Chương 19: Ngươi nói ngươi không đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 19: Ngươi nói ngươi không đáng yêu

Sau khi treo đường dây nóng xong, Khánh An giống như thường ngày, phát một ca khúc, sau đó liền ngồi một bên lẳng lặng nghe, vừa xem xét người nghe nhắn lại.

Chủ đề của ngày hôm nay nhưng thật ra là "Bạn có thầm mến qua người nào hay chưa".

Cái đề tài này, luôn luôn có đại đa số người trải qua. Cho nên, người hăng hái lên tiếng đặc biệt nhiều, người gọi đến đường dây nóng cũng rất nhiều, hôm nay người hỗ động vượt qua chủ đề khác khi trước không ít.

Xem ra, trên cái thế giới này túng hóa vẫn chiếm tỉ lệ tương đối lớn a, Khánh An ở trong lòng nảy sinh cảm thán.

Ngựa gỗ: "Bài hát này thật là dễ nghe, ca từ ý cảnh rất đẹp, trong ca khúc đầu giọng nữ rất đẹp, âm nhạc giai điệu cũng rất đẹp. "

Hiểu nhau gần nhau: "Thính Ngữ, ta cảm thấy hương vị thầm mến chính là hương vị trà chanh. Ngọt ngào, ê ẩm. "

Tiểu bánh bích quy: "Đương nhiên thầm mến qua! Ta từ nhỏ đến lớn đều yêu thầm chính mình! Vì vậy, ta quyết định muốn gả cho chính mình, ai tới cướp ta, ta liền oánh người đó."

Thôn trên: " Lúc học đại học, ta thầm mến một nữ sinh. Lúc đó ta không dám thổ lộ với nàng, sau đó nàng biến thành vợ của bạn thân của ta. Cho nên các vị, thích ai, thì nên hành động sớm một chút."

Khánh An liếc nhìn từng cái tin nhắn lại.

Thầm mến a......

Kỳ thực, đối với người nam sinh mình thầm mến năm đó, Khánh An cũng không có lưu lại bao nhiêu ấn tượng.

Lúc này, Úc Hữu Ninh cũng gửi tin nhắn tới.

Cô ấy nói: "Mình là người không có thầm mến qua người nào, mình không hiểu lắm cảm giác thầm mến, cũng không nói gì được. "

Khánh An nhìn xong, nở nụ cười, hỏi: "Cậu không có thích người nào sao?"

Ninh: "Không có. Mình có cảm giác, một mình cũng rất tốt. "

Khánh An lại hỏi: "Nhưng không phải cậu nói qua mấy lần yêu đương sao? Cái này không thể nào là mình phán đoán ra a. "

Ninh: "Đúng vậy, nói qua. Không có ý nghĩa, cho nên mấy lần yêu đương từng trải cộng lại cũng mới mười một mười hai ngày, nửa tháng cũng chưa tới. "

Khánh An nhìn xong, chỉ có thể hồi âm lại cho cô nói: "Cho nên a, chuyện này vẫn phải là tùy duyên. Không thể vì yêu đương mà tùy tiện kéo người nói. Cậu chính là tài liệu giảng dạy phản diện sống sờ sờ. Nên đem cậu làm thành cái đại bài tử, giắt ở trên cao, để cho người ta lấy đó mà làm gương. Đúng rồi, hiện tại khuya lắm rồi, mấy ngày nay cậu ở bên ngoài mệt mỏi như vậy, ngủ sớm một chút, đừng nghe tiết mục nữa. "

Sau khi phát xong tin nhắn, ca khúc cũng kết thúc. Khánh An liếc mắt nhìn thời gian, sau đó lại bắt đầu tiếp tục chủ trì.

Nói được vài câu, nàng đã nhìn thấy Úc Hữu Ninh nhắn lại một chữ "được", cùng với biểu tượng ngủ ngon.

Hơn hai mươi phút sau, tiết mục kết thúc, rời khỏi đài phát thanh, về nhà.

2h20, Khánh An bóc mặt nạ dưỡng da ở trên mặt ra, sau khi cọ rửa sạch sẽ dung dịch dư thừa, lấy bụng ngón trỏ chỉ chọc chọc gò má của mình.

Làn da vẫn rất co dãn, nhìn cũng rất trẻ trung.

Chỉ bất quá, mỗi ngày làm việc ban đêm, các loại thức đêm, xung quanh con mắt vẫn xuất hiện một ít đường vân nhỏ.

Chăm sóc da xong, Khánh An trở lại phòng ngủ, không có ăn cái gì, cũng không có lật xem video lung tung gì khác cũng không lên internet xem tin tức, trực tiếp nằm dài trên giường, chuẩn bị ngủ.

Chung quy, cách thời gian cùng Úc Hữu Ninh gặp mặt càng ngày càng gần, nàng thừa dịp mấy ngày nay nỗ lực đem trạng thái của mình dưỡng tốt một chút.

Nàng cũng không muốn chưng ra khuôn mặt tiều tụy muốn chết, vành mắt đen dày đặc đến đáng sợ đi gặp lão bằng hữu.

Ngày hôm nay nàng rất nhanh thì chìm vào giấc ngủ, dường như, từ sau khi bỏ không uống các loại đồ uống linh tinh trước khi ngủ, giấc ngủ của nàng chất lượng hơn, xác thực trở nên tót hơn nhiều.

Ở trong mơ, nàng nhìn thấy chính mình khi đó chỉ mười mấy tuổi.

Mình mười mấy tuổi và cậu ấy mười mấy tuổi, bên cạnh con sông nhỏ, dưới cây đại thụ, xẻng đào đất, sau đó đem bao tiền chôn xuống, sau đó hai người chạy đến tiệm đồ uống kia, mua hai chén, vừa đi vừa ăn.

Khánh An ở trong mơ chạy đuổi theo các nàng lúc còn trẻ.

Sau đó, các nàng lúc còn trẻ đột nhiên xoay người lại, hướng về phía nàng cười. Nhưng một giây sau, các nàng lại thu hồi nụ cười, cùng nhau đẩy nả vai đối phương.

Sau khi Khánh An nhìn thấy, vội vàng chạy chậm tiến lên khuyên can.

Lúc này, tiểu Úc đồng học đột nhiên lớn tiếng hướng về phía Khánh An mười mấy tuổi cùng Khánh An hai mươi mấy tuổi "Không được đụng tôi, dù sao các người đều sẽ vứt bỏ tôi! Tên lừa đảo!"

Khánh An lập tức bừng tỉnh, chỉ cảm thấy bờ môi khô nứt vô cùng.

Bên ngoài trời đã sáng rồi, ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng tràn vào trong phòng, ôn nhu mà thanh lãnh.

Khánh An vén chăn mỏng lên, đem hai chân từ trong chăn chuyển ra, mang dép, ngơ ngác ngồi một lúc lâu.

Cầm điện thoại di động lên nhìn xuống, bây giờ đã là 9h sáng rồi.

Điện thoại có Thẩm Điềm gởi tới vài cái tin.

Thẩm Điềm gửi hình ảnh mặt tiền của cửa hàng nàng và bạn cùng lớp cùng nhau mướn qua đây.

"Chúng mình thảo luận thuê chỗ này. Tuy là mặt tiền của cửa hàng không phải là rất lớn, thế nhưng cũng đủ rồi. Dù sao hiện tại người lười tương đối nhiều. Hai chúng mình có khảo sát qua, mấy đứa bé ở phụ cận phạm vi trường đại học, đa số đều thích gọi thức ăn ngoài. Cho nên khối đất này tương đối khả quan. Sau đó, về sau nếu như sinh ý thực sự cũng không tệ lắm, sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề mở rộng mặt tiền cửa hàng."

Sau khi xem xong, Khánh An suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cũng đúng, trước đây cậu cũng thực sự lăn lộn trong giới ăn uống hai năm, nói chung, nếu như có khó khăn gì, có thể tới tìm mình thương lượng. Mình đây đối với người khác vẫn rất ngay thẳng. "

Khánh An so với Thẩm Điềm vận khí tốt hơn rất nhiều, gia cảnh coi như hậu đãi, sau khi lên đại học, mới vừa thi được bằng lái, cha nàng liền mua cho nàng xe. Ở đây nàng liền tiết kiệm được không ít chi tiêu.

Hơn nữa rất may mắn chính là, cái năm nàng mua nhà, giá phòng coi như tiện nghi, trả nợ cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Mấu chốt nhất là, nàng không có giống Thẩm Điềm gặp phải đối tượng chỉ biết tiêu xài không cầu phát triển. Ừm, Thẩm Điềm nói nàng cùng một người yêu đương đã nhiều năm rồi mà.

Thẩm Điềm: "Ai, iểu nói này, mình đột nhiên có chút khẩn trương. Vạn nhất cuối cùng ném tiền vào đều bị thua lỗ, mình liền xong đời, đoán chừng phải ngủ ngoài đường mất. "

Khánh An chỉ có thể cổ vũ nàng: "Vậy nỗ lực lên làm. Bất quá, ngủ ngoài đường ẫn là không thể nào. Phòng khách nhà mình lúc nào cũng có sẵn, cậu có thể tới ngủ. "

Thẩm Điềm thấy tin nhắn Khánh An gửi tới, đột nhiên càng thêm cảm giác mình là một người rất bi ai.

Kỳ thực, coi như Khánh An là 'cong', có lẽ nàng cũng không có tự tin đuổi theo cô ấy. Dù sao mình, quá kém cỏi.

Thấy Thẩm Điềm không có gửi tin nhắn đáp lại, Khánh An đột nhiên nghĩ đến cơn ác mộng lúc trước, vì vậy liền là chuẩn bị gửi tin nhắn cho Úc Hữu Ninh giảng thuật giấc mơ của mình.

Thế nhưng, sau khi đánh một đoạn văn tự rất dài, nàng lại xóa đi toàn bộ, ngược lại trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương.

Trong điện thoại truyền đến tiếng nhạc, Khánh An ở trong phòng đi qua đi lại, chẳng biết tại sao, lại có chút tâm thần bất định.

Lần trước nghe được giọng nói của cậu ấy, vẫn là của rất nhiều ngày trước qua đường dây nóng trong radio.

Sau đó, hai người vẫn dùng tin nhắn qua Wechat tán gẫu, không có nói chuyện trực tiếp với nhau.

Hơn nữa, lần trước ở trong radio, nàng hoặc nhiều hoặc ít vẫn trong cương vị một người chủ trì cùng cậu ấy nói chuyện, nhưng bây giờ, nàng chỉ là Khánh An.

Thế nhưng, qua một phút đồng hồ, thẳng đến điện thoại tự động cúp máy, Úc Hữu Ninh cũng không có tiếp.

Khánh An chậm rãi cầm xuống điện thoại, ủ rũ cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại.

Chờ một lúc lại gọi lại xem sao, trước đánh răng rửa mặt đã.

Khánh An nghĩ, liền bỏ điện thoại di động lên trên bàn, sau đó đi về hướng toilet.

Thế nhưng, chưa đi được mấy bước, nàng lại quay đầu lại, cầm điện thoại theo vào.

Kết quả không nghĩ tới, vừa đánh răng được một nửa, màn hình điện thoại di động đặt ở bên cạnh bàn sáng lên.

Ngậm nước, xúc miệng qua mấy lần, phun ra ngoài bọt biển, sau đó Khánh An liền lập tức cầm điện thoại nhận cuộc gọi.

Bên kia điện thoại, tạp âm tương đối dày đặc, hình như là tiếng gió thổi.

"Uy?" Nửa ngày, từ bên trong những tiếng ồn ào, giọng nói của Úc Hữu Ninh vang lên.

"Uy, có thể nghe rõ chứ?" Khánh An hỏi.

"Chờ một chút. "

Vì vậy, Khánh An liền an tĩnh đợi một lúc lâu.

Âm thanh trong điện thoại nghe rất bất ổn, mặc dù là tiếng ồn, nhưng cũng rất không ổn, chắc là Úc Hữu Ninh đang bước đi hoặc là chạy bộ.

"Alo.... Xong chưa?" Cảm giác tiếng ồn đã nhỏ đi, Khánh An nói: "Mình là Khánh An. "

"Mình biết, sau khi cậu gửi số này cho mình, mình liền lưu lại rồi. Hơn nữa, cho dù không có lưu, nghe thấy giọng nói của cậu, mình cũng biết là cậu." bên kia tiếng ồn nhỏ đi, giọng nói của Úc Hữu Ninh vang lên rõ ràng, nghe rất nhẹ nhàng khoan khoái.

"Lợi hại như vậy?" Khánh An mỉm cười cúi đầu, một tay cầm khăn lau chà lau nước trên bồn rửa tay.

Sau đó, nàng dùng sức mím môi lại, lại buông ra, hỏi: "Cậu ăn sáng chưa? Vừa rồi tiếng ồn thật lớn. "

"Ừ, ăn rồi. Hiện tại vừa vặn đến một cảnh chuẩn bị tiếp tục chụp ảnh. Bất quá bên này đột nhiên nổi gió lớn, mình liền chạy đến nhà vệ sinh công cộng tiếp điện thoại. "

Nghe vậy, Khánh An dừng lại động tác trong tay: "Nhà vệ sinh công cộng?Này, có phải rất thúi hay không? Ủy khuất cậu rồi."

"Không ủy khuất. Cậu có thể gọi điện thoại tới, mình cảm thấy rất vui vẻ. "

"Như vậy liền vui vẻ sao?" Khánh An không khỏi lại ở trong lòng âm thầm mắng cậu ấy đần độn.

"Bởi vì là cậu gọi tới."

Bởi vì là mình gọi tới sao? Khánh An thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngón tay kìm ở trên bồn rửa tay, xoay người một chút, dựa lưng vào mà đứng, sau đó nói: "Tối hôm qua mình mơ tới chúng ta. "

"Sau đó thì sao?"

"Mình mơ thấy cậu gọi mình là tên lừa đảo." Khánh An cúi đầu nhìn tay của mình, chậm rì rì nói ra khỏi miệng, nghe không hiểu là loại tâm tình như thế nào.

Sau đó, trong điện thoại vang lên một tiếng cười nhẹ nhàng.

"Làm sao? Buồn cười sao?" Khánh An thả tay xuống.

"Cậu là tên lừa đảo, lừa gạt đi trái tim mình."

"Lại đem này nọ trên Weibo cậu dời lên trên người mình hả?" Khánh An biểu thị khinh bỉ.

Xem xong Weibo của cậu ấy liền hiểu, luận khoác lác, nàng đánh không lại tên kia.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Nhưng mà, bị Khánh An nói sau, Úc Hữu Ninh cười đến càng thêm càn rỡ.

Khánh An thì nghiêm túc nói: "Thực sự, trong mộng cậu nói mình là tên lừa đảo. Mình gọi điện thoại tới, chính là muốn cùng cậu nói, mình sẽ không lường gạt. ề phần cái gì vứt bỏ không vứt bỏ, loại sự tình này về sau là tuyệt đối sẽ không phát sinh. "

Nghe được Khánh An nghiêm trang nói ra lời như vậy, Úc Hữu Ninh thu lại nụ cười.

Trên bồn rửa tay nhà vệ sinh công cộng, cô trong gương, khóe miệng như trước treo lên nụ cười nhu hòa, hai má có hai núm đồng tiền kiều diễm.

"Khánh An, cậu nói cậu có đáng yêu hay không. Rõ ràng chính là một giấc mộng mà thôi, vậy mà cho là thật mà chạy tới cùng mình giải thích. "

Cách biệt nhiều năm, nghe được tên mình từ trong miệng cô gọi ra, khóe môi Khánh An ở trong lúc vô tình vểnh lên.

Không biết hiện tại có phải là đang nằm mơ hay không.

Khánh An thanh xuống cuống họng, sau đó nói: "Mình.... Được rồi, không nói, cậu nhanh đi làm việc đi, mình không quấy rầy cậu nữa, gặp lại. "

"Tốt ~ Hai ngày nữa gặp. "

Kia một tiếng chữ 'tốt', kéo ôn nhu thêm lâu dài, sau khi cúp điện thoại Khánh An đều trở về chỗ đã lâu, lại chính mình còn bắt chước giọng điệu của cậu ấy nói mấy lần.

********

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (●─●)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net