Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39

"Sẽ làm ai không khống chế được?" Khánh An gửi xong tin nhắn, khóe môi khẽ nhếch.

Ninh: "Đương nhiên là mình, còn có thể là ai?"

Ninh: "Chờ đã, mẹ mình tìm mình, chờ chút nữa trò chuyện sau nhé."

"Đi đi. Bất quá, tại sao cậu lại bắt đầu nói lung tung rồi hả? Con cún nhà cậu lại đoạt điện thoại di động của cậu rồi sao?" Nhắn tin trả lời xong, Khánh An để điện thoại di động xuống, xoa tóc đi tới trước gương.

Không thể không nói, Khánh An đối với tỉ lệ thân thể của chính mình, vẫn cảm thấy rất hài lòng.

Sau đó, Khánh An chờ dợi đợi chờ, sau đó liền vào Weibo Úc Hữu Ninh lướt xem.

Hôm nay Úc Hữu Ninh có đăng Weibo. Hình ảnh là môi.

Son môi màu đỏ rất phục cổ, hình dáng môi rất đẹp, cánh môi hé mở, mê hoặc tâm thần con người. Đó là môi Úc Hữu Ninh, Khánh An nhận ra được.

Phối văn là: "Kiss me."

Thế là, đám fan hâm mộ xao động.

Tí tách: "Ngọa tào, là môi của ngươi sao? Xem thật kỹ!"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Đúng nha.

Tiểu man yêu: "A a a, tốt đi! Ta muốn bắt đầu thực hành kế hoạch cường hôn đối với ngươi!"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Chờ ngươi.

Bingooo: "Ngượng ngùng, ta cắn!"

Nhiếp ảnh gia - Ninh: Cắn trở về.

...

Xem ra đầu Úc Hữu Ninh sau khi hết đau, sau đó tinh thần cũng trở nên cực kỳ tốt, không để ý, liền biến trở về dáng vẻ như lúc trước.

Xem ra, đối với cậu ấy mà nói, ở Weibo trên đùa giỡn tiểu muội muội rất thú vị ah.

Khánh An mở ra bình luận Úc Hữu Ninh trả lời ảnh đại diện của mọi người, tiến vào trang chủ của các nàng. Trong đó có mấy người đăng hình tự chụp, tuy nói không phải là đại mỹ nhân kinh vi thiên nhân (đẹp lồng lôn đó :)), thế nhưng, rất non nớt mềm mại. Nhìn dáng dấp cũng chỉ hơn mười tuổi thôi.

---

Một tay cầm điện thoại di động, một tay đem một quyển sách để lại giá sách, Úc Hữu Ninh xoay người, đi ra ngoài.

"Mẹ, chuyện gì?" Úc Hữu Ninh thấy Triệu Hân ngồi trên ghế sa lon chạm rồi lại chạm lên màn hình điện thoại, liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà.

"Ở đây có nick của một thầy tướng số, mẹ vừa mới dùng tiền xem cho con một quẻ, con xem một chút. " Triệu Hân nói xong, liền đưa điện thoại di động tới trước mặt Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh nghe xong, liền nhận lấy điện thoại.

Chỉ thấy trên trang bìa cho thấy ưu điểm của nàng là đầu óc tốt, xử sự khôn khéo giỏi giang, năng lực thuyết phục cùng hòa giải cân đối, mặc dù tự phụ nhưng có thể tùy cơ ứng biến.

Nhân duyên tốt, mỹ mạo, trưởng thành sớm. Suốt đời vui vẻ, có ăn được dùng, quan hệ với bố không tốt, gia cảnh tốt, không thích đọc sách. Thời niên thiếu sẽ kinh doanh, muốn kiếm tiền hơn là đọc sách.

Nhìn thấy chỗ này, Úc Hữu Ninh nở nụ cười, đem điện thoại di động đưa trả cho Triệu Hân, nói: "Loại bói toán linh tinh này quả nhiên không chuẩn, thời điểm con đọc sách, rất nghiêm túc. "

Triệu Hân nghe xong, nói: "Tiền cũng tốn rồi, tiếp tục xem đi."

Vì vậy, Úc Hữu Ninh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn xuống rồi.

Sau đó đến cột nhân duyên, nhân duyên sao... Thành thật nói, Úc Hữu Ninh cho tới bây giờ cũng không quá để ý những thứ này.

Nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy trên website ghi: Người phối ngẫu với ngươi tài ăn nói tốt, ánh mắt lợi hại. Biết dương đông kích tây, có mị lực, làm người hài hước, thế nhưng tính tình nóng nảy, tính cách biến đổi, thường bởi vì tính tình nóng nảy mà đắc tội với người. Không thích giao tiếp với người lạ, khiếm khuyết dung thông tính.

Úc Hữu Ninh nhìn xong đoạn văn này, trong đầu lại dần hiện ra khuôn mặt của Khánh An. Nhưng Khánh An, chỉ là một nữ nhân thẳng thích chọc người.

"Bên cạnh con có người đàn ông nào như vậy không?" Triệu Hân hỏi.

Úc Hữu Ninh sau khi nghe xong, lắc đầu.

"Mẹ cũng giông như chưa thấy qua. " Triệu Hân nói, rút điện thoại di động từ trong tay Úc Hữu Ninh ra ngoài, liền vặn người đi.

Đứng lên, Úc Hữu Ninh mở ra Wechat, thấy tin nhắn Khánh An gửi tới, trả lời: "Thực sự rất cợt nhả sao?"

Lúc trước, bởi vì loại cảm xúc khác lạ kia, cho nên ở trước mặt Khánh An, cô mặc kệ nói là lời nói hay bất cứ cài gì cũng đều cố gắng khắc chế kiềm nén.

Nhưng là làm như vậy, thì cả người đều trở nên suy sụp, cho nên bây giờ, cô liền dứt khoát buông thả. Bất kể là đối với người xa lạ trên Weibo, hay là đối với Khánh An.

Khánh An thấy tin nhắn Úc Hữu Ninh gửi tới, suy nghĩ một chút mới trả lời: "Không có sai. Bất quá, không khống chế được, cậu có thể làm gì với mình?"

Ninh: "Cậu có thể đoán một chút mình có thể làm cái gì. "

Ba hoa.

Khánh An nở nụ cười: "Trên Wechat càn rỡ là cậu, trong hiện thực rụt rè cũng là cậu, cho nên mình cho rằng, cậu cái gì cũng đều không được.

Ninh: "Vậy cậu cần mình trong hiện thực cũng đối cậu làm cái gì sao?"

Nhìn thấy câu nói này xong, Khánh An đến bên giường ngồi xuống, nhịp tim không hiểu sao có chút tăng nhanh.

Làm cái gì, có thể làm cái gì đây...

Trong bất tri bất giác, trong đầu liền lại hiện lên hình ảnh les nóng bỏng trong phim.

"Cậu dám sao?" Khánh An nhắn xong, lo lắng trong lòng lại tăng vọt lên một cấp.

Nàng cái nàyTM là đang suy nghĩ gì?

Mặc dù vẫn là nội dung càn rỡ cùng trước đây không sai biệt lắm, thế nhưng tâm tình cũng đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Nhưng trước đây, chỉ là nói lung tung, nhưng hiện tại, nàng lại sẽ tò mò.

"Được rồi, không nói những thứ này. Cậu muốn chụp ảnh phong cách gợi cảm sao, cũng có thể, chỉ là hiện tại nhiệt độ bên ngoài tương đối thấp, nếu như muốn chụp bên ngoài, mình sợ cậu chịu không nổi. Dù sao cậu vốn là thể chất thiên hàn. " vẫn là. . . Khiêm tốn một chút. . . Úc Hữu Ninh cảm giác, chính mình quả nhiên vẫn là không có cách nào giống như lúc trước tùy tâm sở dục tán gẫu.

Khánh An sau khi suy nghĩ một chút, trả lời: "Nhiệt đới. . . Cạnh biển a ! Mình còn quên không hỏi cậu thu lệ phí thế nào?"

Ninh: "Lẽ nào cậu còn muốn cho mình tiền?"

"Cậu là đại lão, giây phút đều là tiền, mình tìm cậu chụp ảnh, đương nhiên phải trả tiền rồi." Khánh An nằm dài trên giường, cảm thấy, còn rất chờ mong Úc Hữu Ninh sẽ nhìn thấy mình.

Ninh: "Nói như vậy, bình thường cậu tìm mình đi chơi, mình cũng nên thu lệ phí? Dù sao giây phút đều là tiền nha. "

Khánh An sau khi nhìn thấy, cười khúc khích: "Đừng kéo những thứ này, tính chất hoàn toàn khác nhau được chứ?"

Ninh: "Sao không giống nhau? Lẽ nào thời điểm cùng mình đi chơi cậu là Khánh An, thời điểm tìm mình chụp hình thì cậu không phải là Khánh An rồi sao?"

Được rồi, nói không lại cậu ấy.

Cuối cùng, hai người quyết định xong, bắt đầu đặt vé máy bay cùng khách sạn. Lúc đầu Úc Hữu Ninh là muốn mang theo thợ trang điểm Bội Bội, thế nhưng Khánh An cảm thấy mình tự có thể trang điểm được.

Tết Nguyên Đán người đi ra ngoài du lịch tương đối nhiều, bất quá Khánh An vẫn đặt được một khách sạn tốt. Hơn nữa nhìn hình ảnh, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, hơn nữa mở rèm cửa sổ ra là có thể ngắm phong cảnh. Với lại mặc kệ cái góc nào, thoạt nhìn đều rất tinh xảo, cũng có thể ngang nhiên tiếp cận để lấy cảnh chụp ảnh.

Nếu Úc Hữu Ninh cố chấp không thu phí nàng như vậy, ở địa phương khác, nàng đương nhiên phải tích cực một chút rồi.

Mặc dù nói mình không phải là người có tiền gì, nhưng nói cho cùng, cũng không nghèo đến nỗi nào.

Sau nửa tháng, Khánh An không có chuyện gì sẽ xem những cuộn phim Úc Hữu Ninh chụp khách hàng khác, cũng sẽ dựa theo tư thế các nữ nhân bên trong bắt chước làm một cái.

Được rồi, nói cái gì cầm giữ không được đâu, Úc Hữu Ninh chụp ảnh thể loại gợi cảm cũng không ít a.

Trong đó có một người trong cuộn phim, nữ nhân kia môi đỏ mọng cảm giác như lửa cháy mãnh liệt nhãn thần mê ly, cảm giác nhất định chính là xích lõa mà khiêu khích nhiếp ảnh gia nha.

Úc Hữu Ninh lao vào cái nghề này lâu như vậy, không biết cùng bao nhiêu người gần gũi tiếp xúc thân mật qua đây.

Biết có bao nhiêu thân mật đây, tứ chi tiếp xúc hoặc nhiều hoặc ít nhất định là sẽ có?

Hồi trước còn ở trước mặt mình giả bộ không thể đụng vào gì gì đó, thật là ngụy trang mà.

Nghỉ ngày đầu tiên, Úc Hữu Ninh hơn năm giờ sáng đã đến dưới lầu nhà Khánh An, sau khi hai người đem hành lý để lên xe liền đi sân bay.

Dù sao Khánh An ngày nghỉ không nhiều lắm, có thể đi ra ngoài một chuyến, nàng vẫn muốn tận lực chơi nhiều một chút. Nếu như đi qua muộn, luôn cảm thấy thời gian sẽ không đủ dùng.

Dừng xe xong, làm xong đăng ký, hai người được người lái xe ở bãi đỗ xe đưa đến cửa xuất phát sau sân bay, liền kéo rương hành lý đi vào bên trong.

Công việc gửi vận chuyển đều ổn thoả xong, hai người liền rảo bước đi về chỗ kiểm tra an ninh.

Bước chân Úc Hữu Ninh rất lớn, lại nhanh, Khánh An muốn đuổi kịp cô, hơi có chút tốn sức.

"Cậu chậm một chút có được không, cũng không phải không kịp. " Khánh An ngáp nói.

Nghe được tiếng nàng nói, Úc Hữu Ninh sửng sốt, liền đứng tại chỗ chờ Khánh An.

Nửa giờ sau, hai người lên máy bay, ngồi xuống.

Đến đến khách sạn, không sai biệt lắm hơn mười giờ.

Làm xong thủ tục nhận phòng, Khánh An có chút mệt rã rời.

Dù sao tối hôm qua nàng lên ban, sau khi trở về cũng đã là rạng sáng, rửa mặt cộng thêm thu thập, đến lúc ngủ, cũng đã hai giờ sáng.

Sau đó hơn bốn giờ nhanh đến năm giờ lại tỉnh dậy, tổng cộng cũng không ngủ được bao nhiêu, trên phi cơ trên máy bay lại không hiểu sao ngủ không được, không có ngủ bù, liền dẫn tới hiện tại nàng mệt rã rời.

Cho nên, nàng quyết định trước bồi bổ một giờ ngủ bù. Cởi áo khoác xuống, thay đồ ngủ dày, sau đó Khánh An liền liều mạng nằm dài trên giường, kéo qua chăn đắp một cái, gối lên tay mình ngủ.

Úc Hữu Ninh ở trên máy bay lại ngủ rất say, hiện tại cũng có tinh thần, cho nên không có đi ngủ.

Thay quần áo mỏng, đi lại một vòng, nhìn xuống cảnh vật chung quanh, sau đó ở sân thượng ngồi nửa tiếng đồng hồ.

Lúc Úc Hữu Ninh trở lại phòng ngủ, Khánh An mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi: "Cậu không ngủ một chút sao?"

Sau khi Úc Hữu Ninh nghe xong, nhìn phía nàng, lắc đầu, nói: "Mình không buồn ngủ."

"Hữu Ninh. " Khánh An nửa ngồi xuống, hướng cô nhìn lại.

"Làm sao vậy?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Khát. " Khánh An gỡ mấy lọn tóc, lại chuyển động phía dưới.

Úc Hữu Ninh sau khi nghe xong, mở chốt chai nước khoáng vừa rồi mới mua, cũng ngồi xuống, hỏi: "Còn muốn ngủ tiếp sao?"

Khánh An giơ tay lên tiếp nhận, mở nắp, sau khi uông sxong vài ngụm, đem nước khoáng để sang bên cạnh, lắc đầu: "Không ngủ. "

"Nha, vậy muốn đứng lên sao?" Úc Hữu Ninh cúi đầu nhìn thời gian, hiện tại đã đến giờ cơm rồi.

Khánh An gật đầu.

"Vậy sao cậu còn không mau dậy đi?" Úc Hữu Ninh nhìn nàng còn là một bộ không muốn đứng dậy, không khỏi cười.

"Xong ngay thôi. Cậu để cho mình dựa vào một lát, chậm một chút. " Khánh An nói, liền xê dịch, cầm cánh tay Úc Hữu Ninh nhích lại gần.

Trên vai trầm xuống, cảm giác được cánh tay bị một mảnh mềm mại cọ xát, Úc Hữu Ninh quay đầu, liền vừa vặn thấy bộ ngực đầy đặn của Khánh An.

Cổ áo thấp màu trắng khiến cho Khánh An thoạt nhìn vô cùng mê người.

Úc Hữu Ninh nhìn nàng, có chút thất thần, sau đó xoay đầu lại, nơi cổ họng lại nhịn không được khó khăn nuốt xuống một cái.

"Hữu Ninh. " lúc này, Khánh An lần nữa gọi tên cô.

"Chuyện gì?" Úc Hữu Ninh nắm tay, có chút cứng ngắc.

"Cậu đói bụng sao?" Khánh An hỏi.

"A? Không có. " Úc Hữu Ninh phủ nhận, lại có chút sửng sốt.

"Ah, mình nghe thấy cậu nuốt nước miếng, còn tưởng rằng cậu đói bụng. Bất quá, cũng đúng là nên ăn cơm. " Khánh An nói, buông cánh tay cô ra, ngồi dậy.

Được rồi, sớm biết, nên nói mình quả thật là đói bụng. Úc Hữu Ninh đứng lên, giơ tay lên vân vê đầu.

Chỉ bất quá, lúc Khánh An lần nữa nhìn Úc Hữu Ninh, trong ánh mắt lại có chút biến hóa vi diệu.

Vì sao lúc mình tiếp cận, toàn thân cậu ấy đều căng thẳng?

Hơn nữa, không chỉ một lần.

******

*cúi đầu* Editor đã trở lại và ăn hại hơn xưa rồi đây :)

Mọi người có nhớ tui hôn? hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net