Chương 20: Mất ngủ a mất ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20: Mất ngủ a mất ngủ

Buổi tối về, Thẩm Điềm nện một cái vào đầu vai, sau đó quét mắt nhìn căn phòng mới. Ở mấy ngày, loại hương vị xa lạ kí xem như là phai nhạt đi đến bảy tám phần.

Một cái bàn ăn, một cái sô pha, một cái bàn trà bằng gỗ, một cái tủ TV, một cái đèn rất thông thường, trang trí vô cùng đơn giản.

Lăn lộn đến hai mươi tám tuổi vẫn thê thảm như thế, bên người dường như cũng chỉ có một mình nàng.

Ai kêu nàng ngốc đâu, năm đó luôn luôn một mực mà sủng ái bạn gái trước, khiến cho tiền tích góp cũng để bạn gái trước lấy hết sạch, đến bây giờ cũng không thể tích trữ mấy đồng tiền. Thậm chí cũng không dám mua xe, bởi vì mua xe, thì sẽ không tiền cùng bạn đại học cũ cùng nhau hợp tác.

Thẩm Điềm thở dài, sau đó đi tới ban công sờ sờ nội y trước đó đã giặt sạch phơi tốt.

Thấy quần áo còn hơi có chút ướt át, không có cách nào thu, nàng iền trở lại phòng ngủ đi nghỉ ngơi.

Thình lình, bên ngoài gió nổi cũng bắt đầu mưa rồi.

Mà lúc này, ở sát vách, cô nương tóc mái ngang trán cảm thấy được bên ngoài gió thổi trời mưa, liền giẫm lên dép lê chạy chậm đến ban công, đem giày Cavans màu trắng đặt ở phía trên phơi nắng xách vào phòng.

Lần nữa đi tới, lúc chuẩn bị đóng cửa kính ban công, cô phát hiện sát vách trên ban công có một bộ nội y đột nhiên bị gió cuốn đi, sau đó rơi treo trên nhánh cây đại thụ phòng ở bên cạnh.

Bởi vì đây là lầu hai, cho nên cây cùng ban công độ cao không chênh lệch cho lắm, cho nên với tay một cái cũng vẫn có thể với tới.

Sát vách hiện tại không ai ở nhà sao? Nếu không... Trời mưa sao lại không ra thu quần áo vậy nhỉ.

Cô gái suy nghĩ một chút, ngón tay xoa cằm, có chút nghiêng đầu suy nghĩ một lát, con ngươi đen nhánh chuyển động, sau đó vỗ xuống tay, trở lại trong phòng, bưng ra cái ghế, lấy thêm một cái cột phơi quần áo cùng dây cột tóc, một lần nữa chạy trở về ban công.

Đem cái ghế phóng tới trên ban công, cô gái nắm lấy sào phơi đồ bên cạnh, dùng dây cột tóc đem giá áo buộc vào trên sào phơi đồ, sau đó giẫm lên cái ghế, vươn móc treo quần áo sào phơi đồ ra khều nội y rơi vào trên nhánh cây kia.

Sau khi vươn tới, lại dùng đầu móc trên móc treo quần áo ra khều lấy dây lưng nội y, giống như câu cá mà câu nó trở về.

Sau khi câu về xong, cô gái giặt lại nội y bị nước mưa làm ướt, cầm áo lót treo đỡ trong phòng khách, lúc này mới xé mở một túi khoai tây chiên, mở máy vi tính xách tay và sách ra, bắt đầu nghiêm túc học tập.

Tháng mười một, nhiệt độ không khí giống như là bị cái gì cực lớn kích thích, đột nhiên liền giảm trên diện rộng.

Hơn nữa, cùng hạ tuần tháng mười loại thời tiết xe cáp treo khi thì nhiệt độ cao khi thì nhiệt độ thấp nhiệt độ không khí không đồng nhất, tháng mười một càng ngày càng lạnh hơn, cơ bản sẽ không tái xuất hiện loại nhiệt độ đột nhiên cao lên như vậy.

-----

Vài ngày sau.

Bởi Khánh An ban ngày phải đi họp trong đài, cho nên dậy thật sớm.

Thoa son môi lên môi, lại đem lòng bàn tay ở chỗ môi sơn qua lại lau đều, Khánh An đưa tay ấn xem màn hình di động vừa sáng lên đặt ở trên bàn.

[ 11/ 06]

Chữ số Ả rập cỡ nào bắt mắt nha.

Quả thực so với thấy chữ số Ả rập phía trên Mao gia gia màu hồng còn kích động hơn.

Nghĩ đến ngày mai là có thể nhìn thấy Úc Tử rồi, Khánh An trong nháy mắt cảm thấy họp cũng không phải chuyện khó khăn như vậy. Dù sao, sống qua hôm nay thì tốt rồi.

Căn cứ các tần suất số liệu báo cáo biểu hiện, tiết mục < Lắng nghe > tỷ lệ nghe đài hiện nay là cao nhất trong tất cả các tiết mục, cho nên Khánh An nhận được khen ngợi của lãnh đạo.

Sau khi kết thúc hội nghị, lãnh đạo lại đơn độc qua đây khích lệ nàng một chút, nói tiếp tục cố gắng, làm rất tốt, về sau sẽ có càng nhiều ưu đãi.

Kỳ thực lãnh đạo rất ý tứ rõ ràng, ý tứ chính là ngươi đem tình hình này tiếp tục giữ vững, ta liền thăng ngươi lên giám chế.

Hai tháng này đến nay, có vẻ nàng giống như vận khí rất tốt. Sự nghiệp cùng phương diện sinh hoạt, đều trở nên thuận lợi.

Bất quá, sự tình cũng biến thành nhiều hơn.

Tỉ như hiện tại, nàng liền nhận được nhiệm vụ tuyên truyền hoạt động đến từ thương gia lễ độc thân chocolate.

Rõ ràng là lễ độc thân..... Lại khiến cho giống như lễ tình nhân vậy.

Khánh An ở trong lòng nhổ nước bọt một phen, sau đó liền rời khỏi công ty.

Hôm nay vẫn mưa như trước, bên ngoài trên đường phố đã tích góp được không ít nước mưa.

Cần gạt nước ở trên kính chắn gió đung đưa, chậm rãi biến mất một đợt lại một đợt nước mưa, sau đó Khánh An đi tới một cửa hàng bách hóa.

Mặc dù trong tủ treo quần áo quần áo đã có rất nhiều, nhưng lại vẫn cảm thấy thiếu quần áo mặc.

Huống chi, ngày mai sẽ phải gặp mặt, nàng nhất định phải đem mình thu thập thật tốt một chút, để cho mình bày biện ra trạng thái hoàn mỹ nhất mới được.

Lựa lựa chọn chọn nửa ngày, cuối cùng Khánh An mua một cái áo khoác mùa thu màu xanh nhạt.

Áo khoác rất khốc, mặc lên người, Khánh An nhìn mình trong gương, cảm thấy giống như là ở trên phố New York bày biện POSE chụp ảnh với người phóng khoáng lạc quan.

Sau đó, nàng lại đi mua một đôi giày cao gót kiểu mới nhất, lúc này mới về đến nhà.

Một ngày này, tựa hồ so tưởng tượng trôi qua còn muốn lâu dài dằng dặc hơn một ít, Úc Hữu Ninh hiện tại lại đang bận rộn, không có khả năng cùng nàng nói chuyện phiếm.

Khánh An thậm chí cảm thấy được, ngay cả chín phút video hài hước thoạt nhìn đều giống như nó dài tới 90 phút vậy.

Nàng luôn chờ một lúc liền lại nhìn thời gian một chút.

Bình thường thời điểm hy vọng thời gian chạy chậm một chút, nó lại như là tên lửa xông về phía trước, kéo đều kéo không được.

Thế nhưng là lúc hi vọng nó chạy mau mau, nó lại giống như con ốc sên, nửa ngày mới bò ra được 10 centimet.

Xem tiết mục, ăn linh tinh, nằm trên giường một hồi, ở trên ghế sa lon nằm một hồi, lướt Weibo một lúc, viết một chút lời quảng cáo, viết một chút chủ đề phát thanh kế tiếp mạch suy nghĩ.....

Cuối cùng, nàng đi tới phòng ngủ, liên tục thay đổi mấy bộ quần áo, hướng về phía cái gương gầm gầm gừ gừ mà bắt chước tình cảnh gặp mặt.

Cố chấp để bảo trì trạng thái cùng hình thể tốt nhất ngày mai, hôm nay thậm chí bỏ bữa tối, cứ như vậy, liền cảm giác thời gian trôi qua càng chậm hơn.

Cuối cùng, Khánh An mở ra ảnh chụp trước đó ký nhận rửa ra lật xem.

Không sai, có thể nhìn, cũng chỉ còn lại có bốn, năm tấm mà thôi.

Bất quá, nàng rất may mắn chính là mình kiên trì đem ảnh chụp đi rửa nó ra.

Mà lại rất có ý tứ chính là, có thể rửa ra, lại là vài tấm hình hai nàng mặc trang phục tình lữ.

Nói đến cũng là thú vị, năm đó hai nàng vốn là muốn mua trang phục cho bạn thân, kết quả trong cửa tiệm kia chỉ bán trang phục tình lữ, thế là liền mua áo kiểu dáng bụi bặm.

Hoàn hảo là Tiểu Úc đồng hài so với Khánh An cao hơn một ít, có thể mặc áo nam tình lữ, vệ y có chút rộng thùng thình mặc ở trên người cô không chỉ không có vẻ quái dị, ngược lại giống như con mèo lười biếng, tiểu mê người tiểu mê người.

Trong tấm ảnh hai nàng khi đó thật tốt, mà lại tản ra tràn đầy khí tức thanh xuân.

Sau đó, Khánh An lại làm không ít chuyện, cuối cùng mới chịu đựng đến chín giờ tối.

Lúc Khánh An tắm rửa xong đi ra, liền phát hiện Úc Hữu Ninh gửi tin nhắn đến.

Đó là một tấm ảnh bầu trời đêm. Không thể không nói, những gì cậu ấy chỉ tiện tay chụp cũng đều nhìn rất đẹp.

"Đã trở về?" Khánh An hỏi.

Ninh: "Ừ, vừa mới đến nơi tắm rửa xong. Mệt mỏi quá...."

Khánh An thấy sau suy nghĩ một chút, còn nói: "Ngày mai cậu dứt khoát không muốn đi ra ngoài đi."

Ninh: "Làm sao, cậu không muốn gặp mình?"

Khánh An nhìn chằm chằm màn hình, đầu ngón tay ngưng lại, sau đó cực thật nhanh đánh ra một đoạn văn: "Cậu ngu ngốc sao? Mình chẳng qua là cảm thấy cậu mệt như vậy, ngày mai còn chạy ra ngoài chơi, có thể bởi vì tinh lực không đủ sau đó té xỉu ở trên đường cái hay không. Nếu mệt, cậu nghỉ ngơi một chút, sau đó ngày kia chúng ta gặp nhau cũng được mà. "

Ninh: "Không có việc gì. Mình ngủ một buổi tối thì tốt rồi. Ngày mai mình tới đón cậu nhé, cậu gửi cho mình địa chỉ nhà cậu là được rồi. "

"Không có việc gì, trực tiếp hẹn địa điểm, mình tự lái xe đi là được. " Khánh An nói.

Ninh: "Ha ha, cậu là quyết định muốn hai người chúng ta đi ra ngoài chơi đua xe sao?"

Khánh An khó hiểu, vì vậy gửi đi một dấu chấm hỏi.

Ninh: "Hai người hai cái xe rất phiền phức, ơn nữa còn không thể ngồi cùng một chỗ tâm sự ôn chuyện cái gì. "

Kiểu nói này, cũng phải. Nói chuyện phiếm.... Ôn chuyện.... Khánh An suy nghĩ hai cái này từ, nở nụ cười.

Nàng chỉ hy vọng đến lúc đó không nên quá khó xử, không phải quá tẻ ngắt hơn, là được rồi.

Ninh: "Hay là.... Cậu không muốn nói cho mình biết địa chỉ của cậu?"

"Làm sao có thể. " sau đó, Khánh An liền đem địa chỉ của mình nói cho cô biết.

Ninh: "Đột nhiên cảm thấy có chút không chân thật. Mình muốn hỏi một vấn đề. "

"Hỏi đi. "

Ninh: "Cậu đúng là Khánh An sao?"

Khánh An nhìn thấy câu hỏi này, nhếch miệng cười một cái, sau đó đùa dai mà trả lời: "Không phải. "

Ninh: "Vậy cô là ai?"

"Ta là quái thú, nàng sớm đã bị ta ăn tươi." Khánh An ngồi đầu giường, giơ tay lên vãn sợi tóc hơi cuộn lại.

Ninh: "Thật tàn nhẫn, mau phun cậu ấy ra -- "

"Ta không phun đấy, ngươi có bản lĩnh tới đánh ta đi. "

Ninh: "Ngươi nghĩ dùng phép khích tướng dẫn ta phạm tội, thế nhưng ta sớm đã nhìn thấu. "

"Ah, vậy ngươi rất giỏi đó." Sau khi gửi xong câu này, Khánh An đột nhiên cảm thấy có chút ngây thơ.

Giống như là thời kỳ tuổi thơ đôi bạn nhỏ cùng nhau vui đùa.

Sau đó, Khánh An liếc nhìn thời gian, nói: "Được rồi, nhanh ngủ đi. "

Ninh: "Sớm như vậy đã đuổi mình đi ngủ?"

".... Chẳng lẽ cậu muốn tu tiên? Vậy ngày mai cậu còn muốn gặp nhau không?" Nếu như Úc Hữu Ninh bây giờ đang ở trước mặt Khánh An, tuyệt đối sẽ bị ánh mắt sắc bén như mũi tên của Khánh An bắn thủng thành cái sàng.

Ninh: "Cũng phải, vậy mình đi ngủ trước đây. Ngày mai mấy giờ cậu rời giường? Mình tính đúng thời gian tới đón cậu. "

Khánh An nhìn xong, tỉ mỉ tính một chút, bây giờ còn không đến mười giờ.

Nếu như mười giờ đã đi ngủ, đại khái sớm hơn bảy giờ là có thể tỉnh. Sau đó cộng thêm rửa mặt cùng hoá trang gì gì đó, không sai biệt lắm tám giờ rưỡi là tốt rồi.

Vì vậy, Khánh An liền nhắn 8:30 có thể qua.

Ninh: "Tốt, 8:30 mình sẽ qua chỗ cậu nhé."

"Có thể, đi ngủ đi, ngủ ngon. "

Nhưng mà Khánh An nghìn tính vạn tính, lại đều không có tính tới chính là, sau khi nói ngủ ngon xong, nàng liền mất ngủ.

Giống như cái tủ đông lạnh thi thể không nhúc nhích nằm trên giường hơn nửa ngày, nhưng thủy chung vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ. Dường như nàng từ nhỏ chính là như vậy, chỉ cần ngày hôn sau có chuyện tương đối quan trọng hoặc tương đối mong đợi, tỷ như muốn cùng bạn cùng lớp tham gia hoạt động nấu cơm dã ngoại nàng rất yêu thích, hoặc là phải kiểm tra các bài thể dục nàng tương đối không có chắc chắn, nàng sẽ rất khó ngủ.

Rạng sáng bốn giờ. Mặc dù nhắm hai mắt, Khánh An lại đều cảm giác được trong mắt mình, nhất định hiện đầy sợi tơ máu.

**********

Editor: Tác giả cũng thật là lầy lội mà, 20 chương rồi mà chưa cho hai trẻ gặp nhau nữa,  /(ò.ó)┛彡┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net