Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23:

Sau khi Khánh An đi tắm, Úc Hữu Ninh ở trong phòng một mình đi quanh một chút, sau đó ngồi vào trên một chiếc ghế dựa, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Triệu Hân, nói là đêm nay ở nhà bạn qua đêm, sẽ không trở về.

Triệu Hân vừa nghe Úc Hữu Ninh nói không trở về, câu hỏi đầu tiên là: "Con cùng nam hay là cùng nữ qua đêm?"

Úc Hữu Ninh thở dài, bất đắc dĩ hồi đáp: "Nữ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Mà còn, là Khánh An. "

"Khánh An?" Lúc Triệu Hân nghe được cái tên này, có chút giật mình, một lúc lâu mới tiếp tục hỏi, "Hai con làm hòa khi nào vậy?"

"Đoạn thời gian trước thì liên lạc." Úc Hữu Ninh trả lời.

"Nói đến Khánh An này... Rất lâu không gặp rồi, con bé thích ăn nhất là bánh hoa quế do mẹ làm." Triệu Hân rơi vào trong hồi ức.

Triệu Hân chỉ biết làm bánh hoa quế, bởi vì khi bà còn bé, mẹ của bà bán bánh hoa quế, thường xuyên hỗ trợ trợ thủ, liền tương đối quen thuộc. Nhưng trừ cái này ra, Triệu Hân đại khái cũng chỉ có sở trường nhất là mì ăn liền thôi.

Lúc học cao trung, Úc Hữu Ninh thường thường sẽ mang Khánh An về nhà cùng nhau làm bài tập, ôn tập cùng chuẩn bị bài bài học các loại.

Sau đó Triệu Hân sẽ bưng lên hai ly nước cùng một đĩa bánh hoa quế đến phòng cho các nàng.

Úc Hữu Ninh kỳ thực không phải rất thích ăn bánh hoa quế Triệu Hân làm, bởi vì nó quá ngọt, cảm giác ngấy đến hoảng. Nhưng Khánh An lại đặc biệt thích ăn. Cho nên mỗi lần đều là Úc Hữu Ninh một khối, sau đó còn dư lại toàn bộ bị Khánh An giải quyết sạch sẽ.

"Đoạn thời gian trước liên lạc với nhau, hôm nay vẫn là lần đầu tiên hẹn gặp. " Úc Hữu Ninh nói.

"Như vậy sao, vậy các con chơi đi. Có rảnh rỗi, con cũng có thể mang con bé tới dùng cơm. Đến lúc đó mẹ nấu vài món ăn. " Triệu Hân nói.

"Mẹ nấu ăn?" Úc Hữu Ninh biểu thị khiếp sợ.

Đồ ăn do bàn tay hắc ám của mẹ nàng làm, xác định không phải đuổi khách chứ?

"Làm sao, con không tin trù nghệ của mẹ con sao?" Triệu Hân trong lúc vô tình liền giương cao âm điệu.

"Không phải không phải không phải, mẫu hậu đại nhân ngài trù nghệ cao siêu không gì sánh được, con chỉ là sợ ngài mệt mỏi." Úc Hữu Ninh cười đứng dậy, bất tri bất giác bước đi đến bàn trang điểm.

"Được rồi, con đừng cho là ta không biết con đang châm chọc mẹ nhé. Không nói với con nữa, mẹ cúp đây." Triệu Hân quả nhiên là nói xong liền cúp, cũng không đợi Úc Hữu Ninh mở miệng.

Úc Hữu Ninh không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động đã cắt đứt bên tai lấy xuống.

Trong lúc vô tình, ánh mắt của cô dừng lại trên mười mấy tấm ảnh trưng bày trên bàn trang điểm.

Vì vậy, cô vươn tay, đem những hình kia cầm lên để trước mắt nhìn kỹ.

Phần lớn ảnh chụp đều đã vụ hóa, nhẹ chỉ là hột tròn tương đối lớn, màu sắc rất cạn; nằng thì chỉ còn lại nhàn nhạt một cái bóng.

Ở trong đó, chỉ có mấy tấm ảnh miễn cưỡng xem như là rõ ràng.

Các nàng ở trong hình, ăn mặc vệ y giống nhau như đúc, dưới ánh mặt trời khoác tay nhau, cười đến xán lạn.

Thanh xuân tung bay, sức sống bắn ra bốn phía.

Nhìn một chút, Úc Hữu Ninh đem ảnh chụp cầm càng gần.

"Cậu đang xem ảnh chụp sao. " lúc này, rửa mặt xong Khánh An lau tóc đi tới phía sau Úc Hữu Ninh.

"Ừ, mình nhớ ngày đó, cậu mua trà sữa sô cô la, lúc uống không có chú ý, liền đổ một chút lên trên vạt áo. Nhưng hiện tại, hình như trong tấm ảnh nhìn vào không phát hiện ra." Úc Hữu Ninh cầm ảnh chụp, cười quay đầu.

Khánh An từ trong tay Úc Hữu Ninh cầm tấm ảnh qua, cúi đầu nhìn, sau một lát, nói: "Bởi vì niên đại quá xa xưa rồi, cho nên hình ảnh độ hoàn nguyên không cao. "

"Như vậy cũng tốt. " Úc Hữu Ninh gật đầu.

"Hử?" Khánh An hơi nghi hoặc một chút.

"Lưu lại hình dáng đẹp nhất cùng thứ trọng yếu nhất là được rồi. " Úc Hữu Ninh nói, mở camera điện thoại di động lên, hướng về phía tấm ảnh chụp lại.

"Mình đi tắm. Cậu buồn ngủ thì ngủ sớm một chút đi." Úc Hữu Ninh để điện thoại di động xuống, duỗi lưng một cái, lại vuốt vuốt bả vai, sau đó cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày Khánh An trước đó để trên ghế cho cô, đi về hướng phòng tắm.

"Cái bàn chải đánh răng kia mới đánh một lần duy nhất ở bên trái trong ngăn kéo nhỏ ấy. " Khánh An hướng về phía Úc Hữu Ninh hô một tiếng.

Ngay sau đó, Úc Hữu Ninh đưa lưng về phía Khánh An, làm tư thế tay OK.

Khánh An quay đầu lại, ngồi vào trên ghế, thở ra một hơi.

Kỳ thực, trước lúc gọi Úc Hữu Ninh ngủ lại, nội tâm nàng cũng có một phen giãy giụa.

Lúc ban ngày, một đống người tụ chung một chỗ chơi đùa, một đống người tụ chung một chỗ chơi, mọi người tương đối mà nói thì đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Nhưng bây giờ, thoáng cái chỉ còn lại hai người...

Trên bàn, điện thoại di động của Úc Hữu Ninh này chấn động một cái.

Khánh An quay đầu lại, thấy có người gửi tin nhắn đến.

Tiểu K: "Hữu Ninh Ninh Ninh ~~~ ngày mai theo ta đi xem phim có được hay không?"

Trần lão ca: "Úc lão đệ, ta truy cô em kia, cơ mà nàng còn không để ý đến ta... Làm thế nào..."

A Nhu: "Ngọa tào loại xe này hình dáng phá cách! Hữu Ninh, ngươi xem, có phải vô cùng soái hay không? Ngọa tào, muốn mua! [ Hình ảnh ]"

Sau đó Khánh An xoay người ngồi vào trên giường. Chỉ là mắt nhìn điện thoại di động của nàng điện thoại di động của cô bên kia, lại liếc nhìn điện thoại di động của mình bên này.

Trên Wechat của mình, dường như hầu như đều không có người nào sẽ chủ động gửi tin nhắn đến. Mà điện thoại di động điện thoại di động của Úc Hữu Ninh, vẫn còn bởi vì nhận được tin nhắn mà liên tục chấn động.

Đây quả thực là trực tiếp phản ánh ra hai nàng đối với mọi người có sự khác biệt to lớn thế nào.

Sau một lát, Úc Hữu Ninh về tới phòng ngủ.

Quần áo của Khánh An mặc ở trên người cô, xem như phù hợp.

"Mình còn tưởng rằng cậu ngủ rồi chứ, thế nào, còn chưa buồn ngủ hả?" Úc Hữu Ninh bò lên giường, ở bên người Khánh An nằm xuống, vuốt tóc xuống bên dưới.

"Điện thoại di động của cậu, có người tìm. " Khánh An chỉ chỉ điện thoại di động, không có biểu tình gì mà nhắc nhở một câu.

"Ah... Giúp mình cầm qua đây, bên cậu gần hơn, cám ơn." Úc Hữu Ninh nói xong, cố ý cười đến rất lấy lòng.

Khánh An nhìn cô một cái, sau đó vén chăn lên, ngồi ở mép giường, đưa dài cánh tay với lấy di động.

"Ầy." Khánh An ngồi về, tay chuyển động, đưa điện thoại di động đưa tới dưới cằm Úc Hữu Ninh.

Sau đó, Khánh An liền nằm vào trong chăn. Bên cạnh truyền đến âm thanh giọt nước mưa lúc khóa màn hình được mở. Lại qua mấy giây sau, lại truyền đến tiếng cười thật thấp của cô.

"Vừa rồi lúc bọn họ nhắn tin tới, mình không cẩn thận thấy nội dung trên màn hình." Khánh An nghiêng người gối lên gối đầu, suy nghĩ hồi lâu vẫn là nói ra.

"Ừ, sau đó thì sao?" Úc Hữu Ninh quay đầu lại nhìn nàng.

"Hình như có người hẹn cậu ngày mai đi xem phim đó, cho nên... Cậu ngủ sớm một chút đi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai mới có thể đi phó ước. " Sau khi nói xong, Khánh An liền nhắm hai mắt lại.

Úc Hữu Ninh nghe xong, ho khan một tiếng, sau đó nói: "Nàng nói là xế chiều hai giờ rưỡi chiếu phim, không có chuyện gì, mình đại khái có thể ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh. "

Khánh An nghe xong, lại mở hai mắt ra, toàn bộ nội tâm đều là dê đà đang tập thể lắc lư.

Thì ra cậu ấy thật sự muốn đi xem phim cùng người đó sao? Khánh An còn tưởng rằng... ít nhất ... Úc Hữu Ninh sẽ lại bồi mình một ngày tới, dù sao hôm nay cùng một đám người đôngnhư vậy đi ra ngoài chạy tới chạy lui, căn bản cũng không có thời gian đơn độc ở chung với nhau.

Mười năm không gặp, nàng còn tưởng rằng Úc Hữu Ninh sẽ bởi vì vậy mà từ chối đi xem phim cùng người kia, kết quả Úc Hữu Ninh dường như cũng không có ý nghĩ thoái thác, còn trò chuyện vui vẻ như vậy...

Khánh An không khỏi bắt đầu cảm thấy, chính mình có lẽ thật sự đã bị Úc Hữu Ninh lưu đày.

Quả nhiên là không trở về được như trước kia rồi!.

Thế nhưng...

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể giống như trung nhị giống như thời cao trung được.

Nghĩ được như vậy, Khánh An nhịn xuống cái loại cảm giác không thoải mái trong lòng, sau đó nói: "Vậy cũng đi ngủ sớm một chút đi. Cậu muốn ở chỗ này đột tử hả, mình còn phải thay cậu thu thập cái cục diện rối rắm này. "

Không được, cái giọng nói này, dường như vẫn có chút chống đối. Dường như không đổi được rồi, mệt mỏi quá.

"Ha ha. " Úc Hữu Ninh nghe xong, lại nở nụ cười.

"Hơn nửa đêm cười giống như là ma ấy, cậu lẽ nào muốn bị đạo sĩ bắt?" Khánh An quay đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo chăn, trực tiếp đắp đến mũi.

Nhưng mà, nội tâm Khánh An lại bắt đầu các loại nhổ nước bọt bắt đầu tự kỷ--

Mình... Mình tại sao có thể có thái độ này?

Mới gặp lại, hơn nữa lúc đầu mình còn vô liêm sỉ như vậy, hiện tại mình đối với cậu ấy dùng thái độ này, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Không được, nhất định phải biểu hiện rộng lượng một chút, thành thục một chút, nhớ rõ phải mỉm cười.

"Cô ấy bảo mình <di động mê cung 2 >, nghe nói coi cũng được, có chút muốn xem." Úc Hữu Ninh còn nói.

"Muốn xem thì đi xem thôi, chút chuyện bao lớn." Giọng điệu Khánh An lần nữa xấu đến nổ.

Sau khi nói xong, nàng nhíu mày hai mắt nhắm lại, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.

Đại gia, tại sao phải nói xông như thế chứ? Rất muốn chơi chết chính mình, đã nói rồi rộng lượng một chút, thành thục một chút đâu rồi, mỉm cười đâu rồi?

"Trong phòng cậu có phải thả bình dấm chua hay không? Hương vị chua quá. Cậu có ngửi được không?" Úc Hữu Ninh hướng Khánh An bên kia khuynh thân thể sang, sau đó duỗi tay lôi kéo xuống cái chăn nàng đắp đến mặt, nói, "Tới tới tới, mở chăn ra, ngửi một chút. "

"Sao mình có thể khẩu vị nặng như vậy, làm sao có thể thả bình dấm... " Khánh An nói được nửa câu về sau, lại đột nhiên hiểu được đối phương đến tột cùng là có ý gì, vì vậy ngậm miệng lại.

"Cậu xem < di động mê cung 1 > chưa?" Úc Hữu Ninh nở nụ cười, không còn kéo chăn của nàng, an vị ngồi ở đàng kia hỏi.

Khánh An gật gật đầu.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Úc Hữu Ninh lại hỏi.

"Coi như cũng được. " Khánh An trả lời rất đơn giản.

"Vậy ngày mai chúng ta đi xem, được không?"

Sau khi nghe được câu này, Khánh An chủ động kéo chăn xuống, sau đó xoay người trở lại, qua Úc Hữu Ninh, nói: "Còn cô gái kia thì sao?"

"Cậu xem." Úc Hữu Ninh trực tiếp đem tin nhắn cô cùng tiểu K nhắn tin với nhau đưa đến trước mặt Khánh An.

Chỉ thấy Úc Hữu Ninh từ vài phút trước liền đối với tiểu K nói rõ: "Ngày mai không được, tôi muốn bồi tiểu tổ tông nhà tôi. Tôi cùng nàng đã rất lâu không gặp mặt, thật có lỗi. "

Thấy mấy chữ "tiểu tổ tông nhà tôi" kia, Khánh An tuy ngoài mặt vẫn là một bộ dạng mặt chết, thế nhưng nội tâm lại xán lạn tựa như hoa hướng dương nở rộ.

Úc Hữu Ninh lại có thể ở trước mặt người khác xưng hô mình như vậy... Dường như, có chút ý tứ.

"Vậy chúng ta liền đi xem đi. " Khánh An nói xong, nắm tóc.

"Ha ha, ngươi thật sự là, ngươi cũng không suy nghĩ một chút, chỉ số EQ của mình cao như vậy, làm sao có thể ở lúc mới gặp lại làm cái loại thiêu thân này..." Hữu Ninh cười, không nhịn được muốn giơ tay đi vò rớt cái đầu tóc xoăn kia của Khánh An, có điều vẫn là nhịn được.

"Cậu thật là... Tự luyến đến hết thuốc chữa... Tốt rồi, đừng nói vớ vẩn, ngủ đi. " Khánh An nhìn cô một cái, sau đó ngã đầu bắt đầu ngủ.

Úc Hữu Ninh cười nhìn nàng một hồi, sau đó đem điện thoại di động đặt qua một bên, tắt đèn.

*****


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net