Chương 112 - Đệ nhất phu nhân: Mỹ Nhân đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: girl_sms
Beta: Thấy sai thì nói nhen mấy chế :">

"Sao vậy, đưa Mỹ Nhân cho em."

Hạ Linh Doanh giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cũng rất ủy khuất

"Mấy người ở dưới lầu tám chuyện tùm lum, tôi không phải chỉ muốn xuống tham gia náo nhiệt sao, ai biết tên oắt con này lại hư đốn như vậy, thời khắc mấu chốt lại dở chứng."

Hai người đang khi nói chuyện thì Hạ Linh Doanh đã ôm lấy Mỹ Nhân, dụ dỗ bé con cởi bỏ cái tã đã tè ra, động tác thành thạo, biểu lộ nhu hòa. Tiêu Mạc Ngôn vừa nhìn thấy Mỹ Nhân đã có người chăm sóc liền lập tức rộng mở vòng tay, khuôn mặt rạng rỡ mỉm cười nhìn mọi người

"Chuc hoa, lâu như vậy không thấy mọi người đến thăm, đến đây đi, để cho tôi ôm mỗi người một cái ôm tha thiết a."

Nghe thấy âm thanh rộn ràng trò chuyện của hội chị em bạn dì, Tiêu Mạc Ngôn đã đợi không kịp, lâu lắm không gặp, nàng nhớ muốn chết mấy lão bằng hữu này, Tiêu Mạc Ngôn nhiệt tình mở rộng vòng tay ôm ôm, nhưng mọi người nhìn cũng không thèm nhìn nàng, lướt qua nàng trực tiếp đi nhìn Mỹ Nhân, thậm chí khi Tiểu Thảo đi ngang qua bởi vì bị Tiêu Mạc Ngôn chặn đường còn đẩy Tiểu tổng ra cái một

"Ai nha, Tiêu tổng, tránh đường đi."

Tiêu Mạc Ngôn:...

"Ai ôi!!! Thật đáng yêu, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp ục ục thịt nè."

Tiểu Thảo thò tay muốn nhéo má em bé lại bị Phong tổng ngăn lại

"Đừng đụng vào, không vệ sinh."

"A."

Tiểu Thảo ủy khuất thu tay về, không vệ sinh sao? Thật sự không vệ sinh sao? Không vệ sinh hồi nào, trước khi đến đây người ta đã cố ý rửa tay rồi a.

Mỹ Nhân một chút cũng không luống cuống, đổi xong tã, bé ngậm bình sữa con mắt to tròn liếc xung quanh, tò mò nhìn mọi người.

"Tốt rồi, đều tán tản ra, nên bốc thăm đồ vật rồi."

A Đan thật xứng với vị trí dẫn chương trình, nàng từ sớm đã thu dọn mọi việc ổn thỏa.

Tiêu Mạc Ngôn bị lạnh nhạt cả buổi, không ai thèm đếm xỉa, nhân cơ hội dả lả nói

"Mỹ Nhân, con xem mấy thứ kia con thích gì a?"

Mọi người quay người nhìn, trên mặt đất trải ra một tấm thảm đỏ, phía trên thả bút lông, bàn tính, sách, kiếm nhựa, tiền, quần áo mới và đủ loại vật dụng đại biểu cho nghề nghiệp. Hạ Linh Doanh ôm Mỹ Nhân tới thảm đỏ, đem bé buông xuống. Mọi người thoáng cái bao vây xung quanh, nhìn không dời mắt vào Mỹ Nhân.

Mỹ Nhân bò lên vài bước, quay đầu lại nhìn nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh cười thúc giục

"Đi đi con."

"Ai cha, nhìn Mỹ Nhân tuy nhỏ, nhưng bộ dạng thuỳ mị đã có chút khí thế của Tiêu tổng, nhìn cái mông uốn éo kia là biết rồi."

Dạ Ngưng tấm tắc khen ngợi, Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt

"Cô nói gì thế, tôi có cái mông lớn vậy à?"

"Tiêu tổng, từ góc độ giáo dục mà nói, cô nói như vậy gây bất lợi cho việc bồi dưỡng cảm tình với con cái, nếu không dừng cương trước bờ vực, tức thời sửa sai, về sau Mỹ Nhân nhất định sẽ không thương cô."

Tiếu Vũ Hàm bắt đầu kéo tri thức chuyên nghiệp ra nói, Tiêu Mạc Ngôn ngược coi như không sao cả, ti tiện cười hề hề nhìn Hạ Linh Doanh

"Có phu nhân là được rồi."

Phong tổng cười như mây trôi nước chảy, chém một đao không để lại dấu vết

"Cô xem phu nhân có để ý đến cô sao?"

Tiêu Mạc Ngôn ho một tiếng, lực chú ý của Hạ Linh Doanh đều tập trung trên người Mỹ Nhân, căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn nàng.

Mấy người đưa ánh mắt một lần nữa đặt trên người Mỹ Nhân, Mỹ Nhân bò vài bước quay đầu lại nhìn, Tiêu Mạc Ngôn khiêu mi

"Tôi cảm thấy được khuê nữ của mình sẽ cầm cọc tiền kia."

Tiểu Thảo nhíu mày

"Tiêu tổng, cô thật sự là người làm ăn, tôi cảm thấy được Mỹ Nhân sẽ cầm sách."

A Đan nhếch miệng cười

"Cầm kiếm a, cầm đi về sau cùng tôi học công phu."

Mọi người còn đang phỏng đoán, Mỹ Nhân bò lên vài bước rồi bắt đầu quay trở về, hơn nữa tốc độ không còn chậm chạp như trước nữa, hầu như bắt kịp với tốc độ của sói con, tựa hồ đã có mục tiêu rõ rệt.

Hạ Linh Doanh cùng Tiêu Mạc Ngôn liếc nhau, còn chưa kịp câu thông đã nhìn thấy Mỹ Nhân giống cái bánh bao lớn ôm lấy đùi Phong tổng, ngửa đầu nhìn nàng cười không ngừng, con mắt lóe sáng lấp lánh, khuôn mặt mập mạp tròn vo co thành một nắm.

Tiểu Thảo:... Làm cái gì vậy?

Thân thể Phong tổng có chút cương cứng, Mỹ Nhân cứ như vậy trắng trợn ôm đùi nàng, áp lực của nàng thật có chút lớn. Phong tổng nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh cũng giật mình, lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn tức thì bày ra nụ cười xấu xa.

Theo bản năng nàng đem Mỹ Nhân bế lên, cánh tay Phong tổng trầm xuống không nghĩ tới đứa nhỏ này nặng như vậy, được ôm lấy nên Mỹ Nhân rất vui vẻ, cánh tay mập mạp ôm cổ Phong tổng, ngửa đầu nhìn nàng, bĩu môi muốn hôn lên.

Ở đây tất cả mọi người đều sợ hãi ngây người, đây là chuyện gì?

Huyết thống thật đúng là cường đại a, ứng câu rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột đào hang. Huyết thống phong lưu của Tiêu tổng cứ như vậy không hề giữ lại mà di truyền cho Tiêu Mỹ Nhân, nhìn như vậy, tựa hồ rất có phong cách Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một lớp hơn một lớp.

Phong tổng quay đầu nhìn Tiểu Thảo, mặt Tiểu Thảo đều co thành một nắm rồi, Tiêu Mạc Ngôn ở một bên cười vui vẻ

"Phong a di, nhanh tiếp nhận nụ hôn đầu tiên của Mỹ Nhân nhà chúng ta đi."

Tuy có chút lúng túng, dù sao cũng chỉ là hài tử còn mặc tã, hơn nữa hôm nay lại là thôi nôi của Mỹ Nhân, Phong tổng bị mọi người nhìn chăm chú, cũng phải hôn một cái lên miệng nhỏ nhắn đang chu chu của Mỹ Nhân, trong lúc nhất thời, mặt nàng có chút hồng. Ở bên cạnh, Tiểu Thảo đã xoắn xuýt chết rồi, âm thầm may mắn, may mắn không sinh hài tử.

Tất cả mọi người cho rằng Mỹ Nhân hôn một cái sẽ hài lòng, ai biết Mỹ Nhân lại tiếp tục cọ cọ, hướng về phía trước ngực Phong Uyển Nhu chui vào

"Bú, sữa, sữa..."

Hạ Linh Doanh thấy vậy không thể đứng yên nữa, liền vội vàng tiến lên từ trong ngực của Phong tổng ~ đang đỏ mặt, đem Mỹ Nhân đoạt lại, Dạ Ngưng cùng Tiếu Vũ Hàm đều buồn cười, A Đan yên lặng xoay người cười trộm, Hạ Linh Doanh vẻ mặt lúng túng, còn Tiêu Mạc Ngôn cười rất tùy ý

"Ai nha nha, cái này thật đúng là con gái ruột của tôi a."

"Tiêu chưa cho con ăn?"

Hạ Linh Doanh hỏi Tiêu Mạc Ngôn, nàng vẫn tin tưởng Mỹ Nhân nhà mình rất thuần khiết.

Tiêu Mạc Ngôn nhún vai, một bộ dạng người vô tội

"Tôi đã dựa theo lời phu nhân phân phó, cho ăn no, mà thằng nhãi con này còn muốn nữa, chưa ăn no chắc?"

Tiêu Mạc Ngôn bẩm sinh có da mặt dày nên cảm thấy không sao cả, thậm chí đối với Mỹ Nhân nhà mình có chút thói hư tật xấu còn có chút đắc chí.

"Theo tôi thấy, về sau Mỹ Nhân nhà mình khẳng định sẽ ưa thích mẫu người như Phong tổng."

Tiêu Mạc Ngôn vừa nói vừa cười, híp mắt đánh giá Phong Uyển Nhu, Phong tổng là người nào, ăn một lần thiệt thòi còn có thể để cho người ta lại cưỡi lên đầu nữa sao? Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn

"Tôi thì sao? Tiểu Thảo."

"A."

Tiểu Thảo ỉu xìu đáp lời, Phong Uyển Nhu nhìn nàng liền buồn cười

"Em nói ở đây ai có khí chất giống tôi không?"

"Còn phải nói gì nữa sao? Hạ Hạ đó."

Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Thảo rất ưa thích Hạ Linh Doanh, bất quá Uyển Uyển nhà nàng bị Mỹ Nhân chiếm tiện nghi, về sau phải đề phòng thôi. Phong Uyển Nhu bất động thanh sắc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, quả nhiên, Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu biến sắc, quay người, lập tức hiện ra bộ dạng từ mẫu giáo dục Mỹ Nhân

"Mỹ Nhân a, không phải mẹ nói với con rồi sao, con đã có hai người mẹ thuần khiết như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện không thỏa đáng này chứ, trẻ con Tiêu gia chúng ta a, từ nhỏ liền giữ khuôn phép đấy, về sau đừng làm vậy nữa biết không?"

"Oa -- "

Nguyên bản nằm trong ngực Hạ Linh Doanh ngoan ngoãn, Mỹ Nhân thoáng cái khóc lên, Hạ Linh Doanh thẹn quá hoá giận, mặc kệ còn có nhiều người như vậy ở đây, vưon một tay ra nhéo vào eo Tiêu Mạc Ngôn

"Nói hưu nói vượn khi dễ Mỹ Nhân, em cho Tiêu thấy hậu quả của việc nói hưu nói vượn!"

Tiêu Mạc Ngôn: T^T

******

Qua sinh nhật tuổi ba mươi, Tiêu tổng cảm giác mình có chút già rồi, mà khi nàng trải qua sinh nhật ba mươi lăm tuổi, không có Từ nãi bên cạnh, bên người lại nhiều ra một Little Girl mập mạp, nét mặt của nàng lại càng đầy cảm xúc.

"Thổi nến đi, Đại Tiêu."

Bốn tuổi rưỡi, Tiêu Mỹ Nhân đã trổ mã thành một tiểu Mỹ Nhân chân chính rồi, vầng trán cao, mắt to long lanh, đôi má hồng hồng, còn có mái tóc đen xõa ngang vai, hơn nữa Tiêu tổng chọn cho bé một phong cách ăn mặc thời thượng, thường xuyên có người muốn ngăn đón chụp ảnh.

Tiêu Mỹ Nhân lúc không nói chuyện, cái phong cách đó cực kỳ giống Hạ Linh Doanh, lạnh như băng đấy, nhưng một khi đã nói chuyện, nhất là nói mấy móc họng người khác, cùng Tiêu tổng không có khác gì, nhất là ánh mắt vụt sáng to tròn, như là từ trên mặt Tiêu Mạc Ngôn vẽ theo y chang. Ai nhìn thấy cũng đều muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này một cái.

Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, nhìn Mỹ Nhân

"Trẻ con biết gì, mới tí tuổi mà quản nhiều rồi."

Tiêu Mỹ Nhân không để ý tới nàng, quay người nhìn Hạ Linh Doanh

"Mẹ, Đại Tiêu bao nhiêu tuổi a?"

Tiêu Mạc Ngôn:...

Hạ Linh Doanh cười đem bảo bối phiền phức khó chịu ôm sát vào ngực, hôn một cái lên trán của nàng, Tiêu Mỹ Nhân rất vui vẻ, nhắm mắt lại ôm cổ mẹ. Tiêu Mạc Ngôn thảm thương nhìn Hạ Linh Doanh, chỉ chỉ vào mặt của mình, hôm nay là sinh nhật của mình, nụ hôn này hẳn là của mình mà?

Hạ Linh Doanh cười cười, muốn đứng dậy đi hôn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mỹ Nhân đứng lên, rất khí thế nhìn Hạ Linh Doanh

"Mẹ, mẹ ngồi a, con đến hôn thay mẹ."

Nói xong, Tiêu Mỹ Nhân nhanh chân đi đến bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, chu miệng nhỏ lên.

Tiêu Mạc Ngôn:...

"Ai bảo con tới, ta gọi Mẹ con mà."

Mỹ Nhân tiểu bằng hữu lại khiến cho Tiêu tổng chịu tổn thương, bát tự của đứa nhỏ này thật đúng là cùng nàng không hợp nhau, từ năm ba tuổi đã bắt đầu khắc, thật vất vả để bé nói năng lưu loát, rồi dần dần bắt đầu hiểu chuyện.

Khó có khi hai người có thể nghỉ ngơi, nhưng mà ai biết Mỹ Nhân tiểu bằng hữu không biết điểm dừng, Tiêu tổng còn chưa cùng bé so đo thì bé đã bắt đầu học cách tranh giành tình nhân rồi, dụ dỗ sao cũng không chịu gọi Tiêu Mạc Ngôn là Mẹ, mở miệng là một tiếng "Đại Tiêu" rất lưu loát, hơn nữa đối với vị trí Đại Tiêu này còn tỏ vẻ địch ý rất rõ ràng.

Nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn không để ý tới mình, Tiêu Mỹ Nhân nhếch miệng, nhìn về phía Hạ Linh Doanh, cái gì cũng không nói mà "Oa" một tiếng mở miệng gào thét lên.

"Ai ôi!!! Tiểu tổ tông của tôi a."

Tiêu Mạc Ngôn ôm cổ Tiêu Mỹ Nhân tiểu bằng hữu, dùng sức kéo vào trong ngực mình, một bên hôn lên gương mặt của bé một bên dỗ dành

"Thực xin lỗi a, Mỹ Nhân, thực xin lỗi a, Mỹ Nhân, là Đại Tiêu không đúng, không nên khi dễ cục cưng."

Tiêu Mỹ Nhân vẫn không chịu nể mặt, nước mắt bắt đầu từng giọt từng giọt chảy xuống, Hạ Linh Doanh nhìn hằm hằm Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn vội vàng tiếp tục đổi lại phương pháp dỗ dành

"Là Đại Tiêu không đúng, không nên hôn Mẹ con a, không nên hơn Mẹ con..."

Lúc này, tiếng khóc đã ngừng lại, Tiêu Mỹ Nhân tiểu bằng hữu lau khuôn mặt nhỏ nhắn nức nở nhìn Tiêu Mạc Ngôn, hỏi

"Thật sao?"

Tiêu Mạc Ngôn:...

Tiêu tổng phẫn nộ rồi, hài tử cũng không ôm nữa, trực tiếp ném cục thịt cho Hạ Linh Doanh, còn mình thì cúi đầu ăn cơm. Tên oắt con này đã thành tinh rồi sao?

Hạ Linh Doanh ôm Tiêu Mỹ Nhân, buồn cười nhìn xem người đang nộ khí ngập trời ~ Tiêu tổng, cúi đầu xoa xoa khuôn mặt Mỹ Nhân còn chưa khô nước mắt

"Mỹ Nhân ngoan, hôm nay là sinh nhật mẹ Tiêu, con không thể khi dễ mẹ Tiêu."

"Là Đại Tiêu khi dễ Mẹ trước."

Tiêu Mỹ Nhân còn được di truyền từ Tiêu Mạc Ngôn cái tính hay nói trúng tim đen, hơn nữa hài tử căn bản sẽ không tô son trát phấn vào lời nói, nên chỉ một câu nói đã làm cho hai đại nhân ở đây đều có chút sững sờ.

Tiêu Mạc Ngôn nuốt nuốt đồ ăn trong miệng cho khỏi nghẹn chết, nhìn chằm chằm Tiêu Mỹ Nhân

"Mẹ khi dễ mẹ con sao?"

Hạ Linh Doanh không biết đang nghĩ tới điều gì, mặt lại có chút hồng.

Tiêu Mỹ Nhân hướng về phía nàng lắc lắc đầu, không chút luống cuống trả lời

"Ngày đó con nhìn thấy Đại Tiêu tóm lấy Mẹ vào nhà, Mẹ không vui muốn đẩy ra nhưng mà Đại Tiêu vẫn kéo Mẹ, tóm Mẹ, còn đánh Mẹ, Mẹ lúc đó mặt đều giận đến đỏ lên."

"Ta kéo nàng, tóm nàng, đánh nàng?"

Tiêu Mạc Ngôn buồn bực nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh mặt đỏ lên giận dữ liếc nàng, người nào đó làm chuyện tốt mà nhanh như vậy đã quên sao? Cái này, Tiêu Mạc Ngôn cũng suy nghĩ minh bạch, thoáng cái cắn nhầm đầu lưỡi, mặt cũng đỏ lên, cúi đầu xuống đất. Việc này như thế nào lại để cho nhãi con chết tiệt này nhìn thấy chứ?

Tiêu Mỹ Nhân tiểu bằng hữu vừa nhìn thấy Đại Tiêu cúi đầu, liền nhận thức suy đoán của mình đúng rồi, nàng quay người lại dùng sức ôm cổ Hạ Linh Doanh, nói ra lời thề son sắt

"Mẹ, mẹ yên tâm, khi con trưởng thành, tuyệt đối sẽ không để cho người xấu khi dễ mẹ nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net