Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này mình chưa beta lại mn đọc thấy chỗ nào sai thì nhắc mình nhé

Chương 43

Thân thể mềm mại dán chặt vào mình, Úc Hữu Ninh có cảm giác, nhiệt độ cơ thể đối phương đang từng chút từng chút thâm nhập vào trong da mình, cái loại này lực hấp dẫn tràn đầy khó hiểu này, ở trong lúc lơ đảng, liền mê loạn tâm trí của con người.

Giống như dòng sông hạn hán đã lâu, tiếp xúc được lất phất mưa phùn, dù cho mưa này lúc tới lướt nhẹ phảng phất, nhịp điệu thong thả, nhưng vẫn ở chút bất tri bất giác liền xông vào trong vết nứt, làm dịu  bặm cùng đất khô.

"An An..." Yết hầu dị thường khô ráo, lại giống như bị người đốt một cây đuốc, đốt đến âm thanh của Úc Hữu Ninh đều trở nên khàn khàn.

Úc Hữu Ninh không khỏi giơ tay lên, đặt lên trên đầu vai Khánh An, thế nhưng ở lúc lòng bàn tay va chạm vào da thịt của nàng, lại giống như bị bỏng mà khẽ nhấc tay lên.

Mệt cho cô trước kia còn nói chính mình vô dục vô cầu, kết quả bây giờ một lời khó nói hết.

Khánh An cảm giác được Úc Hữu Ninh đụng vào mình, chỉ cảm thấy dưới da truyền đến một hồi cảm giác tê dại, cái loại cảm giác này, như sóng ngầm, từ vai trào đến bên tai, cũng ở trong não lan tràn ra.

Cô thật sự muốn cứ như vậy dựa vào trên người Úc Hữu Ninh.

Nàng thích mùi trên người Úc Hữu Ninh, còn có thân thể mềm mại ấm áp, bất kể là trong lòng hay là về sinh lý, khi nàng gần kề Úc Hữu Ninh, hay lúc Úc Hữu Ninh đụng tới mình, cũng rất hưng phấn.

Lòng bàn tay hơi ướt đẫm mồ hôi, trong cơ thể cũng có vật gì đang rục rịch, Khánh An mạnh mẽ áp chế hô hấp có chút rối loạn của mình, không khỏi nghĩ đến: Dáng vẻ mình bây giờ, nhất định rất kỳ quái a !.

"An An.... Cậu cứ ôm mình như vậy, nóng quá...." Úc Hữu Ninh nói xong, mím môi, cảm giác mình thực sự sắp kiệt sức.

"A, xin lỗi!" Đầu óc Khánh An chợt tỉnh táo lại, ngay sau đó gấp gáp vội vàng buông tay ra

Chỉ thấy sợi tóc Úc Hữu Ninh bên trán, đã có một chút thấm ướt.

"Mình đi rửa mặt. Đợi lát nữa cậu còn muốn lên sân thượng chụp? Vậy trước tiên cậu đem quần áo cài chắc đi." Úc Hữu Ninh nói xông, liền đi vào toilet.

Khánh An nhìn cô đi vào toilet, cúi đầu, cài lại từng cúc áo một.

Thật là phiền.

Cảm giác mình vừa rồi giống như đang phát tình. Sao lại thế này?

Sau khi quay xong, đã hơn một giờ chiều.

Hai người tùy ý ăn một chút sau bữa cơm trưa, liền lại đi ra ngoài chơi.

Ban đầu, có rất nhiều kế hoạch, đầu tiên là lướt sóng, tham gia một bữa tiệc lửa trại, thế nhưng trên đường tinh thần Khánh An không tốt lắm, cho nên liền đem những chuyện lặt vặt kia  đều hủy bỏ.

Đi tản bộ một chút, xem phong cảnh một chút, khắp nơi ngồi một chút, không có chuyện gì chụp mấy tấm hình, sau đó đến bốn năm giờ thì tìm một địa phương ăn cơm tối, mua chút đặc sản của địa phương, sau đó hai người đi trở về khách sạn.

"Mình phát hiện mình quả thực xinh đẹp quá. " buổi tối, Khánh An nằm ở trên giường, cầm cameras lại lật nhìn một lần những tấm hình ban ngày chụp.

"Tự luyến. " Úc Hữu Ninh ở một bên chơi game, nghe thấy nàng nói, quay đầu cười nói một câu.

"Làm sao tự luyến? Nhớ năm đó không phải cậu mỗi ngày đều ở trước mặt Mạn Mạn khen mình xinh đẹp sao? Đúng rồi, cậu không có số của Mạn Mạn sao? Mình chuyển cho cậu." Khánh An nói xong, buông máy ảnh, cầm điện thoại di động lên, sau đó đã đem số của Mạn Mạn sao chép, gửi cho cô.

"Nhận được chưa? Cậu đừng chơi game nữa, lưu số vào đi." Khánh An ngẩng đầu một cái, thấy Úc Hữu Ninh còn ở trong game chém giết, liền duỗi tay nắm lấy vai phải cô đẩy một cái.

"Lập tức. " Úc Hữu Ninh nói xong, rời khỏi trò chơi, sau đó đem dãy số lưu vào điện thoại.

"Đi du lịch còn chơi game, hơn nữa còn chơi một tiếng đồng hồ, tật xấu gì..." Khánh An nhìn cô một cái.

Úc Hữu Ninh không biết nên nói như thế nào.

Cô chỉ là, muốn dùng trò chơi phân tán một cái sự chú ý của mình mà thôi.

Để tránh khỏi tình huống lúc ban ngày lại lần nữa hiện lên.

Một mặt, cô muốn quản chế chính mình. Về phương diện khác, cô lại rất sợ không quản được chính mình.

Ban đầu, cô vẫn cảm thấy mình là một người rất chín chắn.

Từ sơ trung đến cao trung, ở lớp trên của cô có không ít đứa trẻ trưởng thành sớm nếm thử mùi yêu thương, cũng có người len lén viết thư tình cho cô, hoặc nhét sô cô la vào ngăn bàn của cô.

Nhưng cô đều rất mê mang, từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thể hiểu được ý nghĩa của tình yêu, cũng không hiểu người ta chia tay liền nức nở là chuyện gì xảy ra.

Cô khi đó cảm thấy, hầu hết tình yêu quá rắc rối và đau khổ, vậy thì đừng yêu, tại sao phải tự làm mình khổ như vậy?

Về phần hôn các loại, tiếp xúc thân mật trên thân thể, cô càng không rõ có ý nghĩa gì.

Không phải là thịt đụng thịt sao, không rõ có cái gì tốt mà chơi đùa.

Cũng chính bởi vì ban đầu thờ ơ đối với mấy cái này, nên cô mới có thể ở trên Weibo không hề xấu hổ đùa giỡn những cô nương kia.

Nhưng trạng thái đó, trong hai, ba thángsau khi gặp lại Khánh An, đã bị đánh tan.

"Mình không chơi nữa." rốt cục, sợ nàng không vui, Úc Hữu Ninh vẫn là để điện thoại di dộng xuống.

Bất quá, Khánh An không để ý tới cô.

Lại nói tiếp, vì sao Khánh An cho tới bây giờ, đều vẫn không trả lời vấn đề mình nói tối hôm qua kia.

Rất khó trả lời sao?

"Cậu không thích những người khác tới gần mình, là vì sao?" Úc Hữu Ninh tiếp tục hỏi.

"Không có gì, mình chính là ít bạn bè, cho nên tâm quá nhỏ, mò được một người thì muốn trói vào bên người. " Khánh An rốt cục mở miệng trả lời. Chỉ là lúc nói những lời này, nàng cảm giác mỗi tế bào đều không an phận mà ở trong người đánh lộn.

Như vậy sao... Quả thật, ngoại trừ nguyên nhân, còn có thể có những nguyên nhân nào khác đâu.

Úc Hữu Ninh tự giễu nở nụ cười.

Sau đó, Khánh An mở app video.

Sau vài phút, Úc Hữu Ninh tới gần Khánh An, hỏi: "Cậu đang xem gì vậy? Mình xem nó cùng cậu nha."

"Không cho cậu xem." Khánh An nhìn cô một cái, lạnh lùng nói, cầm điện thoại di động xoay người, đưa lưng về phía Úc Hữu Ninh nhét tai nghe vào tai.

"Cậu khẳng định đang xem cái không thể cho người khác xem, cho nên mới không dám cùng mình cùng nhau xem. " Úc Hữu Ninh nằm xuống, chậm rì rì nói một câu.

"Đúng vậy, làm sao cậu biết? Cậu thật là hiểu mình. Mình đời này không có yêu thích gì khác, duy nhất yêu thích chính là phim hoạt hình." Khánh An mở ra một tập phim hoạt hình.

"Người đến tuổi dậy thì..." Úc Hữu Ninh hai tay vén ở sau ót, nhìn trần nhà, thuận miệng nói. Giữa bạn bè đùa kiểu này, không có gì a !. Đúng vậy, là bạn bè, cũng chỉ có thể là bạn bè mà thôi.

"Cậu lập lại lần nữa cho lão nương." Sau khi Khánh An nghe được, kéo xuống tai nghe, chợt bật ngồi dậy, trừng mắt nhìn Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh sau khi nghe xong, con mắt hướng nàng ấy bên nhìn xuống, nói tiếp: "Đến tuổi...."

" Câm miệng cho lão nương!" Khánh An nghe được mấy cái chữ sau, vươn tay, bưng kín miệng Úc Hữu Ninh.

Buổi chiều vẫn còn nhổ nước bọt mình tựa như người đang phát tình, buổi tối đã bị Úc Hữu Ninh nói như vậy, cả người trong nháy mắt đã bị một loại cảm giác xấu hổ không rõ bọc lại.

"Cậu làm sao.... Đột nhiên trở mạnh mẽ như vậy...." Úc Hữu Ninh có chút sững sờ, phải phí rất nhiều sức lực, mới đem tay của Khánh An lấy ra, sau đó thở phì phò nhìn nàng.

"Bởi vì mình vừa mới ăn rau chân vịt a!" Khánh An nói, kéo cái gối qua bên cạnh, nhẹ nhàng đập vào người Úc Hữu Ninh một cái.

"Trong một giây biến thân thành thủy thủ Popeye?" Úc Hữu Ninh một tay nắm lấy cổ tay Khánh An, một tay ngăn trở cái gối.

"Đúng vậy, giờ cậu mới biết sao?" Khánh An soái khí hất đầu cái, kết quả lại làm cho mình dính đầy một miệng tóc.

Úc Hữu Ninh thấy bộ dạng xui xẻo của nàng, không nhịn được muốn cười.

"Đừng cười!" Khánh An gỡ xong tóc, vươn tay đặt lên vai Úc Hữu Ninh, trên dưới đung đưa.

"Mình thừa nhận cậu là thủy thủ Popeye, lúc phát tình rất lớn...."

"Dạ dạ dạ! Mình chính là đến kỳ phát tình, thế nào?! Tiểu yêu tinh, tới a, chơi nào!" Khánh An nói, đưa ra nắm lấy cằm Úc Hữu Ninh.

"Cậu..." Tay Úc Hữu Ninh nắm lấy ga trải giường, siết chặt.

"Ngươi cái gì hử? Tới a! Cô nương, đến hảo hảo chơi đùa với bổn đại gia!" Khánh An nói xong, đưa tay phủ lên gò má Úc Hữu Ninh.

Đó rõ ràng là một trò đùa, nhưng trái tim ẩn dưới những nụ cười và hành động lại rầm rầm rầm mà nhảy không ngừng.

Cho đến khi, Úc Hữu Ninh nằm dưới thân thể mình, sắc mặt ửng đỏ, môi oánh nhuận, khiến người ta muốn nhào tới hôn ngấu nghiến một hồi. Nói chung chính là, nàng muốn làm.

Khánh An bị chính ý nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu làm cho sợ hãi.

"Sau đó thì sao?" Úc Hữu Ninh nhìn nàng.

" Liền.... Chơi thôi." Khánh An thậm chí còn không biết mình đang nói gì.

"Cụ thể là chơi như thế nào?" Úc Hữu Ninh tiếp tục hỏi.

"Không có gì, đã nói chơi mà thôi." Khánh An nói xong, rời khỏi người Úc Hữu Ninh, ngồi ở mép giường, cho hai chân xuống đất.

"Xem đi, cậu mới là người không có kỹ năng. sau đừng nói mình." Úc Hữu Ninh nói xong, đột nhiên nở nụ cười, hai vai cũng hơi hơi run rẩy.

Khánh An nghe xong, hơi cau mày, sau đó lại lần nữa trở lại trên giường.

"Không có kỹ năng? Cẩn thận lão nương thảo khóc cậu."

"Cái gì?" Úc Hữu Ninh sợ run lên.

Khánh An nhìn cô, cuối cùng là không nhịn được, khuynh thân qua, đè ngã Úc Hữu Ninh ra sau, nàng kề sát môi Úc Hữu Ninh.

Nhưng khi nàng phát hiện Úc Hữu Ninh không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mình, nàng lại luống cuống.

Chính mình đang làm gì đây? Giống như là bị hóa điên vậy?

Buông ra Úc Hữu Ninh, Khánh An vốn là muốn vén mái tóc đang rũ xuống lên, thế nhưng hai má càng ngày càng nóng, nàng liền dừng lại động tác. Nàng đỏ mặt sao? Đỏ mặt mà nói, vẫn là một ngăn cản tương đối tốt.... Đúng....

"Mình.... Mình...Minh mắc tiểu, muốn đi toilet. " Khánh An nói xong câu nói kia, nhanh chóng xoay người xuống giường, sau đó cầm lấy điện thoại đi vào trong toilet.

Sau khi tiến vào, Khánh An mở điện thoại di động lên, tìm Wechat của Thẩm Điềm, ngón tay có chút run mà đánh chữ.

"Thẩm Điềm, mình có lẽ điên rồi. "

"Làm sao bây giờ? Mình có lẽ điên thật rồi. "

"Mình thiếu chút nữa cường hôn cô bạn của mình."

"Cô ấy là nữ, nhưng mình thật sự muốn hôn cô ấy, sờ cô ấy, làm sao bây giờ?"

"Thẩm Điềm, chớ nói ra ngoài.... Mình có chút sợ hãi.... Sợ chính bản thân mình...."

"Còn có, cậu yên tâm, mình đối với cậu chưa từng có cái loại suy nghĩ này, thực sự...."

Gửi xong một đống tin nhắn, Khánh An đặt điện thoại di động lên ngực.

Bên kia, Úc Hữu Ninh nhẹ thở phì phò, chống thân thể ngồi xuống, cúi đầu khẽ vuốt áo, quay đầu lại, nhìn theo hướng toilet.

Nghĩ tới vẻ mặt khó có thể dùng lời diễn tả được của Khánh An vừa rồi, Úc Hữu Ninh giơ tay lên xoa đầu.

Khánh An hiện tại, không làm được giống như thời cấp ba, không chút kiêng kỵ "Chơi đùa" rồi sao?

*******
Editor: Hôm nay tôi nhớ một người.... Người đó không biết bây giờ ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net