Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34

Triệu Hân nghe Khánh An nói xong, lại nhìn con gái che phủ giống như một cái kén nhộng, nói: "Sao lại phủ kín đầu thế hả, thói quen này không tốt đâu."

Nói xong, Triệu Hân liền đi tới, nắm lấy cái chăn Úc Hữu Ninh đang đắp rồi kéo xuống.

Úc Hữu Ninh chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, cũng âm thầm ở bên trong níu lại chăn, không cho Triệu Hân kéo đi xuống quá.

Khánh An cảm thấy toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Loại cảm giác này cùng lúc đi học len lén xem tiểu thuyết bị lão sư đột nhiên điểm danh trả lời câu hỏi khác nhau ở chỗ nào đâu?

Dường như không khác nhau gì cả, nói chung đều rất đáng sợ.

"Làm sao ngủ..." Triệu Hân kéo lại chăn, cảm thấy kéo không di chuyển mấy, vì vậy đứng tại chỗ lẩm bẩm.

"Dì à, chơi cờ cá ngựa không?" Khánh An thấy thế, vội vàng cầm lấy một quân cờ, giơ lên mặt quơ quơ.

"Không chơi không chơi." Triệu Hân lắc đầu, nhìn thời gian một chút, "Hơn chín giờ rồi, ta đi tắm đây."

Sau khi nói xong, Triệu Hân liền cầm điện thoại di động ra khỏi phòng ngủ của Úc Hữu Ninh.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ, Úc Hữu Ninh lúc này mới mở ra chăn thông khí, chỉ thấy trên trán cô đều là mồ hôi.

Đưa tay giữ chặt quần áo mất đi cúc áo che kín ngực, Úc Hữu Ninh ngồi xuống, nhìn qua như là đã linh hồn xuất khiếu.

Khánh An đem bàn cờ thu thập xong để qua một bên, sau đó ngồi vào trước mặt Úc Hữu Ninh, ngồi ngây ngốc một lát, sau đó lại đi rút ra mấy tờ khăn giấy cho Úc Hữu Ninh lau mồ hôi trên trán.

"Thật ngại quá, mình tìm xem cúc áo của cậu ở đâu, sau đó vá lại nhé." sau khi nói xong, Khánh An liền ở trên giường bắt đầu tìm kiếm cúc áo.

Cúc áo này là loại rất nhỏ, hơn nữa còn là trong suốt, căn bản cũng không dễ tìm. Khánh An phục ở trên giường, tỉ mỉ ìm kiếm một lúc lâu, cũng mới tìm được một viên.

"Không sao, mình đi tắm đổi một bộ quần áo khác là được rồi." Úc Hữu Ninh nói, đứng lên hướng tủ quần áo đi tới.

Khánh An đem cái cúc áo kia để vào trong hộc tủ ở đầu giường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Sau đó, nàng mặc giày vào, đi tới phía sau Úc Hữu Ninh, hỏi: "Vì sao cậu vẫn lôi kéo quần áo? Khiến cho mình cảm thấy mình giống như là một gã bỉ ổi vậy."

"Mình chỉ là không có thói quen bại lộ trước mặt người khác thôi." Úc Hữu Ninh một tay kéo áo ngủ.

"Ai mà thèm nhìn cậu. Cậu có mình cũng không phải không có. " Khánh An liếc cô một cái.

Đúng vậy, mình như vậy, hình như là rất kỳ quái.

Sau đó, Úc Hữu Ninh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là rốt cục buông tay ra, mặc cho quần áo mở rộng.

Cổ thon dài, xương quai xanh xinh đẹp, bộ ngực no đủ mà ngạo nghễ ưỡn lên, ở chỗ áo ngực không bao trùm đươc hết thoạt nhìn rất mềm mại.

Bất kể nói thế nào, bộ ngực kia thoạt nhìn khiến người ta muốn sờ một chút, hẳn là rất dễ chịu.

"Mình có chút, muốn bóp một cái." ánh mắt Khánh An ở trên người Úc Hữu Ninh vòng một vòng, lại nhìn thẳng vào ngực, sau đó nói ra ý nghĩ.

"Cậu dám?" Úc Hữu Ninh trong nháy mắt nghiêm túc lên.

Đối với Khánh An mà nói, phỏng chừng chính là thú vị, nhưng là đối với mình mà nói, rất khó theo nàng chơi đùa như vậy.

"Cậu xem mình có dám hay không." Khánh An nói, khóe môi giơ lên, sau đó liền đưa tay phải ra, làm ra động tác hướng phía trước đè xuống.

Sau đó Úc Hữu Ninh bắt lại cổ tay Khánh An, tiếp theo đẩy nàng lên trên giường, nói câu, "Cậu tự sờ đi", sau đó liền mang theo quần áo đi vào phòng tắm.

Khánh An nằm ở trên giường, trở mình nằm nghiêng, lấy tay chống đỡ đầu, nhìn tủ quần áo, lại nhìn về phía phòng tắm.

Không động vào thì không động vào.

Sau một lát, nghe được tiếng nước bên trong dừng lại, Khánh An liền lắc đầu, ngồi xuống, sau đó hướng phòng tắm hô lên một câu: "Ngày mai ban ngày trong công ty mình có việc, mình ngủ trước đây."

"Còn muốn tăng ca? Vậy được rồi, cậu ngủ sớm một chút đi." ngăn cách bằng cánh cửa, âm thanh của Úc Hữu Ninh nghe mông lung.

Đứng lên, thấy cửa tủ quần áo chưa đóng tốt, thế là Khánh An đi lên chuẩn bị đi đóng lại.

Tay vịn ở trên cửa tủ quần áo, ánh mắt Khánh An ở bên trong quét một vòng, cuối cùng rơi xuống hai trong số những bộ nội y cất trong hộp.

Những bộ nội y kia được xếp thật chỉnh tề đặt ở trong hộp, các loại các màu đều có. Khánh An theo bản năng đưa tay ra chọc chọc nội y phía trên nhất, sau đó đậy hộp lại, đóng tủ lại.

Cuối cùng, Khánh An trong lúc lơ đảng, nhìn thấy cái túi nhỏ chính mình sáng sớm xách qua, vì vậy nàng đi tới cửa phòng tắm nói: "Đúng rồi, suýt nữa thì quên. Hôm nay mình mang cho cậu tinh dầu thủ công. Trước đó không phải cậu nói gần đây rất mệt mỏi sao, mình liền chọn cho cậu cái kia nói là có thể thư giãn mệt mỏi. Mình đặt ở trên đất bên cạnh bàn máy tính của cậu nhé."

"Ừ, mình biết rồi."

"Bây giờ cậu muốn dùng luôn không? Nếu muốn, mình lấy ra đưa cho cậu." Khánh An lại hỏi.

"Không cần, ngày mai mình dùng, hôm nay đã dùng sữa tắm rồi."

Khánh An nghe xong, gật đầu, sau đó lại hỏi: "Được rồi, mình có một một cái vấn đề."

"Vấn đề gì?" Úc Hữu Ninh vốn đang mở vòi hoa sen, thế nhưng nghe được lời Khánh An nói, lại lần nữa tắt đi.

Khánh An cúi đầu bước đi thong thả, sau đó hỏi: "Vì sao mình đụng cậu một cái, cậu lại giống như là muốn ăn mình như vậy?"

Úc Hữu Ninh trầm mặc sau một lúc lâu, hỏi: "Mình đây cũng hỏi một vấn đề, cậu vì sao lại muốn chạm mình?"

"Ai biết được, chỉ muốn sờ thôi ~." Khánh An suy nghĩ một chút, còn nói: "Chỉ có điều, về sau mình sẽ chú ý."

Sau đó, Khánh An liền rời khỏi phòng.

Quan hệ thân thiết, sờ một cái không có gì. Ở Khánh An trong lòng, nếu như không phải có thể tùy ý sờ một chút, liền đại biểu mình cùng đối phương liền xem như bạn bè, cũng vẻn vẹn chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.

Song, nếu như Úc Hữu Ninh quả thật không thích nàng làm động tác như vậy, nàng về sau liền thu liễm tốt một chút vậy.

Trong nháy mắt, liền tiến vào tháng mười hai rồi.

Vố n dĩ Khánh An dự định dụng ngày nghỉ tìm Úc Hữu Ninh chụp ảnh, hưng tỉ mỉ nghĩ lại, cảm thấy ngày nghỉ, thời gian quá ngắn, quá vội vàng. Nếu muốn đi chỗ chụp ảnh mà nàng muốn, có hơn phân nửa thời gian đều ở trên đường, còn có thể chụp cái gì.

Cho nên, Khánh An buộc lòng phải đem thời gian đẩy tới tiết nguyên đán.

Nói đến, Khánh An phát hiện Úc Hữu Ninh gần đây rất ít ở trên Weibo đùa giỡn muội tử.

Thậm chí, cũng rất ít đăng những thứ có liên quan đến sinh hoạt cá nhân, ngoại trừ đăng ảnh ra, chính là đăng giáo trình.

Cho dù nhóm muội tử vẫn là trước sau như một mà ở khu bình luận đùa giỡn cô, nhưng trả lời của cô, lại đều trở nên nghiêm trang đàng hoàng.

Phong cách thay đổi rõ ràng như vậy, dẫn đến có người phát tán tư duy hỏi thăm: "Ninh có phải yêu đương rồi hay không, cho nên bị quản rồi à?"

Trung tuần tháng mười hai, nhiệt độ thấp nhất cơ bản ở mức trên dưới 0 độ. Tại nơi không có hệ thống sưởi ấm, thật đúng là toàn dựa vào run rẩy.

Thẩm Điềm cùng bạn học thời đại học cùng nhau mở cửa hàng mặt tiền nho nhỏ diện tích tuy nói không lớn, sinh ý lại cũng không tệ lắm. Đại khái là bởi vì, việc buôn bán của nàng chủ yếu là đến từ bán thức ăn bên ngoài này.

Phụ cận đều là sinh viên, vừa đến mùa đông, nếu như không có lớp lại không có hẹn, phần lớn cũng chỉ muốn vùi ở trong ký túc xá gọi thức ăn ngoài, không muốn di chuyển cũng không muốn đi ra ngoài.

Ngoài ra, Thẩm Điềm cũng không có hoàn bỏ lại năng lực của mình.

Nàng ở trên app âm nhạc sáng lập một cái radio 'Cầu vồng chi thanh', mỗi ngày sẽ đọc một thiên đồng chí văn học, ghi âm, sau đó đăng tải lên trên đó.

Làm chuyện này, nàng không có muốn kiếm tiền, chỉ là vì thỏa mãn chính mình mà thôi.

Dù sao, nếu quả thật muốn kiếm tiền, nàng phải đi con đường chính thức.

Hơn hết, trang chính radio sáng lập một tháng sau, vẫn lục tục có mấy trăm người quan tâm. Cũng có người thông qua phần mềm (software) cho nàng khen thưởng. Phần lớn người là khen thưởng một nguyên hoặc là ngũ nguyên, thỉnh thoảng sẽ có người cho nàng khen thưởng hai trăm ngăn kim ngạch.

Buổi tối, vừa mới chép xong một phần đoản văn, Thẩm Điềm vừa mới đem âm tần kéo tới trong phầm mềm (software) chế tác âm nhạc, lúc chuẩn bị trau chuốt, phòng khách bên kia truyền đến tiếng đập cửa.

Ngay sau đó, gỡ xuống ống nghe điện thoại, Thẩm Điềm liền đi tới.

Cửa mở ra, chỉ thấy Ngụy Tuyết đang cầm một mâm sủi cảo lớn đứng đó cười với nàng. Trong mâm còn có một cái đĩa nước tương, bên cạnh thì đặt một đôi đũa.

Thân thể gầy gò được che đậy bên trong bởi áo khoác nỉ thật to vải ka-ki, cộng thêm mái tóc ngắn cùng ngũ quan khuôn mặt cho cảm giác đó là một cô gái trẻ nhộn nhịp, Thẩm Điềm luôn có loại ảo giác Ngụy Tuyết là một vị thành niên.

"Thẩm Điềm, tôi nấu nhiều, chị có muốn ăn hay không?" Ngụy Tuyết nói, đem mâm sủi cảo nóng hổi đưa tới phía trước, cười đến nheo cặp mắt lại.

"Ha ha, cảm ơn. Nhưng mà, luôn là tôi ăn của cô, tôi có cảm giác mình giống như một lão a di không cần mặt mũi." Thẩm Điềm đưa tay tiếp nhận mâm sủi cảo, sau đó tránh người ra, "Vào trong ngồi một chút đi. "

Ngụy Tuyết nghe xong, mỉm cười gật đầu, sau khi đóng cửa, liền cùng Thẩm Điềm cùng nhau đến bàn trà ngồi xuống.

"Đều nói, đừng lại gọi mình là lão a di, làm sao chị lại không nghe đây?" Ngụy Tuyết ngồi vào trên ghế sa lon, nghiêm túc nói.

Thẩm Điềm nhìn cô, vui vẻ.

Tiểu cô nương thực sự, thật là đáng yêu.

"Cho cô nước này." Thẩm Điềm rót một ly nước, đặt tới trước mặt Ngụy Tuyết, sau đó cầm đũa lên, gắp một miếng sủi cảo, chấm một chút tương, đưa vào trong miệng, hướng Ngụy Tuyết giơ ngón tay cái lên.

Ngụy Tuyết được khen, khắp khuôn mặt là ý cười không giấu được: "Cô ấy cũng hay nói tôi làm đồ ăn rất ngon."

"Là ai?" Thẩm Điềm quay đầu chỗ khác, nhìn Ngụy Tuyết.

"Là người trước đây tôi thích." Nụ cười trên mặt Ngụy Tuyết dần dần ngưng đọng, thế nhưng một lát sau, cô lại lần nữa cười đến rất xán lạn, "Nhưng mà đều là quá khứ rồi."

Thẩm Điềm nghe xong, nhìn chiếc đũa đang kẹp sủi cảo, lẩm bẩm: "Mỗi người đều có chuyện cũ không muốn người khác biết mà."

"Bởi vì là người. Là bao hàm thất tình lục dục mà." Ngụy Tuyết nói xong, thán cho hả giận, sau đó ánh mắt quét về phía một cái bình thủy tinh trên bàn, đưa tay sờ sờ cây mã đề bên trong.

"Tôi cũng từng thích qua một người." Thẩm Điềm ăn ăn, đột nhiên mở miệng.

"Sau đó thì sao?" Ánh mắt Ngụy Tuyết từ cây mã đề chuyển tới trên mặt Thẩm Điềm.

"Không có kết quả, cho nên tôi từ bỏ thích nàng. Bất quá bây giờ bận rộn, không có nhiều thời gian đi đoán mò như vậy rồi, đã cảm thấy tàm tạm." Thẩm Điềm cười.

"Vì sao cho rằng không có kết quả vậy?" Ngụy Tuyết hỏi.

"Bởi vì nàng 'thẳng'..." Sau khi Thẩm Điềm nói ra những lời này, lại vội vàng đổi giọng nói dối bổ cứu, "Bởi vì nàng đáng giá với người càng tốt hơn theo đuổi."

Ngụy Tuyết suy nghĩ những lời này, trong bụng có chút nghi vấn.

Câu nói này cùng có kết quả gì hay không, cũng không có quan hệ gì đi.

Đáng giá? Nhưng cô giống như nghe thấy chính là, thẳng. Một cái là hai tiếng, một cái rõ ràng là ba tiếng.

Ăn ăn, Thẩm Điềm nhận được tin nhắn Khánh An gởi tới.

"Gần đây thế nào? "

Rất đơn giản bốn chữ. Thẩm Điềm nhìn bốn chữ, một lát, mới đem diện thoại để qua để qua một bên.

"Nàng gởi tới sao?" Ngụy Tuyết hỏi.

Thẩm Điềm gật đầu. Sau đó, suy nghĩ một chút, vẫn là hồi âm một câu: "Rất tốt."

Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, nàng theo thói quen mở ra bảng tin lướt lướt, chỉ thấy Khánh An mấy giờ trước đăng ảnh chụp một cái đèn xe bị hỏng.

Phối văn là: "Ngày hôm nay bị tông vào đuôi xe, ta còn sống, có thể nói là vạn hạnh."

Sau khi thấy trạng thái kia, Thẩm Điềm lập tức liền gọi điện thoại cho Khánh An.

"Cậu không có chuyện gì chứ? Mình nhìn thấy ảnh chụp cậu đăng ở trên bảng tin." điện thoại vừa tiếp thông, Thẩm Điềm liền lập tức hỏi ra lời.

"Không sao, xe đưa đi sửa. Còn mình, một chút hư hại cũng không có." Khánh An nói.

"Vậy bây giờ cậu đón xe trở về à?" Thẩm Điềm lại hỏi.

"À, Hữu Ninh cậu ấy tới đón mình." Khánh An trả lời.

Vì vậy, Thẩm Điềm thở ra một hơi, nói ra một câu, "Vậy thì tốt, chú ý an toàn nhé" sau đó, liền cúp điện thoại.

Hữu Ninh. Gần đây Khánh An luôn thường xuyên nhắc tới tên người này.

Một tuần lễ qua đi, nghênh đón ngày mười tám tháng mười hai, tuần lễ thứ năm. Cũng chính là sinh nhật Úc Hữu Ninh.

Bởi vì muốn cho Úc Hữu Ninh một kinh hỉ, cho nên Khánh An trước đó, căn bản là không có đề cập qua chuyện này, giả bộ chính mình cái gì cũng không biết.

Nhưng trên thực tế, nàng lại len lén chuẩn bị cho Úc Hữu Ninh một món quà.

Đó là một chai nước hoa, mùi vị thanh tân đạm nhã.

Ngoài ra, Khánh An còn cố ý đến cửa hiệu cắt tóc gội đầu, làm một cái tạo hình thật xinh đẹp, sau đó mới lái xe đến nơi Úc Hữu Ninh tổ chức Party sinh nhật.

Nói thật, trong lòng Khánh An vẫn là có chút thấp thỏm.

Dù sao, party sinh nhật của Úc Hữu Ninh, khẳng định có không ít người tới. Thế nhưng, nàng cũng không quen. Khả năng, người duy nhất tương đối quen, chính là Đàm Nhã Tịnh.

Sau khi đến nhà hàng, Khánh An theo nhân viên phục vụ đi tới chỗ phòng Úc Hữu Ninh đặt.

Hai cái bàn, hơn mười người, cả trai lẫn gái đều có, đều là khuôn mặt rất xa lạ.

"Yêu, vị này chính là?"

"Đại mỹ nữ a! Hình như trước kia chưa từng gặp qua nha!"

...

Sau khi thấy Khánh An, mọi người liền đều nở nụ cười.

"Xin hỏi nơi này là Úc Hữu Ninh sinh..." Khánh An có chút rối loạn.

"Đúng vậy, cậu không đi sai. "

Nghe được giọng nói này, Khánh An nghiêng đầu nhìn một cái, liền phát hiện Úc Hữu Ninh và Đàm Nhã Tịnh không biết từ lúc nào đứng ở phía sau mình.

"Mình vừa mới đi phòng vệ sinh." Úc Hữu Ninh sau khi nói xong với Khánh An, lại vỗ vỗ tay, đối với người đang ngồi nói: "Mình giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là bạn của mình, Khánh An."

"hí hí, mỹ nữ chào cô, tôi là bạn của Hữu Ninh, Hồ Yến! Tới, tôi mời cô một ly!"

"Khánh đại mỹ nữ, tôi là anh em thân thiết của cô ấy, Lưu Ngự Cảnh! Tôi cũng mời cô một ly!"

...

Còn chưa có ngồi xuống, thì từng người đều chạy tới mời nàng rồi.

Khánh An không thể làm gì khác hơn là lấy trà thay rượu, miễn cưỡng ứng phó.

Loại trường hợp tất cả đều là người xa lạ này, nhiên vẫn là rất khó dung nhập vào a.

Cả bữa tiệc, trên cơ bản nàng đều chưa từng nói chuyện cùng bọn họ, chỉ thỉnh thoảng cùng Úc Hữu Ninh hoặc Đàm Nhã Tịnh trò chuyện vài câu, phần lớn thời gian thì đều là cúi đầu ăn.

Úc Hữu Ninh cùng bọn họ ngược lại là trò chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.

Từ phòng tập thể thao cho tới vận động, từ vận động cho tới thế vận hội Olympic, từ thế vận hội Olympic cho tới bóng bàn, sau đó lại hàn huyên tới trò chơi thoát khỏi mật thất, rồi đến game online, cuối cùng từ trò chơi kiểu xe cho tới hiện thực xe sang trọng.

Có người nói Lamborghini chợt nhìn không góc chết thế nhưng không kiên nhẫn xem, sau đó có người nói dù sao cũng đẹp hơn Maserati, phần đuôi Maserati quả thực là khó coi nhất đằng sau đuôi xe, không chấp nhận phản bác.

Sau đó, đề tài của đám phụ nữ, bất kể là túi xách hay là son môi, hoặc là đồ trang điểm mới nhất lưu hành mùa này, Úc Hữu Ninh cũng có thể trò chuyện hoàn mỹ.

Nói chung, bất luận chủ đề gì, Úc Hữu Ninh đều có thể tiếp được.

Cũng phải, nếu như nói chuyện phiếm cũng không thể hảo hảo trò chuyện, lại làm sao có thể trở thành bạn đâu.

Chỉ có điều, bạn bè của Úc Hữu Ninh, cũng thật nhiều a.

Vẫn là không quá có thể thích ứng. May mắn có một Đàm Nhã Tịnh nàng có quen biết, nếu không, thật muốn xấu hổ chết.

Sau khi cơm nước xong, mọi người lại cùng nhau đi KTV bao hết một phòng rất xa hoa.

Rất nhiều người ồn ào, gọi Khánh An đi chọn bài hát, nói nàng vóc người mỹ, giọng hát khẳng định cũng rất đẹp.

Khánh An uyển chuyển cự tuyệt, nói mình hát không hay, sẽ hù chết người.

Thế nhưng, người ồn ào lên thật sự là nhiều lắm, vì vaath nàng đành phải chọn bài < Đương >.

Úc Hữu Ninh không có chọn bài hát, chỉ ngồi tại chỗ xem Khánh An cầm mic hát.

Trong KTV tia sáng mập mờ xen kẽ nhấp nhô, Khánh An ngồi thẳng tắp. Bởi vì nhiều người, hơn nữa lại có hệ thống sưởi ấm, cho nên nàng cởi áo khoác, áo len bên trong đem đường cong thân thể của nàng phác hoạ hoàn mỹ mà gợi cảm.

Lúc Khánh An hát trung khí không phải rất đủ, thế nhưng giọng hát êm tai, cho nên, mọi người vốn đang nói chuyện phiếm trò chuyện đặc biệt vui sướng liền đều an tĩnh lại, lẳng lặng nghe nàng hát.

Phía trước tất cả đều ổn, đến khi Khánh An hát đến khúc, "Để cho chúng ta hồng trần làm bạn, mập đến tiêu tiêu sái sái", toàn trường đột nhiên cười vang.

Đàm Nhã Tịnh cũng cười thân thể xiêu vẹo đến trên người Khánh An. Đột nhiên cảm thấy mất mặt, vì vậy Khánh An trong nháy mắt đã đem microphone ném cho Úc Hữu Ninh.

Kết quả không nghĩ tới, sau đó Úc Hữu Ninh mỗi lần hát bài hát kia, đều cố ý hát thành "Mậpđến tiêu tiêu sái sái", vì vậy Khánh An ở bên cạnh trợn trắng mắt trừng cô vài cái.

Sau một tiếng, có mấy người mạnh mẽ chiếm cứ microphone hát, những người khác nhàn rỗi không có chuyện gì, liền định chơi trò chơi 'quốc vương'.

Ngay sau đó có người lấy ra một bộ bài poker.

Đại khái chính là đem bài xào lên đảo lộn, người đang ngồi mỗi người sờ lấy một tấm bài, trong đó ai bắt được quân K có thể gọi người nào rút được số nào đó làm một chuyện.

Xào bài xong, Khánh An rút một tấm, ở trong lòng nói thầm hy vọng là K, như vậy thì có quyền chủ đạo, cũng sẽ không bị người yêu cầu làm cái gì gì gì đó nguy hiểm.

Dù sao, đại học có một lần nàng và bạn cùng lớp chơi trò này, có bóng ma sợ hãi.

Ừm, lúc ấy nàng bị quốc vương điểm đến, liền bị yêu cầu đến dưới lầu hô to ba tiếng 'Ta là ngốc B' . Nàng đi làm, kết quả khiến cho chung quanh những người khác dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn xem nàng. Đáng sợ.

Thở ra một hơi, cúi đầu, nhìn xuống mặt bài. Là 2.

Được rồi, K gì gì đó, quả nhiên là không tồn tại.

Lúc này, một cô gái đột nhiên nâng tay lên, cười nói: "Mình rút được K, mình là quốc vương, mình là quốc vương! "

"Ừ... Làm gì bây giờ đây?" Cô gái cầm quân bài K lật qua lật lại nhìn một hồi, sau đó ở dưới sự thúc giục của mọi người vội vàng nói: "Mời người rút được số 2 và số 3, hôn lưỡi một phút đồng hồ! "

Sau khi cô gái hô xong, mọi người liền đều rối rít ồn ào mà vỗ tay.

"Ai là số 2?" Sau khi nói xong, cô gái nhìn quét toàn trường, hỏi.

Khánh An không nói giơ bài trong tay lên

"Ha ha, lại là Khánh mỹ nữ! Như vậy, số 3 đâu? Số 3 là ai rút được?"

"Ai rút được số 3?"

"Uy uy uy, số 3 đừng sợ, ra đi!"

******

Mọi người đoán xem số 3 là ai nha, haha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net