Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41

Khánh An dừng bước lại, nhìn phía trước, một lát sau, khẽ thở dài.

"Thế nào? Không thể nói sao?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Mình chỉ là đang nghĩ, có thể mình đúng là quá hẹp hòi, nói muốn rộng lượng, kết quả lại vẫn là một chút cũng không có, không đổi được, có chút nực cười. " nói xong lời nói này, Khánh An lại chưa dừng lại, mà đi về hướng xe ở bên kia.

Cho nên vấn đề thứ nhất, lại bị nàng trực tiếp lướt qua nữa nha.

Úc Hữu Ninh lấy tay vén lá cay đang rũ xuống qua một bên. Cậu ấy đến cùng đang suy nghĩ gì?

Trở lại khách sạn, Úc Hữu Ninh dỡ túi máy ảnh khỏi vai và đặt nó vào tủ, sau đó lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Khánh An ở trong phòng đi đi lại lại, luôn cảm thấy tâm tình có chút hỗn độn.

Đúng vậy, coi như những người đó đều dựa vào trên người Úc Hữu Ninh, như vậy mắc mớ gì đến nàng đâu?

Nàng có lập trường gì ở nơi đó khó chịu?

Nhưng vẫn là khó chịu, muốn uống rượu.

Cuối cùng, Khánh An gọi điện thoại cho quầy lễ tân, sau đó đi ra ban công.

Úc Hữu Ninh tắm rửa xong, thay một chiếc váy ngủ kiểu áo sơ mi màu xanh nhạt đơn giản, nhẹ nhàng bước ra ngoài, thấy Khánh An đứng ở trên ban công, vì vậy cô cũng liền đi ra ngoài.

Khánh An hơi cuộn mái tóc xõa tung ở phía sau lưng, áo khoác voan mỏng không thể che lấp đi vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Hai chân cân xứng, đứng dựa vào lan can ban công, ở trong lúc lơ đãng, liền tản mát ra mùi vị lười biếng mà gợi cảm.

"Nơi đây cảnh đêm cũng không tệ lắm. " Úc Hữu Ninh đứng ở bên cạnh nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn ra ngoài.

Ánh đèn ban đêm đan vào nhau nhảy lên, mặc dù dòng xe cộ như nước, bức họa đêm này, lại như cũ có vẻ tĩnh mịch thần bí.

Gió từ bên ngoài phất tới, tựa như một nụ hôn tinh tế, rơi xuống mắt đuôi lông mày, lại lan tràn đến mỗi một tấc trên da thịt, rất thoải mái.

"Trời hơi lạnh, chênh lệch nhiệt độ trong ngày có chút lớn. . ." Khánh An ở trên lan can nằm sấp trong chốc lát, lại đứng thẳng người, nhẹ nhàng chà xát cánh tay.

"Cậu có cần mình cho chút nhiệt độ không?" Úc Hữu Ninh hai tay khoát lên trên đầu lan can, quay đầu nhìn nàng.

Khánh An nghe xong, mỉm cười: "Làm sao cho?"

"Cậu qua đây, mình cho cậu biết. " Úc Hữu Ninh đứng thẳng người lên.

Khánh An quay đầu, nhìn về Úc Hữu Ninh, ánh mắt ở trước ngực lưu chuyển một vòng, sau đó Khánh An lại quay đầu lại, hơi hơi cắn môi dưới.

Quần áo khá mỏng, sau khi dựa sát vào nhau có thể mơ hồ cảm thấy đường nét ủa bộ ngực, thấy được nhưng lại thấy không rõ, là hấp dẫn nhất.

Úc Hữu Ninh theo ánh mắt nàng cúi đầu nhìn xuống, sau đó giơ tay lên phủ phủ cổ áo.

"Mình đi tắm." bàn tay ở trên lan can hơi chống một cái, Khánh An bỏ lại một câu, sau đó đi vào trong nhà, lôi ra bộ đồ ngủ.

Sau đó, Khánh An lại xoay người lại, nói: "Vừa mình đột nhiên muốn uống rượu, cho nên mình liện gọi điện cho lễ tân, bảo họ mang chai rượu lên đây, hiện tại cũng không sai biệt lắm chắc cũng sắp tới rồi, cậu xem hộ mình nha."

"Được. " Úc Hữu Ninh gật đầu.

Đột nhiên muốn uống rượu sao?

Úc Hữu Ninh xoay người, dựa lưng vào lan can, yên tĩnh đợi một chút, sau đó đi vào phòng, kéo rèm lại.

Ngồi ở mép giường, Úc Hữu Ninh cúi đầu, lấy xuống dây buộc tóc, mái tóc dịu ngoan dịu ngoan xinh đẹp toàn bộ rơi xuống trước ngực.

Lúc này, nhân viên phục vụ quả nhiên đưa rượu tới.

Úc Hữu Ninh cầm rượu lên xem, Chivas 43 độ, bên cạnh có cái ly và một ít đá.

Rượu whisky đều rất mạnh, nhớ không lầm, Khánh An tửu lượng cũng không tính là cao. Còn tưởng rằng cậu ấy gọi là rượu đỏ các loại chứ.

Một lát sau, Úc Hữu Ninh cầm điện thoại di động nửa nằm dài trên giường, thấy bằng hữu Trần Kỳ gửi tin nhắn cho cô.

Trần Kỳ nói: "Tâm tư của nữ nhân thật là khó đoán, tôi cảm thấy có thể cả đời tôi đều đuổi không kịp cô ấy."

Sau khi Úc Hữu Ninh nhìn thấy, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên lại bi quan như thế. "

"Hôm qua cô ấy tới tìm tôi đi chơi, sau đó tôi liền hảo tâm giúp cô ấy đặt khách sạn. Khi cô ấy đến, còn cùng tôi vừa nói chuyện vừa cười, thế nhưng khi tôi dẫn cô ấy đên khách sạn, cô ấy thật giống như không mấy vui vẻ. Sau đó, tôi nói cho cô ấy biết hôm nay đi đón cô ấy đi chơi, cô ấy cũng hờ hững. Cậu nói có kỳ quái không?"

Trần Kỳ biểu thị không thể nào hiểu được.

Úc Hữu Ninh cũng không thể nào hiểu được, chỉ có thể nói: "Khả năng có tâm sự?"

Trả lời tin nhắn xong, cửa phòng tắm mở ra, Khánh An xoa xoa tóc đi tới, sau đó ngồi lên ghế sa lon, khui rượu.

Rót hai ly, thêm vào mấy viên đá, Khánh An đem một ly trong đó đưa cho Úc Hữu Ninh.

"Sao đột nhiên muốn uống rượu?" Úc Hữu Ninh chuyển động chén rượu.

"Chính là đột nhiên muốn uống. " Khánh An dứt lời, nhấp một hớp nhỏ, sau đó nhíu mày lại, nhìn về Úc Hữu Ninh, "Cậu không muốn uống sao?"

Úc Hữu Ninh đem ly rượu thả lại mặt bàn, không có trả lời.

"Ghét bỏ cái này là rượu đế sao? Cao cấp hơn nữa, mình không mua nổi, không có biện pháp. " Khánh An nói.

"Dĩ nhiên không phải. " Úc Hữu Ninh lắc đầu.

"Buổi tối lại không cần lái xe. " Khánh An nói, lại nhấp một ngụm.

Úc Hữu Ninh nghe xong, lần thứ hai cầm ly rượu lên, chậm rãi uống một hớp nhỏ.

Hai người uống trong chốc lát, trò chuyện trong chốc lát, bất tri bất giác đã uống hết non nửa bình.

Lúc này, điện thoại di động của Úc Hữu Ninh lại rung lên.

Cầm lên vừa nhìn, chỉ thấy Trần Kỳ lại nhắn tin tới: "Cô ấy vừa mới ở trong vòng bạn bè đăng một đoạn văn, cậu cảm thấy cô ấy là có ý gì?"

Úc Hữu Ninh mở ra ảnh chụp màn hình xem, chỉ thấy trong hình ảnh, cô gái Trần Kỳ thích phát một câu: "Một chút cũng không muốn nói chuyện cùng người đầu óc đen tối."

"Chuyện gì vậy?" Khánh An hỏi.

"Chuyện của một người bạn, cậu có muốn xem thử không, phân tích giúp không?" Úc Hữu Ninh cầm điện thoại di động, nhìn sang Khánh An.

"Tốt, mình xem một chút. " Khánh An nói xong, cầm ly rượu đi tới, đi về hướng Úc Hữu Ninh.

Nửa đường không cẩn thận vướng chân, Úc Hữu Ninh duỗi tay đỡ nàng.

Ngồi xuống, nhìn xong nội dung trò chuyện, đem tiền căn hậu quả phân tích qua một lần, sau đó Khánh An giương mắt nhìn Úc Hữu Ninh: "Hai người các cậu thật là ngu xuẩn. Thảo nào lại trở thành bạn. Quả nhiên, vật họp theo loài. "

"Ngu xuẩn?" Úc Hữu Ninh để ly rượu xuống, nhìn Khánh An, "Mình rất thông minh. "

"Cố gái kia rõ ràng chính là đối với bạn của cậu có ý tứ, muốn cùng nhau thuê phòng, đem mình tặng cho người bạn của cậu. Kết quả là, người anh em của cậu hoàn toàn không có lĩnh hội ý tứ của người ta." Khánh An cười lắc đầu.

"Như vậy. Đó cũng chỉ là hắn ngu xuẩn mà thôi, cùng mình không có quan hệ gì hết." Úc Hữu Ninh cầm điện thoại di động, ngón cái đặt lên bàn phím ấn, "Mình thật oan."

"Sao lại không quan hệ?" Khánh An nhìn Úc Hữu Ninh, "Sau khi người anh em của cậu cùng cậu nói xong, cậu đều nhìn không ra, vẫn cùng hắn cùng nhau vẻ mặt mơ màng, chẳng lẽ không đúng là đều ngu ngốc sao?"

Úc Hữu Ninh nhìn Khánh An, lại lắc lư dịch lỏng trong ly rượu: "Thật không? Cậu và cô gái kia cũng có cùng một dạng tiểu tâm tư sao? Nếu không, làm sao hiểu rõ như vậy?"

"Mình không có... Chỉ bất quá làm hoạt náo viên chuyên mục tình cảm lâu như vậy, tiếp nhận các loại các dạng điện thoại, gặp qua các loại các dạng sự tình, liền nhìn ra được. Ha ha ha ha!" Khánh An nói xong, đột nhiên rất càn rỡ nở nụ cười, uống cạn sạch toàn bộ rượu trong chén.

Tác dụng chậm của rượu có chút lớn, giống như cấp trên. Khánh An xoa huyệt thái dương, ngây người.

"Thật không. " Úc Hữu Ninh đặt điện thoại sang một bên.

"Hữu Ninh. " Khánh An gọi tên cô, dừng cười, nhìn cô, "Cậu thật đúng là, vừa uống rượu liền bừng lên mặt."

Úc Hữu Ninh nghe xong, quay đầu nhìn sang nàng, "Đây mới là bình thường, loại người như cậu không lên mặt, mới cần phải uống ít. "

"Bất quá, lên mặt chơi thật vui, trắng trẻo mũm mĩm. " Khánh An nói, liền một tay bưng cái ly, sau đó một tay đưa đến phía trước, loạng choà loạng choạng mà đi nhéo một cái gò má Úc Hữu Ninh.

"Cậu say sao?" Úc Hữu Ninh nhìn nàng con ngươi sáng trong suốt, cầm tay nàng.

"Không có say. Đầu óc vẫn rất thanh tỉnh. " Khánh An lắc đầu.

Nhưng ngôn ngữ tay chân của nàng, thoạt nhìn lại không giống như là bộ dạng không có say, lúc vừa đi tới, thoạt nhìn đều bước đi lơ lửng một mạch.

"Cậu đừng uống nữa." Úc Hữu Ninh nói xong, đem cái ly trong tay Khánh An lấy đi, bỏ lên trên bàn.

"Mình không nghĩ ra. " Khánh An nhìn rượu còn dư lại trên bàn, sau một lát yếu ớt mở miệng.

"Không nghĩ ra cái gì?"

"Rất nhiều chuyện, đều không nghĩ ra. Người...." Nói tới đây, Khánh An mím môi, cuối cùng thở dài một hơi, sau đó đứng lên, chuẩn bị đi.

Nhưng nàng vừa mới bước ra một bước, liền lảo đảo một cái.

Úc Hữu Ninh thấy thế, liền đứng lên kéo cánh tay nàng, sau đó theo nàng đi tới bên giường.

Sau khi Khánh An nằm xuống, không cười cũng không náo, chỉ là kinh ngạc nhìn chăm chú vào trần nhà.

"Đến cùng cậu xay ra chuyện gì?" Úc Hữu Ninh thì ngồi bên giường, nghiêng đầu hỏi.

"Mình... Dường như bị chính mình khiến cho mệt chết đi. " Khánh An trả lời.

"Vì sao?" Úc Hữu Ninh tiếp tục hỏi.

"Không tìm thấy chuẩn mực, không thể nắm giữ, không khống chế được hành vi của chính mình. Biết là không thể, nhưng lại muốn.... Haha, mọi thứ đều lộn xộn...." Khánh An nói, nhẹ nhàng trở mình, nhìn Úc Hữu Ninh ngồi ở mép giường.

"Hử?" Úc Hữu Ninh không biết nàng cụ thể là chỉ chuyện gì.

Thế nhưng, Khánh An chỉ là lắc đầu, cũng không có đi sâu vào nói ra lý do.

"Cậu sẽ đột nhiên bỏ lại mình, chạy đi nói yêu đương cùng kết hôn sao?" Khánh An hỏi.

"Hiện tại không có suy nghĩ đến phương diện này." Úc Hữu Ninh lắc đầu.

"Hữu Ninh, không phiền lụy sao, trước giờ không nghĩ tới sao? Khánh An vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh.

Úc Hữu Ninh quay đầu, nhìn Khánh An.

Tuy là Khánh An nói nàng không có say, mà lại nói lời nói nghe dường như cũng quả thực không có say, có ăn khớp.

Thế nhưng bộ dáng triển lộ ra, cũng là vẻ say rượu.

Hơn nữa Khánh An như vậy, nhìn qua khiến sức chống cự của người ta thẳng tắp giảm xuống.

Ánh mắt mê ly, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận.

"Hữu Ninh, tới, ngủ... " Khánh An dời đến phía sau Úc Hữu Ninh, chống nửa người lên, vươn tay kéo cánh tay Úc Hữu Ninh, quơ quơ.

Để điện thoại qua một bên, Úc Hữu Ninh thở phào một hơi, sau đó tắt đèn, đưa lưng về phía

Qua một lúc lâu, Khánh An buồn ngủ mông lung không tự chủ hướng Úc Hữu Ninh bên kia nhích lại gần, cũng đem lòng bàn tay áp vào trên sống lưng cô nhẹ nhàng sờ sờ.

"Thật là nóng.... " Sau khi chạm vào, Khánh An thu tay về, lại tựa đầu vào phía sau Úc Hữu Ninh.

Nghe được âm thanh mềm nhũn của Khánh An, Úc Hữu Ninh che trán:" Khánh An, chính cậu ngoan ngoãn ngủ ngon nha? Chớ nói chuyện, mình sợ mình...."

"Ừ." Khánh An gật đầu.

Nhưng động tác này, đối với Úc Hữu Ninh mà nói, cảm giác giống như là có người ở phía sau cào cào.

Chịu không nổi.

Úc Hữu Ninh đứng dậy, chuẩn bị đi nằm sô pha.

Nhưng là mới vừa ngồi xuống, đã bị Khánh An đưa tay ôm lấy thắt lưng, vì vậy lập tức lại nằm xuống lại.

"Đừng đi." Khánh An nửa mê nửa tỉnh nói, cũng siết chặt cánh tay.

*********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net