Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 31

Lúc trở về, Triệu Hân đang ở bên trong phòng bếp ngắt rau cải.

Vốn dĩ, Úc Hữu Ninh cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng Triệu Hân lại trừng cô liếc mắt: "Con đừng tới chỗ này thiêm phiền phức cho ta, trở về phòng nằm đi."

"Con cảm thấy mình tốt hơn rất nhiều mà." Úc Hữu Ninh nói, liền đưa tay chuẩn bị đi lấy khoai tây cùng dụng cụ gọt vỏ.

Nhưng tay vừa mới đưa ra, đã bị Triệu Hân đùng một cái đánh rơi xuống.

"Mẹ, người sao lại hạ thủ nặng như vậy? " Úc Hữu Ninh se se ngón tay, để dưới môi thổi thổi.

"Chỉ cần con đừng chắn ở chỗ này." Triệu Hân liếc mắt nhìn cô.

Úc Hữu Ninh cảm thấy, mẹ của mình thực sự có thể nói là rất có cá tính nha.

"Hảo hảo hảo, con đi con đi." Úc Hữu Ninh không thể làm gì khác hơn là xoay người rời khỏi.

Lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, đem áo khoác ngoài cởi tiện tay đáp lên ghế dựa, Úc Hữu Ninh đi tới bên cửa sổ, đẩy rèm ra một chút, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Khánh An bưng một chén gì đó, ở trong sân vung vẩy, mấy con gà cổ co rụt lại duỗi ra, vây quanh nàng sau đó cúi đầu mổ.

Đó là gà đất mà Triệu Hân mua về nuôi, nói là giá trị dinh dưỡng cao hơn so với bên ngoài trên thị trường.

Cũng không lâu lắm, Triệu Hân cũng ra, cũng nói với Khánh An: "Cháu tiếp tục cầm thức ăn dụ chúng nó đi, để ta tới bắt."

Sau đó, hai người liền ăn ý mười phần mà hợp tác bắt gà.

Chỉ là, những con gà kia cũng rất thông minh, Triệu Hân nhào nhiều lần, đều nhận được kết cục vồ hụt, hơn nữa bởi vì tư thế không đúng, không có đè lại cánh gà, chỉ kéo lại chân gà, thế cho nên cánh con gà uỵch uỵch một cái, liền quạt cho Triệu Hân miệng đầy lông.

Vì vậy Triệu Hân cùng Khánh An đổi nhiệm vụ, đổi Khánh An bắt.

Hai người, mấy con gà, ở trong sân nhỏ chơi đùa.

Cuối cùng, vẫn là Khánh An tương đối 'trâu bò', chộp được một con.

"Dì người xem, cháu bắt được rồi." Khánh An trợn to hai mắt, mừng rỡ như điên.

Úc Hữu Ninh đứng ở đó nhìn nụ cười của nàng, khóe miệng cũng hơi giơ lên.

Khánh An cười cười, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu một cái, trông thấy Úc Hữu Ninh bên cửa sổ cười đến càng sáng lạn hơn, đồng thời cánh gà trong tay rung lên, còn bắt chước âm thanh của gà nói:" Ha ha ha..."

Úc Hữu Ninh bình tâm tiếp theo giật mình, sau đó rủ mắt xuống, kéo rèm cửa sổ lên, xoay người hướng giường bên kia đi tới.

Trong sân nhỏ Khánh An cầm lấy con gà, sờ đầu gà một cái, ý cười trên mặt trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.

Úc Hữu Ninh rốt cuộc là bởi vì đau đầu không muốn phản ứng người, hay là chỉ là không muốn phản ứng mình mà thôi đây?

Nàng đã làm sai cái gì rồi sao? Sao nàng lại không nhớ chứ?

"Ta mang gà ra chợ bán thức ăn tìm lão Lưu giết thịt. Cháu cứ tự mình chơi đi nha." Triệu Hân móc ra một sợi dây, vừa buộc gà, vừa nói.

"Vâng, dì trên đường cẩn thận một chút ạ."Khánh An gật đầu.

Úc Hữu Ninh ngồi vào trên giường, từ từ một bên kéo qua mấy cái gối lót đến phía sau, nửa nằm xuống dưới, nhìn chăm chú tủ TV đối diện.

Điện thoại chấn động, mở ra, là Weibo đẩy đưa một số tin nhắn.

Mặc dù không cảm thấy hứng thú, nhưng cô vẫn mở ra. Sau đó thuận tiện đi dạo qua một vòng tài khoản của mình.

Có cô nàng nói: "Thông báo tìm người, lão bà của ta Ninh Ninh tám ngày trước bỏ nhà ra đi, mất tích đến nay, ta rất lo lắng! Hy vọng tìm được nàng, có thể cho ta biết một chút! "

Sau đó có cô nàng trả lời: "Phi, nàng rõ ràng là lão bà của ta!"

(Mấy đứa né ra Ninh Ninh là lão bà của An An nhà ta :))

Trở về, đổi mới bảng tin danh sách bạn bè, sau đó Úc Hữu Ninh nhìn thấy Ngụy Tuyết đăng một cái trạng thái mới nhất.

"Ta dường như... Không phải thích nàng đến như vậy. "

Sau đó phía dưới có người bình luận: "Người nào chọc tiểu khả ái của chúng ta tức giận sao? Hắc hắc, ma ma đát, ta không ủy khuất, đừng để ý tới nàng là được ha ha."

Ngụy Tuyết thì nhắn lại cái đầu mèo: "Ha ha, muốn ăn gà nướng, nhanh đưa tới cho ta! "

Có lẽ, ý nghĩa câu nói kia của Ngụy Tuyết, cùng ý hiểu của bình luận giả không phải là giống nhau. Nhưng Ngụy Tuyết cũng không có giải thích, ngược lại ở phía dưới rất tự nhiên cùng người ta muốn ăn gà nướng, nói chuyện phiếm dự định đi chơi.

Khánh An cũng đăng hai cái trạng thái. Hơn nữa, nàng cũng không có bởi vì lúc trước bị người trào phúng mà đổi ảnh đại diện. Ảnh đại diện bây giờ, vẫn là cái đóa hoa cúc cực lớn kia.

Trong đó một cái là: "Tháng sau Hứa Ngạn có buổi họp báo ra sách mới, nhất định phải đi."

Còn có một cái là: "Trong phim XX tiểu thịt tươi ngoại hình cũng không tệ, mặc dù kịch bản chẳng ra sao cả, nhưng nhìn mặt cũng được."

Sau khi xem xong, Úc Hữu Ninh liền ném điện thoại qua một bên, sau đó hoàn toàn nằm xuống.

Dưới lầu, Khánh An cúi đầu lược bỏ sạch sẽ lông gà dính trên người, đi rửa tay xong liền đem thuốc Đông y lấy ra khỏi ngâm nước nóng.

Bởi vì trên mạng nói, thuốc Đông y lạnh nhất định phải ngâm nước nóng, mới sẽ không ảnh hưởng dược hiệu.

Nóng tốt sau, Khánh An tắt lửa, đem bưng ra, để vào một cái muỗng, bưng đến khay nhỏ để bình nước, vào phòng khách.

Lúc chuẩn bị lên lầu, nàng lại xoay người, từ trên bàn uống trà lấy hai cái kẹo sữa nắm trong tay, mới lên lầu vào phòng ngủ của Úc Hữu Ninh.

"Uống cái này đi." bưng cái chén, Khánh An đi tới bên giường Úc Hữu Ninh, để chén thuốc Đông y xuống đầu giường, vươn tay, khẽ đẩy bả vai Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh mở mắt ra, một lúc lâu mới lật người, nhìn Khánh An.

"Cái này uống nhanh đi." Khánh An cầm cái thìa khuấy đều trong chén.

Mùi vị thuốc Đông y tràn ngập ra, Úc Hữu Ninh hơi nhíu mày.

Khánh An nở nụ cười: "Không uống sao? Muốn dùng biện pháp mạnh hử."

"Quá khó uống mà." Úc Hữu Ninh nói.

"Cho nên? Lẽ nào cậu muốn mình miệng đối miệng đút cho cậu uống." Khánh An dừng lại động tác khuấy thìa, giương mắt nhìn cô.

"Mình uống." Úc Hữu Ninh vươn tay, bưng qua khay nhỏ để chén thuốc.

"Thổi thổi, cẩn thận bỏng." Khánh An nói xong, cúi đầu lấy điện thoại xem linh tinh.

Trên mạng nói, có thể dùng hai tay để dưới cổ sau xoa bóp ba mươi lần, sau đó ở bên tai xoa bóp ba mươi lần, cũng có thể giảm bớt nhức đầu.

Đảo đảo, Khánh An nhìn chằm chằm màn hình, hỏi: "Úc Tử, nói thật, cậu đối với mình có phải có ý kiến gì hay không?"

Úc Hữu Ninh nghe xong, giương mắt nhìn hướng Khánh An.

Khánh An như trước cúi đầu nhìn điện thoại di động, giống như câu hỏi vừa rồi không phải xuất phát từ nàng, mà là ảo giác của mình mà thôi.

"Mình sao lại thế đối với cậu có thành kiến chứ." Úc Hữu Ninh uống cạn một nửa thuốc, sau đó đặt trở về trên ngăn tủ đầu giường. Bởi thuốc quá nóng, trên trán của cô đều thấm ra tầng mồ hôi mịn.

Khánh An thấy thế, liền rút ra khăn tay, gấp gọn lại, đè đè ép ép ở trên trán của cô, sau đó lại lột vỏ một viên kẹo ra, đưa đến bên môi Úc Hữu Ninh: "A -- mở miệng."

Không có cự tuyệt, Úc Hữu Ninh ngậm vào viên kẹo sữa kia.

"Vừa rồi mình nhìn thấy một phương pháp xoa bóp, chúng ta làm thử xem nha. Nói không chừng thật sự có hiệu quả đó." Khánh An nói, lôi kéo tay Úc Hữu Ninh, nói: "Cậu ngồi ra một chút, mình ngồi phía cậu."

"Mình thật sự cũng không sao rồi mà." Hữu Ninh do dự nói.

"Vậy nếu cậu đã không sao rồi, thoạt nhìn nhưng lại vẫn là cái dáng vẻ kia, là chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ đúng là có thành kiến với mình sao?" Khánh An hỏi.

"Vậy cậu làm đi." Úc Hữu Ninh nhắm mắt lại hít sâu, sau đó ngồi đi ra chút.

Khánh An luôn cảm thấy trong lòng buồn phiền, bất quá lý trí nói cho nàng biết, muốn thành thục, cho nên vẫn nên không nói gì thêm, chỉ là đến phía sau Úc Hữu Ninh ngồi xuống.

Đưa hai tay ra, vén lên tóc của Úc Hữu Ninh, gác qua hai bên cổ của cô, Khánh An dựa theo giáo trình trên mạng bắt đầu xoa bóp.

Thân thể Úc Hữu Ninh vẫn giống như trước đây, thơm thơm mềm mềm, cho nên thuở thiếu thời, Khánh An rất thích ôm cô.

Bất kể là ở trên xe buýt, hay là ở trong phòng ngủ.

Úc Hữu Ninh làm bài tập luôn là rất nhanh, mỗi lần viết xong, không phải ngồi chỗ nào chơi game thì chính là cầm bút trên giấy ngoắc ngoắc vẽ tranh.

Sau đó, Khánh An viết xong, liền thích từ phía sau ôm lấy cô, sau đó sờ ngực hoặc là cù lét. Bất quá, làm như thế kết cục cơ bản đều là sẽ bị Úc Hữu Ninh phản kích, không để ý liền sẽ gối đầu đại chiến gì gì đó.

Chẳng qua Khánh An bình thường là trêu chọc Úc Hữu Ninh xong, chính mình liền kinh sợ chạy khắp nơi rồi.

Dù sao, tinh thần cùng thể lực của Úc Hữu Ninh kỳ thực đều mạnh mẽ hơn Khánh An, đấu lực tay gì gì đó, Khánh An nếu là không dùng tới não không phải ra vẻ, liền căn bản không thắng được.

Có một lần Khánh An bị gối đầu đập đến mơ màng, cuối cùng vẫn là té trốn ra khỏi phòng.

Sau đó Úc Hữu Ninh đứng ở cửa, nói: "A, đến a, tiếp tục."

Nghĩ đến những chuyện kia, Khánh An liền buồn cười.

Xoa bóp hết cổ xong, Khánh An giơ tay lên phóng tới xoa bóp bên tai Úc Hữu Ninh, chuẩn bị tiếp tục xoa bóp.

Nhưng mà, Úc Hữu Ninh lại đột nhiên kéo xuống tay nàng, nói: "Mình đi xuống xem mẹ mình đang làm cái gì."

Khánh An ngồi tại chỗ, sắc mặt bỗng liền lạnh xuống.

Sau đó, nàng thở phào một hơi, đưa tay từ sau hướng phía trước vòng lấy Úc Hữu Ninh, lại hướng phía bên mình dùng sức kéo một phát, thế là, không có bất kỳ cái gì chuẩn bị Úc Hữu Ninh liền té ngã trong ngực của nàng.

"Khoan hãy đi, mình cảm thấy, vẫn là nói rõ hơn một chút sẽ tốt hơn." Khánh An chặt chẽ siết chặt lấy, giữ lấy cô, sau khi nói xong, bờ môi nhếch lên.

Cái ót tựa trong một đoàn mềm mại, tay Úc Hữu Ninh bám lấy cạnh giường hô hấp trở nên có chút gấp.

Sau một lát, khi hô hấp ổn định lại, Úc Hữu Ninh hỏi: "Cậu muốn biết cái gì?"

"Đừng tưởng rằng mình không nhìn ra được cậu bất thường. Mình chỉ muốn biết, cậu rốt cuộc là có ý gì." Khánh An lạnh lùng mở miệng.

Úc Hữu Ninh nhắm hai mắt lại, không nói gì.

"Cậu chán ghét mình sao? Có phải kỳ thực cho tới nay, cậu chưa từng tha thứ cho mình hay không? Trước đó có phải đều là làm bộ không ghét mình mà thôi phải không?" Khánh An là một người tương đối nhạy cảm, nàng chỉ có thể nghĩ được như vậy.

"Mình không có chán ghét cậu, ngược lại, mình vẫn luôn rất thích cậu." Úc Hữu Ninh mở hai mắt ra.

"Vậy bộ dạng này của cậu vì sao..." Khánh An buông Úc Hữu Ninh ra, nói nói, lại nói không nổi nữa.

Chỉ cảm thấy rất ủy khuất.

Khánh An cúi thấp đầu, bỗng nhiên trầm mặc xuống, nhìn qua rất không vui.

Úc Hữu Ninh thấy vậy đột nhiên dâng lên một loại hối hận.

Xoay người lại, cô nhìn Khánh An từ thái độ cứng rắn lập tức đổi thành bộ dạng tiểu nữ sinh ủy khuất, sau đó thật dài thở phào một hơi, nhẹ nhàng kéo góc áo Khánh An, cúi đầu xuống, nói: "Xin lỗi, mình sai rồi... Mấy ngày nay tâm tình không tốt, cho nên liền..."

"Mình đi phòng bếp nhìn xem." Khánh An vuốt tóc xuống, xuống giường, đi tới cửa.

"Chờ một chút, mình cũng đi." Úc Hữu Ninh nói, cũng vội vàng đứng lên.

*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net