Chương 15: Tất cả đều miệng lưỡi trơn tru

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Tất cả đều miệng lưỡi trơn tru

Tất cả chợt như mộng.

Khánh An nghe giọng nói kia, tâm tình càng cảm thấy bất ổn, nhưng mắt nhìn thấy đạo diễn ở bên kia, lại nhìn xuống hành lang ngoài cửa sổ, chỉ có thể nỗ lực giấu đi tâm tình.

Dù sao, bay giờ nàng cũng đang trong giờ làm việc.

"Vị bằng hữu này, nếu như ngươi không nói ra phía sau câu nói kia, ta còn tưởng rằng ngươi đang mắng ta thật không phải là một món đồ. " Khánh An xích lại gần microphone.

Vì vậy, trong tai nghe truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của đối phương, sau đó, đối phương mở miệng: "MC Thính Ngữ lúc oán giận người lưỡi như lưỡi dao sắc bén, từng chiêu đều có thể đâm trúng chỗ hiểm của địch quân, ta sao dám cố ý trêu chọc đây?"

Giọng nói của nàng, thật ra thì vẫn có biến hóa.

Ở lúc còn trẻ, giọng nói của nàng vang dội mạnh mẽ hơn một chút, nghe thấy giọng nói cũng biết là một cô nàng tuổi xuân tung bay sức sống bắn ra bốn phía.

Mà bây giờ, giọng nói của nàng, tựa như lắng đọng rất nhiều thứ, trở nên có cảm xúc hơn.

Khánh An nở nụ cười, hỏi: "Ngươi đang khen ta, hay là đang nói xấu ta nha?"

Câu hỏi này hỏi ra miệng, bên trên Wechat lúc đó có bạn nghe phát tin tức nói: "Nàng nhất định là đang nói xấu ngươi!"

Khánh An nhìn xong, mừng rỡ không được, cảm giác người nghe nơi này luôn giống như là cùng Úc Tử có cừu oán.

Làm xong chương trình, Khánh An rời công ty, ngồi vào trong xe , không gấp lái xe, mà mở ra Wechat, chuẩn bị gửi tin nhắn Wechat cho Úc Tử.

Nhưng, nàng vẫn còn đang đánh chữ, đối phương đã gửi tin nhắn qua cho nàng rồi.

"Trên đường trở về chú ý an toàn, lo lái xe đi. "

Một câu rất đơn giản, thậm chí giống như là một người từ chỗ nào đó trực tiếp sao chép nghuyên mẫu rồi gửi đi.

Nhưng lúc này, Khánh An nhìn những chữ này, lại cảm thấy

rất ấm áp.

"Bây giờ cậu muốn ngủ sao?" Khánh An hỏi.

Ninh: "Không có, mình đang sửa đồ. "

"Này, sau khi mình trở về nếu như cậu còn chưa ngủ, mình sẽ tìm cậu nói chuyện phiếm nhé." Khánh An khẽ cắn môi dưới, cầm điện thoại di động, hơi hơi nghiêng đầu.

Tóc đen tán lạc tại trên đầu vai, trên điện thoại di động vầng sáng tản ra, nàng cũng không biết mình giờ phút này cười đến có bao nhiêu ngốc.

Ninh: "Trở về đi, không có chuyện gì, mình chờ cậu."

Khánh An nhìn xong, để điện thoại qua một bên, sau đó lái xe trở về nhà.

-----

Rất kỳ quái.

Vẫn là tại đêm khuya, vẫn là con đường kia, vẫn phải đi qua những kiến trúc kia, thế nhưng...

Trước kia là cảm thấy có chút cô độc tịch mịch, nhưng bây giờ, lại không có nửa điểm loại cảm thụ kia.

Thậm chí cảm thấy được, hết thảy trước mắt đều trở nên nổi bật lên vẻ dễ thương.

Có thể là bởi vì câu kia "Mình chờ cậu" a !.

Về đến nhà, nhanh nhẹn tắm rửa, đổi xong quần áo, sau đó Khánh An nắm lấy điện thoại nằm trên giường.

Hôm nay nàng không có dừng lại trên đường mua đồ ăn, cũng không có xem clip hài ngắn.

"Mình trở về tắm rửa xong rồi. " Khánh An gửi xong tin nhắn, sau đó lặng lẽ đợi tin nhắn lại.

Qua mấy phút, đối phương vẫn không có hồi âm, Vì vậy Khánh An bắt đầu suy nghĩ, cậu ấy đã ngủ rồi sao, hay là đang làm việc.

Mấy phút sau.

Ninh: "Đã lâu không gặp, cậu bây giờ vẫn tốt chứ?"

Khánh An nhìn câu hỏi kia, suy nghĩ một lúc lâu, đúng sự thật trả lời: "Lúc tốt lúc xấu. Chỉ là, mộng tưởng cũng không có giữ vững được, sau đó bạn bè phần lớn đều đã kết hôn sinh con rồi. Tuy nói tiền lương cũng không tệ lắm, nhưng thời gian lại trôi qua càng ngày càng buồn tẻ. Bất kể làm cái gì, dưới đại đa số tình huống, cũng đều là một mình."

Ninh: "Tỷ như, đi ăn, xem phim, tản bộ, ca hát?"

Khánh An xem thấy đối phương liệt kê ra những thứ này, đáp cái "Ừ" .

Ninh: "Lần trước mình hẹn cậu cùng đi ăn cơm, nhưng cậu chẳng để ý gì đến mình."

"Đó là bởi vì... Lúc đó mình đang xem phim. " Khánh An trả lời.

Ninh: "Này, không sao, chúng ta hẹn lần sau nhé."

Trông thấy chữ 'Lần sau', Khánh An khẽ mỉm cười, hỏi: "Lúc nào?"

Ninh: "Gần đây không có thời gian. Cho nên, tháng mười một thế nào? Mùng 7 hoặc là mùng 8."

Khánh An nhìn thấy Úc Tử trả lời, chuyển điện thoại di động mở ra xem lịch.

Nói cách khác, đại khái là khoảng nửa tháng nữa.

Có thể, hơn nữa hai ngày đúng lúc là cuối tuần. Khánh An biểu thị đồng ý, Vì vậy trả lời: "Cứ như vậy đi. "

Nhưng, rất nhanh, đối phương lại gửi tới biểu tượng ôm mặt tới, nói: "Cậu không nghĩ nhiều sao?"

"A? Cái gì nghĩ quá nhiều?" Úc Tử đột nhiên hỏi như vậy, Khánh An hơi kinh ngạc.

Ninh: "Mình sợ cậu nghĩ rằng mình không muốn cùng cậu gặp mặt hoặc là không có nhiệt tình cùng cậu gặp mặt nên mới đẩy về sau. "

"Trên thực tế, tháng này mình đang chạy nhiệm vụ. Bởi vì Quốc Khánh sắp đến, sắp tới có quá nhiều người muốn chụp ảnh, sau đó đi chỉnh sửa ảnh, chỉ còn lại có một mình mình, mình rất bận rộn."

"Nhưng trước mắt, mình còn chưa tìm được đồ họa sư mới thích hợp để thay thế vị trí trống kia. Cho nên, bây giờ nhiệm vụ sửa đồ họa rơi vào tay mình, tạm thời mình phải tự mình làm. Cộng thêm còn có một khách hàng chủ nhật tới muốn chụp ảnh lữ hành.... Cho nên mình mới nói, tháng sau gặp."

Xem hết những lời này, Khánh An mới phát hiện Úc Tử hẳn là bị độ lòng dạ hẹp hòi của mình thời cấp ba dọa cho sợ rồi sao.

Bởi vì thời điểm đó, Khánh An thường xuyên sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, sau đó cáu kỉnh.

Một khi cáu kỉnh liền sẽ nói ra câu kinh điển "Cứ như vậy đi".

Khi đó nàng để tâm vào chuyện vụn vặt đến trình độ nào, đại khái chính là nếu như Úc Tử đang cùng người khác chơi đùa, nàng kêu Úc Tử vài tiếng, Úc Tử không nghe thấy không có đáp lại, nàng sẽ không kêu nữa.

Hơn nữa kế tiếp sẽ hữu ý vô ý phóng thích ra một loại oán khí kỳ quái.

Cho nên, vừa rồi mình nói "Cứ như vậy đi", làm cho Úc Tử nghĩ đến mình thời cấp ba.

Khánh An suýt tý nữa bị chính mình trước kia làm cho không nhịn được, quái đản đến chính mình cũng không nhịn được chết cười rồi.

Lắc đầu, Khánh An trả lời: "Không có không có, mình hiểu. Đột nhiên có chút đau lòng cho cậu của thời cấp ba. Cậu yên tâm đi, mình đã sớm trưởng thành, sẽ không vô lý gây sự đâu."

Ninh: "Cũng đúng, dù sao xa cách lâu như vậy rồi, tất cả mọi người đều đã lớn rồi, đã không phải là bộ dáng năm đó, mặc kệ cái gì, cũng đều đã biến hóa. Thật thần kỳ. "

Nhìn đối phương nói những lời này, Khánh An lại nghĩ tới năm đó chính mình đối với Úc Tử chính là thái độ kia.

Rất tự trách, vì vậy, nàng theo tiềm thức gõ xuống ba chữ "Thật xin lỗi" sau đó liền gởi qua.

Ninh: "Không nên nói xin lỗi, có một số việc, quá khứ cứ để nó đi qua được rồi. Chỉ cần hiện tại tất cả mọi người thật vui vẻ, thì tốt rồi. "

Khánh An sửng sốt.

Úc Tử quả nhiên cùng mình hoàn toàn không giống nhau.

Cậu ấy rộng lượng, ôn nhu, bao dung.

Trái lại chính mình, thì là suy nghĩ bảo thủ, thích để tâm vào chuyện vụn vặt, hơn nữa mọi người lúc hình dung đến nàng sẽ là lạnh lẽo cô quạnh.

Giữa người và người khác nhau, quả thực lớn đến khó diễn tả được.

"Thực sự không ngại rồi sao?" Khánh An gửi xong những lời này, sau đó lại hỏi: "Nói đến, cậu sống có tốt hay không?"

Kỳ thực thật ra lời muốn hỏi có rất nhiều rất nhiều.

Tỷ như --

Cậu thực sự không hận mình sao?

Tất cả mọi người liên quan đến thời trung học cậu đều không liên lạc có phải nguyên nhân là vì mình hay không?

Nhưng mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn thu gom lại thành câu nói kia 'cậu sống có tốt hay không'.

Ninh: "Đừng lo lắng, mình sống rất tốt. Chính là quá bận rộn. Lúc vừa mới ra nước ngoài, mình ở bên kia chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên trôi qua tương đối vất vả. Thế là mình bắt đầu tức giận phấn đấu, nếm thử làm rất nhiều nghề nghiệp. Cuối cùng, dưới sự cố gắng của mình, ở mỗi ngành nghề mình đều biến thành người nổi bật. "

"Nhưng, ở mỗi cái ngành nghề mình đều rất ưu tú cũng rất khổ não a. Tổng thống tiên sinh bên kia mỗi ngày đều muốn ăn thịt muối cay do đầu bếp cao cấp là mình chế tác, thiên hậu quốc tế hiện nay cũng muốn kéo Dancer đẳng cấp mình đây vào vũ đoàn của nàng, một số đạo diễn phim điện ảnh thế mà còn đặc biệt tới tìm mình giúp bọn hắn chế tác âm nhạc. "

"Những thứ này đều quên đi, đáng sợ hơn là tháng trước, hằng nga tỷ tỷ còn đặc biệt hạ phàm tới tìm mình giúp nàng hớt tóc hóa trang, Tề Thiên Đại Thánh cũng tới tìm mình học kỹ thuật trồng đào chuyên nghiệp.... Mình thật là quá bận rộn. "

Nguyên bản thấy Ninh gởi tới đoạn văn này mới đầu rất đứng đắn, Khánh An còn từng chữ từng chữ chăm chú nhìn.

Thậm chí tại hai câu đầu nàng còn hít hít mũi, muốn nói sinh hoạt thực sự là không dễ dàng, Úc Tử cũng thực sự là trôi qua không dễ dàng.

Thế nhưng, nhìn thấy câu cuối cùng -- Nàng chỉ muốn hất bàn?
(╯°□°)╯︵ ┻━┻

Ở trên giường xoay người điều chỉnh xong tư thế, Khánh An trả lời: "Ăn nói bậy bạ. Mình đã nhìn ra, cậu so với trước đây còn không đứng đắn hơn. "

Ninh: "Không có, mình rất nghiêm chỉnh. "

Khánh An sau khi thấy, lập tức lật ghi chép trong tin nhắn, sau đó đem những lời nói trước kia Screenshots lại, gửi cho đối phương.

"Cậu xem cậu gửi những câu nói ma quỷ kia, đứng đắn sao?" Khánh An thuận tiện còn gửi cái biểu tượng mắt trợn trắng.

Ninh: "Mình không có chú ý, con cún nhà mình gửi cho cậu nhiều thứ kỳ quái như vậy sao? Được rồi, mình sẽ hảo hảo giáo dục nó. "

Khánh An quả thực bị đối phương chững chạc đàng hoàng nói như vậy, lại chết không biết xấu hổ, lại còn qua quýt trả lời bộ dạng nghiêm túc.

Ninh: "Bất quá, cậu cũng gửi không ít đồ đạc kỳ kỳ quái quái đến đây đi. Lại nói tiếp, cậu so với năm đó quả thực rất không giống nhau đâu. Từ tiểu mỹ nữ lạnh lẽo cô quạnh biến hóa nhanh chóng, trở thành lão tài xế hèn mọn."

Sau đó, Úc Tử cũng không chút do dự quăng ra các loại Screenshots qua cho Khánh An.

"Ah, những thứ kia là con cún nhà mình gửi nha. Mình vẫn là tiểu mỹ nữ cao lãnh (lạnh lẽo cô quạnh)." Khánh An trong nháy mắt đem đối phương sáo lộ sao chép cũng thuần thục vận dụng.

Ninh: "Cho nên những thứ trò chuyện này ghi lại của chúng ta đều là cún phát? Cái này, kỳ quái... Vì sao con cún nhà mình và nhà cậu muốn ở Wechat trên phát những thứ này đây. "

Ninh: "Mình biết rồi, có thể là con cún nhà mình hợp ý con cún nhà cậu, đúng vậy, nhất định là như vậy. Dù sao đều là chó độc thân, không bằng để hai đứa nó cùng một chỗ."

"Xem đi, cậu người này, nói chuyện nói nói liền lại trơn chu. " Khánh An cười trả lời.

Ninh: "Cho nên, cậu xem, mình giống như còn có dáng vẻ để ý gì đó sao? Nếu như còn chú ý, mình muốn nói đùa cũng đùa không nổi."

Vòng quanh vòng quanh, liền lượn quanh về tới vấn đề Khánh An vừa mới hỏi ra.

Cho nên, Úc Tử sẽ nói ra một đống lớn lung tung lộn xộn như thế, những chuyện bừa bãi vô căn cứ, là bởi vì cậu ấy muốn chọc cười mình, để cho mình buông lỏng tinh thần, không nên quá tự trách sao? Khánh An nghĩ như vậy, than ra cho hả giận, lại nở nụ cười.

**********

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trên Chương bình luận xuất hiện thật nhiều "Toàn văn hết", sau đó ta chăm chú suy tư một chút, phát hiện một việc: Nếu như cái này văn là chỉ nói tình hữu nghị, thực sự có thể hiện tại liền kết thúc! _(: 3 」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net