Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27

Liên tục nhẫn nại đến khi tan tầm, Khánh An gỡ xuống tai nghe, lấy túi đi ra ngoài, sau đó ở trên hành lang dừng chân lại, cũng mở ra khung chat QQ đã lâu rồi chưa có lên.

Lật tới tin nhắn đến, tìm tới cái tên 'Q này đã vứt bỏ ' mở ra, sau đó ở cột nghiệm chứng nhập hai chữ kia.

Quả nhiên, mở được.

Nội dung bên trong đã bị xóa sạch toàn bộ.

Thế nhưng, trang đầu giữ lại một phần nhật ký của nhiều năm trước.

Nhật ký tiêu đề là: Vô đề.

Nội dung là: 'Rời đi cũng tốt, dù sao ngươi giống như cái vực sâu. '

Khánh An nhìn những chữ kia, đứng nơi ấy suy nghĩ một lúc lâu.

Vực sâu sao, ý tứ kia chẳng lẽ là chỉ nguy hiểm?

Nghĩ như vậy, cũng không kịp lật qua album ảnh cái gì, Khánh An vừa đi vào thang máy, vừa gọi điện thoại cho Úc Hữu Ninh.

Nhưng trong ống nghe lại truyền đến một câu "Người gọi đang bận."

Khánh An để điện thoại di động xuống, thang máy xuống tới lầu một, sau khi ra ngoài, nàng đang chuẩn bị tiếp tục gọi điện thoại cho Úc Hữu Ninh, nhưng không ngờ đối phương lại gọi lại.

"Alo?" nhận điện thoại, Khánh An đi ra khỏi cao ốc, lại bị một trận gió lạnh xông tới mặt làm cho nàng muốn giậm chân.

"Tan việc rồi hả?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Ừ, mới vừa tan, đang chuẩn bị gọi xe về nhà." Khánh An nói, không tự chủ được thở ra một làn khói.

Hôm nay... Cũng quá lạnh đi. Bởi áo khoác là áo len, gió thổi qua, rót vào từ khe hở của sợi len, tưởng chừng như không có mặc quần áo ấy vậy.

"Cậu chờ một chút, cậu ở cửa công ty sao, mình đang chạy tới."

Khánh An có chút mơ hồ, cầm điện thoại di động từng bước đi xuống bậc thang, hỏi: "Cậu đừng nói với mình là cậu chưa về nhà..."

" Trên thực tế, đúng là như thế. Mình mua tới cho cậu chút đồ ăn nóng hầm hập, đợi lát nữa đưa cho cậu ăn."

"Tốt như vậy sao?" Khánh An vừa xoa cánh tay, vừa cười.

Lúc nghe được có đồ ăn, con mắt nàng đều sắp bốc lửa rồi. Hơn nữa Úc Hữu Ninh dùng chính là tính từ kia, cũng là đáng yêu. Nóng hầm hập.

"Vậy mình ở cửa công ty chờ cậu, cậu chuyên tâm lái xe đi."

Cúp điện thoại xong, Khánh An luôn cảm giác mình vừa mới muốn hỏi cái gì đó, thế nhưng bị quấy rầy như vậy, lại nhất thời chưa nghĩ ra.

Quá lạnh.

Khánh An không thể làm gì khác hơn là ở nơi đó đi qua đi lại, nhưng chân vẫn đều đang phát run.

Trông thấy cái bắt chuyện, Tiểu Phương liền hướng nàng bắt chuyện, hỏi: "Khánh An, sao cô lại ở đây? Xe của cô đâu?"

" Hôm nay tôi không lái xe tới." Khánh An nói, vừa xoa xoa cánh tay.

Thất sách a thất sách, không nghĩ tới hôm nay buổi tối sẽ lạnh như vậy. Nhiệt độ không khí này thật là càng ngày càng quỷ dị hơn.

"Vậy cô đón xe sao? Nhưng đêm hôm khuya khoắt, một mình cô, cũng quá nguy hiểm. Tôi ngược lại thật ra còn tốt, bạn trai sắp tới đón tôi ròi, nếu không chúng tôi đưa cô trở về nhé. "

"Không cần." Khánh An lúc đầu còn muốn nói thêm gì nữa. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, không biết nên nói cái gì, vì vậy cuối cùng liền dứt khoát không nói câu nào nữa.

"Tôi cảm thấy, cô cũng nên tìm một người bạn trai đi. Có bạn trai mà nói, hầu hết thời gian đều là rất tiện lợi. Tỷ như loại thời điểm này a, trai không những được hóa thân thành hộ hoa sứ giả, lại có thể hóa thân thành tài xế, thật tốt, cô nói xem có đúng không?" Tiểu Phương không biết là từ khi nào thì bắt đầu, đặc biệt thích thúc dục phái nữ độc thân trong công ty nhanh lên một chút yêu đương.

Hình như là từ lúc cô bắt đầu yêu đương.

Gần đây, Tiểu Phương nộp người bạn trai, mỗi ngày đều mở ra hình thức tình yêu đẹp đẽ, hơn nữa còn không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để thể hiện tình yêu.

Trong đám đồng sự Wechat, suốt ngày đều là cô ấy đăng tin.

Một hồi là bạn trai gọt táo cho cô ấy, một hồi là bạn trai cô ấy nấu cháo cho cô ấy, một hồi lại là nói bạn trai cô ấy mới đây muốn đổi xe, sau đó gọi mọi người ra nghĩ kế, xem đổi nhãn hiệu xe nào tốt hơn.

Kỳ thật nói trắng ra là, chính là nghĩ trăm phương ngàn kế tú ân ái. Cái kia sáo lộ(1), mọi người cũng đều nhìn chán rồi.

Sáo lộ (1) dùng để hình dung tỉ mỉ trù tính một bộ kế hoạch. Đơn giản mà nói, bình thường nói đúng là ngươi người này không đơn giản, sẽ tính toán người. Hoặc là hình dung đối tượng thập phần lão luyện, cực kỳ kinh nghiệm do đó tạo thành một loại hành vi tương đối chín chắn, tức cái gọi là "Sáo lộ" .

Dường như, mỗi công ty đều chí ít sẽ có một người thích chia sẻ từng tí những việc trong sinh hoạt thường ngày của mình, kỳ thực quen thuộc thì tốt rồi.

Nhưng, nàng không phải là ngẫu nhiên không có lái xe tới, hơn nửa đêm dự định tại chỗ này đợi xe mà thôi a, về phần tư duy phát tán lợi hại như vậy, trên cương thượng tuyến(2). Khánh An vẫn còn chưa nói cái gì, liền tiếp tục trầm mặc. Sự thật chứng minh đây là chính xác, không để ý tới cô ấy, cô ấy tự giác mất mặt , liền dừng lại.

trên cương thượng tuyến (2) - Đầu tiên nó là nghĩa xấu. Ý chỉ có chút tương tự như chuyện bé xé ra to, chính là kể một ít vấn đề nhỏ không cần thiết quá nghiêm túc đối với nó.

Sau một lát, Úc Hữu Ninh lái xe đến, từ từ dừng trước mặt Khánh An, hạ xuống cửa sổ xe, cô cười nói với Khánh An: "Mau lên đây đi, chớ để bị lạnh. Mình mua cho cậu đồ ăn ngon nè."

Ngay sau đó, Khánh An nghiêng người sang đối với Tiểu Phương nói: "Tôi đi trước đây, bye."

"A, được." Tiểu Phương đưa tay quơ quơ. Sau đó, một đôi mắt tại trên xe Úc Hữu Ninh quét tới quét lui.

Đại bôn a? Hơn nữa loại xe này... Không nhìn ra a, Khánh An dĩ nhiên quen biết kẻ có tiền.

Đại bôn (3) là một hãng xe của Trung Quốc nhưng mình cũng không rõ nó là xe gì :))

Chỉ thấy nàng bình thường chạy con xe rởm, làm sao cũng không tưởng tượng ra nàng sẽ quen biết kẻ có tiền.

Ngay tại lúc Khánh An ngồi lên xe, chuẩn bị đóng cửa xe trong chớp mắt ấy, nàng nghe được Tiểu Phương nói qua điện thoại hô lên một câu: "Anh nói cái gì? Xe của anh bể bánh xe ở trên đường sao?"

"Tiểu thư, muốn chúng tôi tiễn cô một đoạn đường không?" Úc Hữu Ninh không có lái xe, mà quay sang bên kia hỏi một câu.

"Không, không cần, anh ấy đổi một cái là tốt rồi..." Tiểu Phương nhìn sang, lăng lăng nói.

"À. Vậy chúng tôi đi trước, gặp lại sau." Sau khi Úc Hữu Ninh nói xong, liền lại tăng cửa kính xe lên.

Khánh An thắt chặt dây an toàn, sau đó nói: "Cho nên kỳ thực, độc thân hay không độc thân thì như thế nào, có một số chuyện không thể đoán trước được, phát sinh còn chưa phải là sẽ phát sinh."

"Làm sao vậy?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Không có gì." Khánh An lắc đầu.

"Cái này, cho cậu." Úc Hữu Ninh cười một tiếng, sau đó đem một chén Oden nóng hầm hập đưa cho Khánh An.

"Hôm nay cậu không sợ mình ăn đến không khỏe mạnh sao?" Khánh An mở túi ra, ngửi một cái.

"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao. Hôm nay trời lạnh, hơn nữa sau khi ăn xong cơm tối lại đi dạo lâu như vậy, bổ sung một chút năng lượng cũng tốt." Úc Hữu Ninh nói, quay đầu xe.

"Đột nhiên cảm thấy, có người lo lắng cho mình, cũng rất hạnh phúc nha." Khánh An nhìn thức ăn trong hộp, mỉm cười, "Hôm nay lại trễ như thế, cho nên, cậu vẫn cứ nên ở chỗ của mình đi."

"Được." Úc Hữu Ninh cũng không thoái thác.

Khánh An nhìn chăm chú vào phía trước, lại nói một câu: "Sắp đến sinh nhật của dì phải không. Đến lúc đó mình đến thăm dì nhé."

"Có thể. Mẹ mình thích cậu như vậy, khẳng định sẽ rất vui vẻ. Trước đó mẹ mình bảo mình mang cậu về đấy, nói muốn làm bánh hoa quế cho cậu ăn." Úc Hữu Ninh cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.

Từ nhỏ đến lớn, cô mang về nhà không ít bạn bè, mẹ cô đều không ưa, cảm thấy quá làm ầm ĩ.

Chỉ có Khánh An, mẹ cô thích đến muốn chết, nói cô bé này văn văn tĩnh tĩnh, một chút đều không kiêu căng, dáng dấp lại đẹp mắt. Không sai, Triệu Hân là nhan cẩu (4) không thể nghi ngờ.

Nhan cẩu: giống như nhan khống chỉ người yêu thích những người xinh đẹp.

"Dì , người thật sự rất tốt. Cậu và dì ấy, đối với mình đều rất tốt." Khánh An nói nói, trên mặt liền nổi lên ý cười nhu hòa không gì sánh được.

Về đến nhà, Khánh An rửa mặt xong, sau đó đến Úc Hữu Ninh.

Lúc trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Khánh An nằm ở trên giường, trên người đặt một cái máy tính bảng.

"Đang xem cái gì đó?" Úc Hữu Ninh đi tới, vén chăn lên, ở bên cạnh nàng nửa nằm hạ thân.

"Phim Mỹ, huyền nghi. Phim này ra chậm chết đi được, mình chờ một năm, bây giờ có thể làm thịt rồi." Khánh An nhìn chằm chằm màn hình, bất đắc dĩ lắc đầu.

Vì vậy, Úc Hữu Ninh cũng quay đầu đi nhìn xuống.

Khánh An thì đem màn hình đẩy sang bên cô một chút, không để cho cô thấy quá khó chịu.

Lúc này, màn hình đột nhiên đổi cảnh, xuất hiện hình ảnh hai người phụ nữ.

Hơn nữa, hai người phụ nữ kia lúc đầu trò chuyện êm đẹp, kết quả không nghĩ tới, trò chuyện một chút sau đó bắt đầu hôn nhau.

Trên màn hình tia sáng hôn ám mông lung, đem đường cong của hai thân thể nữ nhân, thậm chí bao gồm bộ mặt đặc tả lúc hôn môi, đều phác hoạ đến rất tươi đẹp.

Trong phim hai người phụ nữ ôm nhau, cánh môi mềm mại quấn quít lẫn nhau, dần dần, hai tay cũng bắt đầu ở trên người đối phương thăm dò. Một người trong đó đưa tay vào trong áo của người kia....

Nhìn hình ảnh hai người kia dáng dấp triền miên, Úc Hữu Ninh quay đầu đi chỗ khác, cầm lấy ly nước bên cạnh, uống một hớp.

Dư quang lần nữa liếc đến trên màn ảnh, cô luôn cảm thấy, có một chút... Cảm giác xấu hổ.

Lúc này, Khánh An nói: "Trong phim Mỹ thật nhiều Les, mình xem đến quen rồi. Lúc đầu mình ngay từ đầu là muốn nhảy qua những cảnh tình cảm này, nhưng mà cô gái này còn rất xinh đẹp, giống như là con lai, có loại dị vực phong tình, coi xong, không nhảy."

"Người nào?" Úc Hữu Ninh thuận miệng hỏi.

"Người này." Khánh An đưa tay chỉ chỉ cô gái tóc quăn màu đen.

"À..." Úc Hữu Ninh gật đầu.

"Thấy vậy mình đều muốn làm nàng." Khánh An nói bổ sung.

Úc Hữu Ninh nghe vậy, quay đầu lại, nhìn Khánh An, nói không ra lời.

Cảm giác được ánh mắt của Úc Hữu Ninh, Khánh An sửng sốt một chút, sau đó xì một tiếng bật cười: "Cậu đừng sợ, mình thuận miệng nói mà thôi. Trọng điểm nhưng thật ra là vì biểu đạt mình rất thưởng thức dung mạo của nàng cùng vóc người. Mình không phải như cậu nghĩ đâu. Thực sự, cậu yên tâm, mình sẽ không đối với cậu làm chuyện gì đâu."

Úc Hữu Ninh nghe xong, cũng không nói chuyện.

Lúc này, hình ảnh đã cắt, bắt đầu diễn nội dung chính của phim.

Lại sau một lát, Khánh An nhìn nhìn, liền bắt đầu buồn ngủ, sau đó lúc mí mắt khép lại, tựa đầu ngã xuống trên vai Úc Hữu Ninh, phát ra tiếng hít thở vững vàng.

"Cậu nói cái gì... Vực sâu..."

Khánh An ngủ mơ mơ màng màng, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ như vậy.

Khánh An dựa vào trên vai chính mình, khiến cho Úc Hữu Ninh cảm giác có chút nóng.

Tay trái cô chống đỡ ở trên drap giường, trong khoảng thời gian ngắn ở trong trạng thái thất thần. Sau đó, cô lấy máy tính bảng tới bỏ sang một bên.

Khánh An liền theo động tác của cô, dần dần từ trên vai cô trượt đến trên gối đầu.

Áo ngủ vàng nhạt nổi bật lên làn da trắng nõn nà, cổ áo thật thấp, bộ ngực mềm mại ở trong vải vóc hơi mỏng thấp thoáng phập phồng, hiện ra phá lệ non mềm.

Đường nét gương mặt nhu hòa, dung nhan an tĩnh ngủ, môi thủy nhuận, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Ngon miệng?

Thực sự là ý nghĩ hỏng bét. Úc Hữu Ninh hít sâu một hơi, vẫy vẫy đầu, sau đó cẩn thận vén chăn lên, xuống giường.

Đứng lên, đi tới phòng rửa tay. Thế nhưng sau khi đóng cửa đóng cửa phòng rửa tay lại, cô ở đó đứng một lúc lâu, sau đó xoa huyệt thái dương.

Trước đây, sẽ cảm thấy Khánh An là vực sâu, đại khái là bởi vì sau khi cùng Khánh An trở thành bạn, cảm giác hầu hết thời gian mình đều vây quanh nàng.

Nhất cử nhất động của Khánh An, giống như đều có thể liên lụy đến hỉ nộ ái ố (sướng vui giận buồn) của mình. Lúc đầu mình là người cái tâm rất lớn, có đôi khi cũng sẽ trở nên có chút lòng dạ hẹp hòi.

Mà bây giờ, cô không chỉ có cảm thấy Khánh An là vực sâu, hơn nữa còn là một hắc động, cô bị cắn nuốt có chút tìm không thấy phương hướng.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net