Chương 16: Đều là fan hâm mộ gì đâu à

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16: Đều là fan hâm mộ gì đâu à

"Được rồi được rồi, mình biết rồi. Cậu nhanh ngủ đi, mình có thể ngủ nướng, nhưng cậu không có biện thời gian để ngủ nướng nha. Ngủ ngon. " Khánh An nhìn xuống thời gian, chỉ có thể nói, hiện tại quả thực đã không còn sớm.

Ninh: "Đi, mình đi ngủ. Ngủ ngon. "

Khánh An đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau đó hỏi: "Vì sao Wechat của cậu tên là Ninh?"

Ninh: "Đổi tên. "

Khánh An: "Hử?"

Ninh: "Không biết bắt đầu từ ngày nào đó, có một người gọi mình là cái cưa (Cứ Tử), sau đó tất cả mọi người bắt đầu gọi mình là cái cưa...."

Khánh An thấy những lời này, khóe miệng hơi cong, đánh chữ: "Vậy, bây giờ cậu tên gì?"

Ninh: "Úc Hữu Ninh. "

"Như vậy sẽ không có người gọi biệt danh gì đó?" Khánh An lại hỏi.

Ninh: "Không phải, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp đầu óc của mọi người. "

"Thế nào?" Khánh An cảm thấy, chính mình thật sự là không nghĩ ra được tên này còn có cái gì để đặt biệt danh.

Ninh: "Bởi vì hiện tại tất cả mọi người gọi mình là u linh. Thậm chí... Còn đem mình gọi là Hữu U Linh.... "

"U Linh... Rất tốt. Bất quá, mình phát hiện tên của chúng ta có thể hợp thành một cái tên khác. Cậu cố ý?" Khánh An một bên nhớ kỹ cái tên đó, một bên phát tin nhắn.

Ninh: "Đúng vậy, mình tưởng niệm đối với cậu, giống như nước Hoàng Hà thao thao bất tuyệt. "

Sau khi thấy những lời này, Khánh An còn không có chết cười, sau đó nói: "Nếu trong này tràn đầy tưởng niệm cậu đối với mình, mình đây về sau gọi cậu U Linh được rồi. Ngủ đi, ngủ ngon -- U Linh. "

Ninh: "Là Hữu Ninh, không phải u linh a....."

Khánh An: "Ờ, mình nhớ kỹ rồi, là Hữu U Linh a. "

Ninh: "Cậu! Ha ha ha ha ha, được rồi được rồi, ngủ ngon. "

"Chờ một chút. " vừa mới chuẩn bị nằm xuống ngủ, Khánh An đột nhiên lại nhớ tới một việc, Vì vậy lần nữa gửi tin nhắn đi.

Ninh: "Làm sao vậy?"

" Weibo của cậu là gì? Mình muốn xem một chút." Khánh An nghĩ đến trước kia Úc Hữu Ninh có nói qua trên Weibo của cậu ấy có không ít người ái mộ.

Ninh: "Nhiếp ảnh gia - Ninh, fan hâm mộ của mình thật sự rất nhiều, không phải lừa cậu nha. "

"Tốt tốt tốt, mình biết fan hâm mộ của cậu rất nhiều. Ngủ ngon. Lần này là thực sự 'ngủ ngon'. " một cái ngủ ngon, nói nhiều lần, Khánh An đối với chính mình cũng phải bái phục.

Ninh: "Ha ha ha, ngủ ngon. "

Sau đó, Khánh An đăng nhập Weibo của mình.

Kỳ thực nàng thỉnh thoảng vẫn sẽ lướt Weibo, nhưng khá ít, thỉnh thoảng mở blog radio của đài xem mọi người bình luận cái gì.

Sau đó bởi vì lười, nàng cũng chỉ đổi cái ảnh đại diện, không có đổi tên, đến mức tên người sử dụng vẫn là tên hệ thống cấp cho trước đây.

Gọi là: Người sử dụng 78236134

Sau khi đăng nhập, Khánh An tìm "Nhiếp ảnh gia - Ninh", trên trang bìa liền nhảy ra một cái người sử dụng màu vàng V.

Nguyên bản, Khánh An còn tưởng rằng làm một nhiếp ảnh gia, ảnh đại diện của cậu ấy sẽ là hình ảnh giàu tính nghệ thuật, kết quả hiện ra ở trước mắt lại là một đám hắc lão đại khiêng thiết côn đeo kính mác ngửa mặt 45 độ nhìn lên trời.

Sợ không thấy ngốc hả.

Khánh An cảm thấy, chính mình tùy tiện đăng lên ảnh đại diện cây hoa cúc bạch tùng thoạt nhìn nếu so với ảnh đại diện của Úc Hữu Ninh còn tốt hơn rất nhiều.

Số fan hâm mộ 16 vạn.

Đi lên trên cùng trang Weibo là trang web kết nối với phòng làm việc nhiếp ảnh của cậu ấy.

Xuống chút nữa, là một cái Weibo phát hai ngày trước.

Bên trong có một tấm ảnh.

Đang lúc hoàng hôn, tia sáng mông lung mà mập mờ.

Cô gái mặc áo T-shirt màu xám, vạt áo T-shirt nhét vào trong chiếc quần dài màu đen, eo rất nhỏ, chân rất gầy. Nghiêng người đứng ở bên cạnh biển chờ xe buýt, dáng đứng của cô ấy thả lỏng, tay trái tùy ý nâng lên cào tóc.

Mặc dù không có mặt mày rạng rỡ, nhưng trên người cô ấy tự nhiên tràn ra loại khí chất làm cho người khác cảm thấy: Cô gái này nhất định dung mạo rất đẹp.

Mà cái phối văn thì là: "Các ngươi muốn ảnh chụp, ta để trợ lý chụp cho ta. Ra sức a, thích không, đẹp mắt không?"

Đây thật sự là chính cậu ấy sao?

Khánh An phóng đại ảnh chụp kia, sau đó nhìn kỹ, khóe môi cong ra một cái đường cong.

Bình luận 1105, like 2964.

Số liệu này đối với minh tinh mà nói khả năng không tính là gì, nhưng mà đối với Khánh An mà nói, đã coi như là rất nhiều.

Dù sao Weibo của Khánh An chỉ có 24 người theo dõi, lại hầu như đều là cương thi phấn. Mà nàng phát Weibo, thì hoặc là không ai bình luận, hoặc chính là bán đồ cuồng ma ở phía dưới bán manh chào hàng chú ý.

Lúc thấy Úc Hữu Ninh cùng những fan hâm mộ hỗ động nhắn lại, Khánh An suýt tý nữa phun ra một ngụm lão huyết. Sẽ chơi, sẽ chơi. Nàng không thể không cam bái hạ phong.

Tiểu Man: "Oa oa oa, Ninh tử ngươi rốt cục phát hình ảnh! Liếm liếm liếm!"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Nhẹ một tí, đừng liếm hỏng -- Màn hình.

Trích trích đáp đáp: "Ngọa tào, lão tử thổ huyết, ai tới dìu ta lên cáng cứu thương? !"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Ta tới.

Tôm càng xanh: "Chính là nàng! Mẹ, ta muốn gả cho nàng!"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Tốt.

Trong phút chốc ngoái đầu nhìn lại: "Nghe qua người tìm Ninh tử chụp ảnh nói, Ninh tử siêu cấp xinh đẹp, bây giờ xem ra, lời nói không giả! A không được, ta muốn tích lũy tiền đi tìm Ninh tử, sau đó bao nuôi nàng!"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Chờ ngươi ah.

Bingooo:"Siêu cấp cấp lực! ! ! Nếu là lộ mặt liền tốt! Lộ mặt chính là vũ trụ siêu cấp cấp lực! Đẹp đẹp, rất thích a! Cái kia, Ninh tử, hẹn sao?"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Mấy đêm?

----

Khánh An vung lên hai hàng lông mày, toàn thân run rẩy, thuận tiện ở trong lòng nhổ nước bọt một câu "Thật điên cuồng" .

Thật không biết tên kia là học của ai những chiêu số này, thảo nào cậu ấy và mình nói chuyện trời đất có thể kéo như vậy, có thể bẻ như vậy.

"Chậc." Khánh An rất nhanh lại xem bình luận khác, sau đó cũng ôm tâm tình thích thú để lại một cái đánh giá.

Nội dung bình luận là: "Không góp sức, không thích, không có đẹp bằng ta. "

Lúc đầu muốn ở cuối cùng bình luận một cái biểu tượng lè lưỡi, kết quả đánh xong chữ còn chưa tăng thêm liền phát ra ngoài, cũng chỉ có thể như vậy.

Bình luận xong, Khánh An tiếp tục kéo xuống xem tiếp.

Bên trong có một số là ảnh của khách hàng, một số là sinh hoạt hằng ngày, trang bìa nhìn qua sạch sẽ, nhưng lại không đơn điệu.

Nhìn nhìn, Khánh An rốt cục mở mắt không ra, miễn cưỡng ngáp một cái, liền ôm điện thoại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Khánh An vẫn lên cửa hàng nào đó, tìm được một cửa hàng rửa ảnh hỏi cuộn phim mười năm trước còn có thể rửa ra hay không.

Nàng không hiểu chụp ảnh cho lắm, khi chủ quán hỏi nàng phim ảnh có mở ra dưới ánh nắng hay không, nàng có chút lờ mờ không rõ.

Khánh An cuối cùng chỉ có thể nói thật, mở ra, nhưng không phải thời gian dài đặt ở bên ngoài, cũng liền bóc ra.

Vì vậy chủ quán nói: "Vậy thì có vẻ rất khó rồi, chỉ có thể xem một số cuộn bên trong âm bản có thể rửa ra cái gì hay không, phía ngoài khẳng định đã bị hoàn toàn bị hỏng rồi. Hơn nữa thời gian trôi qua đã lâu như vậy, còn gặp qua ánh sáng mặt trời, cô bất chấp muốn rửa nó ra thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Đến lúc đó nếu như không rửa ra được cái gì, cũng đừng nói xấu cửa hàng của chúng tôi nhé, dù sao cái này chúng tôi không có biện pháp. "

Sau khi Khánh An nghe xong vẫn là quyết định, rửa.

Bởi vì, bên trong kỳ thực không chỉ có ảnh chụp Úc Hữu Ninh chụp cho nàng, hơn nữa còn có thật nhiều ảnh chụp chung mà hai người nhờ người qua đường chụp hộ nữa.

Lúc đó hai nàng nghĩ là phải tốt nghiệp, nên chụp nhiều ảnh hơn một chút, làm thành album ảnh để cất giữ, làm một loại hồi ức.

Cho nên, mặc kệ thế nào, vẫn nên thử một lần đi.

Đem mấy thứ giao cho anh chàng chuyển phát nhanh, sau đó Khánh An nhận được điện thoại Thẩm Điềm tới.

----

Nửa giờ sau, hai người ngồi ở bên trong một nhà hàng Hồ Nam.

Điểm xong đầu cá băm, đậu hũ gia thường, tôm hương cay và một tô canh, sau đó Thẩm Điềm đem thực đơn giao trả lại cho người phục vụ.

"Đêm qua bận bịu, hôm nay mới trở về nghe chương trình phát thanh của cậu tối hôm qua. Cậu nói người bạn kia chuyện.... Mình cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào cậu...." Thẩm Điềm nói, thở dài.

Khánh An nghe xong, cười một cái, sau đó nói: "Không sao. Mình và cậu ấy đã làm hòa rồi. Cậu ấy cũng ở trong thành phố này, còn mỗi ngày đều nghe chương trình phát thanh của mình. Đợi khi nào cậu ấy rảnh rỗi chúng mình sẽ gặp mặt. "

Thẩm Điềm thấy trên mặt Khánh An lộ ra mỉm cười điềm đạm, sau đó cũng thở ra một hơi, nói: "Vậy thật là khéo. Bất quá, như vậy rất tốt. Về sau mình không có ở đây, cậu cũng có người ở bên cạnh."

Khánh An nghe xong, hơi vặn lông mày: "Lời này của cậu sao nghe giống như đang dặn dò di ngôn thế?"

"Hả?" Thẩm Điềm bị Khánh An hỏi như vậy có chút sửng sốt, sau đó vội vàng nói: "Không phải, chính là, mình từ chức. "

"Chuyện gì xảy ra?" Khánh An càng nghe càng nghi hoặc.

"Là như vậy. Tuổi của mình cũng khá lớn rồi, liền tương đối gấp, muốn từ chức sau đó tự mình làm một chút buôn bán nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui, mình quyết định cùng một người bạn học cũ ở đại học hùn vốn mở quán ăn nhỏ. Nhưng chỗ kia cách chỗ này rất xa, mình cũng muốn dời đi qua đó ở. Cộng thêm mình muốn trù bị rất nhiều thứ, cho nên gần đây đều bề bộn nhiều việc, khả năng liền không thể thường bồi cậu được." Thẩm Điềm một hơi nói ra ý tưởng.

Khánh An nghe xong, gật đầu, lại hỏi: "Vậy cậu tìm được nhà chưa? Lúc nào chuyển? Đến lúc đó mình đến chuyển giúp cậu. "

"Tìm được rồi, cậu đừng lo lắng, một mình mình cũng có thể làm được mà. Dù sao đồ đạc của mình cũng không phải quá nhiều, gọi một cái xe vận chuyển tới là được rồi. " Thẩm Điềm phát hiện chính mình đặt mua gì đó so sánh với cùng bạn cùng phòng thật là ít đến khó tin.

"Được rồi. Khi nào rãnh rỗi, mình sẽ đi tìm cậu đi chơi nhé. " Khánh An mỉm cười.

"Tốt. Kỳ thực còn rất mong đợi, dù sao ở xung quanh trường đại học những cô nàng tinh có chí tiến thủ bồng bột lại đẹp mắt khẳng định không ít. " Thẩm Điềm nói xong, sang sảng cười ha hả.

Khánh An nhìn nàng một cái, trêu ghẹo nói: "Mình đột nhiên phát hiện, so với đàn ông cậu giống như càng thích nhìn các em gái nha. "

"Ha ha ha, có sao? Ha ha ha!" Sau khi Thẩm Điềm nghe Khánh An nói như vậy, lần nữa hào phóng mà nở nụ cười. Sau đó, nàng lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhìn xuống Khánh An trước mắt, rủ đầu xuống, an tĩnh gắp một khối đậu hũ phục vụ vừa mới bưng lên bỏ vào trong miệng.

Cơm nước xong xuôi, Khánh An trở lại ngồi xuống sô pha trong phòng khách, lên Weibo.

Vừa mới lên trong thông báo liền hắc nhở nàng nhận được mười mấy cái trả lời bình luận.

Sau khi mở ra xem từng cái, tâm tình của nàng có thể nói là tương đương ngũ vị tạp trần nha.

Bởi vì nàng cái bình luận "Không góp sức, không thích, không có đẹp bằng ta", người phía dưới đều nổ tung.

Tiểu Man: "Quá tự luyến!"

Lolilolipop: "Khẩu khí thật là lớn a, ôi uy, ngươi có bản lãnh đem ảnh chụp của ngươi phát ra ngoài cho mọi người nhìn một chút đi. "

Rùa đen chậm rãi bò: "Người này có phải hắc tử hay không? Các ngươi nhìn cái tên Weibo của nàng đi, vừa nhìn chính là biệt hiệu a. Hơn nữa nàng cũng không có quan tâm Ninh. "

0 điểm 1 Giây thông quan: "Ảnh đại diện của nàng cũng rất khôi hài, đã lâu không phát hiện người dùng cây hoa cúc lớn như vậy làm ảnh đại diện, ha ha. "

BlackandRed: "Thật lớn một đóa cây hoa cúc ngu ngốc. "

Ta ở đỉnh núi hát rong mảnh: "hhh cây hoa cúc tụ họp đi không tiễn. [ mỉm cười ] "

.....

Nhìn xem những bình luận này đầu óc Khánh An đứng máy một giây.

Cây hoa cúc ngu ngốc? Bạch Tùng châm đẹp mắt như vậy, chỗ nào ngu ngốc? Một đám bệnh tâm thần. Họ Úc đây đều là thứ gì fan hâm mộ đây, căn bản chính là một đám yêu quái mở Thiên Nhãn ngu xuẩn.

***********
Đọc chương này mà không ai cười có lẽ dây thần kinh cười bị đứt rồi nghe 😂😂😂
Ta thật bái phục độ lầy của bạn Ninh nha 🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net