Chương 4: Người nào mồm mép giỏi hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Người nào mồm mép giỏi hơn



Công việc kết thúc, Khánh An rời khỏi Wechat công tác trước đó, lần nữa nhận được tin tức từ Ninh.

"Ngủ ngon" . Liền đơn giản hai chữ đơn giản như vậy.

Lúc ngón tay Khánh An trượt đến, không cẩn thận chạm vào ảnh chân dung của Ninh, vì vậy, mở ra, sau đó nàng đã nhìn thấy tư liệu Wechat của Ninh.

Giới tính nữ, nick Wechat là lynn89, còn rất dễ nhớ. Bất quá, đằng sau chữ số là năm sinh của cô ấy sao?

Thật là khéo, Khánh An cũng sinh năm 89.

Kế tiếp phát hiện mình có thể thấy album ảnh của Ninh, Khánh An liền nhấn vào xem.

Sau khi mở ra phát hiện, Ninh giống như là một nhiếp ảnh gia tự do, bên trong đăng không ít bức ảnh cô ấy chụp. Thảo nào Ninh không có thiết lập quyền hạn không để cho người ngoài trừ bạn bè nhìn thấy, dù sao làm một nhiếp ảnh gia, cô ấy cần nhờ album ảnh cho ngoại nhân nhìn có thể nhìn thấy, sau đó tiếp đơn.

Lại nói tiếp, bức ảnh Ninh chụp, thoạt nhìn còn rất khá.

Khánh An chính là muốn cuối năm tìm một nhiếp ảnh gia chụp ảnh phong cách đơn giản tùy ý không làm bộ tới chụp, chỉ tiếc trước đó tìm rất lâu, đều không có tìm được nhiếp ảnh gia khiến mình hài lòng.

Nàng qua lại nhìn có hơn mười tác phẩm nhiếp ảnh gia, cảm giác phương thức chụp ảnh đều vô cùng sáo lộ (*) hóa. Nàng không hy vọng mình cũng bị chụp thành dạng như ván khuôn.

Sáo lộ (*) dùng để hình dung tỉ mỉ trù tính một bộ kế hoạch, trên internet. Đơn giản mà nói, bình thường nói đúng là ngươi người này không đơn giản, sẽ tính toán người. Hoặc là hình dung đối tượng thập phần lão luyện, cực kỳ kinh nghiệm do đó tạo thành một loại hành vi tương đối chín chắn, tức cái gọi là "Sáo lộ"

Trước đây nàng chưa từng chủ động thêm bạn nghe, nhưng lần này mình có nhu cầu, cho nên liền lập tức đem nick Wechat của Ninh sao chép, dùng Wechat cá nhân của mình thêm bạn bè.

Chỗ đang nghiệm chứng cửa sổ chat, Khánh An gõ xuống hai chữ "Thính Ngữ" .

Xuống lầu, ngồi vào trong xe, mở nhạc nhẹ thư giãn, tại đêm khuya trong thành thị, hướng nhà mình chạy tới.

Ngọn đèn đường lui về phía sau lao đi, sáng chói chiếu xuống trên kính, chiếu vào trong mắt nàng.

Đi tới cửa hàng tiện lợi mỗi ngày đều vào xem, Khánh An ngày hôm nay vẫn cầm một túi bánh mì lúa mạch không đường.

Chỉ là, thời điểm cầm đồ đạc đi tính tiền, Khánh An phát hiện nhân viên thu ngân đã thay đổi người.

Tiểu cô nương quen thuộc trước kia không có ở đây, thay vào đó là một khuôn mặt mới.

Nhân viên thu ngân mới không có cùng nàng tán gẫu, sau khi kết xong sổ sách, liền cầm điện thoại di động lên ở đàng kia chơi.

Khánh An cũng không có chủ động mở miệng bắt chuyện, chỉ là cầm lên đồ đạc của mình, rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Có thể thật là bị công việc nhất thành bất biến ( đã hình thành thì không thay đổi) mài đến có chút mệt mỏi. Nếu như ở trước đây, nàng có thể sẽ còn chủ động hỏi một câu "Mới vừa tới làm sao", nhưng bây giờ, đối với người mới hoặc sự tình, nếu như không tất yếu, nàng lười quản.

Thời điểm cửa tự động mở ra, bên ngoài gió lạnh kéo tới, làm cho nàng nổi da gà một chút.

Có loại cảm giác trong nháy mắt, mọi thứ đều thay đổi.

Khánh An đem tiểu bánh mì nhét vào trong túi xách, thở phào một hơi thật dài, ngồi vào trong xe, đi về hướng nhà mình chạy tới.

--------

Ở phía tây tòa thành thị này, có một dãy biệt thự hỗn hợp.

Lầu hai trong thư phòng, có một cái giá sách nhét tràn đầy sách, mà ở trước kệ sách, để cái bàn màu trắng, máy vi tính màu trắng, bàn phím nhỏ màu trắng, con chuột màu trắng.

Bất quá, ở trên bàn để máy vi tính, bày đặt một chậu cây xanh, một màn kia lục sắc, vì hoàn cảnh nguyên bản trong trẻo lạnh lùng tăng thêm một chút sinh cơ.

Một người thân hình thon gầy mặc âu phục màu đen - Úc Hữu Ninh ngồi trước bàn máy vi tính trong thư phòng, tay áo hơi hơi vén lên, cầm cây kéo nhỏ chuyên chú cắt xuống một phiến nhỏ lá cây đã khô một nửa.

Cái trán của nàng đầy đặn, cái cổ cao lại có đường nét ưu mỹ. Ngoài ra, khuôn mặt rất khéo léo, ngũ quan cũng tinh xảo. Tóc dài màu đen gọn gàng, vẻ mặt nhu thuận sợi tóc hai bên đặt ở sau vành tai.

Sau khi đem lá khô ném vào trong thùng rác, Úc Hữu Ninh đứng dậy, làm một động tác duỗi ra, lập tức đi tới chỗ cửa sổ thủy tinh lớn hơn.

Bất kể nghe thế nào, đều cảm thấy người dẫn chương trình tên Thính Ngữ kia có giọng nói cùng Khánh An rất giống nhau.

Chẳng lẽ nói, là ảo giác? Dù sao, Khánh An năm đó không phải muốn làm biên kịch sao, hẳn là sẽ không tới làm người dẫn chương trình đi.

Úc Hữu Ninh miễn cưỡng tựa ở cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú ra bên ngoài.

Bóng đêm như nước thủy triều, cuộn trào mãnh liệt đột kích, lại an tĩnh đem vạn vật bao vây ràng buộc.

"Úc Tử? Úc Tử? ! Ninh Ninh? Hữu Ninh? Tiểu Ninh? Tiểu Úc? !"

Điện thoại di động rung một cái, Úc Hữu Ninh lúc đầu dự định đi tới nhìn, nhưng giọng nói của lão mẹ của cô - Triệu Hân tức thì cắt đứt suy nghĩ của cô. Răng rắc một tiếng, cửa bị mở ra, Triệu Hân thò người vào, hỏi nói "Úc Tử, làm xong chưa? Làm xong thì giúp mẹ báo thù thôi. Sát vách phái cái kia gọi là Tử Khí Đông Lai bang chủ thật là buồn nôn, một mực đuổi theo ta đánh!"

Sau khi Triệu Hân nói xong, đại đại liệt liệt (tuỳ tiện; cẩu thả) ở trước bàn máy vi tính của Úc Hữu Ninh ngồi xuống.

"Mẹ, nghe con, về sau mẹ đừng gọi hắn cơ lão (gay) tử nữa. Suốt ngày cơ lão Tử cơ lão Tử mà kêu, nhân gia đương nhiên sẽ không vui. Không vui đương nhiên sẽ đuổi theo mẹ đánh. " Úc Hữu Ninh vừa nói, vừa đi ngồi vào bên cạnh Triệu Hân, cũng mở game mô phỏng trong máy vi tính ra.

"Nói chung, con trước giúp ta giết chết hắn. " đối với lời nói của Úc Hữu Ninh, Triệu Hân có thể nói là vào tai này ra tai kia.

"Được được được, con giúp mẹ giết chết hắn...." Úc Hữu Ninh nói xong, nhếch lên miệng mỉm cười, lúc nhìn về phía Triệu Hân, trong ánh mắt tràn đầy đều là cưng chiều, mặc dù biết Triệu Hân ở trong cái trò chơi này có chút cố tình gây sự.

"Úc Tử a, con khi nào thì dẫn bạn trai tới?" Chơi game, Triệu Hân một bên nhìn chăm chú màn hình, một bên hỏi.

"Không biết, bất quá Fan nữ Weibo của con đều nói con rất có tài năng chọc ghẹo, còn có không ít nữ hài tử gọi con là lão công, nói phải vì con sinh con nha. Nếu không, con lấy một một cái trở về cho mẹ nha?" Úc Hữu Ninh một bên hoạt động con chuột đánh bàn phím, một bên tùy ý nói.

"Ta vẫn hy vọng con dẫn một nam nhân trở về. " Sau khi Triệu Hân nói xong, lại trừng lớn hai mắt, nói tiếp: "Ác ác ác, hắn thao tác thật buồn nôn! Cẩn thận!"

"Con cũng hy vọng có thể dẫn một nam nhân trở về, bất quá, luôn cảm thấy không lãnh được a. " Úc Hữu Ninh nhún vai.

"Quên đi. Mua bảo hiểm. "

"What?" Úc Hữu Ninh quay đầu nhìn bà.

"Mua bảo hiểm, như vậy nếu sau này không cẩn thận cô độc sống quãng đời còn lại, trong lòng cũng nắm chắc mà thôi. " sau khi Triệu Hân thuận miệng trả lời xong, vừa khẩn trương vỗ một cái sau lưng con gái, nói: "Cơ lão Tử lại tới rồi, nhanh, chuyên tâm đánh!"

"Mẫu hậu đại nhân quả nhiên không giống người thường. " Úc Hữu Ninh thẳng tắp lưng, sau đó vừa ca hát vừa thản nhiên giúp mẹ cô giết người.

Lại nói, có một người mẹ kỹ năng kém còn yêu thích chủy pháo(*) lại thích chơi game là loại cảm giác gì?

------

(chủy pháo(*) - ngôn ngữ mạng: , ý chỉ những người thường thường nói ra những lời mà chính mình không cách nào làm được, cũng chỉ dùng miệng làm pháo, khoác lác, trêu chọc. Lúc cùng bạn bè trao đổi cũng chỉ đối với đối phương nói làm cho không người nào có thể chống đỡ.)

---------

Đại khái chính là loại rất hố nhưng lại cảm giác rất thú vị đi.

Báo xong thù, Úc Hữu Ninh tắt máy vi tính, thúc đầu vai Triệu Hân rời khỏi thư phòng, ở trên trán bà vẫy vẫy, sau đó đem thân thể Triệu Hân kéo tới phòng ngủ của bà, "Khuya lắm rồi, nhanh đi ngủ. "

"Tốt, ta đi ngủ .Được rồi, cái kia, sáng sớm ngày mai a, ta muốn đi Linh Lung Các uống trà sớm, con phải theo ta, biết không?" Triệu Hân một bên ngáp dài, một bên đi về phòng ngủ.

"Được được được, con đi cùng mẹ." Úc Hữu Ninh nhìn bóng lưng của mẹ mình cười, giơ tay lên xoa cổ, theo sau đó xoay người về thư phòng lấy điện thoại di động.

-------

Bên kia, Khánh An sau khi về đến nhà, thừa dịp cảm mạo vừa mới xông tới, nàng liền kịp thời chịu đựng uống hết bát canh gừng, ra một thân mồ hôi, cảm giác có chút thoải mái.

Sau đó, nàng nắm lấy điện thoại, xoay người, nằm dài trên giường, đưa tay vỗ vỗ cái trán.

Từ buổi họp lớp mọi người nói những lời kia, phảng phất như cũ ở bên tai vang vọng.

Đúng vậy, đã từng, nàng và Úc Tử là như vậy tốt kia mà.

Úc Tử người này, rất ôn nhu, rất yêu cười, mà cười rộ lên cũng rất đẹp mắt, giống như là một luồng ánh sáng mặt trời.

Quan trọng nhất là, cậu ấy so với mình ưu tú hơn rất nhiều.

Các bạn học đều nói mình cùng Úc Tử là người thành tích học tập tốt nhất trong lớp năm đó.

Nhưng kỳ thật, Úc Tử là trời sinh đã ưu tú.

Mà chính mình, là dựa vào nỗ lực, mới miễn cưỡng đứng ở bên cạnh Úc Tử, cùng ở độ cao đó có khả năng nhìn thấy sự vật.

Vốn dĩ, mình là tương đối vụng về.

Trước khi gặp gỡ Úc Tử, thành tích của nàng không tính xuất chúng.

Sau lại dưới sự hướng dẫn của bạn ngồi cùng bàn tốt nhất Trung Hoa Trung Quốc - Úc Tử, Khánh An mới tiến bộ đi lên. Đồng thời, cùng Úc Tử trở thành bạn ngồi cùng bàn, nàng không chỉ cảm thấy học tập không còn là đồ vật khô khan, ngược lại cảm thấy học tập là chuyện rất thú vị. Thậm chí, nguyên bản chính mình luôn là phụ năng lượng (*), cũng biến thành tràn đầy chính năng lượng(**), làm cái gì cũng đều trở nên cố gắng tích cực.

(**Chính năng lượng biểu thị người thiện, phụ năng lượng biểu thị người ác.)

Nhưng là ban đầu khi.... Chính mình nổi giận đùng đùng đi chất vấn thư tình, trong lòng Úc Tử hẳn là rất thương tâm.

Khánh An nghĩ đến những chuyện cũ này, nhắm hai mắt lại, cảm xúc khổ sở phảng phất xâm nhập huyết dịch, theo toàn thân kinh lạc ( mạch máu) chảy xuôi.

Sau một lát, cảm thấy được điện thoại di động có rung động, Vì vậy, Khánh An mở hai mắt ra, đem điện thoại di động đến trước mắt, mở khóa.

Ninh:"Ta chấp nhận yêu cầu kết bạn của ngươi, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu tán gẫu. "

Sau khi xem thấy đối phương chấp nhận đề xuất kết bạn của mình, Khánh An thu thập xong những cảm xúc vừa rồi, sau đó liền kéo xuống biểu tượng cảm xúc, trước tiên gửi đi cái biểu tình qua: "Chào ngài. "

Ninh: "Là chủ trì < Lắng nghe > Thính Ngữ?"

Khánh An thấy sau đó trả lời: "Đúng vậy, chính là tôi."

Ninh: "Xin lỗi, trước đó tôi vẫn luôn dùng máy vi tính, không có chú ý điện thoại di động có người thêm bạn bè, hiện tại mới nhìn thấy. MC Thính Ngữ tại sao lại đột nhiên thêm tôi đây?"

Khánh An thuận tay trả lời: "Thảo phấn. " (Fan hâm mộ)

Ninh: "Yêu thích của MC Thính Ngữ quả nhiên không giống người thường. "

Khánh An thấy sau đó cười một cái, hồi âm: "Nói đùa mà thôi, chớ để ý. Sở dĩ thêm bạn, là bởi vì nhìn thấy album ảnh của cô. Cô là nhiếp ảnh sao?"

Ninh: "Tôi ngược lại thật ra muốn chơi ảnh nha. "

Khánh An: ".... Chụp ảnh...."

Ninh: "Hắc. Đúng vậy, tôi là nhiếp ảnh gia. "

"Tôi xem ảnh chụp của cô rồi, chụp không tệ. Cảm giác có thể chỉ từ ảnh chụp, là có thể nhìn ra cố sự bên trong nhân vật." Khánh An không phải vuốt mông ngựa, chỉ là lúc gặp được đồ vật mình thật tình yêu thích, liền có thể cho đối phương một xe tải lời khen.

Ninh: "MC Thính Ngữ quá khen. "

"Cô khiêm nhường. " Khánh An là thật tâm cảm thấy ảnh chụp của Ninh thoạt nhìn rất tốt, không cần quá khiêm tốn.

Ninh: "Không phải khiêm tốn, chỉ là thời điểm chụp không có suy nghĩ nhiều như vậy, cho nên được cô hình dung văn nghệ như vậy, cảm giác có chút sợ hãi. "

"Vậy cô liền lại càng không tệ, thời điểm chụp không có suy nghĩ nhiều như vậy lại đều có thể đem người chụp đến có ý tứ như vậy." Khánh An gửi xong, suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục hỏi: "Cô am hiểu nhất chụp ảnh theo phong cách nào?"

Ninh: "Phong cách của tôi chính là không có phong cách, cái gọi là phong cách, chủ yếu là dựa vào khí chất tiềm ẩn của khách hàng để điều chỉnh. "

"Ví dụ như?" Khánh An tò mò hỏi.

Ninh: "Thô sơ giản lược khái quát chính là.... Cô gái, tương đối soái khí cá tính, tôi liền chụp kiểu khốc huyễn ( tàn khốc ). Tương đối ít nữ tính, tôi liền chụp kiểu thanh tân, Tương đối khêu gợi, liền chụp....."

Ninh dừng lại, có vẻ như đang sắp xếp ngôn ngữ.

"Kiểu tình sắc?" Vì vậy, Khánh An hỏi.

Ninh: "Hắc, cô vừa nói như vậy, tôi mới phát hiện mình vẫn luôn không có chụp qua kiểu tình sắc, không bằng MC Thính Ngữ qua đây hướng dẫn tôi một chút?"

"Vậy thì cô cởi tôi chụp nhé." Muốn tới so sánh ai mồm mép hơn ai sao? Khánh An quyết định phụng bồi.

Ninh: "Có thể. Tôi cởi cô, chụp. "

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net