Chương 67 - Phong tổng khả ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: girl_sms

Tiểu Thảo làm như không nghe thấy tiếp tục giãy dụa, miệng cũng không thành thật, còn không ngừng than thở, trưng ra bộ dạng "Tôi thật sự uống rượu đến say à", lúc trước, nàng đã tiếp nhận qua khoá huấn luyện do Dạ Ngưng làm tổng đạo diễn, không chỉ làm cho giống, càng phải làm cho dù bị vạch trần thì chết cũng không thừa nhận, ý nghĩa chính là dù chết cũng tuyệt đối không thể bại lộ cơ quan chỉ huy (Là dù chết cũng không thể kéo Ngưng ngưng chết chùm :"> ), nếu không Dạ Ngưng về sau sẽ mặc kệ chết sống của mình. Tiểu Thảo cảm thấy chính mình đã diễn rất tốt rồi, như thế nào Phong Uyển Nhu vẫn nhìn ra?

Phong Uyển Nhu lạnh lùng nhìn Tiểu Thảo, thấy nàng vẫn tiếp tục lăn lộn trên ghế, biết nàng hôm nay muốn đùa đến cùng, Phong uyển nhu liền buông tay lái, đem xe dừng ở ven đường.

Tiểu Thảo thực khẩn trương đến chết, tuy rằng nàng nhắm mắt lại nhưng cũng có thể đoán được Phong Uyển Nhu hiện tại đang có biểu tình gì, trong lòng hoảng loạn đến mức không thở nổi, xong rồi, xong rồi, lần này xem như xong rồi, tiền mất tật mang, Phong tổng cuối cùng sẽ không bởi vì mình lừa gạt nàng mà không nhìn mình nữa chứ? Kế hoạch to lớn mà Dạ Ngưng làm quân sư vừa mới thực thi được một nửa, như thế nào có thể chết non giữa đường như vậy?

"Còn không tỉnh?"

Phong Uyển Nhu không còn kiên nhẫn nữa, nàng hiện tại thầm nghĩ người bên cạnh mình thực không có lương tâm , mình chỉ muốn hỏi một chút về những lời nàng ta vừa nói, mặc kệ là uống rượu nói loạn cũng tốt, diễn trò cũng tốt, rốt cuộc có phải thực lòng hay không.

"Ai u, em đau đầu quá."

Tiểu Thảo nhìn ra giả bộ say rượu là không được, lập tức bắt đầu phương án dự phòng, bắt đầu diễn trò đau đầu, ôm đầu quay cuồng, Phong Uyển Nhu ôm cánh tay nàng, khuôn mặt lạnh lùng, không có chút biểu tình.

"Ô ô, chị hiện tại chính là không đau lòng vì em nữa có phải hay không?"

Tuy nói không uống rượu, nhưng trải qua một loạt các loại vận động diễn trò như vậy, Tiểu Thảo mệt đến mức mặt đỏ bừng, đầu cũng bởi vì vận động quá mức kịch liệt mà choáng váng, thật là có chút cảm giác giống như bị say rượu.

"Tôi không đau lòng vì em?"

Phong Uyển Nhu hơi hơi nheo mắt, nàng sống nhiều năm như vậy, có thể khiến nàng trong lòng khó chịu như vậy cũng chỉ có Dương Tiểu Thảo một người, nàng còn không đau lòng vì Tiểu Thảo sao?

"Ô ô, lúc trước chị không phải như thế, không phải......"

Tiểu Thảo nói thật ủy khuất, bởi vì cảm tình trong lòng đang dâng trào nên cũng không gào khan nữa, khóe mắt còn có điểm ướt át. Gần đây nàng đều khó chịu muốn chết, nàng chưa bao giờ biết hai người giận dỗi sẽ là khó chịu như vậy, lúc trước nàng cũng cùng Cỏ mẹ giận dỗi a, nhưng mẹ nàng không thể so sánh cùng Phong Uyển Nhu, cái loại cảm giác này thật đúng là khác biệt. Khi Tiểu Thảo cùng Cỏ mẹ sinh khí, nàng còn có thể yên tâm thoải mái ăn cơm mẹ nấu, để mẹ giặt dùm quần áo, hai người đi qua đi lại trong nhà còn có thể trợn mắt nhìn nhau tỏ vẻ chính mình nội tâm cường đại, nhưng khi cùng Phong Uyển Nhu sinh khí......

Nhìn không thấy nên lúc nào cũng nghĩ đến không ngừng, thấy nàng lại sợ hãi chịu không được, vô tình gặp mặt thì tim đập lợi hại, đừng nói đến việc mở mắt nhìn nhau, ngay cả việc ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái cũng đều không có, buổi tối luôn luôn nhớ đến nàng cũng ngủ không được , công tác thì thất thần, không làm ra hồn việc gì, Tiểu Thảo cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, cả ngày chỉ lo nhìn vào cửa phòng của Phong Uyển Nhu để coi hôm nay Uyển Nhu có khoẻ hay không! (Tiềm chất thê nô tiềm tàng =.=!)

"Tôi lúc trước trong mắt em là người như thế nào?"

Phong Uyển Nhu thở dài, thân mình cũng nghiêng về phía Tiểu Thảo, tháo dây đai an toàn xuống cho nàng.

Hương thơm trên người Phong Uyển Nhu trong nháy mắt tràn ngập quanh mũi Tiểu Thảo, hốc mắt nàng chợt đỏ lên, thời gian như lặng im, có bao nhiêu lâu, có bao nhiêu lâu Phong tổng không đối xử ôn nhu như vậy với nàng .

Nhẹ nhàng cởi bỏ đai an toàn trên người Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo một cái, muốn thu hồi tay, lại bị Tiểu Thảo cầm chặt.

Tiểu Thảo cũng không khóc cũng không nháo nữa, cầm tay Phong Uyển Nhu thật chặt, mở to hai mắt nhìn Phong Uyển Nhu.

"Phong tổng."

"Ân."

Tuy rằng vẫn là hai tiếng "Phong tổng", tuy rằng vẫn là câu trả lời đơn giản "Ân", nhưng khi Tiểu Thảo nghe được như thế nào lại có một loại cảm giác chua xót đến mức nước mũi nước mắt đều muốn chảy ra?

"Em sai lầm rồi."

Chỉ một câu nói đã dùng hết toàn bộ khí lực của Tiểu Thảo, kỳ thật nàng đã sớm nên nói , trước mặt Phong Uyển Nhu, mặt mũi có đáng là gì, sai lầm thì đã sai lầm rồi, chỉ cần thừa nhận không phải tốt lắm sao? Tuy là Phong tổng mỗi ngày đều lạnh như khối băng nhìn nàng, hơn nữa khối băng này nhìn thoáng qua thấy lạnh nhưng lại thơm ngào ngạt người gặp người thích, vạn nhất có một ngày bị đó lão nam nhân nào đó lừa bắt cóc đi mất, không bằng chính mình đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

"Ân ¬¬"

Phong Uyển Nhu gật đầu lên tiếng, hai chân giao khép nép, thân mình hơi hơi dựa về phía sau, nhìn Tiểu Thảo, hỏi

"Sai ở đâu?"

"......"

Không biết vì sao, Tiểu Thảo có một loại cảm giác giống như mình đang viết báo cáo cho sếp, nhưng lời này vừa muốn nói ra miệng ngẫm lại cảm thấy báo cáo còn phải tiếp tục làm cho xong, hắc hắc, hoàn hảo, Dạ quân sư đã sớm nghĩ đến Phong tổng sẽ hỏi như vậy, lời kịch đều chuẩn bị tốt , nàng đã sớm thuộc như cháo.

Thanh thanh cổ họng, Tiểu Thảo không nháy mắt nhìn Phong Uyển Nhu, ngửa đầu bắt đầu nhớ lời thoại của Dạ quân sư đã dạy.

Câu đầu tiên liền khiến Phong Uyển Nhu uống trầm xuống, gương mặt đã lạnh nay còn có vẻ đen hơn, quả nhiên là điềm báo. Vốn Tiểu Thảo cũng không nghĩ nói như vậy , nàng cũng hiểu được mấy lời này ghê tởm mắc ói ra sao à, nói thiện lương, nói giàu tình cảm để hình dung Phong tổng cũng chưa có vấn đề gì, nhưng dùng từ khả ái......

Lúc ấy hai người lý luận nửa ngày, Tiểu Thảo nói Phong tổng khẳng định không hy vọng người khác hình dung nàng khả ái, Dạ Ngưng lại mắng nàng ngốc hết chỗ nói, có nữ nhân nào không thích người yêu nói mình khả ái, khả ái có rất nhiều hàm nghĩa...... Khụ khụ, không cảm thấy đôi môi của Phong tổng rất khả ái sao?

Lúc ấy Tiểu Thảo liền nổi giận, mắng Dạ Ngưng là sắc lang, nhưng sau đó lại gật gật đầu, cười tủm tỉm nói

"Xác thực rất khả ái."

"....." (Dạ Ngưng cũng không chịu nổi Thảo khoai tây :">)

"Em đang nghĩ cái gì vậy?"

Phong Uyển Nhu nheo mắt lại, nàng rất muốn nhìn xem đầu óc Tiểu Thảo đã bị Dạ Ngưng dạy cho bao nhiêu điều bất lương. Bình thường lúc Tiểu Thảo suy nghĩ chuyện xấu hoặc là có chuyện muốn giấu nàng, ánh mắt đều sẽ lơ mơ không có tiêu cự, tựa như hiện tại.

Tiểu Thảo phục hồi tinh thần, mặt có chút hồng, ánh mắt cũng có chút không được tự nhiên đảo qua nhìn đôi môi của Phong Uyển Nhu, liếm liếm bồ môi khô khốc của mình, tiếp tục nói

"Em sai khi không có việc gì làm lại đi khi dễ Phong tổng khả ái của em."

"......"

Phong Uyển Nhu bĩu môi giác, nàng thừa nhận, dưới đáy lòng nàng quả thực chờ đợi Tiểu Thảo có thể có ngày sẽ thông suốt, nói vài câu nói nàng thích nghe. Nhưng hiện tại xem ra......

Nay Tiểu Thảo thông suốt nàng thật đúng là không tiếp thu được, đồng thời Phong Uyển Nhu dưới đáy lòng thật sâu đồng tình với người yêu của Dạ Ngưng (Cô Tiếu cô Tiếu em cũng đồng tình với cô à), đến cả Tiểu Thảo ngây thơ đều bị dạy thành như vậy, không biết sư phụ Dạ Ngưng là cái dạng gì a.

"Tóm lại, thiên ngôn vạn ngữ đều là em sai, Uyển Nhu, em sai lầm rồi."

Nói xong, mặt Tiểu Thảo đỏ bừng lên, Uyển Nhu ~ hai chữ này dưới đáy lòng nàng cũng không biết nói qua mấy trăm lần , nhưng khi đối mặt với Phong Uyển Nhu, thì cũng là lần đầu tiên nói ra, thật thẹn thùng a.

Tiểu Thảo ngượng ngùng nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu không có gì phản ứng gì, chỉ là híp lại mắt nhìn nàng, muốn đem nàng nhìn thấu, thậm chí một chút thẹn thùng cũng không có. Cảm giác thất bại tràn trề nháy mắt thổi quét toàn thân Tiểu Thảo, cái gì đây, Ngưng Ngưng không phải nói là nói xong mấy lời thoại này Phong tổng khẳng định sẽ thẹn thùng bổ nhào vào trong lòng mình sao? Như thế nào hiện tại không hiệu quả cũng không nói làm gì, cư nhiên Phong tổng còn dùng ánh mắt như trông chừng quái vật để nhìn nàng a !

"Phong tổng, em......"

Tiểu Thảo sợ hãi Phong Uyển Nhu dùng ánh mắt này xem xét của nàng, dường như lòng mình đều bị nàng nhìn thấu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt cũng bắt đầu chột dạ, Phong Uyển Nhu không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nàng.

"Sao chị nhìn người ta như vậy?"

Tiểu Thảo thanh âm có chút suy yếu vô lực, đầu cũng gục xuống , nàng đã sớm nói với Dạ Ngưng là mình không thích hợp làm mấy cái trò lấy lòng này, hơn nữa với tính cách của Phong tổng cũng sẽ không thích mấy thứ tào lao này à, nhưng Dạ Ngưng lại không chịu hiểu nói hai người cần phải kích thích, mà kích thích này tất yếu phải do nàng tạo ra, không làm như vậy Phong tổng sẽ không hết giận, làm xong thì Phong tổng sẽ gục vào vòng tay mình, nhưng mà hiện tại xem kết quả như vậy......

"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi."

Phong Uyển Nhu thanh âm trầm thấp, tuy không băng lãnh như bình thường, nhưng lại có chút hoài nghi uy nghiêm, Tiểu Thảo sợ tới mức run run, nghĩ ngợi một hồi, đợi tim đập bình thường trở lại, nàng lại nhếch miệng nở nụ cười, Phong tổng có phải đã tha thứ cho mình không? Phong tổng đã lâu không dùng ngữ khí này cùng nàng nói chuyện a, rất quen thuộc, thực vui vẻ.

"Em cười cái gì?"

Phong Uyển Nhu khó hiểu nhìn Tiểu Thảo, bị mắng còn vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ là uống rượu nhiều quá hoá điên?

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu dùng sức lắc đầu

"Không cười, em không cười." Càng nói như vậy Tiểu Thảo càng cười vui vẻ, quá tốt, hai người rốt cục hòa hảo , Phong tổng rốt cuộc đã chịu mắng nàng .

"Em ngồi đàng hoàng đi , cười cái gì mà cười !"

Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ nói, miệng Tiểu Thảo vẫn không ngừng run run nhịn cười, thấy Phong Uyển Nhu nhíu mày lại, thân mình hơi hơi hướng về phía Phong uyển nhu, nâng tay lên xoa mặt nàng.

"Vì cái gì Nhu Nhu lại nhíu mày?" (Gọi nghe nổi da gà :">)

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, biểu tình dần dần nhu hòa, thanh âm không hề băng lãnh nhưng vẫn toả ra khí thế uy nghiêm

"Em hỏi tôi?"

Tiểu Thảo thè lưỡi, lưỡi hồng nhạt trên khuôn mặt trắng nõn dưới ngọn đèn chiếu rọi trông giống như chú chó pug đang lấy lòng chủ nhân.Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm một hồi, tay vươn ra nhéo nhéo cái mũi Tiểu Thảo.

"Ách......"

Bị nắm cái mũi, Tiểu Thảo cũng không dám giãy dụa, ngây ngốc nhìn Phong Uyển Nhu, miệng há ra không ngừng hô hấp.

"Em còn không nói thật?"

Phong Uyển Nhu vẫn nhìn Tiểu Thảo, đèn chiếu màu da cam rọi xuống, chiếu trên mặt Phong uyển nhu, cả người nàng như có một tầng quang nhàn nhạt bao phủ, hơn nữa trên người là đồ len dạ, áo cao đến cổ nhìn đã thấy cấm dục lại mười phần câu dẫn, khiến Tiểu Thảo nhìn vào đó đăm đăm, tim lại đập lợi hại.

"Nói chuyện."

"Em ¬¬"

Tiểu Thảo nuốt nước miếng, mắt nhìn Phong Uyển Nhu đang giận dữ, lúc này Phong Uyển Nhu không còn khí thế băng lãnh như bình thường, mà lại quyến rũ mang theo một tia khó được, cái mũi Tiểu Thảo còn bị nàng nắm lấy, chóp mũi đều là mùi hương của Phong tổng, khiến lòng của Tiểu thảo càng thêm hồi hộp, gian nan thở hổn hển một hơi, nhìn Phong Uyển Nhu rồi khẽ nói

"Phong tổng, chị làm sao lại đoán em không uống rượu?"

"Cái gì?"

Phong Uyển Nhu đột nhiên cứng đờ người, có chút không thích ứng được khi Tiểu Thảo đột nhiên chuyển biến, Tiểu Thảo như trước nhìn chằm chằm nàng, trong mắt chứa đầy dục vọng, tay của Phong Uyển Nhu không tự giác run lên từng hồi, thân mình theo bản năng lui về phía sau, cũng không nghĩ đến nàng vừa lui về phía sau, Tiểu Thảo tốc độ so nàng còn nhanh hơn, thân mình cũng tiến lại gần Phong uyển nhu, tay ôm lấy eo thon của nàng.

Phong Uyển Nhu nháy mắt mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa giận nhìn Tiểu Thảo

"Em muốn làm gì?" Đây chính là trong xe à!

Tiểu Thảo liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi mọng đỏ mà mình thầm ao ước dán lên, nàng cúi đầu hôn xuống, tại hai phiến môi kia liếm lép mút lấy, nàng có thể rõ ràng cảm giác được Phong Uyển Nhu đang run rẩy, Tiểu thảo thì thào nói

"Em không phải đang cho chị kiểm tra xem em có uống rượu hay không, làm vậy là sai sao? ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net