạc Ngôn, sau khi xác định nàng mang thai, Hạ Linh Doanh tươi cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, một khuôn mặt tươi cười thật sáng lạn.

Ban đêm, Tiêu Mạc Ngôn nằm ở trên giường vuốt bụng của mình, nghĩ tới đứa nhỏ sau này lớn lên, làm nàng cảm thấy vui vẻ lên rất nhiều.

Hạ Linh Doanh đem hoa quả rửa sạch sẽ, gọt vỏ, cắt thành nhiều hình dạng, đưa đến bên miệng Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn nhếch miệng.

"Ai ôi!!! Em nói tôi phải làm sao đây, đột nhiên không còn khí lực ăn nữa, làm sao bây giờ, Bảo Bảo nói muốn ăn hoa quả a ~ "

Hạ Linh Doanh buồn cười liếc nàng một cái, đi qua, cầm lấy chiếc dĩa đút từng miếng trái cây cho nàng. Ai mà ngờ Tiêu tổng của chúng ta miệng khép lại, ngẹo đầu, không ăn.

"Làm sao vậy?"

Thanh âm của Hạ Linh Doanh rất ôn nhu như muốn làm tan chảy lòng người, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng

"Bảo Bảo nói, bé muốn nhìn chúng ta yêu thương nhau a."






...





Hạ Linh Doanh thoáng cái liền đỏ mặt, nàng không nghĩ tới Tiêu Mạc Ngôn sẽ lấy cớ này để đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy. Tiêu Mạc Ngôn cũng không nói giỡn, nàng trơ mắt nhìn Hạ Linh Doanh, tràn đầy chờ mong.

Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm nàng một hồi, nhìn đôi mắt đẹp của nàng, cặp môi đỏ mọng cong lên, đột nhiên nàng nghĩ đến con của các nàng sẽ không phải thành tiểu Tiêu chứ? Cũng đáng yêu và tinh nghịch thế này.



"Này này này."

Tiêu Mạc Ngôn hiện tại vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Linh Doanh liền mất hứng, nàng không cần nghĩ cũng biết Hạ Hạ chỉ quan tâm em bé trong bụng mình. Lần đầu tiên trong đời bị làm thế thân của người khác, cảm giác thật không vui. Nghĩ như vậy, Tiêu Mạc Ngôn thò tay vỗ nhẹ lên bụng, Hạ Linh Doanh trừng nàng.

"Cần thận một chút."

"Vậy em còn không mau cho tôi ăn a?"

Nhìn người trước mặt đang nhõng nhẽo, giả vờ như mất sức lao động. Hạ Linh Doanh không còn cách nào khác ngoài việc dỗ dành, trong nháy mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn liếc một cái rồi miễn cưỡng dùng miệng ngậm lấy hoa quả, thân thể nghiêng về phía trước, một tay chống đầu giường, một tay ôm lấy eo Tiêu Mạc Ngôn, môi kề môi... đút cho nàng ta ăn. (thật là hạnh phúc hết biết ~_~)

Cách ăn hoa quả này của Tiêu tổng thật mang nhiều hương vị a, thỉnh thoảng cắn nhẹ vài cái lên cánh môi của người kia, Hạ Linh Doanh cưng chiều nhìn nàng. Tiêu Mạc Ngôn vui thích, chân bắt chéo, mình thật giống lão phật gia mà. Tựa hồ những ngày bị ủy khuất cùng cừu hận tích góp đều gom lại thành một đám tính toán rõ ràng.

******

Cừu hận hàng đầu chính là Tiểu Thảo.

Sáng sớm, Phong tổng cùng Tiểu Thảo lên xe chạy đến Thánh Hoàng. Trên xe, Phong tổng dặn dò Tiểu Thảo

"Tôi nghe Hạ Hạ nói Tiêu tổng mang bầu, đến lúc đó em ít nói chuyện thôi, nàng có khi dễ em thì cũng chịu đựng biết không?"

"Vì cái gì?"

Tiểu Thảo buồn bực nhìn xem Phong tổng,

"Em không làm gì sai, sao phải để nàng khi dễ em?"

Phong tổng liếc mắt, bất đắc dĩ nói

"Em nghe lời tôi nói một chút được không? Em cũng biết là lúc trước nàng ta đã chịu nhiều uất ức. Hiện tại lại đang mang thai, nàng ta sẽ như là nhà giàu mới nổi, không biết sẽ đắc ý thế nào đây."

"Òh."

"Nhớ lấy nha, nếu không thì em sẽ chết rất thê thảm."

Phong tổng lo lắng dặn dò, Tiểu Thảo cái hiểu cái không cũng ra sức gật đầu, đáng sợ như vậy sao, không phải chỉ là mang thai sao? Đến phòng Tổng tài của Thánh Hoàng, Tiểu Thảo liền ngồi đàng hoàng lên ghế sa lon, nhìn thấy Tiêu tổng được Hạ Linh Doanh đang ra sức năng nỉ nịnh nọt uống Tổ Yến.

"Tôi không uống đâu, không có hương vị gì hết!"

"Ngoan nào, bỏ đường vào rồi, ngọt lắm."

Hạ Linh Doanh rất nhẫn nại, Phong tổng cũng không có biểu hiện gì, Tiểu Thảo đều nhìn chằm chằm một màn trước mắt, nàng đặc biệt muốn hỏi một chút 'Tiêu tổng, Bảo Bảo con của hai người họ, hay Bảo Bảo đã nhập vào người chị rồi? Nữ nhân ỏn ẻn lại nhõng nhẽo này thật là Tiêu tổng trong truyền thuyết sao?

"Cô nhìn cái gì?"

Tiêu Mạc Ngôn uống xong Tổ yến bắt đầu đùa giỡn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo rất muốn phản kháng, lại nhớ tới lời dặn dò trên xe của Phong Uyển Nhu, nàng nhếch miệng bĩu môi, không lên tiếng.

"Làm gì? Cô vì cái gì không nói lời nào? Cô không biết như vậy rất không lễ phép và làm người khác đau đớn sao? Cô như vậy đã làm tổn thương tôi, lòng tôi không vui nè."

Tiêu Mạc Ngôn vừa mới dứt lời, Hạ Linh Doanh đã nhìn về phía Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nhìn nàng một cái, nho nhỏ nói

"Tôi không chấp nhất với phụ nữ đang mang thai"

"YAA.A.A..!"

Tiêu tổng rất phẫn nộ, vỗ một cái lên bàn, nhìn Hạ Linh Doanh

"Hạ Hạ, nàng kỳ thị phụ nữ có thai, kỳ thị con của chúng ta!"

"Tiểu Thảo, sao em lại nói như vậy?"

Câu này không cần Hạ Linh Doanh nói ra, Phong tổng vỗ đầu Tiểu Thảo một cái, thật sự là dặn dò cũng như không. Tiểu Thảo ủy khuất chu môi, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang dương dương đắc ý, đứng dậy đi tủ lạnh kiếm gì đó để ăn, có gì đặc biệt đâu a, muốn nói thì nói, chúng ta nước giếng không phạm nước sông mà.

"Đừng mở tủ lạnh a, cô ăn cái gì cũng khiến tôi thèm ăn, phu nhân hiện tại quản tôi rất nghiêm. Mấy đồ lạnh kia, không thể ăn."

Tiểu Thảo tay vừa đụng vào tủ lạnh. Tiêu Mạc Ngôn liền lên tiếng, khí thế hiên ngang, Tiểu Thảo quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, Phong tổng nâng trán, thở dài

"Em lại đây ngồi đi, Tiêu tổng hiện tại so với gấu trúc đều quý giá hơn, em đừng gây với nàng nữa."

"Gấu trúc? Có ý gì a? Phong tổng."

Tiêu Mạc Ngôn lớn giọng hỏi, Phong Uyển Nhu híp mắt nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau.

"Uyển Nhu."

Trong lúc hai người đối mặt, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng mở miệng, Phong Uyển Nhu quay đầu, không nói lời nào. Nàng xem như đã nhìn ra, Tiêu tổng thật đúng là cáo mượn oai hùm, biết rõ rằng nàng mang thai một nhóc con, nhưng nếu ai không biết còn cho rằng nàng đang ấp một quả trứng vàng a.

"Ơ, mấy người cũng tới hả?"

A Đan phong trần mệt mỏi đi đến, trông thấy Tiểu Thảo cùng Phong tổng liền nhiệt tình hỏi thăm, Tiểu Thảo nhìn nàng một cái rồi ghé vào tai Phong Uyển Nhu nhỏ giọng nói

"Chị coi, lại sắp có một người bị mắng đấy."

"Tôi hôm nay làm món thịt hầm cách thủy bằng nước suối, ăn ngon lắm."

A Đan cười tủm tỉm đem đồ ăn đặt trước mặt Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nhìn, ghét bỏ nhíu mày

"Tôi nói này A Đan, cô là sợ tôi là phụ nữ có thai mỡ trong máu không cao phải không, cô sợ về sau Bảo bảo của tôi sinh ra không phải cái đầu heo trắng chắc?"

"Đầu heo trắng?"

A Đan ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cho rằng nàng ta đang trêu ghẹo mình liền nở nụ cười

"Làm sao được, cô cùng phu nhân đều gầy như vậy, nếu sinh cũng chỉ sinh một con khỉ trắng thôi."

"..."

Ở một bên xem cuộc vui, Tiểu Thảo cùng Phong tổng đều cười phun ra. Hạ Linh Doanh cũng nhịn không được, Tiêu Mạc Ngôn nhìn xem A Đan, thật sâu hít vào một hơi.

"Mau tới ăn đi, tôi nấu rất lâu đây."

A Đan không hổ là đầu bếp nữ thiên tài, thịt này nấu lửa nhỏ, xốp mà không dính răng, thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi. Tiêu tổng nhìn Hạ Linh Doanh, không lên tiếng. Hạ Linh Doanh cũng minh bạch ý của nàng, cầm lấy chiếc đũa, đút cho Tiêu tổng.

"Trước đó hai người có biểu diễn rồi hả?"

A Đan hứng thú nhìn phu nhân và Tiêu tổng, Tiêu tổng quét mắt liếc nàng một cái

"Biểu diễn cái gì?"

"Phu nhân có phải đang tham gia khóa học đút ăn cho ăn em bé sao? Đáng tiếc, lúc mới ra đời em bé không có thể ăn thịt, răng dài mới có thể ăn, đoán chừng còn lâu cũng không dùng tới khóa học này."

Tiểu Thảo: ~(^o^)~

Phong tổng: ^o^

Hạ Linh Doanh: 0. 0

"A Đan, cô mau đi thông báo cho Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cùng Đằng Diêm, buổi tối chúng ta đi ăn mừng."

Hạ Linh Doanh lần này là thực sợ làm cho Tiêu Mạc Ngôn tức giận, ảnh hưởng đến em bé nên đuổi A Đan đi ngay. A Đan cười gật đầu ứng.

"Vậy hai người cứ luyện tập tiếp, tôi đi một chút sẽ trở lại."

A Đan chạy như một làn khói, Tiêu Mạc Ngôn giận đến đen mặt,

"Nàng xem, phu nhân, tôi đã nói với em rồi, nàng ta là hỗn đản, giả heo ăn thịt hổ, em còn không tin."

"Được rồi a."

Hạ Linh Doanh chọt một cái trên trán Tiêu tổng, Tiêu Mạc Ngôn đỡ bụng.

"Ai ôi!!! Tôi đau bụng quá..."

"..."

******

Nếu như nói lần hội tụ trước đó Tiêu Mạc Ngôn bị mất mặt, vậy thì lần này chính là cơ hội rửa sạch hổ thẹn lần trước.

Trong bàn ăn, không người nào dám nói với Tiêu Tổng chữ không, nhất là Dạ Ngưng cùng Tiểu Thảo, trước kia châm chọc Tiêu tổng rất hăng hái, nay lập tức biến thành nịnh hót, a dua.

Tiêu tổng: "Ai nha, các cô biết không, mang thai thật không dễ dàng, mỗi ngày đều bị trông coi"

Tiểu Thảo: "Đúng vậy a đúng vậy a, Tiêu tổng trăm công nghìn việc, còn phải mang thai hài tử, quả thực là phụ nữ mẫu mực điển hình năm tốt!"

Dạ Ngưng: "Tiểu Thảo, bồ nói gì thế? Cái gì gọi là phụ nữ mẫu mực, đừng đem Tiêu tổng nói đến già vậy, mình thấy Tiêu tổng có làn da rất săn chắc, từ khi có Bảo Bảo, quả thực càng nhìn càng đẹp mắt, hiện tại phải nói là thiếu nữ động lòng người a."

Tiêu Mạc Ngôn thẹn thùng: "Nói quá rồi, cũng đã bao nhiêu tuổi rồi còn nói cái gì mà thiếu nữ động lòng người."

Tiểu Thảo: "Không có nha, Tiêu tổng nhìn thật trẻ mà, đi lẫn vào mấy bạn sinh viên cũng chẳng ai nghi ngờ."

Dạ Ngưng: "Bậy bậy, coi bồ nói kia, cái gì gọi là không ai nghi ngờ? Đi cùng học sinh cấp 3 cũng có người tin đó."

A Đan: "Đúng đúng, đoán chừng vào trong nhà trẻ mẫu giáo cũng có người tin a."

Tiêu tổng: "..."

Đằng Diêm nén cười đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, thống khoái, nàng lần đầu tiên cảm giác A Đan nói chuyện rất có lực. Hạ Linh Doanh ho khan một tiếng, nhìn A Đan

"A Đan, gần đây chắc cô cũng hao tâm tổn trí không ít, thật vất vả."

A Đan lắc đầu, rất nghiêm túc nói:

"Không khổ cực, Tiêu tổng mới hao tổn cả về tinh thần cùng thể lực."

Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn A Đan, được a, đội ngũ cách mạng rõ ràng đầu hàng quân địch phản quốc, A Đan thật đúng là muốn khi dễ mình mà.

"Đằng tổng giám."

Tiêu tổng lên tiếng, Đằng Diêm ngồi thẳng thân mình, có chút khẩn trương nhìn nàng. Đêm nay đao kiếm tung bay tán loạn, nàng cũng sợ chính mình sẽ gánh lấy một thân đầy máu.

"Tôi vừa tuyển một Phó quản lý bộ phận thiết kế, vậy mà anh ta cứ quấn quít không rời tôi hỏi tôi về cô, không biết tôi nên nói cô vẫn độc thân hay trong lòng đã có người thương đây?"

Tiêu Mạc Ngôn lườm A Đan một cái, quả nhiên mới vừa rồi còn lơ đễnh không quan tâm, A Đan nghe xong thoáng cái liền khẩn trương.

Đằng Diêm không nói gì chỉ trộm nhìn lén A Đan. Trong mắt A Đan lúc này tràn đầy lửa giận, con mắt cũng không chớp, nếu bình thường thì Hạ Linh Doanh nhất định sẽ ngăn cản trò đùa dai của Tiêu tổng, nhưng vì Tiêu tiêu đang mang thai, Hạ Linh Doanh đã không còn giữ vững nguyên tắc, nàng trở nên vô điều kiện ủng hộ Tiêu tổng.

"Thẹn thùng sao? Còn chưa biết trả lời hả?"

Tiêu Mạc Ngôn ôn nhu cười cười, nội tâm ác độc, ai da! Chỉ một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa mà dám cùng Tiêu Mạc Ngôn này đối nghịch?

"Như vậy đi, tôi giúp cô điều tra một chút bối cảnh của hắn, nếu tin cậy liền làm mai cho hai người gặp mặt chính thức, phải biết giúp đỡ người khác, cô thấy đúng không, A Đan?"

Tiêu Mạc Ngôn thay đổi chiến trường nhanh như chớp, đem mũi nhọn chỉa vào người A Đan, ánh mắt mọi người thoáng cái chuyển tới A Đan, nàng ta cúi thấp đầu trầm mặc nửa ngày, nhìn về hướng Tiêu Mạc Ngôn, khuôn mặt cười tươi

"Tiêu tổng, chị biết không? Tôi phát hiện từ khi chị mang thai, trên người liền có một đạo ánh sáng tràn ngập tình thương của Đức mẹ, hiện tại chị giống như là Thánh Mẫu Maria, làm chói mắt người thường, thiện lương lại thuần phác, muôn ngàn ánh sáng đều chiếu vào người chị, không cách nào che lấp được!"

Nhân vật thần thánh cũng bị A Đan lôi vào để ca ngợi Tiêu tổng. Tiểu Thảo vụng trộm giật giật tay áo Phong tổng, nho nhỏ nói

"Uyển Uyển, người ta cũng muốn làm phụ nữ có thai, sinh bảo bảo cho chị a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net