Chương 17: Ta không phải là đối tượng của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17: Ta không phải là đối tượng của ngươi

Không quá hai ngày, Thẩm Điềm đã bắt đầu đóng gói dồ đạc trong phòng rồi.

Đem khăn trải giường đệm chăn cất xong bỏ vào trong túi chân không hút xong khí, hai cánh tay mảnh khảnh kéo mấy thứ kia để qua một bên, sau đó giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.

Quẹo trái chuyển, quẹo phải chuyển, ánh mắt Thẩm Điềm quét đến quyển radio trong ngăn tủ được phát trên đài lúc lễ mừng năm mới.

2015 năm 10 tháng 26 ngày.

Tiếp qua non nửa năm nữa nàng đã 29 tuổi rồi. Có điều ở trong mắt cha mẹ nàng, bất kể là 28 tuổi hay là 29 tuổi, đều chẳng khác 30 tuổi là bao.

Không để ý tới nàng đã ra xã hội đã nhiều năm rồi, năm tháng vĩnh viễn là vô tình nhất. Dù cho bạn rát cổ bỏng họng mà nghĩ muốn ngăn cản nó, nó cũng vẫn như cũ có thể lạnh nhạt xuyên thấu thân thể của bạn, trôi về phương xa.

Sau khi thu thập xong tất cả, Thẩm Điềm liền mang tất cả gia sản của nàng tới một hoàn cảnh mới.

Phụ cận trường đại học đơn giản một phòng ngủ một phòng khách, trong phòng không có nóc nhà, không có lắp đặt đèn xinh đẹp phức tạp, không có quá nhiều gia cụ.

Thế nhưng rất sạch sẽ, vô luận là diện tích hay giá cả tiền thuê nhà, cũng đều rất hợp với tâm ý của Thẩm Điềm.

Vài ngày sau, Thẩm Điềm ngồi xe đi siêu thị mua sắm một vài thứ, sau đó đi tới một nhà hàng gần siêu thị ăn cơm.

Thẩm Điềm gọi một phần xà lách cùng súp nấm, sau đó ngồi xuống chiếc ghế màu nâu bên cạnh bàn ăn ngồi xuống chờ.

Lúc đầu Thẩm Điềm dự định mở điện thoại lên lướt xem có bài đăng gì mới hay không, kết quả nghe được cô gái bàn đối diện đang hát khẽ một bài dân gian, liền men theo tiếng ca nhìn sang bên đó.

Cô gái kia có mái tóc dài đến eo, hai bên tai mỗi bên tết hai bím tóc lỏng lẻo, cuốn quanh đằng sau.

Tóc mái cắt ngang trán toát lên vẻ hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xinh đẹp, ngoan ngoãn, là khuôn mặt rất truyền thống, thoạt nhìn ước chừng khoảng hai mươi tuổi.

Ngoài ra, nàng mặc váy cổ tròn không có tay áo màu hồng, phối với giày xăngđan đế bằng, bên cạnh trên mặt bàn treo một cây dù cán dài trong suốt, mà nàng thì đeo tai nghe đang xem một quyển sách, chỉnh thể làm cho người khác có một loại cảm giác rất nhàn nhã thong dong.

Sau một lát, nhân viên phục vụ mang ra cho nàng một ly cà phê phủ tuyết cùng một bàn nhỏ bánh gatô.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô gái kia hai mắt linh khí mười phần quét mắt nhìn ly cà phê phủ tuyết, sau đó đưa hai tay ra bưng lấy, sau đó miệng hướng về bọt sữa ác thú vị đụng vào một chút, bờ môi liền dính lên bọt biển, cử động như vậy, rất có vài phần cảm giác như tính trẻ con chưa mất đi.

Cô gái nở nụ cười, cầm khăn tay lau khô môi, sau đó múc một ít bánh gatô để vào trong miệng, vừa nghe ca nhạc vừa đọc sách.

Sau một lát, dường như phát hiện có người nhìn mình, vì vậy cô gái ngẩng mặt, liền nhìn hướng đối diện.

Ánh mắt của cô gái kia trong suốt như sơn tuyền.

Thân thể Thẩm Điềm cứng đờ, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.

Sau một lát, Thẩm Điềm mau chóng ăn xong, một người phụ nữ mang theo hai đứa bé khoảng chừng 5 tuổi đi đến.

Sau khi chọn món ăn, người phụ nữ liền bắt đầu gọi điện thoại nói chuyện phiếm, sau đó hai đứa bé kia cùng nhau đùa nghịch, chạy quanh trong nhà hàng, vừa cười lại gọi, vô cùng ầm ĩ, nhưng người phụ nữ kia lại hoàn toàn mặc kệ, cùng người ta nấu cháo điện thoại đến mặt mày hớn hở.

Lúc này, một đứa bé trong đó chạy trước đụng phải Thẩm Điềm, lúc đó Thẩm Điềm đang ăn xà lách bị đứa bé kia đụng phải cái nĩa đều tiến vào trong mâm.

Thẩm Điềm bất đắc dĩ quay đầu nhìn hai đứa bé kia, thế nhưng hai đứa bé vẫn cười hì hì, ngay cả câu xin lỗi cũng không có.

Cô gái đang đọc sách lần thứ hai ngẩng đầu lên, chân mày thanh tú dần dần vặn lại, liếc nhìn người phụ nữ bên kia đang che miệng cười cùng người nói điện thoại, lại liếc mắt nhìn hai đứa bé đang làm ầm ĩ kia.

Sau đó, cô gái hướng về phía hai đứa bé vẫy vẫy tay, nói: "Các em có biết quỷ dưới âm phủ thích ăn cái gì nhất không? Thích ăn nhất chính là những người không nghe lời, ở trong nhà hàng chạy tới chạy lui lớn tiếng ồn ào, những đứa bé đụng vào người khác còn không xin lỗi. Quỷ dưới âm phủ sẽ đem loại trẻ em này trước lấy máu, lại lột da, sau đó rút gân, cắt khối, ném vào chảo dầu rán ăn ...."

Hai đứa bé sau khi nghe xong, sửng sốt, quay mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, bọn chúng rất sợ chạy tới bên cạnh mẹ mình, vừa kéo cánh tay của mẹ mình, vừa bò lên băng ghế, trên mặt hoảng sợ nhìn cô gái đang đọc sách, cuối cùng an tĩnh lại.

Người phụ nữ kia cũng cúp điện thoại, liếc nhìn cô gái kia, lại ho khan một tiếng, nói với hai đứa bé kia: "Nhanh đi xin lỗi. "

Thẩm Điềm lần nữa nhìn về phía cô gái kia, hai người không khỏi nhìn nhau cười.

Mấy phút sau, Thẩm Điềm trả tiền xong, rời đi nhà hàng.

Mới vừa đi tới trạm xe buýt, trời liền đổ mưa.

Trong tay Thẩm Điềm xách rất nhiều đồ, dẫn đến lúc bung dù luống cuống tay chân, những vật kia liền rơi một nửa xuống đất.

Thẩm Điềm đang muốn cúi xuống nhặt lên, nhưng một cái tay trắng nõn mảnh khảnh lại trước nàng một bước nhặt lên những thứ kia.

Ngẩng đầu nhìn lên, người giúp nàng nhặt đồ chính là cô gái trong nhà hàng kia.

"Cám ơn em, tiểu cô nương. " Thẩm Điềm cười chuẩn bị đưa tay đón lấy, nhưng mà cô gái kia lại tránh một chút.

"Không cần khách khí, chị cầm rất nhiều đồ, để em giúp chị cầm một chút nhé." Cô gái che dù, cười đến hai mắt tựa như trăng rằm.

Thẩm Điềm ngoáy đầu lại, lần nữa quan sát nàng, nói: "Em thực sự là người đẹp lại có thiện tâm. "

Cô gái nghe xong, ngoáy đầu lại nhìn, không có nói tiếp, chỉ là như cũ cười thật ngọt ngào.

Mấy phút sau, Thẩm Điềm đi đến xe của mình, sau đó nàng từ trong tay cô gái kia tiếp lấy đồ của mình, liền lên xe.

Cất xong ô, ngồi xuống, Thẩm Điềm không khỏi hướng ngoài cửa sổ nhìn lại.

Chỉ thấy cô gái kia che dù xoay người, cẩn thận từng li từng tí tránh đi những vũng nước trên mặt đất.

Trên điện thoại di động, Khánh An gửi tới một tin nhắn, hỏi nàng dời đến trường đại học cảm giác như thế nào.

Thẩm Điềm trả lời: "Vô cùng tuyệt vời. Mình vừa vặn giống như gặp được thiên sứ. "

Khánh An ở trên ghế sa lon há miệng gặm cánh gà, nhìn thấy nội dung tin nhắn Thẩm Điềm gửi tới, lại nhìn cánh gà trong tay mình, sau đó trả lời: "Gọi nó cẩn thận người Địa Cầu. "

Trong nháy mắt, Thẩm Điềm điên cuồng gửi một đống dấu chấm hỏi tới.

Lần nữa há miệng gặm cái cánh gà tiếp theo, Khánh An trả lời: "Dù sao người địa cầu chúng ta cái gì cũng ăn. Nếu là thiên sứ ở nhân gian, không đến hai ngày, là có thể bị người chặt cánh xuống làm thịt kho tàu. "

Thẩm Điềm: "Mình thật là..... Cậu.... Mình.... Được rồi....."

Khánh An quét mắt nhìn tin nhắn, liền đem khung xương cánh cầm trong tay ném vào trong thùng rác.

Sau đó, chủ quán rửa ảnh gửi tin nhắn cho nàng.

"Có đây không? Chúng tôi giúp ngài rửa hình. Đại bộ phận rửa ra đều không có hình ảnh, chỉ rửa ra được hơn mười tấm ảnh, nhưng trong đó đại bộ phận đều bị biến thành sương mù nghiêm trọng, cũng chính là cảm giác hạt tròn nghiêm trọng, thậm chí hình ảnh đều xem không rõ lắm. Sau đó, so ra mà nói khá là rõ ràng cũng chỉ có bốn, năm tấm. Thân, đến lúc đó nhớ kỹ không nên bình luận nói xấu cửa hàng của chúng ta, dù sao cái này chúng tôi cũng không có biện pháp đâu. Làm ăn khó khăn, mong rằng ngài có thể thông cảm. "

Sau khi xem xong, Khánh An chống đầu suy nghĩ một hồi, trả lời: "Không sao, tôi không phải người vô lý gây sự, mọi người cứ yên tâm 100% đi."

Xem ra, chủ quán là gặp được rất nhiều người mua thích cố tình gây sự đây mà.

"Ừ, tốt. Ngài đợi một lát chúng tôi sẽ đem ảnh chụp đến cho ngài, mời kiên nhẫn chờ a, cảm ơn ngài đã thông cảm, chúc ngài một ngày vui vẻ."

"Tốt, cũng chúc các vị sinh ý thịnh vượng. " Khánh An nhắn lại xong, thở phào một hơi.

Sau đó, Khánh An ở trên ghế sa lon lại đợi một chút, liền đứng dậy thay quần áo xách túi, ra khỏi nhà.

Đi tới một cửa hiệu cắt tóc, Khánh An gội đầu xong, cô gái đang gội đầu dưới sự hướng dẫn ngồi xuống cắt tóc phía trước.

"Tiểu thư, ngài muốn cắt kiểu tóc như thế nào?" Thợ cắt tóc đi tới phía sau nàng, nắm một luồng tóc ướt của nàng hỏi.

"Anh xem đó mà làm thôi, chớ ở trên đầu tôi chơi đùa quá nhiều sáng ý, làm kiểu tóc thích hợp tới tôi nhất là được rồi. Vài ngày nữa tôi muốn đi gặp một người bạn cũ. Nếu như sáng tạo làm hỏng, đến lúc đó tôi đoán chừng phải đem đầu chém đứt mới dám đi gặp cô ấy." Khánh An nhìn mình trong gương nói.

Thợ cắt tóc nghe xong, tay nắm tóc Khánh An hơi dừng lại, sau đó cười nói: "Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ làm cho cô kiểu tóc cực kì đẹp đẽ, cam đoan bạn trai cô nhìn thấy nhất định sẽ mê mẩn!"

Nghe nói như thế, Khánh An ôm vai, nửa nghiêng đầu, nói: "Cái gì bạn trai?"

"Dù sao thì tôi sẽ làm cho cô kiểu tóc xinh đẹp nhất, bất kể là bạn của cô hay là bạn trai của cô, đều nhất định sẽ bị kinh diễm đến. " thợ cắt tóc mới ý thức tới, chính mình vừa rồi có khả năng nghe lầm, đem bạn cũ nghe thành bạn trai.

"Anh sao lại nghĩ là cùng ba chữ bạn trai này có liên quan. Tôi không thể là độc thân quý tộc sao?" Khánh An nhíu mày.

Thợ cắt tóc bị Khánh An oán giận như thế, vẫn vẫn là không có tự giác chút nào, có thể là da mặt quá dầy. Kế tiếp như cũ một hồi khuyên nàng nhanh lên tìm người bạn trai, một hồi lại đẩy mạnh tiêu thụ các loại sản phẩm.

Cuối cùng, Khánh An không nói nhắm hai mắt lại, nói câu: "Anh là do chim sẻ biến thành sao?"

"A? Có ý gì...." Thợ cắt tóc mờ mịt không rõ.

Lúc này, cô gái bên cạnh cũng đang làm tóc cười nói: "Ý của cô ấy chính là anh rất ồn ào, líu ríu không ngừng....."

Khánh An nghe xong, từ phía dưới khăn trùm vươn tay ra hướng cô gái kia giơ ngón cái.

Mấy giờ trôi qua, Khánh An đã có một mái tóc hơi gợn sóng mới.

Độ xoắn không lớn, mặc dù là tóc đen, nhưng nhìn vào không có vẻ già dặn.

Chỉ là uốn tóc hơi cuộn, nàng cho người ta cảm giác sẽ không lãnh đạm như trước, tương phản, còn có một chút tiểu quyến rũ.

Lúc này, Wechat nhảy ra một cái tin.

Ninh: "Cái này là bữa cơm trước kia, cậu xem có phong phú không?"

Đối phương gửi tới một tấm hình trên bàn ăn đầy ắp đồ ăn. Thoạt nhìn cũng rất mê người.

Khánh An hữu khí vô lực đánh chữ: "Mình vừa đi làm tóc, còn chưa ăn cơm nữa. Người thợ cắt tóc kia một mực khuyên mình đối tượng, cũng đủ rồi. "

Ninh: "Vậy cậu liền ăn ngay nói thật, nói cậu có đối tượng là được rồi. "

"Mình quả thực không có mà. Hơn nữa có hay không lại mắc mớ gì tới hắn. Khánh An gửi xong tin nhắn, sau đó liền tiến vào một nhà hàng.

Ninh: "Không, cậu có."

"Cái gì? Sao mình không biết. " Khánh An bắt đầu xem thực đơn.

Ninh: "Cậu đã quên rồi sao? Mình không phải là đối tượng của cậu sao?"

"Được rồi, đừng đem những thứ cậu dùng trên Weibo đối với fan hâm mộ vận dụng đến trên người mình." Khánh An lắc đầu.

Ninh: "Không có. Cậu đã quên rồi sao, hồi cấp ba chúng ta đã nói rồi mà? Đến ba mươi tuổi nếu như còn không có gả ra ngoài, thì hai ta sẽ cùng một chỗ."

Nhắc tới đây, khi đó các nàng thật đúng là có nói qua lời như vậy.

Khánh An nở nụ cười, nói: "Cách ba mươi tuổi không phải còn có mấy năm sao. Hơn nữa, mình nào dám động tới cậu, hậu cung giai lệ ba ngàn người của cậu, mình cũng không muốn mỗi ngày đều sinh hoạt trong cung đấu, sau đó vì sao bị người giết chết cũng không biết. "

Ninh: "Làm ơn tin tưởng mình đi, mình tuyệt đối sẽ không để cho các nàng giết chết cậu. Có điều, cậu xem qua Weibo của mình rồi sao?"

"Thì lật ra, không có chú ý. Bởi vì mình bị tức giận bỏ đi. " vừa nhắc tới Weibo, Khánh An chính là rất tức.

Ninh: "Hả?"

"Mình chỉ nói câu " 'Không góp sức không thích không có đẹp bằng ta", sau đó fan hâm mộ của cậu bắt đầu mắng mình. Ai còn muốn quan tâm cậu chứ." Khánh An chọn món ăn xong, trả lời.

Ninh: "Thì ra cái cây hoa cúc kia là cậu?"

"Đúng vậy. " Khánh An vò trán, mở ra Weibo, lật ra bình luận dưới đáy mới nhất trên blog radio xem.

Thế nhưng, hai phút sau, vừa lúc Khánh An lướt đến bình luận trong blog, ngay tại cột bạn bè nhận được thông báo từ "Nhiếp ảnh gia - Ninh" quan tâm tin nhắn của mình.

******************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net