Chương 11: Cô tên là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Cô tên là gì?

Thẩm Điềm lần thứ hai cùng Giang Nhất Phàm gặp mặt là ở trong phòng ăn ở một nhà hàng cơm Tây.

Ở thời điểm đối phương hỏi đến ý nghĩ của nàng, nàng trầm mặc một lát, rốt cục vẫn đem ý nghĩ chân thật của mình nói ra.

"Giang tiên sinh, thật ngại quá lãng phí nhiều thời giờ của anh như vậy. Xin lỗi, tôi không thể cùng anh cùng một chỗ. " Sau khi Thẩm Điềm nói xong, Giang Nhất Phàm còn chưa có lấy lại tinh thần, nàng liền cầm túi xách lên xoay người rời khỏi nhà hàng.

Dùng sức đẩy ra cánh cửa kính của nhà hàng, đi qua con đường nhỏ do đá cuội xếp thành trước mặt, Thẩm Điềm nhìn sang thảm thực vật màu xanh biếc hai bên trái phải, lại nhìn bầu trời một chút, cuối cùng cảm thấy tâm tình thoải mái không ít.

Sau khi về đến nhà, mẹ nàng lại bắt đầu vô cùng gấp gáp hỏi nàng tình huống như thế nào.

Thẩm Điềm nhìn mẹ, giơ tay lên nhún vai, nói: "Thất bại. "

"Vì sao a?" Bà  đối với lần này có nghìn vạn lần không hiểu.

"Con tạm thời còn chưa muốn kết hôn. " Thẩm Điềm vừa nói vừa đi về phòng ngủ, mẹ nàng cũng theo nàng đi vào.

"Tự con nói một chút, con năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Dù sao coi như không tới ba mươi, tại trong lòng các người con cũng ba mươi tuổi rồi, con còn có thể nói cái gì?" Thẩm Điềm không có nhìn mẹ mình, sau khi đi vào bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Con thu thập những thứ này làm gì? Con muốn đi đâu?" Mẹ nàng cầm lấy cánh tay Thẩm Điềm đang kéo cửa tủ quần áo.

"Xuất quỹ. " Thẩm Điềm cười nói.

"Gì? Xuất quỹ cái gì?" Mẹ nàng đối với thuật ngữ này căn bản không hiểu, cho nên nghe được cũng không hiểu ra sao.

"Trở về đi làm. " Thẩm Điềm nói.

"Tại sao con cũng không thương lượng với chúng ta? Con đã được  chúng ta đồng ý sao? Nói đi liền đi?" Mẹ nàng nghe xong, trong nháy mắt liền tức giận.

"Trước đó trở về con cũng không nói qua con đã từ chức a. Con đã nói với mẹ con chỉ là xin nghỉ mà thôi. " Thẩm Điềm thần tình có vẻ rất mệt mỏi.

"Ta không phải bảo con từ chức sao? Con thế nào lại không nghe đây? Đã nói trở về xem mắt mà? Giang Nhất Phàm không được vậy đổi thành người khác tiếp tục xem mắt." Sắc mặt mẹ nàng trong nháy mắt liền đen xuống.

"Cái này cũng quản cái kia cũng quản, mẹ cũng không cảm thấy rất phiền sao? Các người suốt ngày cũng chỉ biết bảo con làm chuyện mà các người mong muốn, thế nhưng, các người có cân nhắc đến ý nghĩ của con bao giờ chưa?" Thẩm Điềm nghe xong, đột nhiên từ trong ngăn kéo lôi ra một bộ quần áo, sau đó xoay người lại, cổ tay hất lên cao, sau đó vứt xuống trên giường, nhìn chăm chú vào mẹ nàng.

Mẹ nàng sửng sốt vài giây, sau đó hung hăng liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi thích cút thì cút đi! Ta lười quản ngươi!"

Mẹ nàng đóng sập cửa rời đi. Thẩm Điềm nhìn bóng lưng của bà sửng sốt một lát, sau đó mua vé máy bay ngày hôm sau bay, tiếp tục thu thập hành lý.

Buổi tối một nhà ba người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, bầu không khí cương cứng có chút quỷ dị. Toàn bộ hành trình chỉ có cha nàng nói hai câu.

Một câu nói là: "Cái canh này mặn. "

Còn có một câu là: "Ta ăn no rồi. "

Nhị lão cũng không có liếc nhìn nàng một cái, sự tồn tại của nàng, giống như là không khí.

Thậm chí sáng ngày hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, nàng cũng là một mình mang theo hành lý đi đến sân bay. Bọn họ đang tức giận, cho nên không có tới tiễn nàng.

Người ở sân bay không nhiều lắm, có vẻ hơi trống trải.

Làm xong gửi vận chuyển, Thẩm Điềm đi tới phòng chờ máy bay ngồi xuống, hai chân giao nhau, có chút mờ mịt nhìn chăm chú vào phía trước.

Một số thời khắc nàng sẽ cảm thấy, chính mình phảng phất giống như bị thế giới này vứt bỏ. Không cách nào thích ứng quy tắc của đại chúng, cũng không cách nào dũng cảm đứng ra, đem bản thân chân thật mổ xẻ cho người nhà xem.

Lấy điện thoại di động ra, mở ra Wechat của Khánh An, Thẩm Điềm muốn cùng Khánh An nói chút gì đó.
Nhưng hơn mười phút trôi qua, mặc dù gõ gõ đập đập nửa ngày, lại cuối cùng vẫn là một cái chữ cũng không có gửi đi.

Nhưng, ngay khi Thẩm Điềm dự định đem điện thoại di động vứt xuống trong túi xách, lại nhận được tin nhắn Khánh An gửi tới.

An An: "Tối hôm qua mình mơ thấy cậu đã trở về. Cậu ở nhà thế nào, vẫn ổn chứ?"

Sau khi nhìn thấy tin nhắn Khánh An gửi tới, Thẩm Điềm sửng sốt, sau đó, thẳng thắn trực tiếp gọi điện thoại cho Khánh An.

Điện thoại kết nối, đối phương lười biếng một tiếng "Uy" liền truyền tới, rõ ràng còn mang theo chút mông lung buồn ngủ.

"Ngày hôm nay tỉnh sớm như vậy?" Thẩm Điềm nhìn ngoài cửa sổ.

"Ừ.... Một buổi tối đều mơ thấy những thứ linh tinh, sắp giày vò chết mình rồi. " Khánh An nói, ngáp một cái.

Thẩm Điềm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Mình dự định trở về trong đài tiếp tục đi làm. Hiện tại, mình đang ở sân bay chờ đăng ký đây."

"Ah, đi, mấy giờ đến? Mình tới đón cậu. " Khánh An hỏi.

"Tốt, mười một giờ rưỡi mình đến, đến lúc đó chúng ta đi ăn lẩu bò đi!" Ở sâu trong nội tâm những cảm xúc không tốt kia, Thẩm Điềm một phần cũng không có triển lộ ra.

"Có thể. Kia không nói nữa, mình chuẩn bị rời giường đây." Khánh An ngáp một cái.

"Được, vậy mình cúp trước. " Sau khi nói xong Thẩm Điềm đem điện thoại di động từ bên tai lấy xuống.

Sau khi cúp điện thoại Khánh An liếc nhìn thời gian.

Chín giờ rưỡi.

Ngay tại lúc nàng dự định xuống giường, trong điện thoại di động nhận được tin nhắn Mạn Mạn hồi âm.

Mạn Mạn: "Chào em, chị có nhớ Úc Tử, cũng nhớ rõ em. Tiểu cô nương, làm sao rồi?"

Đại khái là bởi vì ở trong trí nhớ của Mạn Mạn, Úc Tử cùng nàng đều vẫn là học sinh trung học vị thành niên, cho nên vừa mở miệng, liền phản xạ có điều kiện xưng hô các nàng thành tiểu cô nương.

Khánh An ngồi ở mép giường, cầm điện thoại di động, có chút tâm thần bất định, lại có chút kích động hỏi: "Mạn Mạn tỷ, chị có phương thức liên lạc với cậu ấy không?"

Mạn Mạn: "Thật ngại quá ah, trước đó rất lâu chị đã không liên lạc được với em ấy rồi."

Lúc nhìn thấy câu nói này, giống như cự thạch trầm hải(*), Khánh An ngồi ở đàng kia, thân thể có chút cứng ngắc.
*Tảng đá chìm xuống biển.

Úc Tử cắt đứt tất cả liên hệ với mọi người trước đây sao.

Mạn Mạn: "Các em làm sao vậy? Năm đó lần cuối cùng lúc Úc Tử hẹn gặp mặt chị, khóc rất lợi hại. Chị hỏi em ấy làm sao vậy, em ấy cũng nói không ra lời, chỉ là vẫn khóc, khóc có lẽ hơn nửa canh giờ. "

Sau đó lại nhận được một cái tin nhắn của Mạn Mạn, Khánh An nguyên bản vẫn còn ngẩn ra mũi bỗng nhiên trở nên chua xót, cơ hồ không có thời gian giảm xóc, hai mắt liền đã ngấn đầy nước mắt.

Lúc đó thời điểm các nàng cãi nhau, trên mặt Úc Tử hầu như không có biểu tình gì, cũng không có khóc. Thế nhưng, nàng lại không biết, chẳng qua là mình không có trông thấy Úc Tử khóc mà thôi.

Khánh An cầm điện thoại di động đứng dậy, nắm tóc, ở trong phòng đi tới đi lui, một hồi nhìn tin nhắn Mạn Mạn gửi tới trong điện thoại di động, một hồi lại nhìn tay nắm cửa tủ quần áo ngẩn người.

Một lúc lâu sau, Khánh An nhắn lại: "Cậu ấy cũng không nói gì sao? Cậu ấy.... Có nói gì tới em không?"

Mạn Mạn: "Em ấy chỉ nói là, em ấy cũng không muốn tiếp tục móc tim móc phổi đối đãi bất kỳ kẻ nào. Hai người các em. . . Lúc đó là giận dỗi cái gì sao?"

Mấy phút sau, Khánh An thở phào một hơi, trả lời: "Em quá vô liêm sỉ. "

Mạn Mạn: "Tiểu Úc đồng học thực sự đặc biệt thích em đó, ai, làm sao lại biến thành như vậy chứ? Bất quá, em ấy lưu lại một vật ở chỗ chị. Một cái hộp, bên trong chứa rất nhiều đồ chơi nhỏ. Em có muốn hay không? Nếu em muốn, chị gửi tới cho em."

Khánh An xem hết, trực tiếp gọi điện thoại đi.

Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói của Mạn Mạn liền truyền tới. Cho dù chỉ là một chữ "Uy" thật đơn giản, nghe vào cũng vô cùng ôn nhu.

"Mạn Mạn tỷ, trong cái hộp kia, đựng cái gì vậy?" Khánh An lấy tay che lại mũi nhéo nhéo, cố gắng để cho giọng của mình nghe không quá nồng nặc giọng mũi.

"Bên trong là mấy cuộn phim Kodak*, chụp chưa có rửa."  Mạn Mạn an tĩnh lại kiên nhẫn trả lời.

*Kodak, 1 hãng máy ảnh.

Cuộn phim Kodak.

A, đúng vậy, lúc đó, bởi vì mình rất thích bị người chụp ảnh, cho nên Úc Tử đi mua mấy cuốn cuộn phim, vào cuối tuần lôi kéo mình đi chụp hai ngày.

Chỉ tiếc, tuần lễ thứ hai, các nàng liền cãi nhau rồi.

Mà liên quan tới ảnh chụp Úc Tử chụp cho mình.... Giữa lẫn nhau đều ngầm hiểu, không có nói ra.

"Mạn Mạn tỷ, bây giờ chị vẫn ở tại Thịnh Thành sao?" Khánh An hỏi.

Dù sao, đài phát thanh kia là nguyên quán của đài phát thanh Thịnh Thành, cộng thêm lúc đó Mạn Mạn cùng Úc Tử có thể thỉnh thoảng định ngày hẹn gặp nhau, cho nên nói rõ, quê quán của Mạn Mạn cũng là ở Thịnh Thành.

"Đúng, chị vẫn ở đó." Mạn Mạn trả lời.

"Vậy, tự em trở về lấy đi. " Khánh An nói.

Dù sao, Thịnh Thành cách chỗ này cũng không tính là xa xôi, hiện nay ngồi tàu hỏa cũng chỉ cần thời gian nửa giờ.

Bất quá, Thịnh Thành chỉ có thể coi là thành thị nhỏ cấp 3, mà ở trong đó là thành thị cấp một, cho nên không ít người đều sẽ chọn tới chỗ này phát triển, bao gồm cả đồng học cao trung, cũng là đại bộ phận đều tới chỗ này.

Thậm chí, người nhà Khánh An cùng người nhà Úc Tử cũng đều từ chỗ ấy dọn đi rồi.

"Em muốn đích thân đến một chuyến? Có phải quá phiền toái hay không?" Mạn Mạn hỏi.

Khánh An thở phào một hơi, nói: "Không quan hệ, em chính là lâu lắm không có đi trở về, cho nên, cũng muốn trở về đi xem. Mạn Mạn tỷ thứ sáu này chị có rảnh không? Nếu rảnh rỗi thứ sáu này em sẽ đến."

"Ha ha, có rảnh, chị hiện tại mỗi ngày đều rất nhàn rỗi. Đợi lát nữa chị gửi địa chỉ nhà chị cho em, đến lúc đó em dựa theo địa chỉ qua đây thì tốt rồi. " Mạn Mạn nhẹ khẽ cười.

"Cảm ơn, vậy thứ bảy em qua đó. Hiện tại em phải ra sân bay đón một người bạn, vậy trước tiên không thể hàn huyên nhiều nữa." Khánh An nhìn xuống thời gian.

"Tốt, tiểu cô nương gặp lại sau ~" Mạn Mạn hơi hơi nhếch lên âm cuối rất êm tai.

Sau khi cúp điện thoại, Khánh An ngay lập tức đem dung nhan của chính mình thu thập xong, sau đó lái xe đến sân bay đón Thẩm Điềm.

Lúc nhìn thấy Thẩm Điềm, Khánh An cũng không có hỏi nàng vì sao muốn trở về tiếp tục đi làm, không hỏi nàng có phải kế hoạch xem mắt bị ngâm nước nóng hay không.... Chỉ là từ tốn nói câu: "Lẩu ở nhà hàng kia cậu còn chưa ăn chán sao?"

Thẩm Điềm nghe xong, nở nụ cười, nói: "Ăn không ngán a, không có biện pháp. "

Khánh An nhìn nàng một cái, lắc đầu, vừa mở cốp sau xe để hành lý, vừa nói: "Cẩn thận về sau ăn đến bị thương. "

Đến nhà hàng, sau khi gọi thức ăn xong, Khánh An khép thực đơn lại, đưa cho phục vụ viên.

Vừa quay đầu lại, liền phát hiện Ninh gửi tin nhắn qua Wechat cho nàng.

Khánh An cầm điện thoại di động lên, mở ra.

Ninh: "Cô tên là gì? Dù sao về sau chúng ta cũng đều phải hẹn chụp, hiện tại nói cho tôi biết cũng không có quan hệ gì a?"

Sau khi nhìn thấy Khánh An vẻ mặt nhàn nhạt đánh xuống: "Vương Ngữ Yên. "

Ninh: "Cô xác định?"

"Có tin hay không tùy cô, tôi quả thực tên là Vương Ngữ Yên, nếu không... Vì sao tên người dẫn chương trình của tôi là Thính Ngữ đây? Đúng không?"

Ninh: "Cái này. . ."

"Tôi cũng không thích trùng tên với nhân vật trong tiểu thuyết, thế nhưng không có biện pháp, ai kêu cha tôi là một người mê võ hiệp đây." Khánh An nghiêm trang nói khoác.

Ninh: "Tôi.... Vẫn không thể đem cô cùng tên này liên hệ tới....."

"Không quan hệ, rất nhiều người đều nói với tôi như vậy. Bất quá, quen thuộc liền tốt. " Khóe môi Khánh An hơi hơi nhếch lên, tâm tình không tốt lắm lúc này lừa dối một cái người còn rất vui nha.

Ninh: "Tốt.... A !...."

*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net