Chương 62 - Nữ cường nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: girl_sms
Beta: tunjoker09

Tiểu Thảo trở lại văn phòng, chóp mũi tựa hồ còn có mùi hương dịu nhẹ trên người Phong Uyển Nhu, trong đầu đều là khuôn mặt của Phong tổng tái nhợt và mỏi mệt, trong lòng cực kì khó chịu. Vừa rồi thật sự có chút nhịn không được, muốn tiến lên ôm lấy Phong Uyển Nhu, ôm eo của nàng, đem đầu đặt ở bả vai nàng nhẹ giọng nói thực xin lỗi......

"Hello, băng côn bán phá giá, một trăm một cái, Dương nữ sĩ, cần không?"

Dạ Ngưng không biết khi nào thì tiến vào, trong tay mang theo hai cái băng côn, không nói hai lời liền ném ra một cái, Tiểu Thảo ngây ngốc nhận lấy, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm, hoàn toàn không có bị Dạ Ngưng quấy rầy đến suy nghĩ, trong đầu vẫn là Phong Uyển Nhu.

Dạ Ngưng sớm đã thành thói quen Tiểu Thảo trong trạng thái vô hồn như vậy, liếc mắt nhìn sang chỗ khác, cười tủm tỉm đến cạnh Lăng Sương.

"Sương tỷ tỷ a."

Lăng Sương mặt không chút thay đổi nhìn Dạ Ngưng liếc mắt một cái, thản nhiên nói

"Việc của người khác, tôi không có gì để nói."

Dạ Ngưng bị từ chối, cảm thấy thật xấu hổ, nhìn chằm chằm Lăng Sương xem xét một hồi, thấy nàng không nghĩ quan tâm đến mình, tự động tự chủ dời đi đem tầm mắt dừng ở trên người Tiểu Thảo.

"Tiểu Thảo a."

"Ân......"

Tiểu Thảo ỉu xìu đáp lại một câu, ánh mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm trên bàn không biết từ khi nào trên đó có một con kiến bò ra, đầu óc cũng không biết đang ở nơi nào.

"Buổi tối bồ muốn ăn cái gì?."

Tiểu Thảo hơi mím môi, ánh mắt ảm đạm, cũng không biết Phong tổng có ăn cơm tử tế hay không, có phải lại lấy cà phê làm bữa tối không nữa.

"Nếu không hai đứa mình đi ăn Sushi."

Sushi...... Tiểu Thảo trong lòng đau xót, nàng thích nhất cùng Phong tổng đi ăn Sushi , Phong Uyển Nhu mỗi lần ăn đều ăn không nhiều, luôn là ngồi ở đối diện nhìn Tiểu Thảo ăn, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười sủng nịnh âu yếm.

Dạ Ngưng hít sâu một hơi, quyết định không thèm nghe Dương Tiểu Thảo đồng chí nói nữa mà trực tiếp nói luôn

"Nếu không buổi tối đi ca hát?"

Ca hát, Tiểu Thảo thở dài, nàng rất thích ở trong lòng Phong Uyển Nhu ca hát, cho dù hát thế nào Phong tổng cũng sẽ nghe thật chăm chú, biểu tình khi đó thật sự khiến nàng yêu Phong tổng đến chết đi được.

"Ba" một tiếng, Dạ Ngưng một tay vỗ xuống bàn làm con kiến chết ngay tại chỗ, nghiêm mặt nhìn Tiểu Thảo

"Dương Tiểu Thảo, bồ có hay không đang nghe mình nói chuyện?"

"Có."

Tiểu Thảo nháy ánh mắt nhìn Dạ ngưng thập phần vô tội gật gật đầu, trong lòng thở dài, Ngưng Ngưng thật bạo lực a, con kiến vô tội mà cũng giết, con kiến không phải sinh mệnh sao, nếu là Phong tổng, nhất định sẽ không tàn nhẫn như vậy. =))) (Trời ơi, mình thật khâm phục Tiểu Thảo và đồng cảm cho Dạ Ngưng)

"Bồ có nghe mình nói chuyện? Tốt lắm,bồ nói cho mình biết hiện tại trong lòng bồ đang suy nghĩ cái gì?"

Dạ Ngưng căm tức nhìn chằm chằm vào Tiểu Thảo, trời ơi, Dương Tiểu Thảo, bắt đầu khi nào mà bồ biết nói dối gạt người, vừa thấy khuôn mặt bồ bi thương như vậy không cần nghĩ đã biết đang suy nghĩ về Phong Uyển Nhu, vậy mà cư nhiên còn dám nói dối Ngưng Ngưng này.

Tiểu Thảo cắn cắn môi, nhìn Dạ Ngưng không nói, kỳ thật nàng cũng biết, lấy hiểu biết của Dạ Ngưng về mình khẳng định biết nàng đang suy nghĩ về Phong tổng, nhưng Dạ Ngưng biết thì có gì hữu dụng đâu? Phong tổng cũng không biết, vẫn là giận nàng.

"Mình thấy bồ phiền lòng như vậy, rõ ràng đang nhớ đến người nào đó không nên nhớ, còn chịu đựng này nọ, nếu muốn gặp Phong tổng, liền tiến lên tìm nàng đi a."

Dạ Ngưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng thật sự là không có biện pháp đối với Tiểu Thảo, đối với chuyện tình cảm cứ y như một đứa bé, chẳng lẽ nàng không nhận ra Phong Uyển Nhu rốt cuộc vì sao giận mình, bao nhiêu chuyện, dụng tâm một chút là có thể đoán được mà.

"Nàng không để ý tới mình, hôm nay tại chỗ uống nước cũng không nhìn mình một cái." Tiểu Thảo nhỏ giọng nói thầm, lòng tràn đầy ủy khuất, Dạ Ngưng nhíu nhíu mày

"Biết vì sao không nhìn bồ không?"

"Vì sao?"

Tiểu Thảo lập tức ngẩng đầu ánh mắt như mắt thần của Tôn Ngộ Không, không nháy mắt nhìn chằm chằm Dạ Ngưng. Dạ Ngưng liếc mắt một cái, đối với Tiểu Thảo con người trọng sắc khinh bạn này tỏ vẻ thực khinh thường nhưng vẫn nói cho nàng nghe

"Tiểu Thảo, bồ nghĩ xem, Phong tổng ngoài làm tổng giám đốc ra thì còn là cái gì?"

Tiểu Thảo nghĩ nghĩ "Nữ cường nhân."

"...... Xóa một chữ đi."

"Cường nhân?"

"......"

Dạ Ngưng thật muốn đập đầu Tiểu Thảo một cái cho tỉnh ra, người này như thế nào như vậy không hiểu phong tình a, còn cường nhân nữa chứ, nghĩ toàn cái gì đâu không.

"Là nữ nhân, bồ có thể hay không động não nghiền ngẫm một chút a."

Tiểu Thảo nhíu mày

"Bồ làm gì vòng vo nhiều như vậy, nói thẳng nữ nhân không phải được rồi sao, thật phiền toái."

"Ai u, bồ còn mắng mình, được rồi, mình không nói nữa được chưa?"

Dạ Ngưng cố ý tự cao tự đại, nàng dự đoán được Tiểu Thảo khẳng định sẽ nắm chặt tay áo của mình rồi năn nỉ, ai biết Tiểu Thảo bất mãn nhìn nàng một cái.

"Được thôi".

"......"

Đứng một bên trầm mặc thật lâu, Lăng Sương không nhịn được cười thành tiếng, Tiểu Thảo và Dạ Ngưng cùng nhau kinh ngạc nhìn về phía nàng, Lăng Sương trợn mắt lên

"Nhìn cái gì?"

"Cô còn cười?" Dạ Ngưng nói đều nói không lưu loát

Lăng Sương liếc mắt một cái

"Như thế nào, tôi không thể nở nụ cười?"

"Không phải, chỉ là ngoại trừ gặp Phong Uyển Tư, còn không gặp qua cô cười với người khác."

Tiểu Thảo rất có nghĩa khí, cố gắng thay Dạ Ngưng giải thích, ai mà biết giải thích xong, Lăng Sương trên mặt đang tươi cười cũng nháy mắt không thấy nữa.

"Khụ, Tiểu Thảo, bồ nói cái gì vậy."

Dạ Ngưng nháy mắt liên tục với Tiểu Thảo, trời đất ơi, bồ không thấy Lăng Sương đang sinh khí sao, như thế nào còn khiêu khích a. Tiểu Thảo mặt cũng đỏ, nàng đã hiểu được mình vừa rồi ngốc ra sao, vừa thấy Lăng Sương mặt mày khó coi,Tiểu Thảo vội lấy tay khua khua phủ định.

"Không phải, không phải, mình không có nói gì về Phong Uyển Tư hết."

"......"

"......"

Lăng Sương cùng Dạ Ngưng hai người sửng sốt, mắt to mắt nhỏ nhìn Tiểu Thảo một phút đồng hồ, cùng nhau cười thành tiếng.

"Ai nha, Tiểu Thảo, bồ như thế nào lại ngốc nghếch mà khả ái như vậy a."

Dạ Ngưng cười không ngừng, Tiểu Thảo bĩu môi

"Làm gì có, mình còn khó chịu đây này, hai người như thế nào có thể vô lương tâm như vậy."

"Được rồi, được rồi, không cười nữa , Tiểu Thảo nhà ta đang khó chịu."

Lăng Sương nén cười nhìn Dạ Ngưng lắc đầu không ngừng, Dạ Ngưng xoa xoa khóe mắt xém chút nữa cười đến ra nước mắt, thanh âm có chút run run

"Không phải mình nói bồ khó chịu cái gì, bồ tính cái gì, bồ xem Lăng Sương kìa, tình huống so bồ còn muốn thảm hơn nhiều."

Tiếng cười im bặt, mặt Lăng Sương lập tức lạnh xuống, Tiểu Thảo nuốt nước miếng, thật cẩn thận lại sung sướng khi người khác gặp họa. Nhìn thái độ của hai người, Dạ Ngưng ho khụ một tiếng, ngồi thẳng thân mình. Xong rồi, lại miệng rộng ba hoa, thật cái miệng hại cái thân. =))) (Dạ Ngưng tại sao chị lại ngốc nghếch khả ái như vại :">)

"Không nói lời nào cô sẽ chết sao?"

Lăng Sương nhịn không được bạo phát, nàng gần đây đã đủ rối rắm lắm rồi, Phong Uyển Tư cứ như vậy, nàng căn bản không giống như biểu hiện bề ngoài kiên định cường thế, lòng của nàng không phải vỡ nát thì cũng là máu tươi lâm li, cho đi hoài mà không chiếm được hồi báo, nhìn người mình yêu ở bên ngoài phong lưu sảng khoái, có mấy cái ai có thể chịu được? Có mấy nữ nhân có thể không đau lòng?

"Sương Sương, đừng buồn mà."

Tiểu Thảo cắn cắn môi, nhanh chóng chạy lại cầm tay Lăng Sương, nàng cảm thấy hai người có bao nhiêu điểm tương đồng, yêu phải hai tỷ muội như vậy, thật sự mệnh khổ a, thật không biết vì sao hai tỷ muội nhà họ Phong lại làm khổ người yêu như vậy.

"Trời đất, bồ còn an ủi con người ta nữa sao, bồ cũng phải nhìn xem chính mình hiện tại là cái dạng gì đã chứ."

Dạ Ngưng vừa nói mát, đùi phải gác lên chân trái,mặt rất vui vẻ. Tiểu Thảo nhìn nàng cắn chặt răng, như thế nào Ngưng Ngưng lại khi dễ người như vậy chứ.

Lăng Sương trầm mặc một lát, liếc Dạ Ngưng một cái

"Tiểu Thảo, Dạ Ngưng nói cũng có lý, cô hảo hảo ngẫm lại Phong tổng vì cái gì với sinh khí đi."

"Tôi chính là không nghĩ ra được mới khổ sở như vậy chứ, ngày đó chỉ là cùng tình địch ăn cơm nàng liền biến thành như vậy ."

"Tình địch? Còn có tình địch, bồ vì sao không nói với mình a?"

Dạ Ngưng vừa nghe liền không giữ được bình tĩnh , trời ạ, Dương Tiểu Thảo bồ hiện tại còn biết giữ bí mật . Tiểu Thảo trừng mắt nhìn Dạ Ngưng

"Vì cái gì phải nói với bồ, bồ là mẹ mình sao?"

"......Bồ thật không biết suy nghĩ ."

"Bồ có ý tứ gì, nếu biết bồ nói cho mình Phong tổng rốt cuộc tại sao mà giận mình đi "

Tiểu Thảo thật sốt ruột , nàng thật muốn biết Phong Uyển Nhu rốt cuộc tại sao sinh khí, rõ ràng một giây trước còn hoàn hảo hảo nhưng chỉ sau một giây như thế nào liền biến thành giận hờn?

Dạ Ngưng nhìn thẳng nhíu mày, còn sinh khí cái gì, thực rõ ràng a, đây là Phong tổng tác quái, ngạo kiều , đã là nữ nhân thì có ai không muốn người yêu dỗ dành, nàng có cường thế ra sao cũng là nữ nhân, ngạo kiều một chút cũng thật sự bình thường, chẳng phải vậy sao!

"Bình thường Phong tổng có thường xuyên sinh khí với bồ không?"

Biết trực tiếp khai thông Tiểu Thảo cơ bản là vô dụng, Dạ Ngưng áp dụng chiến thuật hỏi đáp, Lăng Sương đứng một bên liếc Dạ Ngưng một cái, nhíu nhíu mày, cùng Tiểu Thảo nói chuyện vòng vèo, này không phải là tự tìm đường chết sao?

Tiểu Thảo nghĩ nghĩ, lắc đầu

"Không có."

"Vậy bồ cẩn thận nghĩ lại mấy chuyện trước đó coi, rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến chuyện hai người giận nhau?"

Tiểu Thảo nháy mắt nhìn Dạ Ngưng, cố gắng tự hỏi, suy nghĩ nửa ngày, chậm rãi nói

"Vốn ngày đó nàng đang ngủ, sau đó tên tình địch Phí Dương bảo mình đi ra ngoài, mình sợ đánh thức nàng liền vụng trộm đi ra ngoài, kết quả ăn đến nửa đường Phong tổng không biết vì cái gì chạy ra, sau đó thì sinh khí."

"Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Bồ có phải đã đáp ứng qua chuyện gì mà không nhớ rõ ?"

Dạ Ngưng nở nụ cười, hoàn hảo, không uổng công nàng hỏi vòng vo Tiểu Thảo một phen, cuối cùng cũng có chút lĩnh ngộ.

Tiểu Thảo không nói gì, hai tay cầm chén trà, đem cằm đặt ở trên miệng chén trà lại bắt đầu nghĩ, nàng đáp ứng Phong tổng cái gì? Nàng đáp ứng Phong tổng thật nhiều a, đến tột cùng là chỗ nào làm không tốt khiến nàng sinh khí như vậy. (Chòi ôi, đáp ứng nhiều quá giờ chỉ không biết mình làm sai cái gì :"> )

"Bồ hảo hảo ngẫm lại đi."

Dạ Ngưng tràn ngập chờ mong nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo, bồ nhất định phải suy nghĩ a, mau nghĩ thông suốt đi để ôm Phong tổng dỗ dành người ta.

Tiểu Thảo suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến mức mệt nhọc rốt cục đã nghĩ ra, hai mắt tràn ngập vui sướng nhìn Dạ Ngưng, hai tay vung lên.

"Mình đã biết, mình đáp ứng nàng chỉ có thể ăn khoai tây với một mình nàng."

Dạ Ngưng sửng sốt, cảm giác trên đầu có sấm sét, liếm liếm môi

"Bồ nói Phong tổng là bởi vì bồ ăn khoai tây cùng Phí Dương cho nên mới sinh khí?"

"Đúng à !".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net