Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26

Lúc đi qua một cửa hàng châu báu, Úc Hữu Ninh dừng chân lại, sau đó nghiêng đầu đi vào trong nhìn ngắm.

Khánh An cũng theo ánh mắt cô nghiêng đầu nhìn phía bên kia, hỏi: "Cậu muốn mua thứ gì sao?"

"Đi xem, vừa lúc, người quen của mình cũng ở đó." Úc Hữu Ninh nói, tiếp theo đi qua bên kia.

Khánh An nhìn xuống bảng hiệu cửa hàng, sau đó cũng theo Úc Hữu Ninh tến vào trong tiệm.

Trong tủ kính, đặt để đồ trang sức muôn màu rực rỡ.

Dây chuyền, vòng tay, bông tai, nhẫn.... Đều rất đẹp.

"Này!" Sau khi tiến vào, Úc Hữu Ninh cười sang sảng giơ tay lên, hướng cô gái đứng ở phía sau quầy lên tiếng chào.

Cô gái kia mặc đồng phục làm việc màu xám tro, buộc tóc đuôi ngựa, trên bảng nhỏ trước ngực viết tên của nàng, Hà Trí Nhàn, là cửa hàng trưởng ở đây.

"Úc lão sư a, đã lâu không gặp! Ôi này, vẫn xinh đẹp như vậy!" Hà Trí Nhàn vốn đang vùi đầu chỉnh lý tủ quầy sau khi thấy Úc Hữu Ninh, trên mặt lộ ra nụ cười.

"Cô cũng vậy, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng trẻ." Úc Hữu Ninh nhìn nàng.

"Ôi, tôi nào có, con cái đều sáu bảy tuổi rồi, nào còn trẻ nữa đâu." Hà Trí Nhàn tuy nói như vậy, nhưng được khen, trong lòng đã sớm vui đến nở hoa.

Khánh An không biết nàng, cũng không có lời nào để nói, nhìn nàng một cái, chỉ có một người ở bên trong đi dạo, đông nhìn một cái, tây nhìn một chút. Kết quả đi chưa được mấy bước, thì có nhân viên cửa hàng ra chào đón.

Cảm giác bị người theo thật không được tự nhiên, vì vậy Khánh An sửa lại túi xách, liền lại quay lại bên cạnh Úc Hữu Ninh.

"Được rồi, vị này chính là bạn của ngài sao?" Hà Trí Nhàn chú ý tới Khánh An, sau đó hỏi Úc Hữu Ninh.

"Đúng vậy, bạn của tôi. Có phải là rất đẹp hay không?" Úc Hữu Ninh hai tay chắp ở sau lưng, hơi nghiêng người, đang khi nói chuyện, nhìn về phía Khánh An.

"Lợi hại. Cô nương bên người ngài thực sự là một người so với một người xinh đẹp hơn." Hà Trí Nhàn cười.

Khánh An nghe xong, chỉ không mặn không lạt đáp một câu cảm ơn khen ngợi.

Sau đó, Khánh An lại nhỏ giọng nhổ nước bọt một câu: "Quả nhiên tất cả người trong thiên hạ đều là bằng hữu."

Úc Hữu Ninh nghe nói như thế, quay đầu nhìn xuống Khánh An, trước đó trên mặt Khánh An lại không có biểu tình gì rồi.

Đúng rồi, một khi đối mặt người không quen, Khánh An thoạt nhìn liền đặc biệt lãnh đạm.

"Úc lão sư người tốt kỹ thuật cũng tốt a. Trước đây tôi chụp ảnh ở chỗ cô ấy, cô ấy chụp rất đẹp. Sau đó tôi liền dẫn theo hội chị em của tôi tới, tất cả mọi người đều rất thích cô ấy." Hà Trí Nhàn đối với Úc Hữu Ninh chính là khen không dứt miệng.

Ah, cho nên Hà Trí Nhàn này là khách hàng của Úc Hữu Ninh. Lợi hại, chụp một tấm ảnh cũng có thể biến thành người quen.

Nhưng, tiếng xưng hô Úc lão sư này, nghe còn thật mới mẻ.

"Quá khen quá khen. Được rồi, sắp tới sinh nhật của mẹ tôi, tôi muốn mua cho mẹ tôi vòng tay hoặc là dây chuyền gì gì đó, có kiểu mới gì đề cử không?" Úc Hữu Ninh nói, ước chân đi thong thả đi đến bên cạnh tủ kính.

"Có có có, ngài theo tôi tới bên này xem." Trí Nhàn nói, liền dẫn Úc Hữu Ninh đi sang bên kia.

Khánh An cùng đi theo, thấy Hà Trí Nhàn tận tâm tận lực giới thiệu cho Úc Hữu Ninh các loại kiểu dáng.

Nhưng ánh mắt Khánh An, lại trôi dạt đến trên một chiếc nhẫn.

Đều rất xinh đẹp, chẳng qua, nàng không biết mình lúc nào mới có thể đeo nó. Khánh An giơ tay lên, cúi đầu nhìn một chút, sau đó lại đưa tay thu về.

Úc Hữu Ninh thấy động tác kia của nàng, sau đó hỏi một câu: "Muốn lấy chồng sao?"

"Bạn trai cũng không có, cũng chỉ nhìn một chút mà thôi." Khánh An vén sợi tóc bên gò má ra phía sau, hững hờ trả lời.

"Cô còn chưa có bạn trai sao?" Hà Trí Nhàn nghe được nội dung các nàng nói chuyện phiếm, ngẩng đầu hỏi Khánh An.

Khánh An không nói chuyện, cũng chỉ là gật đầu.

"Không có chuyện gì, cô xinh đẹp như vậy, về sau có thể gặp được mà." Hà Trí Nhàn nhìn xuống chiếc nhẫn bên kia.

Sau một lát, Úc Hữu Ninh cà thẻ trả tiền xong, sau đó liền mang theo đồ đạc cùng Khánh An cùng nhau ra khỏi cửa hàng.

Sau khi đi ra, Khánh An vừa quay đầu nhìn một chút, thấy quảng cáo dựng bên ngoài cửa hàng là mẫu nhẫn kim cương mới nhất được tung ra.

Người mẫu quảng cáo là một đôi người mới, bên cạnh còn lại là bức tranh nhẫn thương phẩm, phía dưới viết "Trân tàng vĩnh hằng nhất kinh điển, lĩnh hội hoàn mỹ nhất chân ái"

Kỳ quái. Trước đây thấy mấy thứ này, cảm giác gì cũng không có, thậm chí cảm thấy vừa giả tạo lại khôi hài. Nhưng bây giờ, Khánh An lại đột nhiên cảm thấy, rất tươi đẹp.

Hơn nữa, dường như kết hôn cũng không phải đáng sợ như vậy nữa. Sẽ không thật sự bị Úc Hữu Ninh nói đúng đó chứ, muốn lấy chồng sao? Nhưng mà, không tìm được đúng người, có biện pháp nào.

Rời đi cửa hàng, đem tất cả những thứ mua được cất lên trên xe, không ngờ đã sấp sỉ tám giờ rồi.

Hai người quyết định tiếp tục đi dạo.

Tại quảng trường bên kia, một đám đông người đang vây quanh đài phun nước xem ca nhạc, vì vậy, Khánh An cùng Úc Hữu Ninh cũng đi qua đó xem.

Rất nhiều người, tình cảnh rất náo nhiệt, suối phun kết hợp ánh đèn, kéo ra màn nước, ở trong trời đêm theo giai điệu âm nhạc mà không ngừng biến đổi tạo hình.

"Úc Tử, cậu thích dạng đàn ông như thế nào?" Khánh An nhìn nhìn, đột nhiên hỏi.

"Đều được." Úc Hữu Ninh thuận miệng đáp câu.

"Cái gì gọi là đều được hả?" Khánh An nghiêng đầu nhìn cô.

Trong cặp mắt xinh đẹp kia, ánh ra tia sáng rực rỡ của suối phun âm nhạc, nhưng bình tĩnh lạ thường, nhìn không thấy có cái gì lưu động.

"Mình cảm thấy được... Là người là được rồi!." Úc Hữu Ninh cười nói.

(editor: vậy ta tự ứng cử có được không?)

"Đáng sợ. Vậy vạn nhất là người xấu thì sao." Khánh An thấy đối phương chính là thuần túy qua loa có lệ trả lời mình.

"Vậy liền đưa vào trong cục cảnh sát thôi."

Được rồi, không cần nói, quả nhiên chính là qua quít có lệ.

"Nếu thật sự giống như cậu nói vậy, là người là được rồi, cậu sớm cũng sẽ không giống như mình là quý tộc độc thân rồi." Khánh An đi về phía trước mấy bước, cảm giác có chút hơi lạnh, ngón tay nàng đều có chút trở nên cứng rồi.

Cũng đúng nha. Úc Hữu Ninh đi theo Khánh An.

Cô rốt cuộc thích hạng người gì, cô rơi vào trong sương mù. Đối với loại chuyện như thích dạng đàn ông như thế nào, Triệu Hân cũng hỏi qua cô nhiều lần.

Nhưng cô đều đáp qua loa cho qua chuyện.

Thích... Cô chỉ cảm thấy mình vô dục vô cầu.

Nghe nói có vài người ở trong trường hợp không lãng mạn không muốn yêu, đại khái mình chính là như vậy đi. Nếu không, thật không biết nên giải thích loại trạng thái này thế nào đây.

"Mình thích thành thục, không phải Bilitty, không hèn mọn, có nội hàm, khí chất tốt, không tận lực đùa nghịch, không chủ nghĩa đại nam nhân." Khánh An vừa nghĩ, vừa nói.

Úc Hữu Ninh nghe xong, nhịn không được trả lời: "Cậu xác định còn tồn tại loại người này sao?"

Khánh An nghe xong, dừng lại bước chân, xoay người lại: "Đương nhiên không có. Cho nên mình vẫn còn cô đơn đây."

"Lạnh quá." Một trận gió quất tới, Khánh An xoa xoa tay.

"Muốn mình giúp cậu ủ ấm không? Tay mình rất ấm áp đó." Úc Hữu Ninh hướng nàng giang tay ra.

"Tốt." Khánh An nói, đã đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay Úc Hữu Ninh.

Hai tay kia, vừa trắng vừa mềm, chỉ là có chút lạnh băng.

Úc Hữu Ninh cúi đầu hà hơi thổi khí, lại xoa xoa, giương mắt hỏi: "Có thoải mái hơn chút nào không?"

"Ừ." Khánh An gật đầu.

Vì vậy, Úc Hữu Ninh tiếp tục động tác trên tay.

Chỉ là, xoa xoa, cô phát hiện Khánh An đang nhìn chính mình, vì vậy động tác bèn chậm lại.

"Nếu như cậu là nam, mình sẽ gả cho cậu." Khánh An đùa giỡn mà nói một câu.

Úc Hữu Ninh nghe xong, nhìn về phía Khánh An.

Trong màn đêm, trong mắt Khánh An ngậm đầy vui vẻ. Tóc dài quyến rũ dán trên gương mặt rơi xuống hai bên trên bộ ngực đầy đặn, nhìn qua gợi cảm nhưng không tục khí.

Trong đầu, không hiểu hiện lên hình ảnh sáng sớm Khánh An chỉ mặc đồ lót.

Cô coi như là chụp ảnh qua cho không ít phụ nữ, thế nhưng vóc người giống như Khánh An - nhiều hơn một chút thì quá mức mà giảm đi một phần thì lại quá ít, lại là rất ít gặp.

Vóc dáng như vậy, mặc dù cô cũng là phụ nữ, nhưng cũng đều có chút...

Sau khi lấy lại tinh thần, Úc Hữu Ninh buông tay Khánh An ra, nói đùa trả lời: "Mình không ngại tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc như cậu gả cho mình nha."

"Ah, vậy cậu yên tâm đi, mình sẽ không gả cho cậu đâu." Khánh An nói xong, tự nhiên cười nói, xoay người đi về phía trước.

Úc Hữu Ninh thở ra một hơi, đem hai tay tùy ý cắm vào trong túi áo khoác, nói: "Vậy cũng không sao."

"Lời nói nhảm, đương nhiên không quan hệ." Khánh An cười xoay người.

Đúng a.

Lúc hơn mười giờ tối, Úc Hữu Ninh đưa Khánh An đến trong đài.

Đến dưới bãi đậu xe của công ty, chỉ thấy cách đó không xa có đôi tình nhân đang ở trong góc ôm nhau, kịch liệt triền miên mà hôn.

Khánh An sau khi nhìn thấy, lắc đầu, sau đó tháo dây an toàn.

Sau khi tháo dây an toàn xong, Khánh An xách lên mấy thứ của mình, chuẩn bị xuống xe.

Nhưng ở lúc chuẩn bị xuống xe, Khánh An lại xoay đầu lại, nhìn Úc Hữu Ninh, nói: "Cám ơn cậu đi cùng mình, hai ngày này, mình rất vui vẻ."

Sau khi Úc Hữu Ninh nghe được câu nói kia, cũng không khỏi mà nở nụ cười, "Mình cũng rất vui vẻ. Được rồi, đi làm đi."

"Ừ." Khánh An gật đầu, mỉm cười, sau đó mới xuống xe.

Sau khi nhìn thấy Khánh An tiến vào thang máy, Úc Hữu Ninh thở phào một hơi, ngồi ở trong xe, sau đó mở điện thoại di động lên, bỏ vào tai nghe điện thoại.

11 giờ, Khánh An bắt đầu công việc.

Chủ đề của ngày hôm nay là về mâu thuẫn.

Bất kể là mâu thuẫn trong tình yêu, hay là mâu thuẫn trong phương diện sinh hoạt, hoặc là mâu thuẫn giữa tình hữu nghị, đều có thể nói.

Khánh An ném ra chủ đề, sau đó bắt đầu một bên phát âm nhạc, vừa lật xem mọi người nhắn lại.

Hôm nay, người tương tác cũng vẫn là thật nhiều. Nhìn một chút, ánh mắt Khánh An rơi vào trên một cái tin nhắn, không dời mắt nổi.

Sau một lát, tiếng nhạc kết thúc, Khánh An nhìn xem tin nhắn trên Wechat, kề sát vào micro, nói: "Thính giả [Tôi Dễ Thương Không] nói, trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải sống hay chết, mà là trong khung chat vẫn còn tin nhắn giữa chúng ta, thế nhưng trong danh sách bạn đã không còn đối phương nữa. Nhấp vào hình đại diện còn sót lại của anh ấy trong khung chat, cũng phát hiện không vào được khung chat QQ của anh được nữa rồi. Chúng ta đều còn sống đấy, nhưng lại đã biến mất ở trong thế giới của đối phương rồi."

"Kỳ thực, tôi cũng từng có cùng loại..." Lời còn chưa nói hết, trên Wechat của Khánh An liền nhận được tin nhắn Úc Hữu Ninh gửi tới.

Ninh: "YQ"

Ninh: "Ý mình là, YQ là đáp án năm đó mình thiết lập trong khung chat."

*********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net