Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 35

Tất cả mọi người trong phòng nhiệt tình tăng vọt mà bắt đầu kêu gào.

Nói thật, Khánh An có chút sợ, nếu như đối phương là phái nam vậy liền chơi lớn. Cho nên nàng quyết định, vẫn nên giả bộ nghe điện thoại, sau đó đi ra ngoài, tránh đi cái trò chơi này rồi nói sau.

Nhưng mà, đang ở thời điểm Khánh An chuẩn bị thực hành kế hoạch này, Úc Hữu Ninh bên cạnh lại đột nhiên đứng dậy.

"Đói bụng, mình đi mua cái gì đó ăn đây, các cậu tiếp tục chơi đi nhé." Úc Hữu Ninh cười nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

"Oa, thật là ít nhìn thấy cậu đói bụng đến phải như vậy... " Đàm Nhã Tịnh nhìn bóng lưng Úc Hữu Ninh, lẩm bẩm.

"Vậy chúng ta tiếp tục, đến cùng ai là số 3 đây? Mọi người mở bài trong tay xem nào, ai không dám mở ra nhất định chính là số 3!" Cô gái lấy được quân K nói tiếp.

Vì vậy, người ở chỗ này nhao nhao mở ra quân bài trong tay mình. Không có một ai là số 3.

"Á, là Hữu Ninh sao..." Cô gái kiểm tra một vòng sau đó nghi ngờ nói.

"Là Hữu Ninh." lúc này, Đàm Nhã Tịnh bay qua ghế sa lon lúc nãy Úc Hữu Ninh ngồi, sau đó giơ lên.

"Vậy lại càng kỳ quái a, hai cô gái hôn một chút cũng không có gì mà."

"Cậu ấy tại sao lại trốn..."

Khánh An nghe mọi người nói những thứ này, nở nụ cười, sau đó giúp Úc Hữu Ninh nói: "Cậu ấy có thể là thuộc về dạng người không phải rất thích cùng người khác có tiếp xúc thân mật. Cái này rất bình thường, dù sao có vài người chính là trời sinh không thể nào nguyện ý bị người khác đụng vào kia mà, chớ nói chi là hôn. Cho nên, mọi người cũng đừng có khó xử cậu ấy nữa."

"Hả? Không muốn bị người đụng vào? Cô ấy còn hôn tôi hôm qua mà." Cô gái kia nói.

"Đúng thế, Khánh An không phải cũng là bạn thân của cậu ấy sao, hơn nữa đều là con gái, hôn một cái sẽ chết sao?" một người khác cũng đến nói.

Nghe được hai câu kia xong, nụ cười trên môi Khánh An biến mất, cũng không còn vì Úc Hữu Ninh nói chuyện nữa.

Sau đó, đem bài bỏ lên trên bàn, nàng cầm túi lên, đứng lên: "Vừa mới nhớ tới tôi còn có chút chuyện, cần phải đi về xử lý khẩn cấp một chút. Các vị, thật ngại quá tôi đi trước."

Sau khi nói xong, không có làm bất luận cái gì dừng lại, Khánh An kéo cửa ra, liền đi ra ngoài.

"Được rồi, như vậy, trên đường cẩn thận." Cô gái kia cùng vài người khác hướng về phía Khánh An hô một tiếng.

Sau đó, có người hỏi cô gái kia: "Được rồi. Nhưng mà, Hữu Ninh hôn cô khi nào?"

"À, lần kia hai chúng tôi bị lão Lý lôi kéo đi quay phim, bởi vì kịch bản cần, cô ấy liền hôn lên mặt tôi một cái ôi chao." Cô gái kia nói tiếp.

"Hứ, chỉ như vậy? Vậy cô vẫn là đừng nói nữa đi." Đàm Nhã Tịnh liếc cô ta một cái, sau đó nhìn phía cửa.

Mơ hồ có chút lo lắng. Dù sao, trước đó nàng cũng có tiếp xúc qua với Khánh An, Khánh An dấm chua tinh uy lực, nàng thế nhưng là lĩnh giáo qua rồi nha.

Lúc đó, mình nói chuyện không có chú ý, đã bị Khánh An trực tiếp hắc tới.

Đi qua hành lang, bước xuống thang, Khánh An chỉ cảm thấy tiếp tục đợi ở chỗ này rất vô vị.

Thì ra Úc Hữu Ninh hôn qua người khác rồi. Thật kỳ quái, vì sao hôn người khác không có chuyện gì, nhưng lại bởi vì trò chơi phải hôn mình, liền chạy mất đây? Hơn nữa nghe những người bạn của cô nói như vậy, cảm thấy lúng túng hơn.

Còn có câu kia 'Hôn một chút sẽ chết a ' nghe cũng là phá lệ châm chọc. Người đều chạy, ý kia không phải sẽ chết sao.

Đi đến cửa chính KTV, Khánh An đã nhìn thấy Úc Hữu Ninh.

Áo khoác màu đen khiến cho thân ảnh của cô thoạt nhìn có chút đơn bạc, lúc này cô cầm trong tay của nàng một chai nước, đứng ở nơi cửa chính, tùy ý đi bộ, thỉnh thoảng uống một ngụm.

Khánh An thu tầm mắt lại, vùi đầu hướng phía trước sải bước đi, lúc đi qua Úc Hữu Ninh cũng không có dừng bước lại, chỉ muốn đi đến chỗ mình để xe.

Nhưng đi chưa được mấy bước, cổ tay nàng liền bị người kéo lại.

"Cậu lôi kéo mình làm cái gì?" Khánh An dừng bước lại, nhìn mặt đất.

Úc Hữu Ninh nhấc tay trái đem chai nước suối ném vào trong thùng rác bên cạnh, nhưng tay phải vẫn như cũ nắm cổ tay Khánh An.

Một lúc lâu, Úc Hữu Ninh hỏi: "Cậu nhanh như vậy đã phải đi rồi sao?"

"Đúng vậy, không muốn chơi. Cậu cùng bọn họ chơi đùa đi." Khánh An tiếp tục hướng xe mình bên kia đi tói.

Vì vậy, Úc Hữu Ninh liền nắm cổ tay nàng theo nàng đi tới.

Nhưng ở thời điểm Khánh An cúi đầu tìm chìa khóa xe trong túi xách, Úc Hữu Ninh lại đè tay của nàng xuống: "Tức giận?"

"Mình có thể giận cái gì? Lẽ nào giận cậu không hôn mình? Vậy cơn giận này không khỏi cũng quá không giải thích được sao. Mình không có tức giận, chính là có chuyện phải trở về." Khánh An nói xong, cúi đầu, tiếp tục tìm chìa khóa.

"Cho nên, cậu quả thực vì chuyện này mà tức giận sao?" Úc Hữu Ninh cúi đầu nhìn về phía Khánh An đang tìm chìa khoá.

"Ha ha, kỳ thực mình chỉ là đang nghĩ, cậu là muốn phân biệt đối xử tới khi nào." Khánh An nói, đột nhiên nở nụ cười.

"Phân biệt đối xử?" Úc Hữu Ninh đột nhiên cảm thấy hình ảnh giá trị của mình ở trong lòng Khánh An, dường như đã biến thành âm điểm.

"Đúng, phân biệt đối xử. Nói trò chơi này đi, thực sự, nếu như cậu có chướng ngại tâm lý, vậy mình không có ý kiến gì, tùy ý cậu. Mình cũng không phải là nam nữ đều không buông tha hôn môi cuồng ma, chỉ là, mình để ý chính là..." nói phân nửa sau, Khánh An cũng không biết nên từ đâu tiếp tục.

Nói nói, nàng nở nụ cười, sau đó lắc đầu. Nói chung chính là, nàng tương đối để ý, là loại cảm giác phân biệt đối đãi này.

"Ừm. Ý của mình chính là, vì sao cậu đối với mình như vậy không được như vậy cũng không được, lại đối với người khác cái này cũng được cái kia cũng được đây... Đã nói hôn đi, với người khác cậu có thể hôn, nhưng đối với mình cậu làm sao lại..." Khánh An suy nghĩ hồi lâu sau, nói tiếp. Nhưng nói nói, lấy tay chống đỡ cái trán, lại cười, "Quên đi, cậu coi như mình chưa nói gì đi, nói cũng nói không rõ ràng, rất mệt mỏi."

Úc Hữu Ninh nghe những cậu chất vấn này, trong đầu giống như là có một đoàn đoàn sương dày đang lăn lộn bên trong, gạt không ra, để ý không rõ. Nỗ lực giải thích, nhưng lại không biết giải thích từ đâu.

Trước người dường như có một cái vũng bùn to lớn, phía sau lại vừa có một tòa đao sơn, tiến cũng không được, thối cũng không xong.

Làm bộ vô tình đi tiếp xúc nàng, rất có thể làm chính mình càng lún càng sâu, lui lại xa lánh, rồi lại sẽ làm Khánh An sinh lòng nghi hoặc. Cô không cách nào tìm tới một cái điểm thăng bằng.

Cô chỉ biết là, Khánh An còn như vậy không tự biết mà bước vào ranh giới cuối cùng của mình, cô thực sự sẽ điên mất.

"Không phải là một nụ hôn sao." Một lúc lâu sau, Úc Hữu Ninh chậm rãi phun ra một câu nói.

Khánh An cảm giác đối phương khí tràng rõ ràng đã xảy ra chút biến hóa vi diệu, thế nhưng, lại không rõ ràng lắm rốt cuộc biến hóa như thế nào, chỉ là ở thời điểm Úc Hữu Ninh hướng đến gần mình một bước, theo tiềm thức lui về phía sau một cái, kề sát vào trên thân xe.

"Mình..." Không, nàng để ý không phải cái này, nàng để ý nhưng thật ra là... Nhưng nghiêm ngặt nói đến, xác thực lại hình như là để ý cái này... Nàng cũng không biết mình nên nói như thế nào.

"Muốn mình bổ sung sao?" Úc Hữu Ninh nói, giơ tay lên nhìn xuống thời gian, sau đó đem tay chống tại trên thân xe, "Tốt, mình bổ sung. Một phút đồng hồ đúng không. Sau đó cậu cũng cũng không cần tái phát tán tư duy cảm thấy mình là cố ý ghét bỏ cậu, nhằm vào cậu cái gì, được chứ?"

Khánh An nghiêng đầu nhìn xuống cánh tay của cô, còn chưa kịp nói, trên môi liền bị một mảnh ấm áp che phủ.

Răng môi gắn bó, hơi thở của đối phương phả vào trên má của mình, cảm giác áp bách trong lúc bất chợt tập kích càn quét toàn thân Khánh An.

"Không phải hôn lưỡi sao, hàm răng mở ra..." Úc Hữu Ninh cắn môi dưới của nàng, âm thanh trầm thấp nói.

Lập tức, cô liền cạy khớp hàm Khánh An ra, đầu lưỡi trượt vào thành trì, trằn trọc mút vào.

Đầu óc Khánh An phát nhiệt mà đáp lại một chút, sau đó tỉnh táo lại, ý thức được nụ hôn này đã xâm nhập đến làm cho người sắp ngạt thở, thật sự là không quá bình thường, sau đó toàn thân huyết mạch đều giống như muốn nổ tung, không nhịn được liền sợ hãi...

Cuối cùng, Khánh An đưa tay đặt vào trên vai Úc Hữu Ninh, dùng sức đẩy, Úc Hữu Ninh liền lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

"Không phải cậu muốn sao?" Úc Hữu Ninh đứng vững, nhìn nàng.

Khánh An sửa lại phía dưới, nghiêng người sang, nhìn mặt đất, nhưng một lời cũng không nói ra miệng.

"Cậu có phải cảm thấy rất buồn nôn hay không?" Úc Hữu Ninh lại hỏi.

Nghe vậy, Khánh An vội vàng lắc đầu.

"Ha ha, hôn qua liền phát hiện, kỳ thật một chút cũng không dễ chơi mà, đúng không? Cậu muốn trở về, vậy liền trở về đi. Trên đường chú ý an toàn." Úc Hữu Ninh mỉm cười, đồng thời giúp nàng mở cửa xe, mời nàng đi lên.

Thấy Úc Hữu Ninh cũng đã chủ động mở cửa xe cho mình rồi, nàng cũng chỉ đành ngồi vào xe.

"Cột chắc dây an toàn, trên đường cẩn thận." nói xong, rầm một tiếng, Úc Hữu Ninh đóng cửa xe, đứng qua một bên.

Vừa lái xe, vừa nhìn Úc Hữu Ninh bên trong kính chiếu hậu xe càng ngày càng xa, Khánh An vịn tay lái, lúc này mới phun ra một hơi.

Bờ môi phảng phất có chút run lên, trong miệng dường như còn có mùi của cô, trên mặt tựa hồ còn sót lại khí tức của cô...

Khánh An không có cảm thấy buồn nôn, chỉ là không hiểu cảm thấy rất sợ.

Thế nhưng loại này sợ rất kỳ quái, rất vi diệu, như là đang sợ Úc Hữu Ninh, lại hoặc như là đang sợ...

Úc Hữu Ninh đưa mắt nhìn nàng rời đi, sau đó lấy lại tinh thần, đia vào cửa KTV.

Mới vừa vừa đi đến cửa, đã thấy Đàm Nhã Tịnh một đường chạy ra ngoài.

"Ai, Hữu Ninh, cậu rốt cuộc đi làm cái gì? Còn có a, Khánh An đi thật sao?" Đàm Nhã Tịnh bắt lại cánh tay của cô hỏi.

Úc Hữu Ninh hai tay cắm vào túi trong áo khoác, chán nản cười, gật đầu: "Đúng vậy, bị mình làm cho buồn nôn chạy mất."

"Ai..." Đàm Nhã Tịnh thở ra một hơi, lại nhìn mặt của Úc Hữu Ninh, sau đó chỉ chỉ môi, "Hữu Ninh, trên môi cậu có son môi."

Đàm Nhã Tịnh nói xong, cúi đầu tìm cái gương nhỏ trong túi xách, sau đó đưa cho cô.

Úc Hữu Ninh nhìn chăm chú vào hình ảnh thu nhỏ của mình trong gương, đột nhiên đối với mình sinh ra một loại cảm giác chán ghét sâu đậm.

Đàm Nhã Tịnh nhìn cô, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng vẫn là đè xuống.

---

Một bên khác, Khánh An sau khi về đến nhà, thay xong giày, đi tới phòng ngủ, liền đem chính mình ném lên giường, thậm chí không có mở đèn.

Trong phòng đen sì, trần nhà đen sì, thế giới an tĩnh đến đáng sợ.

Cảm giác của nụ hôn kia mang lại, phảng phất vẫn tồn tại, kích thích đầu óc của nàng.

Qua một hồi lâu, nàng nắm lấy điện thoại, lật ra Wechat, mở ra khung chat với Úc Hữu Ninh, muốn nói chút gì.

"Mình an toàn đến nhà rồi!"

"Còn cậu, vẫn còn ở KTV sao?"

"Kỳ thực mình không phải cố ý đẩy cậu, chỉ là..."

Gõ gõ đập đập mười mấy phút, nhưng lại một chữ đều không có gửi đi.

Nàng không biết nên nói cái gì, cảm thấy mặc kệ nói cái gì, dường như đều có chút quái.

Hướng đi của chuyện này, tựa hồ đã vượt ra khỏi phạm vi lý giải của nàng rồi.

********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net