Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29

Sau đó, Úc Hữu Ninh lại nhìn màn hình điện thoại di động, nói: "Hôm nay mình có chút mệt, toàn thân đều rất chua, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, cho nên, hôm nay sẽ không trò chuyện nữa nhé."

Video bên kia, Khánh An gật đầu, nói câu nghỉ ngơi thật tốt, sau đó hai người liền cúp video.

Nhưng, sau một lát sau, Khánh An lại gửi tới cho Úc Hữu Ninh một tin nhắn.

Nàng nói: "Cậu mau đi tắm ngâm nước nóng hoặc là ngân chân bằng nước nóng đi, như vậy có thể giảm bớt cảm giác đau nhức rất hữu hiệu."

Úc Hữu Ninh nhìn tin nhắn mà nàng gửi tới, không biết nên trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là vứt điện thoại di động qua một bên.

Đưa tay cắm vào trong sợi tóc của mình, đầu rủ xuống thấp, loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được này, làm người ta khó chịu. Mặc dù là trốn tránh, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, lúc cô đối mặt Khánh An, trong đầu luôn sẽ không tự chủ được văng ra một số thứ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, có một số thứ, tựa hồ sớm đã nảy sinh rồi, chỉ là khi đó không có rõ ràng như vậy.

Nảy sinh sớm nhất, chắc là tại một ngày nào đó của kỳ nghỉ đông năm lớp mười một đi.

Ngày đó khí trời rất lạnh, bên ngoài mưa phùn bay xen lẫn tuyết rơi, gió lạnh như lưỡi dao sắc bén, làm cho đại bộ phận lũ học sinh cũng không dám đi ra ngoài cửa, chỉ dám ủ ở trong chăn thối nát mà lăn lộn.

Vốn dĩ hôm trước hai người nói là, nếu như thời tiết tốt, không mưa, ngày đó sẽ ở Úc gia gặp nhau. Nhưng, nếu như thời tiết không tốt, thì quên đi.

Nhưng kết quả thì, Khánh An vẫn xông vào gió lạnh chạy đến nhà Úc Hữu Ninh, nàng nói nàng chỉ muốn tìm mình chơi, không muốn tìm người khác.

Mặc dù che phủ như cái bánh chưng, còn mang theo găng tay, nhưng Khánh An vẫn cóng đến giống như cá trong tủ lạnh.

Mùa đông, phía nam thành thị sưởi ấm toàn dựa vào run rẩy, dù sao không có lò sưởi, tiếp đó điều hòa lại quá hao tốn điện.

Vì vậy Úc Hữu Ninh liền dẫn Khánh An tới gian phòng của mình, để cho nàng cỡi áo khoác xuống nằm trên giường quấn chăn một lúc, mình thì chạy đi cầm túi chườm nóng tới.

Nhưng Khánh An thể hàn, chỉ một cái túi chườm nóng, không giải quyết được vấn đề gì, vẫn nằm ở nơi đó run lẩy bẩy.

Vì vậy Úc Hữu Ninh liền dứt khoát cũng nằm bên người nàng, vươn tay cánh tay ôm Khánh An, muốn giúp nàng nhanh chóng ấm lên một chút.

Sau đó...

Sau khi thân thể Khánh An ấm lên, đưa tay khoát lên trên vai cô, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của cô, thoạt nhìn rất non nớt, thình lình hỏi một vấn đề: "Cậu nói xem, hôn là loại cảm giác gì? Cậu có hiếu kỳ không?"

Úc Hữu Ninh khi đó chính là một tên chỉ biết đùa cùng học tập mà thôi, cho tới bây giờ sẽ không cân nhắc qua những vấn đề kia. Yêu đương, ôm, hôn môi, đối cô mà nói, đều là đồ vật xa không thể chạm tới.

Thời gian ngoài giờ học, cô sẽ chơi game, leo núi, ăn cơm, bơi lội.

Những người bạn khác của cô, trên cơ bản cùng cô là giống nhau.

Chỉ có Khánh An, luôn sẽ đối với một số chuyện cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sản sinh cảm giác hiếu kỳ.

Bình thường nhìn rõ ràng rất đứng đắn, mặc dù lạnh lẽo cô quạnh, nhưng cũng là một bé ngoan lạnh lẽo cô quạnh, nhưng bí mật, lại luôn sẽ đối một chút chuyện lung tung cảm thấy hứng thú.

Đại khái là bởi vì còn vị thành niên, Khánh An lại xem không ít sách vở vị thành niên hẳn là không nên xem.

Nghe xong câu hỏi của Khánh An, cô ghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói không biết.

Sau đó Khánh An lại hỏi: "Mình hôn cậu một chút có được không?"

Cô lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là nhìn Khánh An gật đầu.

Vì vậy Khánh An liền trườn thân tới, chuồn chuồn lướt nước tại môi cô mổ một chút, lại nằm về tại chỗ, sờ lấy môi nhìn trần nhà, nói: "Có chú mềm, có cảm giác giống như gạo nếp."

Sau đó, Khánh An lại lao người tới, ôm lấy cô, nói: "Thơm quá."

Lúc đó Úc Hữu Ninh toàn thân có chút trở nên cứng ngắc, chỉ nói câu: "Bởi vì mình bôi son môi vị hoa quả, cậu có muốn bôi không?"

Về sau nữa, mặc dù ở trong trường học vẫn là kiểu hình thức ở chung giống như trước đây, thế nhưng chỉ cần khi hai người ở trong một phòng, chính mình lại luôn sẽ nhịn không được giống như tên biến thái quan sát Khánh An.

Khánh An ngồi trước bàn làm việc, lưng eo thẳng tắp, bụng dưới bằng phẳng, nhưng quần áo kiểu gì cũng sẽ có chút nổi lên một chút nếp nhăn đẹp đẽ, nhìn khiến người ta muốn tự tay đi vuốt thẳng.

Khánh An nằm ở trên giường, dây lưng áo lót cùng dây lưng đai đeo hơi có chút sai vị trí, núi nhỏ cùng tiểu xương quai xanh nhìn đều rất đáng yêu.

Tắm rửa xong, da thịt Khánh An trắng noãn bên trên đọng lại bọt nước oánh oánh, tản ra mùi sữa tắm thơm ngát, khiến người ta muốn ôm một cái.

....

Nhưng, cũng vẻn vẹn chỉ là ở giới hạn cảm thấy đẹp mắt, rất mềm, muốn giống như ôm gấu bông như thế ôm một cái mà thôi, cũng không có ý nghĩ khác.

Thẳng đến lần này gặp lại, hoàn toàn nẩy nở, thân thể Khánh An cũng hoàn toàn chín muồi rồi... Làm cho Úc Hữu Ninh muốn kéo đến dưới thân.

Cái này... Đáng sợ.

Chậm rãi nằm ngã xuống giường, ngưng mắt nhìn đường vân trên ga trải giường, Úc Hữu Ninh cảm giác mình như là bị cái gì đó vững vàng trói lại một cái vậy.

Khánh An nếu như biết cái loại ý nghĩ này trong đầu mình, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Có thể sẽ không biết sau đó liền lại cũng không phản ứng mình hay không? Có thể sẽ cảm thấy rất buồn nôn hay không? sao Khánh An thuở thiếu thời cùng mình chơi hôn nhau, liền chẳng qua là cảm thấy chơi vui mà thôi. Huống chi những nữ sinh khác còn ở trong phòng học chơi ma ma đát cơ mà.

*ma ma đát: mình cũng không biết nó là cái gì :(

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đã hai mươi mấy tuổi rồi, đã qua thời kỳ ngây thơ lâu rồi, mình lại có loại ý niệm này trong đầu, chính là chuyện rất kỳ quái rồi.

Cho nên, hẳn là phải cách xa một chút mới tốt sao?

Sau đó, cô lại lấy điện thoại di động qua, sau đó leo lên Weibo.

Tìm tòi một chút nội dung liên quan đến mình, sau đó cô nhìn thấy một cái tên là người "Chuyên tâm lấy roi đánh thi thể nát vụn một vạn năm".

"Chuyên tâm lấy roi đánh thi thể nát vụn một vạn năm" Là một Weibo thổ tào, bình thường là chuyên môn dùng để lạn phiến ói ra tâm sư. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhằm vào một số nhiếp ảnh gia rò chuyện một chút bát quái.

Tiếp đó, một tháng trước, Chuyên tâm lấy roi đánh thi thể nát vụn một vạn năm đăng một bài đăng là: Các ngươi cảm thấy nhiếp ảnh gia Ninh là cong hay là thẳng?"

Phía dưới bài đăng có chừng hơn một trăm cái bình luận.

"Thẳng... Được rồi, kỳ thực e rằng chẳng phải thẳng?"

"Không có khả năng thẳng, ta cảm thấy nàng Cơ Cơ."

*Cơ cơ: chỉ đồng tính nha.

"Gặp qua người thật, che mặt, có phải cong hay không ta không biết, nói chung ta thích là được!"

"Két? Ta còn tưởng rằng mọi người trong danh sách chụp ảnh đều cam chịu nàng là cong chứ."

"Đại khái thẳng không không đi đến nơi đâu... Gặp qua người thật, cảm giác trên người nàng Cơ giới đặc biệt có chút nặng. Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là đôi mắt mục nát của ta thấy người ta Cơ."

...

Vậy đại khái chính là những thảo luận trên mạng mà Ngụy Tuyết nói rồi.

Vài ngày sau, đến thứ sáu.

Không để ý thì đã đến sinh nhật của Triệu Hân.

Mười giờ, bị đồng hồ báo thức đánh thức, sau đó Khánh An liền đúng giờ rời giường.

Mặc quần áo gọn gàng xong, nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi.

Trong túi đặt một cái hộp, trong hộp chứa khăn quàng cổ len casơmia. Khăn quàng cổ là nàng ở trong cửa hàng tuyển chọn tỉ mỉ mà quyết định mua. Màu tím, thoạt nhìn rất ưu nhã, chắc là sẽ thích hợp với Triệu Hân.

Sau đó, lại từ trong hộc tủ khác lấy ra một túi đồ khác, sau đi nàng liền ra cửa.

Lái xe đến địa chỉ mà Úc Hữu Ninh cho nàng, lúc đến nơi, đúng lúc là hơn mười một giờ.

Bởi vì không phải mừng thọ, cho nên Triệu Hân cũng không có xếp đặt buổi tiệc, cũng chỉ là mời một số bạn bè chơi cũng không tệ vào nhà tụ họp một chút.

Nhà Úc Hữu Ninh thật lớn, còn thật sang trọng. Đều là tiền do cậu ấy kiếm được đêm mua sao?

Khánh An đứng ở ngoài cửa, nhìn biệt thự trước mắt, đột nhiên cảm thấy chính mình còn chưa trả hết lãi suất cho vay tiểu hộ, so với cậu ấy thật là có đủ kém cỏi.

Giữa người và người khác nhau, thật là càng lúc càng lớn.

Nói đến, mấy ngày nay Úc Hữu Ninh đều không liên lạc với nàng. Chính mình chủ động liên hệ với cậu ấy, cậu ấy dường như cũng đầy lãnh đạm, hơn nữa luôn sẽ nói quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Có lẽ, thật sự là quá bận rộn. Khánh An sau khi đậu xe xong, nhìn xuống hai cái túi trong tay, sau đó xuống xe.

Mang theo hai cái hộp đi tới cửa, Khánh An đang định giơ tay lên gõ cửa, cửa liền từ trong mở ra.

Úc Hữu Ninh mặc áo khoác ngoài màu đen đứng ở đàng kia, sắc mặt tái nhợt tựa như giấy, cười với nàng, sau đó mời nàng đi vào.

Đổi xong giày, Đổi hết giày, Khánh An theo Úc Hữu Ninh đi tới phòng bếp.

Chỉ thấy Triệu Hân đang ở trước vòi nức đánh sữa đậu nành.

Sau khi thấy Khánh An, Triệu Hân đầu tiên vẫn không có thể nhận ra, ghiêng mắt nhìn xong một chút, liền đánh tiếp sữa đậu nành.

Nhưng là qua mấy giây, cảm giác không thích hợp, vì vậy bà lại lần nữa ngẩng đầu lên.

"Dì Triệu mạnh khỏe, cháu là Khánh An." Khánh An mỉm cười đi tới, đứng trước mặt Triệu Hân.

"Khánh An sao?" Triệu Hân buông máy sữa đậu nành xuống. giống như đang quan sát người ngoài hành tinh, đem Khánh An từ trên xuống dưới nhìn nhiều lần, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nói: "Bên kia có cái kia, cái kia là bánh hoa quế, Úc Tử nói cho ta biết hôm nay cháu sẽ đến, cho nên ta làm cho cháu rồi, cầm đi ăn đi, ăn đi."

Thật giống như vẫn là giống như trước đây, Triệu Hân cũng không có bởi vì nhiều năm không gặp liền đối với nàng có cảm giác mới lạ, nói chuyện vẫn tự nhiên như trước kia.

"Cám ơn dì." Khánh An gật đầu, sau đó đem vật cầm trong tay một cái túi đưa tới trong tay Triệu Hân, nói: "Đây là lễ vật cháu chọn cho dì, dì Triệu, sinh nhật vui vẻ!"

"Cám ơn." Triệu Hân tiếp nhận lễ vật, sau đó vốn còn muốn nói điều gì, nhưng điện thoại di động vang lên, vì vậy đi nhận điện thoại sau, nói: "Một người bạn của ta tới, ta đi tiếp nàng. Hai người các con tự mình chơi đi, một lúc nữa ta mới về."

Triệu Hân nói xong, rút máy đánh sữa đậu nành ra, đem quà của Khánh An cất xong, sau đó liền ra cửa.

"Mình về phòng một chút." Úc Hữu Ninh nói, xoay người đi ra ngoài.

Vì vậy, Khánh An liền theo cô cùng nhau lên lầu.

Phòng của Úc Hữu Ninh dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa có cổ mùi thơm thoang thoảng, thế nhưng không gây cảm giác khó chịu.

Sau khi vào nhà, Úc Hữu Ninh vẫn mặc nguyên quần áo nhắm mắt nằm dài trên giường.

Khánh An đứng trong phòng, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cậu ấy... Rốt cuộc bận quá nên mệt mỏi, hay là vì nguyên nhân gì khác đây?

Luôn cảm thấy, thái độ của cậu ấy đối với mình dường như trở nên có chút quái.

Khánh An mang theo cái túi, ngồi vào một bên trên ghế, nhìn chăm chú Úc Hữu Ninh đang nằm ở trên giường một lúc lâu, lên tiếng hỏi: "Thân thể khó chịu sao?"

Úc Hữu Ninh nghe xong, hơi hơi mở hai mắt ra, lắc đầu, giơ tay xoa nhẹ phía dưới, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.

"Có phải đau đầu không? Hiện tại khí hậu quá hàn lãnh, rất dễ dàng đau đầu đó." Khánh An nói, thả đồ đạc trong tay ra, sau đó đi tới, vén tay áo lên, nói: "Mình giúp cậu xoa bóp đầu nhé."

Nhưng mà, thời điểm tay vừa mới muốn chạm vào huyệt Thái Dương của Úc Hữu Ninh, Úc Hữu Ninh lại vươn tay ra cản lại, có chút miễn cưỡng mà cười, nói: "Không cần, thực sự đó."

Khánh An nghe xong, thu tay về, chậm rãi đứng thẳng người, một lát, trong cổ phát ra một chữ "À".

**********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net