Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Hai người, nằm trên một cái giường, đắp chung một cái chăn, mơ hồ có thể nghe được hô hấp của đối phương.

Giống như là trở lại thời gian thanh xuân.

Chỉ bất quá có chút không giống nhau lắm chính là, trước kia các nàng có thể vô cùng tự nhiên dưới chăn cù lét lẫn nhau.

Nhưng bây giờ sau khi nằm xuống, giữa cả hai lại là ngầm hiểu lẫn nhau đều nhích sang bên cạnh giường ngủ nhiều hơn chút, thế cho nên giữa hai người chừa lại một khe hở không lớn không nhỏ.

Sau khi Úc Hữu Ninh tắt đèn đi, còn chưa buồn ngủ lắm, thế là liền lấy điện thoại di động ra, nhét tai nghe vào tai, mở ra phần nghe nhạc bắt đầu nghe.

Khánh An cảm thấy được động tác của Úc Hữu Ninh, quay đầu lại hỏi:"Còn chưa ngủ sao?"

"Nghe hai bài hát rồi ngủ tiếp." Úc Hữu Ninh trả lời.

Cô đúng là có cái thói quen kia.

Ngày trước thời điểm học cao trung, Khánh An thỉnh thoảng đến nhà cô rồi ở lại, buổi tối sau khi cô nghe phát thanh xong, sẽ nghe nhạc một hồi nữa.

Cô rất thích nghe ca nhạc, cho nên tai nghe luôn là vật bất ly thân. Mặc kệ đến đâu, trong túi cô đều sẽ để tai nghe.

Khánh An lúc đầu không phải rất có hứng thú nghe ca nhạc, nhưng mà cùng Úc Hữu Ninh lăn lộn lâu, cũng liền trong bất tri bất giác theo cô cùng nhau nghe nhạc.

Phía ngoài trường học cách đó không xa có một cái công viên là nơi các nàng thường xuyên đi dạo.

Cây cối xanh um tươi tốt, đóa hoa kiều diễm động lòng người, con đường lát đá trên bãi cỏ, bầu không khí yên tĩnh.

Mà hai nàng thì là một bên tản bộ, một bên mỗi người phân ra một cái tai nghe nhạc, trò chuyện lý tưởng, trò chuyện hằng ngày, trò chuyện hỉ nộ ái ố.

Nhưng bây giờ, Úc Hữu Ninh chỉ là một người nghe, không có giống như trước kia phân một cái cho nàng.

Khánh An nằm một chút, suy nghĩ hồi lâu, lật người đi, cái gì cũng chưa nói, liền lục lọi từ trên lỗ tai Úc Hữu Ninh tháo xuống một bên tai nghe, nhét vào bên trong lỗ tai của mình.

Bên trong truyền đến âm nhạc êm dịu, nghe cảm giác tâm tình cũng trở nên bình tĩnh trở lại.

Bởi vì đã tắt đèn rồi, cô nhìn không thấy mặt của Khánh An, nhưng mà có thể cảm giác được, Khánh An cách mình rất gần, nhiệt độ nàng hô hấp, đều có thể đánh tấn công đến trên da mình.

"Úc Tử..."

Cô nghe được Khánh An thật thấp gọi mình, vì vậy giảm âm lượng xuống.

Thế nhưng, Khánh An lại không lên tiếng nữa.

Sau một lát, bên cạnh truyền đến tiếng xột xoạt, cô nghe được Khánh An ho khan một tiếng, nói: "LàSaiiling à."

"Đúng vậy, bài hát cũ rồi." Úc Hữu Ninh trả lời.

"Ừ.... Thời điểm trường học tổ chức dạ tiệc Tết nguyên đán, cậu có hát qua." Khánh An nói, nàng hát hát, xuất hiện một loại nồng nặc giọng mũi.

Tiết nguyên đán lần đó, Khánh An bởi vì lúc trước một lần trong cuộc thi thơ ca đạt giải, sau đó bị chọn làm một trong các chủ trì của dạ tiệc lần đó.

Thế nhưng Khánh An cảm giác cũng không quá thích trường hợp như vậy, giải thi thơ ca chỉ cần đi lên một hồi liền xong, nhưng làm chủ trì, lại phải thường xuyên đi tới đi lui.

Sau đó, Úc Hữu Ninh liền nói, đừng sợ, không có việc gì, cùng lắm thì mình cũng đi đăng ký một tiết mục, cùng cậu cùng nhau lâm trận.

Tết nguyên đán đêm hôm đó, nàng giới thiệu chương trình kết thúc, đi đến hậu trường bên cạnh, nghe Úc Hữu Ninh ở trên đài hát: "Ta đang bay lượn, ta đang bay lượn, giống như chim chóc kia, giương cánh bay lượn, ta đang bay lượn, xuyên qua đám mây, hướng ngươi tới gần, thu được tự do."

Thời điểm Úc Hữu Ninh hát, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Đáng tiếc cuối cùng lúc bình chọn, Úc Hữu Ninh vậy mà bắt được thứ tự không quá cao, Khánh An còn vì việc này không cao hứng.

Úc Hữu Ninh vươn ra đèn bàn, lại rút ra khăn tay, sau đó nghiêng người sang, nhìn qua Khánh An.

"Cậu nhìn cậu đi, từ lúc nào biến thành mít ướt rồi?" Úc Hữu Ninh kéo ra tay Khánh An che đỡ con mắt, sau đó đem khăn tay gấp lại, tỉ mỉ lau đi nước mắt cho nàng.

"Tháng trước biến thành." Khánh An vậy mà vô cùng ngoan ngoãn trả lời.

Sau đó, nàng lại bổ sung: "Bất quá, trước là bởi vì khổ sở. Bây giờ là bởi vì hài lòng."

"Ngốc." Úc Hữu Ninh nở nụ cười.

"Trước khi gặp lại, mình luôn nghĩ, đã nhiều năm như vậy rồi, cậu ở chỗ nào, đang làm cái gì, có phải đã kết hôn sinh con rồi hay không..."

"Mình làm sao có thể kết hôn sớm như vậy. Phải nói, mình không thể nào muốn kết hôn." Úc Hữu Ninh cười đùa bỡn dây tai nghe.

"Không muốn sao?" Khánh An hỏi.

"Thì cảm thấy, một người cũng còn rất tốt, còn tự do, muốn làm cái gì đều được. Nói yêu đương cùng kết hôn, thì kiểu gì cũng bị quản rồi." Úc Hữu Ninh nói.

"Nói như vậy... Về sau vạn nhất có nhu cầu sinh lý, làm sao bây giờ? Nghe nói nữ nhân trước ba mươi còn không có gì, sau ba mươi tuổi liền như lang như hổ, đến lúc đó, 419?" Con ngươi Khánh An chuyển động xuống, đột nhiên hỏi.

*419: tình một đêm

Úc Hữu Ninh nhìn nàng một cái, có chút bất đắc dĩ: "Trò chuyện những thứ này không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Đều là người trưởng thành, không sao cả." Khánh An cau lại chân mày.

" 419.... Cùng ai, cùng cậu." Úc Hữu Ninh nói, nghiêng người sang, đưa tay ra giữ lại cái ót của Khánh An.

Khánh An cũng không nói chuyện, chỉ là dùng một bộ dáng vẻ ta xem ngươi có thể làm gì nhìn xem cô.

"Được rồi, không nghe nhạc nữa. Đi ngủ." sau đó, Úc Hữu Ninh buông nàng ra, đem tai nghe thu lại, cùng điện thoại di động bỏ qua một bên.

Ngày hôm sau.

Sau khi hai người tỉnh lại, đều ở trên giường ỷ lại trong chốc lát.

Sau một lát, Úc Hữu Ninh vén chăn lên, nói: "Mình xuống phía dưới cầm một bộ quần áo dự phòng."

"Có chuẩn bị?" Khánh An hỏi.

"Ừ, từ khi có một lần mình ở bên hồ nước chụp ảnh lúc không cẩn thận ngã xuống hồ, sau đó bình thường đều sẽ bỏ vào một bộ ở trong cốp xe, để ngừa bất cứ tình huống nào." Úc Hữu Ninh nói, liền hơi hơi ngồi dậy một chút.

"Cầm chìa khóa đi, vạn nhất đợi lát nữa mình ở trong nhà vệ sinh, cậu cũng có thể tự mình mở cửa." Khánh An chỉ chỉ túi của mình.

Vì vậy, Úc Hữu Ninh lại quay đầu, mang theo chìa khoá sau đó mới rời khỏi.

Khánh An đưa mắt nhìn theo hướng cô rời đi, lại nằm một lúc lâu, mới miễn cưỡng đứng lên, xếp xong chăn mền chuẩn bị thay quần áo ở nhà.

Cởi xuống áo ngủ, đem nội y mặc lên người, Khánh An vừa mới cài được mắc áo, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra.

"Bên ngoài ngày hôm nay lạnh quá, cậu mặc nhiều thêm một chút." Úc Hữu Ninh mang theo cái túi đi tới để vào trên tủ chứa đồ bên cạnh, sau khi thấy Khánh An, dừng chân lại, lại gãi gãi đầu nói: "Mình đi rửa mặt trước. "

"Ài cậu nói xem, bây giờ ngực cậu hay ngực mình lớn hơn đây." Khánh An đứng ở trước ngăn tủ, một bên điều tiết cầu vai căng chùng, vừa nói.

"Cũng không kém bao nhiêu đâu." Úc Hữu Ninh nói, xoay người chuẩn bị đi.

"Ah được rồi. Lần trước mình nhờ bạn của mình ở nước ngoài mua giúp mình một bộ nội y, thế nhưng nàng nhớ lộn, mua số nhỏ hơn, mình cũng không mặc, sau đó vẫn ném trong ngăn kéo. Bây giờ cậu mặc thử xem. Nhìn rất đẹp." Khánh An nói xong, vươn ra tủ quần áo, ở bên trong lục lọi.

Nội y màu xám tro nhạt cùng quần lót, đường cong cơ thể nhu hòa hoàn mỹ, mái tóc dài hơi xoăn khoác ở sau lưng, nhìn qua càng là phong tình mười phần.

"Cậu không lạnh sao? Trước mặc quần áo đi, nếu không bị lạnh không tốt." Úc Hữu Ninh buông ra chốt cửa, hai tay đặt ở trong túi áo khoác.

"Bên trong phòng tàm tạm.... Tìm được rồi." Úc Hữu Ninh vừa dứt lời, Khánh An liền lấy bộ đồ lót kia ra.

"Ừ, cậu thử xem." Đem nội y thả lên giường, sau đó Khánh An mới lấy ra một kiện áo lông dệt len chui đầu, bất quá hai chân trần như cũ.

Vạt áo chỉ có thể che khuất cái mông, lộ ra hai chân nhìn qua căng đầy lại thon dài.

Trong đầu Úc Hữu Ninh đột nhiên liền nổi lên một cái ý nghĩ -- chân kia sờ nhất định xúc cảm rất tốt.

"Mình đi súc miệng trước đây." Úc Hữu Ninh liếc nhìn nội y trên giường, sau đó xoay người, rời khỏi phòng.

***********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net