Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Đi vào trong, Úc Hữu Ninh thu ô lại, nhấn nút thang máy.

"Về sau trong xe nên để thêm một cây dù", Úc Hữu Ninh lấy ra một cái khăn giấy, bao kẹo cao su vào đó, ném vào thùng rác.

"Lúc đầu có dù, nhưng hôm qua quên ở công ty rồi. " Khánh An nắm thật chặt dây túi xách.

"Vậy hả." Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Úc Hữu Ninh đi vào trước một bước.

Đến tầng lầu cần tới, Khánh An theo Úc Hữu Ninh đi ra khỏi thang máy. Bởi vì cảm giác tay lạnh cóng, nên nàng cúi đầu xoa nắn hai tay.

"Hôm nay trời rất lạnh." Sau khi nhìn thấy Úc Hữu Ninh nói một câu.

Đứng ở ngoài cửa phòng làm việc, Úc Hữu Ninh để ô ở chỗ trống trước cửa, duỗi ra ngón tay đặt vào máy quét.

Cửa kiếng mở ra, Khánh An liền theo sát Úc Hữu Ninh đi vào.

Hơi ấm nhào tới trước mặt, lạnh lẻo trên người lập tức bị đuổi tản ra không ít.

"Bên ngoài mưa thật lớn. " Úc Hữu Ninh mang theo đồ ăn đi về phía đám người đang đánh bài.

"Mua chút đồ ăn vặt, muốn ăn tự lấy nha." Úc Hữu Ninh đem một túi đồ ăn thuận tay để xuống bàn trà bên cạnh.

"Cám ơn ~ a, Khánh An cũng tới nữa?" Đàm Nhã Tịnh vốn ở bên đó đang xem bọn họ đánh bài, không nghĩ tới vừa quay đầu lại liền thấy Khánh An, vẫn có chút kinh ngạc.

"Ừ, nhàn rỗi không chuyện gì, liền tới xem một chút. " Khánh An gật đầu.

"Ha ha ha, lời này nghe giống như cô là bà chủ của nơi này nha." Đàm Nhã Tịnh cười nói.

Đột nhiên nghe được câu này, Khánh An đứng ngốc tại chỗ, mắc kẹt còn có Đàm Nhã Tịnh.

"Bà chủ, cái gì bà chủ?" Trần Kỳ ở bên cạnh liếc mắt nhìn hai người, sờ lấy bài hỏi.

"Cô không cảm thấy hai người họ rất xứng đôi sao?" Đàm Nhã Tịnh trắng mắt liếc Trần Kỳ.

Trần Kỳ nghe vậy, lại nhìn Úc Hữu Ninh và Khánh An, dường như dự định nói gì đó, kết quả lực chú ý lại bị bài hấp dẫn, rút ra bài ném một cái, trừng lớn mắt hô câu: "Tôi lại thắng! Ha ha ha!"

Úc Hữu Ninh nhìn xuống Đàm Nhã Tịnh, sau đó nói với Khánh An: "Tịnh Tịnh bình thường thần thần đạo đạo, cậu đừng để ý đến cô ấy."

*thần thần đạo đạo: hình dung lời nói cử chỉ không bình thường, khoa trương; thần kinh, thần bí
(xuất xứ từ câu: "Mân côi hoa hựu hồng hựu hương, vô nhân bất ái, chích thị thứ trạc thủ. Dã thị nhất vị thần ~ đạo ~"--《 Hồng Lâu Mộng 》 sáu năm về trước. )

"Này! Cậu nói ai thần đạo thần đạo đó, nói người nào!" Đàm Nhã Tịnh cầm lên một gói kẹo Thụy Sĩ, làm bộ muốn ném cô.

Thần thần đạo đạo sao?

Nhưng những lời kia của Đàm Nhã Tịnh, tại sao cô lại thích nghe như vậy nhỉ. Khánh An nhẹ nhàng thở phào một hơi, lấy túi xách xuống để qua một bên.

"A, mỹ nữ, lần trước cô có tới qua một lần, đúng không?" Lúc này, thợ trang điểm Bội Bội cầm miếng bông trang điểm từ toilet đi tới, thấy Khánh An liền thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy. " Khánh An gật đầu.

"Nhớ tới lần trước tôi còn xem Hữu Ninh sửa qua tấm hình của cô, cô ấy rất nghiêm túc, từ khi chuyển đổi định dạng cô ấy đều tự mình làm lấy, cũng không để cho thợ đồ họa chạm vào." Bội Bội đem bông trang điểm đi phơi khô xong kéo tay áo xuống đi tới.

"A đúng, Bội Bội, cô cầm một chút đồ ăn mang qua cho bộ phận trang trí đi." Úc Hữu Ninh đánh gãy lời Bội Bội.

Suy nghĩ những lời Bội Bội nói, trong lòng Khánh An không khỏi tuôn ra nhàn nhạt vui sướng.

Ở trong lòng Úc Hữu Ninh, bản thân mình quả nhiên vẫn được coi là đặc biệt sao?

"Cậu cởi áo khoác ra đi, mình dùng máy sấy thổi khô một vài chỗ ẩm ướt cho." Sau khi Bội Bội rời đi, Úc Hữu Ninh quay đầu chỉ xuống quần áo trên người Khánh An.

Khánh An gật đầu, sau đó liền cởi áo khoác ra đưa vào tay Úc Hữu Ninh.

Cầm lấy áo khoác, Úc Hữu Ninh đi tới một bên, treo áo lên kệ áo, cầm máy sấy tóc lên cắm điện thổi khô chỗ ẩm ướt.

Vừa thổi vừa tìm chỗ bị ẩm ướt, Úc Hữu Ninh chăm chú làm, từ đầu đến cuối đều không nói gì.

Úc Hữu Ninh nãy giờ không nói gì, làm cho trong lòng Khánh An có chút hốt hoảng.

Trong không khí, ngoại trừ âm thanh máy sấy hoạt động , còn dư lại, chính là tiếng cười thỉnh thoảng phát ra của đám bạn Úc Hữu Ninh ở bên kia.

"Được rồi. " thổi khô quần áo xong, Úc Hữu Ninh tắt máy sấy để qua một bên, sau đó lấy áo khoác xuống, để vào tay Khánh An.

Quần áo vừa mới thổi khô, sờ rất ấm áp.

Khánh An đem áo khoác ôm vào trong ngực, sau đó đi cùng Úc Hữu Ninh ra sô pha.

"Tôi cũng chơi." Úc Hữu Ninh thấy bọn họ vừa mới đánh xong một ván, liền ngồi xuống nói.

Hiện tại đã không còn chỗ trống. Khánh An đứng đó nhìn Úc Hữu Ninh lấy xong bài, sau đó nói: "Cũng không tệ lắm."

Úc Hữu Ninh nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn nàng, cười cười ngón tay khảy dưới bài, lại chỉ hướng Đàm Nhã Tịnh bên kia: "Quả thực khá tốt, mình thật may mắn... Đứng có mệt không, cậu có muốn qua bên kia ngồi một chút không?"

"Mình... " Khánh An nhìn cô, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, sau đó đi tới chỗ Đàm Nhã Tịnh ngồi xuống.

"Khánh An, ăn cái này không?" Đàm Nhã Tịnh thấy Khánh An ngồi xuống bên cạnh mình cầm lấy một túi đậu phụ khô lắc lắc trước mặt Khánh An.

"Bên trong hình như có bánh ngọt. " lúc này, Úc Hữu Ninh ở bên kia lên tiếng.

Khánh An nhìn sang hướng cô, cô liền thu lại ánh mắt chuyển đến lá bài trong tay.

Rõ ràng tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng trong lòng vẫn rất bực bội, buồn bực vô cùng khó chịu.

"Tôi phát hiện mỗi lần cô đánh son môi đều trông rất đẹp." Đàm Nhã Tịnh nhìn Khánh An, xé mở túi đậu rang cay, vừa ăn vừa nói.

"Cảm ơn." Khánh An vươn tay tìm kiếm trong túi, sau đó tìm được một chiếc bánh gatô, xé mở giấy nhựa bên ngoài, cúi đầu cắn một ngụm.

Đàm Nhã Tịnh nhìn Khánh An, lại nhìn Úc Hữu Ninh, sau đó uống một ngụm nước.

"Bất kể nhìn thế nào, đều luôn cảm thấy hai người kia có gì đó mờ ám, cũng không biết có phải mình cả nghĩ quá hay không."

"Cô và bạn trai sao rồi?" Mặc kệ thế nào vẫn phải là tìm một chủ đề để nói chuyện. Khánh An nhớ tới lần đầu tiên thấy Đàm Nhã Tịnh, Đàm Nhã Tịnh và bạn trai đang giận dỗi nhau, liền thuận miệng hỏi.

"Không có gì. Tôi và bạn trai hông có vấn đề gì lớn. Về cơ bản, chỉ là nhốn nháo khó chịu chút mà thôi. Gần đây anh ấy đi công tác, đừng nói, tôi còn rất muốn anh ấy." Đàm Nhã Tịnh nói, thán xả giận.

Sau đó cô lại duỗi người, nói: "Yêu đương có thể phiền. Nhưng, có đôi khi cũng rất thú vị. Dù sao chua ngọt đắng cay đều có, coi như là cãi nhau, suy nghĩ kỹ một chút, cũng là một niềm vui thú trong cuộc sống."

"Tôi còn chưa có yêu đương qua." Khánh An tự giễu cười một tiếng, "Thực ra tôi cũng hôn qua, nhưng vảy ngược của tôi chắc có lẽ rất nhiều, một câu nói không đúng, tôi có thể bùng nổ liền."

"Vậy vẫn còn tốt. Cô ấy còn trực tiếp không có năng lực yêu kìa." Đàm Nhã Tịnh đặt đậu rang qua một bên nhỏ giọng nói bên tai Khánh An.

"Ai?"

"Đương nhiên là Hữu Ninh ~" Đàm Nhã Tịnh chỉ chỉ Úc Hữu Ninh bên kia.

Khánh An nhìn sang hướng bên kia, có chút ngẩn người nhìn Úc Hữu Ninh.

"Có thể là chưa gặp được người mình thích." Lúc nói lời này, trái tim đập có chút nhanh.

Đàm Nhã Tịnh nghe xong, cười một tiếng, gật đầu, lại lắc đầu: "Không biết. Một số người có thể không cần những thứ đó. Rất tốt, tiêu sái lại tự do. Tôi cũng hy vọng mình không có năng lực yêu."

"Không phải cô vừa mới nói yêu đương rất thú vị sao?" Khánh An nhìn cô.

"Lúc phiền muộn sẽ cảm thấy chơi không vui." Đàm Nhã Tịnh nói nói, liền nở nụ cười.

Không có khả năng yêu?

Vậy cũng dù sao cũng tốt hơn so với chỉ thích đàn ông...

Thật là khống chế không nổi cứ suy nghĩ như vậy. Khánh An thở dài, vẫn là cảm giác uể oải suy sụp.

Qua khoảng chừng hơn một giờ, có mấy người bởi vì có việc phải đi, nhân viên cũng tan tầm rời đi, Úc Hữu Ninh và Trần Kỳ cũng không đánh bài nữa.

"Mọi người muốn đi chỗ nào ăn tối đây?" Trần Kỳ đứng dậy, duỗi người sau đó nhìn về phía Khánh An, hỏi: "Mỹ nữ, cô có biết nhà hàng nào ngon ngon có thể đề cử không?"

Khánh An nghe xong, suy nghĩ một lúc nói: "Ở Bắc Nhai có một nhà hàng tạm được, chỉ là vị trí không được tốt, không có chỗ đỗ xe, nhưng mà mùi vị cũng không tệ lắm, mọi người có thể đi thử một chút. "

"Đi. Chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi đi, sắp chết đói rồi." Trần Kỳ nói, đứng lên, vỗ vỗ tay.

Nhặt chìa khoá trên mặt bàn lên, Úc Hữu Ninh đi tới ban công, nhìn ra bên ngoài.

Hết mưa rồi sao? Vậy thì tốt rồi.

Sau đó, di chuyển bước chân, cô xoay người lại, đi tới đứng bên cạnh Khánh An và Đàm Nhã Tịnh.

"Hai người thật giống như trò chuyện rất vui vẻ." Úc Hữu Ninh nhìn sang Đàm Nhã Tịnh, lại nhìn sang Khánh An.

"Đương nhiên vui vẻ, mỹ nữ cùng mỹ nữ luôn luôn có không hết chủ đề để trò chuyện mà." Đàm Nhã Tịnh nói, chủ động vươn hai cánh tay, đặt lên trên vai Khánh An.

"Cậu nói đúng. Hai mỹ nữ, đi thôi." Úc Hữu Ninh liếc mắt nhìn hai cô, cười nói.

Không biết là vấn đề của đối phương, hay là vẫn đề của bản thân mình. Nói chung, Khánh An cảm giác mình đã hoàn toàn nhìn không hiểu nhiều lắm về Úc Hữu Ninh.

Luôn cảm thấy giữa hai người dường như có bức tường vô hình, bức tường này, khiến cho mắt nàng có thể nhìn thấy mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Đồng thời, cũng trong lúc đó, liền tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Đến nhà hàng, lúc ăn được một nửa. Bội Bội đột nhiên mở miệng nói: "Mùng 4 tháng sau là sinh nhật Tiểu Nhã, mọi người chuẩn bị quà gì cho cô ấy vậy? Cũng không còn mấy ngày nữa."

"Haizz... Quà sinh nhật gì gì đó, chính là việc khiến cho người ta nhức đầu nhất. Đàm Nhã Tịnh nghe xong, thở dài.

"Hữu Ninh, cô định tặng cô ấy cái gì?" Bội Bội lại hỏi.

"Tôi cũng đang suy nghĩ." Úc Hữu Ninh xoa xoa đầu, "Nhưng mà còn chưa nghĩ ra. "

Khánh An nghe mọi người trò chuyện nhắc tới người mình không quen biết, chỉ cảm thấy lạ lẫm.

Có điều là, sinh nhật mình cũng là tháng sau.

Úc Hữu Ninh còn nhớ rõ không? Không biết, e rằng đã không nhớ rõ rồi.

Ăn cơm tối xong, Bội Bội cùng Đàm Nhã Tịnh đi shopping, Trần Kỳ thì về nhà.

Vì vậy, liền lại chỉ còn lại có hai người Khánh An và Úc Hữu Ninh.

Gió lạnh gào thét, hai người cũng không nhịn được run rẩy.

"Về sau nếu cậu muốn gặp mình, vẫn nên gọi điện thoại trước, Nếu không, ngộ nhỡ mình không có ở phòng làm việc, không phải cậu đi một chuyến tay không rồi sao?" Đứng ở cửa nhà hàng, hai tay Úc Hữu Ninh đút túi áo khoác, miệng chứa ý cười nói.

Khánh An nhàn nhạt thở phào một hơi, nghiêng đầu nhìn cô: "Mình xem Weibo của cậu, biết cậu ở đây, mới qua. "

Úc Hữu Ninh vốn đang nhìn chăm chú xuống đất nghe xong cười nói: "Vậy cũng vẫn phải nói trước một tiếng."

"Được, mình nhớ rồi." Khánh An gật đầu.

"Vậy bây giờ cậu muốn về...."

"Hữu Ninh, mình lạnh quá. " Khánh An cắt đứt lời của cô, sau đó tội nghiệp giơ hai tay lạnh cóng ra trước mặt Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh nhìn một chút tay nàng, lại nhìn lên mặt nàng.

Rõ ràng nói cho chính mình, xem như bạn bè đối đãi là được, không muốn rời xa, cũng không cần thân mật tiếp xúc.

Thế nhưng.....

Cuối cùng, Úc Hữu Ninh lôi kéo Khánh An đi vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.

Đứng ở giữa kệ hàng, cô nâng đôi tay lạnh như băng của Khánh An đến dưới môi, hơi hơi cúi đầu, hà hơi, lại vuốt vuốt.

"Hiện có tốt hơn chút nào không?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Nếu như mình nói tốt rồi, có phải cậu sẽ không để ý đến nữa phải không?" Khánh An nhìn vào bịch Oreo trên kệ, ngẩn ngơ hỏi.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net