Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 37

"Cậu muốn uống cái gì?" Tiến vào cửa hàng tiện lợi, Úc Hữu Ninh sờ sờ một chai nước uống, "Hoặc là, đi tới cửa hàng đồ uống phía trước?"

Khánh An lắc đầu, lấy ra một chai nước suối, đặt ở bên cạnh gò má lắc lắc, nói: "Cái này là được. "

Úc Hữu Ninh gật đầu, lúc đi tới quầy thu ngân, nhìn thấy Khánh An để chai nước lên trên, liền mở ra thanh toán bảo mã hai chiều, đưa tới trước mặt nhân viên thu ngân.

Trả tiền xong, lúc đi ra ngoài, Khánh An đang định vặn nắp chai, thế nhưng trong tay kia còn cầm cốc trà sữa của Úc Hữu Ninh, nên vặn không được tiện.

Úc Hữu Ninh thấy thế, liền từ trong tay Khánh An tiếp nhận chai nước kia, ngón tay dài mảnh cầm nắp chai, rắc vặn một cái, mở xong nắp chai lại đưa cho Khánh An.

"Đúng rồi, cậu còn uống trà sữa không?" Khánh An tiếp nhận nước khoáng, sau đó đem trà sữa giơ lên trước mặt Úc Hữu Ninh.

"Suýt nữa thì quên mất." Úc Hữu Ninh cầm vào tay, sau đó cúi đầu uống một hớp lớn, kết quả, lại bị sặc đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Quả nhiên vẫn là không có cách nào làm như trước kia tự nhiên ở chung như vậy. Tuy là Khánh An không nói gì thêm, nhưng trong lòng Úc Hữu Ninh vẫn hoặc nhiều hoặc ít có chút xấu hổ.

Tối hôm qua làm ra hành động kia, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng.

Cho nên cô một người không phải rất thích uống đồ uống, đến chỗ này, sau đó chẳng hiểu sao lại chạy đi mua cốc trà sữa.

Cho nên lúc đầu có thể nói mấy câu rồi ngắt điện thoại, nhưng cô lại lôi lôi kéo kéo nói một lúc lâu.

"Uống chậm một chút, không có người giành với cậu đâu. Hôm nay mặc quần áo đẹp mắt như vậy, đừng để cho sau đó lại trở thành một cái góc chết nha." Khánh An giơ tay lên vỗ xuống lưng cô.

Cách quần áo, cảm thụ được xúc cảm truyền qua vải vóc kề sát thân thể cô, Khánh An lại thu tay về, giương mắt, tùy ý ngắm bốn phía.

Rốt cục không còn ho khan nữa, Úc Hữu Ninh gật đầu, ném cốc trà sữa đã gần như thấy đáy vào thùng rác bên cạnh.

Trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Đại khái là Úc Hữu Ninh đã cao gầy lại đẹp mắt, cho nên dọc theo đường đi, luôn có người quay đầu nhìn cô, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều có.

Khánh An đột nhiên cảm thấy có chút xíu tự hào.

Nhìn đi nhìn đi, bạn của tôi đẹp không? Chỉ có điều, cậu ấy là bạn của tôi, không phải là của các người. Tùy các người nhìn như thế đi nữa, cũng không sửa đổi được sự thật này, ước ao đi , đố kị đi? Ha ha.

Nghĩ như vậy xong, Khánh An lại cảm thấy mình rất quái lạ.

Đúng ra phải là ghen tị Úc Hữu Ninh dáng dấp đẹp mắt chứ, kết quả làm nửa ngày, tại sao chỉ có tự hào.

Ở trên đường đi dạo một vòng lớn, sau đó hai người đi tới một trung tâm thương mại mới xây dựng, chuẩn bị vào một nhà hàng ăn cơm.

Nơi này các nàng vẫn là lần đầu tiên tới, cũng không có cũng không có ở chỗ này ăn xong rồi đi dạo lần nào, khó tránh khỏi sẽ so với những cửa hàng khác càng tò mò hơn chút.

Người ở đây thật sự là có chút nhiều, lúc đi thang máy lên lầu, hai cô mới vừa đi vào, phía sau liền có một đống người chen vào. Cho đến khi thang máy bởi vì quá tải đình chỉ hoạt động, mới có mấy người chen vào lúc sau lại lần nữa đi ra.

Khánh An dựa lưng vào vách tường trong thang máy, Úc Hữu Ninh thì đứng ở trước mặt nàng.

Quanh mình đều là người, hai người cũng liền tự nhiên dán sát vào nhau.

Lại nói, tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, vì cái gì lúc ấy sẽ có cảm giác? Khánh An hơi hơi mím môi.

Thậm chí... Ở lúc Úc Hữu Ninh bảo nàng hé răng ra, nàng lúc ấy mơ mơ hồ hồ, còn giống như sinh ra một chút hưng phấn có thể hình dung.

Cái loại cảm giác này, giống như là khi còn bé sau lưng phụ huynh len lén xem một số sách vậy, rất quỷ dị.

Chỉ là lúc nhìn mê mẩn, nếu như đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân của phụ huynh, lại sẽ rất sợ mà khép lại, bởi vì trong tiềm thức biết, bị phát hiện sẽ bị đánh.

Tổng quát mà nói, giống như một loại cảm giác rất kích thích.

Thế nhưng, Úc Hữu Ninh là phụ nữ mà.

Chẳng lẽ là bởi vì sống lâu như vậy còn không có cùng đàn ông làm qua, cho nên liền muốn ăn mặn rồi sao.

Hay là nói, chỉ là tính hiếu kỳ mà thôi?

Đúng, nàng vẫn luôn có tính hiếu kỳ, cho nên lúc học cao trung, đã hôn Úc Hữu Ninh một lần.

Nhưng lúc đó thực sự cũng chỉ là đến từ tính hiếu kỳ mà thôi.

Mấu chốt nhất là, khi đó nàng cũng chỉ là đụng một cái lên môi Úc Hữu Ninh mà thôi.

Nếu như khi đó hôn môi sâu, sẽ có cùng cảm giác giống như tối hôm qua sao?

Đối với một số chuyện không nghĩ ra, nàng sẽ liều mạng suy nghĩ, dù sao nàng cũng là một người chăm chỉ.

Không, mặc kệ thế nào... Úc Hữu Ninh là bằng hữu của nàng, nàng tại sao có thể nghĩ những thứ này...

Tâm bình tĩnh... Thả lòng bình thường được rồi.

Lúc này, thang máy ở lầu ba mở ra, có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ muốn đi ra ngoài, thế nhưng quá nhiều người, thân thể hắn lại cường tráng, phía sau còn đeo ba lô, chen chen đụng đụng, liền đụng phải Úc Hữu Ninh làm cô lảo đảo nghiêng về phía trước.

Giơ tay chống lên vách thang máy phía sau Khánh An, khó khăn lắm mới đứng vững, thân thể Úc Hữu Ninh gần như sắp cùng Khánh An áp vào cùng một chỗ.

Khánh An cũng phản xạ mà đưa tay đỡ lấy eo Úc Hữu Ninh. Úc Hữu Ninh không có tránh đi, bởi vì cô tận lực làm như vậy sẽ làm Khánh An tức giận. Nhưng mà, hai cái tay kia đặt ở trên lưng mình, lại lại khiến người ta toàn thân co quắp.

Cửa đóng, thang máy tiếp tục lên cao.

Úc Hữu Ninh không có nhìn nàng, chỉ nhìn áp-phích treo phía sau nàng, áp-phích này là quảng cáo trò chơi, thoạt nhìn còn rất hay, hơn nữa nhân vật vẽ rất đẹp.

Nhưng Khánh An lại ở khoảng cách gần mà nhìn Úc Hữu Ninh, từ môi, cằm, đến cổ.

Thật đẹp. Hơn nữa, ngửi mùi cũng thật tốt.

"Hữu Ninh, cậu đổi dầu gội đầu rồi hả?" Khánh An ngửi ngửi, ngẩn ngơ nói.

Sau khi Úc Hữu Ninh nghe được, nghiêng đầu tới, nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng, lại đem ánh mắt hướng về phía nàng, gật đầu.

Đối với mình mà nói, Khánh An giống như là có độc.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, hai người mới tách ra, cùng nhau đi ra ngoài.

Chỉ thấy cả tầng lầu nhà hàng, đều đang đứng xếp hàng dài.

Xem ra có chút đáng sợ, phỏng chừng mặc kệ ở nhà hàng nào cũng phải chờ thêm hơn nửa thậm chí một giờ nữa rồi.

Thế nhưng đi những chỗ khác, phải tốn thời gian, đồng thời nói không chừng cũng sẽ có rất nhiều người, cho nên bọn họ liền quyết định vẫn nên ở đây đợi thôi.

Vào trong nhà hàng lấy số, sau khi lấy được số, phát hiện phía trước còn có hơn - ba mươi bàn, hơn nữa bên ngoài cửa tiệm trên ghế đều ngồi đầy người, các nàng cũng chỉ có thể đứng sang một bên đợi.

Dựa vào tay vịn, kết nối với wifi trong trung tâm thương mại, Úc Hữu Ninh vào cửa hàng trờ chơi trong điện thoại, tìm trò chơi vừa mới nhìn thấy, sau đó click để download, mở ra.

"Đây là trò chơi gì?" Khánh An nghe thấy âm thanh trò chơi, sau đó tiến đến bên cạnh Úc Hữu Ninh.

"Vừa rồi nhìn thấy trong thang máy. Mình cũng không biết chơi vui hay không mà. " Úc Hữu Ninh trả lời.

"Thì ra vừa nãy cậu xem cái này hả." Khánh An sau khi nói xong, lại nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cô, "Mình cũng muốn chơi một chút. "

"Được. Đem điện thoại di động của cậu đây, mình download giúp cậu." Úc Hữu Ninh vươn tay về phía nàng.

"Mình không muốn download, mình chỉ muốn chơi một chút thôi." Khánh An đánh xuống tay cô.

Úc Hữu Ninh xoa dưới đầu ngón tay, sau đó đem điện thoại di động của mình đặt vào trong tay Khánh An, nhìn xem Khánh An chơi game.

Úc Hữu Ninh còn nhập tên đăng ký, Khánh An cầm lấy điện thoại, hỏi: "Cậu muốn đăng kí tên là gì?"

Úc Hữu Ninh buông tay: "Gì cũng được."

Vì vậy, Khánh An ở ô đăng kí đánh xuống"Lão tử uy vũ cái thế nhật thiên nhật địa" Như thế một chuỗi chữ.

Úc Hữu Ninh sau khi nhìn thấy trợn cả mắt lên hỏi: "Cậu nhất định phải lấy cái tên này sao?"

"Đũng vậy, mình cảm thấy rất tốt. " Khánh An gật đầu.

Lúc này đây, Úc Hữu Ninh thật sự suýt tý nữa liền hộc ra một ngụm lão huyết.

"Mình đi toilet một chút, cậu tự chơi một chút đi nhé." Úc Hữu Ninh nói xong liền đi đến toilet.

Khánh An thì dựa vào lan can, một mình tiến vào giao diện, theo hướng dẫn tân thủ làm qua một lần, Khánh An liền chạy đi cùng người tổ đội làm nhiệm vụ.

Tổ đội sau, có một người nick tên là "Ngô vốn là Đế" nhắn hai chữ: "Cái kia gọi cẩu thặng nhân yêu, ngươi nhưng lại thả kỹ năng a! Ngu sao? !"

"Ngươi có bệnh? Còn có, ta không phải ở đây không? !" Khánh An trả lời.

Ngô vốn là Đế: "Trời ạ, mẹ nó ngươi mắng ai có bệnh hả? NgươiTM thả kỹ năng sao, cái rắm chó gậy quấy phân heo, %. . . &*"

"Ngươi trước chẳng biết tại sao nói người khác là nhân yêu, ngươi còn lý luận? Cút!" Khánh An tức giận hỏi ngược lại.

Ngô vốn là Đế: "Ngươi là tên ngu, mả mẹ tổ tông mười tám đời nhà ngươi, gậy quấy phân heo..."

....

Úc Hữu Ninh trở về, thấy Khánh An ở đàng kia đỏ mặt tía tai, tức giận bất bình mà đâm lấy màn hình điện thoại di động, có chút há hốc mồm.

"Chuyện gì xảy ra, mặt mũi tràn đầy oán niệm mà chơi trò chơi như vậy." Úc Hữu Ninh tiến đến bên cạnh nàng.

"Có người mắng mình." Khánh An vén tóc lên, thoạt nhìn tức giận không nhẹ.

"Mình xem một chút. " Úc Hữu Ninh nói, tiếp nhận điện thoại di động, nhìn xuống ghi chép cược trò chuyện, khẽ nói: "Hắn nói chuyện quả thực đủ bẩn. "

"Đúng không đúng không? Bẩn muốn chết, hiện tại người chơi ở trong game đại bộ phận đều thô bạo như vậy sao?" Đôi mày Khánh An nhíu lại rất chặt.

"Bất quá, hắn lúc đầu nói là nhân yêu, khả năng cũng không có ác ý gì. Bởi vì rất nhiều người chơi, đều là nam thì chơi nhân vật nữ, còn nữ thì chơi nhân vật là nam thống nhất quy về nhân yêu hào. Sau đó cậu đặt tên thoạt nhìn không giống con gái, thế nhưng nhân vật lại là chọn Nhũ muội, cho nên có lẽ hắn nghĩ cậu cũng thuộc về nhân yêu hào. Nhưng mà quá đáng như vậy cũng làm cho người ta không nói được lời nào. " Úc Hữu Ninh nói.

Khánh An nghe xong, nhìn sàn nhà: "Nhưng hắn nói mình không thả kỹ năng, con mắt nào của hắn trông thấy mình không có thả kỹ năng? Mình rõ ràng vẫn đang đánh mà."

"Cái kia, cậu có phải là không có phóng đại chiêu? Chính là mấy cái nút phía dưới này..." Úc Hữu Ninh nghe xong, chỉ xuống màn hình dưới góc phải.

Khánh An liếc nhìn sau đó thở ra một hơi: "Được rồi, thế nhưng miệng hắn cũng quá ô uế. Thân người công kích, còn chủi tổ tông, hắn là ăn thuốc nổ lớn lên sao? Trò chơi thật chơi không vui. "

"Đúng vậy. Ngô vốn là Đế đúng không, mình nhớ kỹ rồi. Cậu yên tâm, chờ mình chơi tốt trò này, sẽ giúp cậu báo thù. " Úc Hữu Ninh mỉm cười.

Trên mặt Khánh An bởi vì phẫn nộ mà sinh ra màu đỏ đã lần lượt rút đi, nàng suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Quên đi, tuy là hắn nói chuyện rất bẩn, nhưng sẽ phát sinh mắng chửi, nói đến, còn là bởi vì chính mình thao tác không thích đáng mà gây nên. "

Lúc này, máy gọi số trong nhà hàng gọi tới số của hai nàng.

Khánh An sau khi nghe được, hai mắt sáng ngời, nói: "Đi, ăn cái gì đi, chết đói rồi. "

Chuyển biến đột nhiên thay đổi... Trước đây một giây còn vô cùng tức giận sau một giây liền hoàn toàn nghĩ thoáng như vậy, quá tuyệt.

Úc Hữu Ninh cười, đặt tay lên vai Khánh An, nói: "Tốt, đi thôi, chúng ta đi ăn. "

Lúc này, Khánh An xoay đầu lại, nàng không có trang điểm, hai mắt thoạt nhìn phá lệ trong suốt, nhưng lại dường như lộ ra vài phần hiếu kỳ, ánh mắt như vậy làm cho người nhìn không thấu.

Chỉ chốc lát, Úc Hữu Ninh đưa mắt chuyển dời đến nơi khác, cũng để tay xuống.

Thế nhưng, Khánh An lại bất động thanh sắc đưa tay ra, thả lỏng mà khoác lên cánh tay cô.

Móng tay cắt tỉa bằng phẳng chỉnh tề, lộ ra da thịt trắng noãn, tay kia, nhìn qua non mềm vô cùng.

Theo tay nhìn lên trên, mái tóc xoã tung hơi cuộn mơ hồ lộ ra hình dáng cái tai, trên vành tai xinh xắn mang theo bông tai hình hoa mai màu trắng.

Dung nhan Khánh An, có một hương vị khác mê người.

Úc Hữu Ninh nhàn nhạt thở phào một hơi, có loại cảm giác không biết đến tột cùng làm thế nào mới tốt.

Theo nhân viên phục vụ đến bàn hai người ngồi xuống, Úc Hữu Ninh sau khi gọi thức ăn xong, hỏi: "Đúng rồi, cậu muốn Tết Nguyên Đán chụp chân dung đúng không? Còn chưa cùng cậu nói chuyện xem cậu muốn chụp theo phong cách gì."

Khánh An nghe xong, hai khuỷu tay chống đỡ ở trên bàn, ngón tay giao nhau để dưới cằm, suy tư một lúc lâu, hỏi: "Môi cô bé kia, mềm không?"

"Hả?" Úc Hữu Ninh hoàn toàn ngây người.

"Lúc chơi trò chơi quốc vương, cô gái lấy được quân K kia ấy, môi cô ấy mềm không?" Khánh An còn nhớ cô bé kia có nói Úc Hữu Ninh có hôn cô ấy.

"Mình không biết. Cái này, mình làm sao mà biết được." Úc Hữu Ninh nghịch nghịch khăn tay trên bàn, lúng túng cười.

"Cô ấy nói cậu từng hôn cô ấy." Khánh An không cảm thấy mình có nhớ lầm.

"Cái này, mình chỉ hôn phớt qua mặt của cô ấy, hơn nữa lúc ấy là đang chụp ảnh phim, cho nên mới hôn. " Úc Hữu Ninh buông khăn ướt, lại bắt đầu chơi đùa chiếc đũa, "Tại sao cậu lại đột nhiên hỏi loại vấn đề này?"

Khánh An nghe xong, chậm rãi thả tay xuống, lắc đầu: "Chỉ là tò mò thôi, cho nên tùy tiện hỏi một chút, các cậu chụp ảnh phim gì vậy? Tên là gì, có đăng trên mạng không? Có cảnh nóng không, mình muốn xem một chút."

"<Mùa mưa>, phát trên mạng rồi, không có cảnh nóng, cũng có mấy ngàn lượt xem." Úc Hữu Ninh trả lời.

"Mình xem một chút. " Khánh An sau khi nói xong, liền mở điện thoại di động lên, tìm tên phim <Mùa mưa>.

Tên phim hiện ra trên web, Khánh An liền trực tiếp bấm vào.

Toàn bộ chiều dài cũng chỉ có mười lăm phút, phía trước không có cảnh của Úc Hữu Ninh.

Khánh An liền kéo xuống xem bình luận.

Dưới đáy cơ bản đều là [ nói cái quái gì a, chụp thật nát, bất quá, ở đoạn 11 phút cái cô nương kia thật đẹp mắt. ] Loại hình thức này bình luận.

Không cần hỏi cũng biết, Khánh An đã cảm thấy mọi người nói cô nương kia nhất định là Úc Hữu Ninh.

Vì vậy, nàng trực tiếp liền kéo thanh tiến độ đến mười phút.

Sau đó, ở thời điểm mười một phút, Khánh An nhìn thấy hình ảnh Úc Hữu Ninh hôn gương mặt cô gái kia, lúc đó cô gái kia vẫn là tóc ngắn sóng sóng.

Hình ảnh hôn mặt tuy là rất ngắn, cũng chỉ một giây, nhưng thoạt nhìn, chính là không hiểu khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Hôm qua làm sao không có chú ý tới nhỉ, dáng dấp cô đó thật xấu.

*******

Editor: Xin lỗi mọi người vì đã để mọi người chờ lâu nhé, mình chỉ ngoi lên để nói vậy thôi, mình lại lặn tiếp đây dạo này nhiệu việc quá cũng sắp đến Tết rồi nên mình cũng rất bận nên thời gian edit cũng hạn hẹp. Nhưng mình hứa sẽ không drop nha, nhưng mà nó sẽ chậm lắm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net