Chương 109 - Đệ nhất phu nhân: Tiêu Mỹ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiểu Thiên Thanh
Beta: girl_sms

Phong tổng sờ lên mặt Tiểu Thảo, cười dịu dàng.

"Tốt, sanh con a, sanh xong một đứa rồi sanh một đứa nữa, gom lại được một đội bóng."

Tiểu Thảo nhíu mày

"Chị sao có thể qua loa như vậy, tập trung một chút đi."

"Được được được, em muốn có bảo bảo ha, vậy từ sau vị trí đại bảo bảo ở nhà của em sẽ bị rớt hạng, muốn sinh bao nhiêu cũng được."

Thanh âm của Phong tổng như mây trôi nước chảy mà đánh trúng vào hồng tâm, Tiểu Thảo bĩu môi, bị nói trúng điểm lo lắng nên không thể lên tiếng, nàng chỉ cần nhìn Tiêu Mạc Ngôn hiện giờ đang có thai được đối đãi cưng chiều hết mực ra sao nàng cũng muốn rồi, nhưng nếu sinh đứa bé ra vẫn có thể được Phong Uyển Nhu cưng chiều như vậy thật là hạnh phúc...

Lời nói vô tình này lại rơi vào tai Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhìn về phía Hạ Linh Doanh, về sau nếu bảo bảo sinh ra, nàng có phải hay không sẽ không còn địa vị nữa? Hiện tại nàng được đối đãi như Hoàng Thái Hậu, đoán chừng về sau không phải trực tiếp bị đày vào lãnh cung chứ? Hạ Linh Doanh biết rõ Tiêu Mạc Ngôn đang lo lắng cái gì, nhu hòa nhìn nàng

"Đừng suy nghĩ lung tung, Tiêu vĩnh viễn là đệ nhất trong lòng em."

Mọi người đều thở mạnh, đối với sự phô trương của hai lão phu thê này cảm thấy buồn nôn vô cùng. Ngược lại là Dạ Ngưng uống một chén rượu, nhìn nhìn Tiêu Mạc Ngôn

"Tiêu tổng, hai người có đặt tên cho em bé chưa?"

"Tạm thời thì chưa có, nhưng mà tên gọi ở nhà thì đã nghĩ ra rồi."

Tiêu Mạc Ngôn vung tay lên, rất là dương dương đắc ý, như thế lại để cho Hạ Linh Doanh có chút khiếp sợ, nàng nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, chuyện này quyết định khi nào nhỉ, sao nàng lại không biết.

"A, nói nghe một chút đi."

Mấy người ồn ào, Tiêu Mạc Ngôn tâm tình đang tốt, hơn nữa đều là gia quyến nên cũng không khách khí

"Gọi là Tiêu Mỹ Nhân, mọi người thấy thế nào? Đơn giản lại khái quát, có thể đem tính chất đặc biệt của mommy cùng baby đều hình dung ra hết, quả thực là tuyệt diệu a."

"..."

"..."

Một bữa cơm, mấy người ăn rất sung sướng, Tiêu Mạc Ngôn rút cuộc đang có thai, không thể giày vò quá lâu, khi nàng nói muốn ca hát liền bị Hạ Linh Doanh hung hăng trợn mắt liếc xéo, chứng kiến phu nhân tức giận, Tiêu tổng của chúng ta cũng không dám manh động nhiều nữa. Mọi người thấy vậy cũng đều rút quân từ từ...

******

Đối với phụ nữ có thai, cuộc sống thật sự rất mệt mỏi, rất đau lòng.

Mang thai được bốn tháng. Một buổi sáng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn con số thể trên cái cân, sắc mặt xanh mét.

"Làm sao vậy?"

Hạ Linh Doanh đi sang nhìn, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, mặt mếu máo muốn khóc

"Ta rõ ràng đã nặng năm mươi cân, xong rồi, béo chết ta rồi."

"Không sao mà, Tiêu như vậy là bình thường, đừng buồn bực. Đối với Mỹ Nhân sẽ không tốt."

Từ khi Bảo Bảo đã có tên, hai bà mẹ vì muốn cho bảo bảo nhanh chóng tiếp nhận, mặc dù vẫn còn trong bụng mẹ nhưng cũng bắt đầu gọi lên. Tiêu Mạc Ngôn bởi vì thể trọng tăng lên mà ủy khuất vô cùng, tuy rằng thân thể của nàng cao ráo, năm mươi cân không tính là nặng, thậm chí vẫn yểu điệu như cũ, nhưng tại ngành giải trí, mỹ nữ không quá năm mươi, đây là luật rồi. Mà Hạ Linh Doanh hiện tại nói phải coi đứa bé làm trọng điểm lại làm cho nàng càng không thoải mái, chưa sinh ra đã vậy rồi, nếu sinh xong thì Hạ Hạ còn để mình trong mắt nàng ta nữa sao?

A Đan theo thường lệ tới đón Tiêu Mạc Ngôn, vừa ra đến trước cửa, Hạ Linh Doanh giữ chặt nàng, nhỏ giọng dặn dò

"Tiêu gần đây tâm tình không tốt, cô nên nhẫn nhịn nàng một chút."

"Yên tâm, phu nhân."

A Đan đối với sự hỉ nộ vô thường của Tiêu tổng đã thành thói quen, nói thật, nàng cũng đau lòng, bụng Tiêu Mạc Ngôn bây giờ đã có chút to ra, tuy nói nàng cùng Hạ Linh Doanh chung sống sớm đã không còn là chuyện bí mật nữa, nhưng luôn có chút tin đồn, Tiêu Mạc Ngôn ngược lại luôn làm ngơ, nhưng A Đan nghe xong lại khó chịu, càng không hi vọng Tiêu Mạc Ngôn nghe thấy, phải biết rằng lúc này Tiêu tổng đang trong thời kì mang thai nên tình tình sẽ nổi nóng thất thường và yếu đuối bất chợt.

Vừa đến cửa lớn của Thánh Hoàng, Tiêu Mạc Ngôn mới xuống xe đã bị chào đón bằng một loạt đèn flash, A Đan vội vàng che chắn, Tiêu Mạc Ngôn thật hoảng hồn, tay có ý thức bảo vệ phần bụng.

Bảo vệ của Thánh Hoàng chạy đến xua tan đám đông, sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn đã rất khó coi, nàng lạnh lùng nhìn quản lý Bộ phận an ninh. Trên trán quản lý này đã đổ đầy mồ hôi, không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Hít sâu một hơi, Tiêu Mạc Ngôn tiến vào phòng Tổng tài, A Đan vội vàng đi vào theo, rót một chén nước ấm đưa cho Tiêu Mạc Ngôn

"Tiêu tổng, uống chút đi."

Tiêu Mạc Ngôn tiếp nhận ly nước, không lên tiếng, kỳ thật A Đan hiểu nàng đang ủy khuất, Tiêu tổng thích chưng diện là có nguyên nhân, Thánh Hoàng là công ty giải trí hàng đầu cả nước, mà nàng tựa như viên Long Châu, hấp dẫn ngàn vạn cái nhìn.

Nếu lúc trước thì nàng sẽ tha hồ mang giày cao gót mà giẫm đạp lên hết đám phóng viên, nhưng hiện tại nàng đã có thai nên ăn mặc cùng đi đứng phải hết sức cần trọng, chỉ có thể mang dép lê, quần áo cũng phải kín đáo, che chắn phần bụng. Con mắt thẩm mỹ của A Đan cảm thấy Tiểu tổng lúc trước xinh đẹp hơn, nhưng hiện tại Tiêu tổng quả thực phải hi sinh thật lớn, cứ nhìn bộ dạng lúc này thì biết nàng ta đang nhục nhã ra sao a.

"Việc xảy ra lúc nãy không được nói với Hạ Hạ."

A Đan không nghĩ tới Tiêu Mạc Ngôn im lặng cả buổi cuối mà chỉ nói ra một câu như vậy, nàng vốn cho là Tiêu tổng sẽ trách mắng mình không bảo vệ thận trọng.

Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, vuốt bụng, trong mắt đều là ôn nhu, nhỏ giọng nói

"Mỹ Nhân a, trông thấy chưa? Mẹ vì con mà chịu thật nhiều vất vả."

A Đan nhìn thấy mà cảm động cực kỳ, giờ khắc này, toàn thân Tiêu tổng đều tản ra tình thương nồng đậm của mẹ.

Nhưng kế tiếp, Tiêu Mạc Ngôn bổ sung thêm một câu kia lại làm cho A Đan lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Biết rõ Mẹ sinh con không dễ dàng, về sau con sinh ra rồi, cũng không thể cùng mẹ tranh giành sự sủng ái của Hạ Hạ nha."

Tiêu Mạc Ngôn nói rất chính nghĩa, biểu cmả như đang đàm phán với khách hàng. A Đan suy nghĩ một chút, nhìn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng hỏi

"Tiêu tổng, tôi thấy cô thật sự không thích em bé."

Chưa sinh ra bảo bảo mà Tiêu tổng đã tranh giành tình nhân rồi, A Đan có chút lo lắng thay cho tương lai của Tiêu Mỹ Nhân.

Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt nhìn nàng

"Ngươi cảm thấy ta thích em bé sao?"

A Đan nhìn phần bụng nhô lên của Tiêu Mạc Ngôn, bĩu môi

"Nếu cô không thích thì tạo sao lại còn vất vả mang thai?"

Tiêu Mạc Ngôn theo thói quen vuốt bụng, nhẹ nói:

"Bởi vì phu nhân muốn a."

...

Không nói tiếp, A Đan lặng lẽ lui ra, ra đến bên ngoài, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng có chút chua xót. Nàng nghĩ nếu như Từ nãi trên trời có linh, nhất định sẽ được yên nghỉ a. Tiểu thư đã thật sự biết vì cái nhà này rồi.

******

Buổi tối về nhà, tâm tình Tiêu Mạc Ngôn không hiểu sao rất xấu, nàng muốn ở một mình, đến cuối cùng đã đuổi Hạ Linh Doanh đi ra ngoài, muốn ngủ riêng.

"Tiêu nói cái gì?"

Hạ Linh Doanh bất khả tư nghị nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn có chút né tránh, nhưng như trước không chịu mở miệng.

"Tôi nằm rất khó chịu, em sang phòng khác ngủ đi, sợ buổi tối ngủ không ngon lại đánh thức em."

"Không được."

Hạ Linh Doanh lắc đầu cự tuyệt,

"Em phải chăm sóc Tiêu cùng Mỹ Nhân."

"Mỹ Nhân Mỹ Nhân, trong mắt em chỉ có Mỹ Nhân, tôi phiền lắm, em có thể hay không để cho tôi thanh tĩnh một hồi!"

Tiêu Mạc Ngôn thật sự kích động, bắt đầu lấy tay che lỗ tai lại, Hạ Linh Doanh nhìn nàng như vậy cũng sốt ruột hỏi

"Tiêu, sao vậy? Khó chịu sao? Nói cho em nghe một chút."

"Em mới khó chịu, tôi chỉ đang buồn phiền, ai nha, em có thể hay không im lặng một chút, mỗi ngày ở bên ngày bên tai tôi đều nghe thấy ông ô...ô...n...g, đều phiền chết tôi rồi, để tôi yên tĩnh một ngày được không? Hạ phu nhân, Hạ mama, tôi xin em đó, để cho tôi một mình yên lặng một chút đi."

Khí sắc Tiêu Mạc Ngôn có vẻ không tốt, vừa rồi lại la hét một trận làm sắc mặt lại thêm trắng bệch, Hạ Linh Doanh cũng không dám cùng nàng nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm một hồi, rồi quay người rời đi.

Nàng biết rõ phụ nữ khi có thai sẽ không thoải mái, nhưng Tiêu Mạc Ngôn đem nàng đẩy ra như vậy khiến Hạ Linh Doanh cũng thật khó chịu. Kìm nén bực bội đi đến phòng ngủ bên cạnh, Hạ Linh Doanh ngồi ở bên giường im lặng, kỳ thật những ngày này nàng cũng không chịu nổi.

Tiêu Mạc Ngôn khi mang thai ba tháng tính tình khá tốt, tháng thứ tư không biết làm sao, có phản ứng rất lớn, luôn nôn mửa ăn không vô. Mỗi lần Hạ Linh Doanh chứng kiến cảnh này thì nội tâm cũng không tốt được, Tiêu Mạc Ngôn trái lại luôn khích lệ nàng, nhưng càng khích lệ nàng lại càng khó chịu.

Thân thể Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy khó chịu, mà Hạ Linh Doanh lại có thấy cả thân thể cùng tinh thần của mình cũng không thoải mái nên trong đêm nàng căn bản ngủ không yên.Luôn đứng dậy đi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nếu Tiêu Mạc Ngôn còn thức, nàng cũng thức cùng, trong khoảng thời gian này, thể trọng của Hạ Linh Doanh giảm ba cân, dùng ngôn ngữ của Tiêu Mạc Ngôn mà nói là "gầy đến mức cái cằm đã thành cái dùi rồi".

Một mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ lại càng khó chịu, Hạ Linh Doanh bực bội đứng dậy, nàng đi đến tủ đầu giường ngồi xổm xuống lật ngăn kéo, muốn tìm điều khiển từ xa mở TV. Nhưng không có điều khiển từ xa, ngược lại nàng thấy Báo Cáo Kiểm Tra Sức Khỏe đập vào mắt, Hạ Linh Doanh ngây ra một lúc, nàng nhận ra cái Báo Cáo này là nàng cùng Tiêu Mạc Ngôn đi kiểm tra sức khỏe trước lúc mang thai, chẳng qua là cái hai phần báo cáo kia đã nàng đã cất rồi, nơi đây như thế nào còn có cái thứ ba?

Mang theo chút ít nghi hoặc, Hạ Linh Doanh liếc nhìn Báo Cáo, lật xem từng trang, lòng của nàng thoáng chốc thắt lại, hàng chữ Thân thể khỏe mạnh, thích hợp mang thai khắc sâu vào tầm mắt nàng. Đôi mắt ướt nhòe, Hạ Linh Doanh run rẩy đem báo cáo để lại vào trong tủ, nàng ngửa đầu nhìn trần nhà, cố gắng áp chế từng giọt nước mắt, đứng dậy, bước nhanh hướng về phòng ngủ chính.

Bên trong phòng ngủ chính, trên mặt giường lớn cũng không có người, chăn màn bị chồng chất ở một bên, ngược lại là trong toilet truyền đến từng đợt thanh âm kỳ quái, Hạ Linh Doanh bước chân đi đến buồng vệ sinh, nàng đem cửa mở một khe hở, nhìn vào trong phòng.

Tiêu Mạc Ngôn đang ngồi trên sàn không ngừng nôn mửa, biểu lộ hết sức thống khổ, chờ ói ra rồi, nàng đỡ eo, toàn thân vô lực đứng dậy, đi đến bên cạnh chậu nước muốn rửa mặt, thình lình nhìn thấy Hạ Linh Doanh đang nhìn chằm chằm vào mình, làm Tiêu tổng của chúng ta sợ muốn chết.

"Phu nhân, em làm tôi sợ quá!"

Rất nhanh, Tiêu Mạc Ngôn đã phát hiện Hạ Linh Doanh có chút khác thường, nhìn phu nhân nước mắt ràn rụa, trong lòng nàng tê rần, nàng biết rõ là mình không đúng, cẩn thận từng li từng tí hỏi

"Em còn giận tôi? Tốt rồi tốt rồi, về sau tôi không nổi nóng với em nữa. Hôm nay là tôi không đúng."

Hạ Linh Doanh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt khống chế không nổi mà chảy ra. Người đứng trước mặt nàng là một mỹ nhân cao cao tại thượng, nay nguyện ý vì nàng mà hi sinh, giấu giếm, dùng biểu hiện không quan tâm để che dấu nội tâm.

Tiêu Mạc Ngôn chưa từng nói với ai về chuyện này, bất quá là không muốn cho Hạ Linh Doanh mang gánh nặng trong lòng. Rốt cuộc khống chế không nổi, Hạ Linh Doanh tiến lên một bước ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bị nàng ôm cùng nước mắt thấm vào áo làm cho sững sờ, theo bản năng nàng vòng tay ôm nữ nhân này vào lòng.

"Cái này, cái này đến cùng là thế nào?"

"Tiêu..."

Thanh âm run rẩy, Hạ Linh Doanh thút thít nỉ non làm cho Tiêu Mạc Ngôn hoảng hốt, nàng ôm thật chặt Hạ Linh Doanh, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Từng giọt nước mắt ấm áp rơi xuống, thân thể của Hạ Linh Doanh run rẩy, nàng đau lòng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn vậy cũng đau lòng muốn chết rồi, nắm chặt cánh tay Tiêu mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh ngửa đầu, nước mắt ràn rụa

"Tiêu, đừng quá mạnh mẽ như vậy được không? Đừng để cho lòng em đau như vậy được không...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net