Chương 70 - Oan gia đáng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: girl_sms

Hai người đứng đối diện nhau, hai tròng mắt của Lăng Sương đều là hình ảnh Phong Uyển Tư.

"Cô không đi?"

Giọng nói Phong Uyển Tư dịu xuống, cả ánh mắt từ phẫn nộ cũng chuyển hóa thành bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lăng Sương, Nham Phong nhìn biểu tình của nàng một chút, quay đầu nhìn Lăng Sương, Lăng Sương như trước nửa thân mình tựa vào quầy bar, chỉ là ánh mắt không hề bình thường, thê lương đến mức khiến người người đau lòng.

"A ~ Tôi cũng biết sẽ như vậy mà."

Phong Uyển Tư nhìn Lăng Sương tự cười bản thân mình, cười đến mức khinh thường, Lăng Sương cắn cắn môi, chớp mắt nhìn nàng

"Cô biết cái gì?"

Phong Uyển Tư vẫn cười cười lắc đầu, không trả lời nàng, xoay người, váy dài đen bóng mê người dưới ánh đèn của quán bar càng thêm yêu mị, nàng đi qua bàn trà, đi đến sô pha, nằm nghiêng xuống, nâng tay lên, cởi cây trâm cài tóc.

Nham Phong nhìn Phong Uyển Tư nằm nghiêng trên sô pha, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng. Quần áo hắc sắc làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh, váy dài tôn lên dáng người cao gầy hoàn mỹ, trên mặt lộ ra nét quyến rũ, yêu mị. Tóc dài xoã ở trên cổ trắng nõn, cúi người dựa vào sô pha, không trang điểm nên trong mắt nàng có ẩn chứa chút mỏi mệt, ngọn đèn mờ ảo cộng thêm màu sắc đỏ thẩm của ghế sô pha khiến khung cảnh càng thêm yêu mị (Phong Uyển Tư yêu nghiệt quá >.<). Đẹp quá...... Thật sự đẹp quá, trách không được Sương Sương si mê nàng nhiều năm như vậy. =.= (Không có cửa đâu anh dai :">)

Lăng Sương cảm giác được Nham Phong đang nhìn chằm chằm Phong Uyển Tư, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia phẫn nộ không dễ phát hiện, Phong Uyển Tư thấy được, lại giống không thấy, cười to lỗ mãng.

"Lăng Sương, tôi còn tưởng rằng cô cùng người khác không giống nhau."

Lăng Sương nhíu nhíu mày, rốt cuộc buông bình rượu trong tay, nhìn Phong Uyển Tư, tận lực khống chế cảm xúc.

Thân mình hướng về phía trước, Phong Uyển Tư nâng cánh tay phải mảnh khảnh, nâng chén rượu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng uống một ngụm. Nàng đã sớm không nên có hy vọng xa vời, từ khi rời tỷ tỷ đi du học, từng thụ qua quá nhiều ánh mắt kiểu này, lại bị lừa gạt nhiều lần, như thế nào còn có thể ngốc nghếch tin tưởng tình yêu?

"Phong Uyển Tư."

Lăng Sương nhẹ nhàng kêu tên của nàng, đẩy ghế dựa ra, chậm rãi đi đến cạnh sô pha, Phong Uyển Tư không mở mắt, khóe miệng có chút cười như không cười, chua xót khiến người ta rơi lệ.

Nàng đã sớm nên biết đến, những yêu nàng đều sẽ từ từ rời đi, mẹ, sắp tới là tỷ tỷ, rồi Lăng Sương...... Cũng sẽ rời đi...... Phụ thân nói đúng, nàng so với tỷ tỷ, giống như là sao chổi xui xẻo, đi theo ai sẽ chỉ làm họ xui xẻo, hoàn hảo là Lăng Sương chưa xảy ra chuyện gì, nếu không chính mình đã khiến nàng ta một phen đau khổ.

Lăng Sương đứng một bên nhìn Phong Uyển Tư, trong mắt tràn đầy đau thương, nàng không biết Phong Uyển Tư ở nước ngoài vài năm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước đó vài ngày, nàng cũng từng tìm người điều tra, đều là công cốc, Lăng Sương thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì, khiến Phong Uyển Tư vốn dĩ luôn toả sáng như ánh mặt trời mà trở nên yếu ớt như thế, yếu ớt đến mức mình làm bất cứ việc gì cũng không bổ khuyết được sự trống rỗng và cô đơn trong lòng nàng.

Như là đang ngủ, hoặc suy ngẫm về những việc đã xảy ra, Phong Uyển Tư thủy chung nhắm mắt lại, biểu tình rất sâu trầm, cũng không giống tính cách táo bạo của nàng, nàng chưa bao giờ trước mặt người khác làm như vậy, thậm chí trước mặt Phong Uyển Nhu cũng chưa bao giờ có. Nàng muốn dùng kia bộ dạng vô tâm vô phế cười nói để nói cho mọi người biết nàng rất tốt, rất vui vẻ......

Sau một lúc lâu, Phong Uyển Tư rốt cuộc mở mắt, nhìn người đứng ở bên cạnh mình ~ Lăng Sương, nàng nhếch miệng cười cười, nâng cánh tay, làm động tác cụng ly.

Lăng Sương hơi hơi nhăn mi, nàng không muốn nhìn Phong Uyển Tư như vậy, không có một tia chân thật, nàng hoài niệm Phong Uyển Tư thời trung học, tươi cười sáng lạn, nàng sẽ dắt tay mình khi qua đường, nàng sẽ ở vì trời lạnh mà đem mình ôm vào trong ngực, nàng sẽ vì mình sinh bệnh mà chạy đầy thục mạng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi để đi mua thuốc......

Từng chi tiết, tất cả đều luôn tồn tại sâu trong lòng Lăng Sương, Lăng Sương trong mắt bịt kín một tầng hơi nước, Phong Uyển Tư, cô nói cho tôi biết, tôi phải làm gì để quên cô? Như thế nào có thể quên được sự ôn nhu ngày ấy?

Sương khói quanh quẩn, ngọn đèn chói mắt, xuyên thấu qua sương khói, Lăng Sương bình tĩnh nhìn Phong Uyển Tư, nhìn thấy nam nam nữ nữ lượn lờ quanh người Phong Uyển Tư, nhìn Phong Uyển Tư đem một mỹ nữ cao gầy tóc xám ôm vào trong ngực, nhìn các nàng ái muội cười khẽ, Lăng Sương hít sâu một hơi, xoay người, bước nhanh hướng về phía toilet.

Nham Phong nhìn Lăng Sương trong lòng rất là khổ sở, nhìn lại cái người đang ca múa sênh tiêu Phong Uyển Tư, nỗi oán hận tích lũy lâu ngày trào lên

"Cô sao có thể đối xử với Sương Sương như vậy?"

Mỹ nhân tóc xám trong lòng Phong Uyển Tư bị Nham Phong rống khiến người run run, Phong Uyển Tư hơi hơi nheo mắt, cười lạnh nhìn Nham Phong

"Tôi đối xử với cô ta như thế nào? Anh dạy tôi đi."

"Cô......"

Nham Phong mặt đỏ lên, hắn vốn không giỏi bao biện, huống chi là Phong Uyển Tư ~ người nhanh mồm nhanh miệng.

"Tóm lại, cô không nên đối xử với nàng như vậy, nàng, nàng thật sự yêu cô, vì cô trả giá rất nhiều."

"A ~ không ít người vì tôi ngay cả mạng cũng không cần à."

Phong Uyển Tư nghiền ngẫm nhìn Nham Phong, người này hiền lành a, ngay cả nói chuyện đều không lưu loát còn muốn cùng nàng phân rõ phải trái,thiệt không có cửa mà, xem ra bạn bè của Lăng Sương thật sự là tào lao.

Nham Phong bị Phong Uyển Tư làm cho á khẩu, hắn từ nhỏ đến lớn tiếp xúc đều là nữ nhân hoặc là dịu dàng như tiểu thư khuê các, hoặc là chim nhỏ nép vào người, còn Phong Uyển Tư loại yêu nghiệt này vẫn là lần đầu tiên đụng độ, nhưng vẫn phải nói, nếu không hắn thật phải xin lỗi Sương Sương.Nắm chặt tay, Nham Phong cố gắng nén cơn giận

"Cô xuất ngoại vài năm, Sương Sương luôn đợi cô, chưa từng để ý người khác, đôi khi nhớ cô ánh mắt khóc đến đỏ bừng, bằng hữu chúng tôi nói như thế nào cũng không nghe, nàng còn vì cô mà cãi nhau với gia đình, đã nhiều năm không cùng người nhà liên hệ , tết nhất đều một mình một người, vì chờ cô trở về. Cô trở lại thì tốt rồi, trở mặt không nhận người không nói, còn -"

Nham Phong phẫn nộ chỉ thẳng vào mỹ nhân tóc xám trong lòng Phong Uyển Tư

"Còn lẳng lơ ong bướm !"

Phong Uyển Tư bị Nham Phong mắng đến mức ngơ người, cũng không phải nàng kinh ngạc mà bởi vì trong những chuyện này đối với nàng quá xa lạ, chỉ là...... Chỉ là Lăng Sương chưa bao giờ nói qua những chuyện này trước mặt nàng.

Mỹ nữ trong lòng Phong Uyển Tư cảm giác được dao động của Phong Uyển Tư, nâng cánh tay, ôm cổ nàng, ngẩng đầu hôn lên.

Mùi rượu và thuốc lá nồng nặc khiến Phong Uyển Tư buồn nôn, thật sự không bằng mùi ô mai trên người Lăng Sương, Phong Uyển Tư để nữ nhân kia hôn mình, không đáp lại cũng không đẩy ra, nhìn Nham Phong tức giận đến đỏ mặt, vung tay rời đi.

Mùa hè năm ấy, tại vườn trường, khi tất cả mọi người còn đang tập trung trên phòng học, nàng kêu lên Lăng Sương, nắm tay Lăng Sương đi đến dưới gốc cây liễu, nghe nàng nói mình vô cớ trốn học, Phong Uyển Tư xoay người, ôm eo của nàng, cười tủm tỉm nhìn mặt nàng biến hồng.

Nụ hôn ngây ngô, không có chút kỹ xảo, khẽ đẩy khớp hàm, mút lấy một tia ngọt lành, Phong Uyển Tư nghe được Lăng Sương nhẹ nhàng hô hấp, cảm giác được thân mình Lăng Sương run rẩy, thương tiếc đem nàng ôm vào trong ngực.

Lúc đó tình sâu đậm biết bao, mà hiện nay......

Phiền táo đẩy người trong lòng ra, Phong Uyển Tư cầm lấy chén rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Uống nhanh như vậy làm gì ~ Em đút cho Người."

Ra ngoài chơi đùa, đương nhiên phải tận hứng, thật vất vả mới bắt được một vưu vật như vậy, như thế nào có khả năng buông tha cho Phong Uyển Tư, ánh mắt ái muội xẹt qua váy Phong Uyển Tư, đôi chân dài như ẩn như hiện, thân mình eo thon.

"Cút."

Thanh âm lạnh băng từ trên đầu truyền xuống, Phong Uyển Tư nhìn cũng chưa nhìn mỹ nữ trong lòng, trong đầu loạn thành một đống, hiện lên luôn là ánh mắt bi thương của Lăng Sương. Nữ nhân kia ngạc nhiên nhìn Phong Uyển Tư, bĩu môi, còn muốn nói cái gì đó, Phong Uyển Tư quay đầu, nhìn nàng, hơi hơi nheo lại ánh mắt.

"Tôi nói cô cút!"

"......"

Không phải không nghe qua danh tiếng của Phong Uyển Tư, tuy rằng không cam lòng, nhưng chính mình không thể trêu vào, nữ nhân tóc xám cắn cắn môi, đứng dậy, rời đi .

Phong Uyển Tư không nói nữa, cúi đầu, nặng nề uống rượu, một ly lại là một ly, dường như chỉ có như vậy, nàng mới có thể quên quá khứ, quên Lăng Sương, quên nàng đi lần nàng bay trở về nước tìm mẫu thân, lại như thế nào ở ngoài cửa, nghe một câu "Dã chủng", ánh mắt lạnh lùng, nàng đời này đều quên không được.

Máu mủ tình thâm, người thân đều biến thành như vậy, Lăng Sương như thế nào còn cần nàng? Người giống như nàng, sẽ không xứng có ai yêu.

******

Trong toilet, Lăng Sương dùng nước lạnh nhẹ nhàng vỗ hai mắt sưng đỏ của mình, nước lạnh kích thích khiến mí mắt đau đớn, khiến cho nàng không mở mắt ra được. Nhưng đau đớn bên ngoài cũng không bằng nỗi đau trong lòng nàng, nàng rất khổ sở rất khổ sở, khổ sở đến mức không biết phát tiết như thế nào, đối mặt với Phong Uyển Tư như vậy, mỗi một câu của Tư Tư đều không sử dụng sức lực, lại khiến người khác hãm sâu vào trong thống khổ.

"Sương Sương, cậu không sao chứ?"

Bên ngoài Toilet, Nham Phong nôn nóng tên của nàng, lại không dám trước mặt bác gái quét rác công khai đi vào WC nữ, Lăng Sương nghe thấy thanh âm của hắn, nhẹ giọng nói

"Nham Phong, mình không sao, không còn sớm , cậu trở về đi."

"Nhưng là -"

"Mình thật sự không có việc gì."

Lăng Sương lặp lại, mày không tự giác nhíu lại, Nham Phong cảm giác được nôn nóng của nàng, thở dài nói

"Vậy được rồi, mình đi, cậu trở về chú ý an toàn."

"Ân."

"Đúng rồi...... Phong Uyển Tư -"

Nham Phong nói đến đây tạm dừng lại, Lăng Sương nâng cánh tay dừng lại giữa không trung, tâm cũng nhói lên.

"Cô ta ở bên ngoài uống rượu."

Nói xong câu đó, Nham Phong liền rời đi , hắn xem như hiểu được , nữ nhân yêu nhau không giống với tình yêu nam nữ, thậm chí còn sâu đậm hơn, thấy Lăng Sương một người cao ngạo như vậy bị tra tấn thành như vậy, không cần phải nói, chắc chắn Lăng Sương sẽ trở về tìm nàng ta, ai, vì sao Lăng Sương lại si tình như vậy à?

Nguyên bản bị nước lạnh ngâm khiến tâm tình đã dịu xuống nhưng bởi vì Nham Phong nói một câu tất cả đều trỗi dậy. Chịu đựng đau đớn, Lăng Sương mở mắt, nhìn trong gương khuôn mặt của chính mình, nhìn chăm chú thật lâu, hít sâu một hơi, mở cửa ra, xoay người bước ra ngoài.

Tên oan gia đáng chết này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net