Chương 1: Những năm kia hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Những năm kia hiểu lầm

Tháng mười.

Sau khi kết thúc Quốc khánh, vốn nhiệt độ không khí nóng bức bởi vì luồng không khí lạnh đột kích, gặp phải waterloo(*), trở nên đìu hiu.

(*)滑铁卢 (waterloo) là địa danh xảy ra trận đánh giữa napoleon bị thua ở bỉ (dù bên napoleon đã dự đoán ăn kèo 90%, 遭遇滑铁卢 (tao ngộ waterloo) ám chỉ ăn chắc rồi mà thất bại (cả câu ý là ngày lễ quốc khánh trời đang đẹp để đi chơi thì quay ra mưa)

Nước mưa rơi ở trên mái của ban công tránh mưa, gõ ra tiếng vang dồn dập.

Thứ bảy, Khánh An không cần đi làm, nhưng vẫn ở trong phòng tỉ mỉ chải chuốt trang điểm.

Bởi vì buổi tối muốn đi tham gia họp lớp cao trung, cho nên nàng từ trong ngăn tủ lấy ra một ống tay áo liền váy.

Váy đến chỗ đầu gối, đai lưng ở bên hông buộc thành nơ con bướm, vải vóc mềm mại khiến cho cả người Khánh An thoạt nhìn thư thái nhã nhặn lịch sự.

Nhìn gương vẽ lông mày, bôi lên son môi, sau khi chuẩn bị không sai biệt lắm, Khánh An đứng lên, thay một đôi giày cao gót màu đen, khoác lên túi nhỏ màu đen, cầm theo một cái ô, xuất phát.

Địa điểm liên hoan cách nhà nàng không xa, lái xe hơn mười phút là tới nơi.

Nói đến bạn học cao trung, thật là chuyện từ niên đại xa xưa rồi. Ừ, mười năm trước.

Không biết Úc Tử có thể tới hay không.

Dừng xe xong, sau khi tiến nhập khách sạn có tên "Vạn Hâm Tửu Gia", Khánh An dưới sự dẫn đường của phục vụ viên, đi vào hội phòng mọi người tụ họp.

Trong phòng đặt hai cái bàn tròn, lúc này đã tới hơn mười người, cả trai lẫn gái đều có.

Trước đây bạn học nữ Tiểu C bị mọi người trào phúng vì quê mùa bây giờ mặc trên người bộ váy được ưa chuộng hiện nay, trang điểm biến hóa thành kiểu dáng châu Âu. Sau khi thấy Khánh An đến, cố ý đứng dậy kéo Khánh An đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Khánh An phát hiện, trên ngón tay tiểu C đeo nhẫn kim cương đại danh đỉnh đỉnh Darry Ring.

Darry Ring, trọn đời chỉ tặng một người, lúc nam sĩ mua cho người mình yêu thích, thậm chí cần cầm thẻ căn cước.

Sau khi Tiểu C kéo Khánh An ngồi xuống, liền lại quay đầu nhận điện thoại chồng nàng gọi tới, lão công ở bên đầu điện thoại kia hỏi han ân cần, mà nàng ở bên cạnh miệng cười như mật, thoạt nhìn thực sự rất hạnh phúc, Khánh An đều nhịn không được bật cười.

Mà năm đó người kia vẻ mặt tràn đầy thanh xuân, không dám mắt nhìn thẳng người, luôn ăn mặc lôi thôi lếch thếch nam sinh tiểu G hiện nay cũng là Âu phục giày da, giơ tay nhấc chân tự nhiên phóng khoáng, miệng lưỡi đến khiến người ta muốn khen ngợi, hoàn toàn thoát khỏi vẻ không tự tin năm đó.

Hắn đối với Khánh An nói, sau khi tốt nghiệp đại học hắn đi bán hàng vỉa hè, bán qua đồ nướng, chạy qua tiêu thụ, mấy năm qua nếm qua rất nhiều khổ, nhưng cũng còn tốt cuối cùng là khổ tẫn cam lai(*thời kỳ cực khổ đã qua).

Hắn mua phòng, bạn gái mua xe, sau đó hai người ba năm trước kết hôn, hiện tại con gái đã một tuổi.

Hắn thấy Khánh An, sau đó liền kích động đối với Khánh An nói: "Khánh An a, trước đây lúc mình gặp phải bạo lực vườn trường, nếu như không phải cậu dũng cảm đứng ra, đồng thời khuyên bảo mình, có thể mình sẽ không có như hiện tại. Có thể, cả đời đều sẽ sống trong trạng thái tự bế cùng không có tự tin, thực sự rất cám ơn cậu!"

Khánh An nghe xong, hơi nhíu mày, dắt khóe miệng nở nụ cười, nói không cần cám ơn.

Nói như vậy, chính mình vẫn làm chút ít chuyện tốt mà nhỉ.

Hơn mười phút sau, Kiều Linh đến.

Váy áo màu đỏ rực kiểu cách bao mông, mang theo túi xách màu trắng, tóc ngắn đến vai, để lại một chút tóc mái, trang dung kiểu Nhật, lông mi cạo có chút khoa trương.

Kiều Linh vừa vào, toàn bộ bầu không khí liền trở nên sống động. Dù sao, người kia, ở thời học cấp ba vẫn luôn là cô nàng hoạt bát nhất cả lớp kia mà.

Lại qua mấy phút, phục vụ viên đem món ăn lần lượt bưng lên, chủ nhiệm lớp trưởng Vương Kỳ đứng dậy, nói: "Đều đến a !? Ai? Úc Tử chưa có tới sao?"

Nghe được cái tên Úc Tử này, Khánh An phản xạ có điều kiện ngẩng đầu.

"Khánh An, cậu và Úc Tử chơi với nhau rất thân kia mà, cậu có thông báo cho cậu ấy biết không? Mình không có phương thức liên lạc với cậu ấy, không tìm được cậu ấy." Vương Kỳ nhìn một vòng, sau đó đưa mắt khóa trên người Khánh An.

"Mình và cậu ấy, lúc lên lớp mười hai, đã không chơi với nhau rồi." Khánh An nói.

"Ai, ha ha, có thể cậu ấy không tới a !!" Kiều Linh nhìn xuống Khánh An, sau đó cười nói.

Vì vậy, Vương Kỳ gật đầu, sau đó tự mình rót rượu, nói: "Đại gia hỏa, đã lâu không gặp! Chúng ta tới cạn ly!"

Khánh An nghe xong, cũng giơ lên một ly nước dừa trong tay, sau đó đứng dậy, cùng mọi người chạm cốc.

Rượu qua ba tuần, mọi người nóng mặt tai hàm, liền bắt đầu nhắc tới những chuyện lý thú lúc học cao trung.

"Khánh An của chúng ta có thể nói là phi thường cường đại, cường đại đến ngay cả trường học đều thẹn thùng a! Tôi đây cái đại lão gia đều phải bội phục cô ấy."

"Đúng vậy, năm đó trường học không phải tham ô phí tư liệu của chúng ta, Khánh An ở đó cầm máy tính tính toán phí dụng tư liệu một vòng, sau đó liền cùng Úc Tử hai người vọt thẳng vào phòng làm việc của hiệu trưởng đàm luận chuyện kia. Thực sự khí phách!"

"Đúng vậy đúng vậy, lúc đó chúng ta đều biết trường học tham ô, nhưng không ai dám nói, chỉ hai cậu ấy, vén tay áo lên liền đi làm! Cuối cùng lãnh đạo trường học áp lực bức bách, đem niên cấp chúng ta triệu đến cùng nhau mở ra một hội nghị."

"Mình cũng nhớ rõ, lúc ấy Úc Tử giống như một luật sư, ha ha, thật là lãnh đạo trường học nói một câu, cậu ấy liền nhấc tay phản vấn một lần. Sau đó cứng rắn cho chúng ta lấy được thắng lợi, mình nhớ kết thúc tuần lễ kia, trường học trả lại chúng ta mỗi người 200 đồng a?"

------

Đúng, là như vậy. Lúc đó nàng và Úc Tử hai người, chính là tiểu thiên sứ chính nghĩa trong lớp, tuy đều không phải là ban ủy trong lớp, nhưng lại đã làm nhiều lần chuyện này.

Chỉ tiếc, sau lại đã xảy ra sự kiện chuyện không vui, hai người cứ như vậy chặt đứt.

Khánh An cắm đầu uống nước dừa, sau đó nhìn lên nồi thịt bò trước mặt ngẩn người, gương mặt bị bầu không khí trong phòng này xông có chút phiếm hồng.

"Ha ha, hai nàng lúc đó khá tốt, mình thật hâm mộ nha. Hai người đều dung mạo rất xinh đẹp, hơn nữa còn cao, thành tích cũng tốt, lại có thiên phú nghệ thuật. Úc Tử tùy tiện vẽ bức một tranh, là có thể bắt được giải thưởng hạng nhất của tỉnh; Khánh An tùy tiện làm văn, cũng có thể bắt được giải đặc biệt của tỉnh. Ngay cả ba mẹ mình cũng suốt ngày quan tâm thành tích của hai nàng."

"Bất quá các nàng cũng có thời điểm điệu liên tử(* như xe bị tuột xích giống như bị thất thế ấy). Mình nhớ được có lần, hai người bọn họ đi đến quán Net, án phải kiểm tra văn, hai người đều thức đêm chịu đựng đến thần chí không rõ. Sau đó viết văn, Úc Tử viết một câu 'Ta là một gốc cây cổ thụ nghìn năm thành tinh', Khánh An thì viết một câu 'Đến đây đi, cùng nhau đến quán Net uống rượu đi!', lúc lão sư đem hành vi của hai nàng như mặt trái tài liệu giảng dạy đọc lên, mình cười gần chết luôn!"

Mọi người nhớ lại chuyện này, sau đó đều rối rít cười đến giơ tay lên nện bàn.

Vì sao một ngày trước khi thi lại muốn đi quán Net đây?

Bởi vì buổi tối một ngày trước, ba mẹ Úc Tử ly hôn ly hôn, nhưng không phải là hòa bình, cho nên huyên náo đến gà bay chó chạy.

Lúc đó Khánh An ngủ lại trong nhà Úc Tử, thấy Úc Tử không vui, Vì vậy Khánh An lôi kéo Úc Tử chạy ra bên ngoài, sau đó hai người ở quán net xem hai bộ phim kinh dị, mấy tập tống nghệ.

Kết quả chính là, lúc hai người ngày thứ hai sát hạch đều như xe bị tuột xích rồi.

Nghĩ đến đây, Khánh An thở phào một hơi, cầm đũa lên, vừa kẹp thịt bò, vừa nói: "Đều đã qua, sau đó mình và cậu ấy tách ra không phải sao. "

Đem thịt bò gắp đến trong miệng, mùi vị cay độc nhất thời từ trong miệng lan tràn ra, Khánh An trợn to hai mắt, sau đó một bên hé miệng, giơ tay lên ở bên mép quạt gió, một bên bưng lên nước dừa, mãnh liệt uống một ngụm.

Sau khi Kiều Linh nhìn thấy, vội vàng giúp Khánh An rót một ly nước dừa, sau đó đỡ vai Khánh An, nói: "Ăn từ từ ăn từ từ, gấp gáp gì chứ, không có ai giành với cậu."

"Không phải, tại cái này quá cay mà thôi. " Khánh An cầm khăn tay đặt tại đáy mắt đè ép xuống.

Bất quá sau đó, không còn có người nhắc tới Úc Tử nữa.

Mọi người tiếp tục trò chuyện về những thứ khác.

Sau đó lại liên tục chiến đấu ở chiến trường KTV* (quán karaoke) , uống rượu, chơi đùa, ca hát.

Bên cạnh Kiều Linh cùng mọi người như trước chơi game rất vui vẻ, thế nhưng nàng chơi game luôn là thua, cho nên bị rót thật nhiều rượu.

Khánh An thì cầm microphone, cùng một nữ sinh không thích chơi trò chơi một ca khúc một ca khúc tiếp lấy một ca khúc mà hát.

Thời điểm mười một giờ rưỡi đêm, mọi người mới rời khỏi KTV.

Bất quá, Kiều Linh đã say đến có chút lợi hại.

Bởi tiện đường, Khánh An liền quyết định lái xe mang Kiều Linh trở về khách sạn Kiều Linh đã đặt chỗ trước.

Cùng nam đồng học cùng nhau đem Kiều Linh bỏ vào xe chỗ kế bên tài xế, thắt chặt dây an toàn, sau đó Khánh An trở lại chỗ điều khiển, đóng cửa xe, sau đó hướng Kiều Linh nói tới "Khách sạn Gia Hành" chạy đi.

Đối với tòa thành thị đã ngây người rất nhiều năm này, Khánh An đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, ngoại trừ khu phố mới xây dựng, rất nhiều đường phố cũ, nàng đều có thể không dựa vào hướng dẫn mà có thể trực tiếp tìm được.

Ngày hôm nay Úc Tử không có tới, bởi vì không ai có thể liên hệ với cậu ấy.

Bất quá cũng tốt, nếu là tới thật, gặp mặt, còn có chút xấu hổ.

Có vài người, đã định trước chỉ có thể xuất hiện với nhau thời kỳ trưởng thành, mặc kệ năm đó cảm tình có bao nhiêu thân mật, nhưng sẽ bởi vì một số chuyện nào đó, đã định trước chỉ có thể bồi lẫn nhau đi hết đoạn lộ trình kia.

Sau khi tới khách sạn, Khánh An liền liên hệ nhân viên khách sạn, cùng đem Kiều Linh say rượu có chút trầm dời xuống xe, đi đến gian phòng của nàng.

Sau khi mở cửa, nhân viên khách sạn rời đi, Khánh An đem Kiều Linh thả lên giường, chuẩn bị rời đi, thế nhưng cổ tay lại bị bắt lấy.

"Làm sao vậy?" Khánh An quay đầu, nhìn Kiều Linh, chỉ thấy Kiều Linh đang khóc.

Phấn trang điểm của nàng, đều bị nước mắt làm trôi đi.

"Khánh An, mình có lỗi với cậu, có lỗi với cậu cùng Úc Tử a, xin lỗi, thực sự xin lỗi!"

Kiều Linh nói nói, tiếng khóc dần dần trở nên lớn, sau đó đột nhiên gào lên.

Cửa sổ kính của khách sạn không có đóng chặt, có gió từ bên ngoài thổi vào, làm cho rèm cửa sổ mỏng manh bị thổi nhấc lên.

Khánh An đứng ở đó, nhíu mày nhìn Kiều Linh, sau đó hỏi: "Cậu đang nói cái gì?"

"Khánh An, xin lỗi a xin lỗi a. . ." Kiều Linh cầm lấy cổ tay Khánh An lắc lắc, trong miệng chỉ máy móc lặp lại mấy chữ kia.

"Cậu có lỗi với mình cái gì?" Khánh An ngồi xuống, giơ tay lên nắm cằm Kiều Linh, để cho nàng nhìn thẳng vào chính mình.

"Trước đây, trước đây cậu viết cho, viết thư tình cho hiệu thảo(*), không phải, không phải nàng vụng trộm đặt vào hòm thư nhà cậu, là, là mình thả. Lúc đó hai người ở căn tin nói chuyện phiếm, thời điểm cậu nói cậu viết thư tình cho hiệu thảo, mình, mình đi qua nghe thấy được. Sau đó mình liền chạy đến ngăn kéo của cậu lật ra... Bởi vì, bởi vì mình cũng thích hiệu thảo, thế nhưng mình sợ cậu cùng mình tranh đoạt, dù sao cậu, cậu ưu tú, hơn nữa mọi người cũng đều biết hiệu thảo cũng có ý tứ với cậu, nếu cậu đưa thư tình cho hiệu thảo, mình liền không vui!"

(* hiệu thảo: là chỉ nam sinh học đẹp trai nhất trong trường, ngược lại với hiệu thảo là hiệu hoa cũng chính là hoa khôi trường học.)

Kiều Linh nói xong, tiếp tục ào ào khóc.

Sau khi Khánh An nghe xong, vươn tay, nâng cao trên không trung, muốn cho nàng một cái bạt tai.

Nhưng cuối cùng, Khánh An nắm nắm chặt lại nắm đấm, rốt cục vẫn là thả tay xuống.

Cao trung, nàng thầm mến hiệu thảo Trịnh Chí Văn hai năm, chuyện này, nàng chỉ cùng Úc Tử nói qua.

Lớp mười hai, nàng nhịn không được viết thư tình cho Trịnh Chí Văn, cũng chỉ là ở buổi trưa lúc ăn cơm, cùng Úc Tử nói qua, không có cùng người khác nói qua.

Thế nhưng, sau khi nói xong, trưa hôm đó nàng liền phát hiện thư tình của mình không thấy. Nàng tìm thật lâu, cũng đã hỏi Úc Tử có thấy hay không, nhưng đều không tìm được.

Sau đó lúc buổi tối trở về, nàng phát hiện bức thư tình, ở trong tay ba mẹ mình. Nhưng lại kèm thêm một cái phong thư gõ bằng máy tính.

Nội dung bức thư là: "Con gái ngươi không biết tiến thủ, chỉ lo yêu đương, không chỉ thầm mến một người dài đến hai năm, bây giờ còn bắt đầu viết thư tình rồi, nguyên nhân lần trước nàng sát hạch thứ tự giảm xuống chính là cái này, chính ngươi nhìn xem xử lý đi. "

Trong lá thư này nói nguyên nhân thành tích của nàng trượt xuống hoàn toàn chính là hư cấu. Lần đó nàng không có thi tốt, thuần túy là bởi vì ngày đó tinh thần không tốt, giữa trưa còn bị cảm nắng qua một lần.

Nhưng ba mẹ chắc là sẽ không quản điều này, cha mẹ chỉ cảm thấy, nàng yêu sớm, còn ảnh hưởng thành tích, nhưng lại không biết hối cải muốn tiếp tục viết thư tình, nên đánh.

Cho nên, nàng bị cha mẹ mắng rất thảm, còn bị thưởng một bạt tai.

Lúc đó, đối với Khánh An mà nói, biết việc này, người biết có thư tình, cũng chỉ có Úc Tử.

Mà khi nàng chất vấn Úc Tử, Úc Tử lại chết đều không thừa nhận là nàng gửi cho cha mẹ mình.

Sau đó, quan hệ của hai người liền vi diệu như vậy mà phát sinh biến hóa, cho tới sau này, ai cũng không để ý tới ai.

Tay Khánh An có chút phát run.

Thời điểm Kiều Linh lần nữa bắt lại tay nàng, Khánh An vung cánh tay lên một cái, liền mặt không thay đổi xoay người rời khỏi.

********
Chương đầu nhẹ nhàng thôi nha 😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net