Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47

Thu tầm mắt lại, thu hai tay lại, Khánh An cười nói: "Mình vừa mới nói gì đó? Cậu không cần quan tâm tới nó đâu. Chỉ là mình đột nhiên cảm thấy, thế giới hai của chúng ta quá không giống nhau. Nhất là ngày hôm nay, sau khi tới nơi làm việc của cậu, loại cảm giác này trở nên càng thêm mãnh liệt. "

Úc Hữu Ninh nghe xong, gục đầu xuống, sau đó lại giương mắt nhìn nàng, chờ câu tiếp theo.

"Có thể là tính cách quyết định tất cả đi. Bên cạnh cậu mãi mãi cũng không thiếu bạn bè, thậm chí một số thời điểm mình sẽ nghĩ, e rằng cậu đối với yêu đương không có hứng thú, cũng chính bởi vì cuộc sống của cậu trải qua vô cùng phong phú. Cậu có rất nhiều người yêu quý, cho nên cậu cũng không cần tình tình ái ái gì đó. " Lúc Khánh An nói ra những lời này, cũng không ngờ rằng, hóa ra sâu trong lòng mình, lại nghĩ sâu xa như vậy.

"Có thể là bởi vì vòng quan hệ của mình rất hẹp. Cho nên luôn muốn trói buộc cậu không thả. Rất ngây thơ. Tự mình đều biết như vậy rất ngây thơ. Sau đó, mình chỉ muốn đến gần cậu hơn, nhưng... Có thể là do mình không có chừng mực, cho nên tạo thành quấy nhiễu cho cậu.... Đúng không?" Quanh co lòng vòng, Khánh An đem suy nghĩ muốn gần gũi với cô chuyển thành đơn thuần muốn chiếm làm của riêng giữa bạn bè.

Bởi vì....

Rất mâu thuẫn.

Đại khái là bởi vì, nàng có chút sợ hãi thái độ của Úc Hữu Ninh phát sinh biến chuyển, là bởi vì đã nhận ra tình cảm đơn thuần của mình sinh ra biến hóa, hay là vì nguyên nhân khác.

Có đôi khi lại sẽ nghĩ, thái độ của Úc Hữu Ninh đối với mình thật sự có biến hóa sao, hay vẫn là do mình suy nghĩ nhiều quá, cho nên mới cảm thấy Úc Hữu Ninh thay đổi.

Hay là nói, người thay đổi có lẽ không phải Úc Hữu Ninh, mà là chính mình đây.

Nàng hiện tại vẫn đang suy nghĩ hỗn độn.

"Không phải. " Úc Hữu Ninh lắc đầu, "Không có quấy nhiễu. "

"Mình phát hiện lúc cậu và mình ở cùng nhau, dường như không có vui vẻ như lúc ở cùng bọn họ. Mình.... Khánh An nói, với tay lấy một túi đồ ăn vặt, làm bộ không có chuyện gì đặt ở dưới mắt nhìn xem.

Thế nhưng, yết hầu giống như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu nói không ra lời.

Cũng không phải gặp chuyện lớn gì, nhưng lại cảm thấy buồn phiền.

"Chỉ là bởi vì cái này sao?" Úc Hữu Ninh nhìn thẳng vào nàng.

"Ừ. Chỉ là bởi vì cái này. " Khánh An gật đầu.

"Không có nguyên nhân khác?" Úc Hữu Ninh lại hỏi.

Khánh An lại gật đầu.

Trầm mặc.

Qua một lúc lâu, Úc Hữu Ninh tự giễu cười một cái: "Được rồi. Từ nãy tới giờ cậu nói thật nhiều, mình thiếu chút nữa là bị làm cho hồ đồ rồi."

Úc Hữu Ninh lấy đồ ăn vặt trong tay nàng, nhìn xuống, tiếp tục nói: "Mình nên nói như thế nào nhỉ. Nếu như cậu chỉ là đang lo lắng chuyện này, mình đây chỉ có thể nói, cậu nghĩ quá rồi."

"Mình sẽ thử nghĩ đơn giản." Khánh An quay đầu đi chỗ khác, nhịn xuống nước mắt.

Rõ ràng nàng sẽ hỏi ra câu kia "Nếu như mình nói được, có phải cậu sẽ không để ý đến nữa có phải không", không phải lại bắt đầu trên giải thích một đống lớn gì đó.

Nhưng lời đến khóe miệng, liền thay đổi.

Muốn khóc. Không đúng, nàng đã khóc. Nước mắt không bị khống chế từ hai gò má lăn xuống.

Thấy Khánh An đột nhiên khóc, Úc Hữu Ninh trong nháy mắt khẩn trương lên.

Cô hoàn toàn không nhìn được nước mắt của Khánh An, một là sợ nàng khổ sở, hai là cảm giác trên người có lỗi lầm vô cùng lớn.

Chỉ trong nháy mắt, Úc Hữu Ninh cũng có chút loạn đầu trận tuyến rồi.

"An An. " cuối cùng Úc Hữu Ninh nhìn bốn phía, ngay sau đó quay bả vai Khánh An, lấy ra khăn tay vừa lau nước mắt cho nàng, vừa nói, "Bên kia có đứa nhỏ đang nhìn cậu kìa, đừng khóc, đừng khóc."

Khánh An nghe xong, từ trong tay Úc Hữu Ninh nắm lấy khăn tay dụi mắt một cái, giống như một chú chuột bị kinh sợ, nhìn nhìn xung quanh.

"Nơi nào có người nhìn mình... Nhìn mình đâu... Không có.... " Khánh An đỏ mắt, vừa thút thít vừa nói chuyện, dẫn tới giọng nói của nàng đều có chút đứt quảng.

"Bọn họ đi tới. " Úc Hữu Ninh chỉ chỉ quầy thu tiền.

Vì vậy, Khánh An lén lút nhìn qua phía kia.

Quả nhiên, có một đứa bé trai trong miệng ngậm kẹo que ở bên chân một người phụ nữ đang đứng ở quầy thu tiền, vô cùng sinh động mà nhảy tới nhảy lui.

Hơn nữa, đứa bé trai nhảy xong còn đưa tay giật giật góc áo người phụ nữ, đồng thời lấy kẹo từ trong miệng ra, chỉ về phía Khánh An, sau đó nói với người phụ nữ kia" Mẹ ơi, bên kia có một dì đang khóc. "

Khánh An nghe xong, sợ đến hai gò má đỏ lên, chợt xoay người lại, hai tay để ở trước ngực, hoang mang lo sợ mà thấp giọng nói: "Hix, thật là mất mặt..."

"Được rồi được rồi. Trẻ con và mẹ của nó." Úc Hữu Ninh lúc đầu chỉ là muốn phân tán sự chú ý của Khánh An, lại không nghĩ rằng, dọa cho Khánh An thành như vậy.

"Nhân viên thu ngân có nhìn bên này sao?" Khánh An lại hỏi.

Úc Hữu Ninh thực sự không đành lòng nói cho nàng biết, cho dù nhân viên thu ngân không có nhìn về bên này, cũng vẫn có những người đi qua khác nhìn thấy. Dù sao, nơi này có camera giám sát mà.

"Đương nhiên không có, chẳng qua, cậu ở chỗ này cảm thấy không được tự nhiên thì chúng ta đi đi. " Úc Hữu Ninh nói xong liền đi ra ngoài.

Khánh An thấy thế cũng bước chân thật nhanh đứng ở bên cạnh Úc Hữu Ninh, giống như muốn mượn thân thể cô ngăn trở chính mình.

Úc Hữu Ninh quay đầu nhìn Khánh An đột nhiên trở nên rất chật vật, miệng hơi hơi giương lên.

Cảm giác giống như đứa trẻ vậy.

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, phía ngoài gió lạnh trong nháy mắt lại làm cho toàn thân Khánh An run lập cập.

"Chịu không nổi, sao lại cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành đứa thiểu năng thế này. Mất mặt quá." Khánh An đứng đó, mắt còn nóng hổi, trên người lại lạnh xuyên tim, rốt cục nhịn không được tự giễu một câu.

"Không phải mất mặt, cậu khóc lên cũng vẫn là tiểu mỹ nữ. " Úc Hữu Ninh an ủi nàng.

"Quên đi. Ở trong mắt người khác chính là người bị bệnh thần kinh. Haizzz." Khánh An lắc đầu, thở dài.

"Hử, ở trong mắt mình là tiểu mỹ nữ là được rồi." Úc Hữu Ninh nhìn nàng, nhẹ nói.

"Sai rồi, mình không phải tiểu mỹ nữ. " Khánh An lại thì thầm một tiếng.

"Hả?" Úc Hữu Ninh vò đầu.

"Mình là đại mỹ nữ, không phải tiểu mỹ nữ. Tiểu mỹ nữ nghe quá keo kiệt. " Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cảm xúc muốn khóc của Khánh An xem như bị làm loãng không ít.

"Ừ. Đại mỹ nữ thì đại mỹ nữ. Như vậy, đại mỹ nữ, mình cũng có vài lời muốn nói." Úc Hữu Ninh dùng chân nhẹ nhàng chơi đùa cát đá trên mặt đất.

"Sao?" Khánh An nhìn cô.

" Cho dù mình quen biết nhiều người hơn nữa, cũng sẽ không có người nào có thể thay thế cậu." Úc Hữu Ninh đi lại thong thả mấy bước, sau đó dừng lại.

Khánh An nhìn cô, ngẩn ngơ, quên mất phải nói gì lúc này.

"Hiện tại bên ngoài rất lạnh, bây giờ cậu... Có muốn về nhà hay không...."

Khánh An lắc đầu, cắt đứt câu hỏi của Úc Hữu Ninh: "Đột nhiên không muốn trở về. Dù sao trong phòng cũng lạnh như băng, cũng chỉ có một mình mà thôi. Mình có thể đến nhà cậu không?"

"Có thể. " Úc Hữu Ninh nhìn nàng, hơi có chút do dự, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu.

Khánh An cảm thấy Úc Hữu Ninh do dự. Mặc dù rất không rõ ràng, nhưng nàng vẫn cảm giác được.

Nàng càng ngày càng cảm thấy, mình có khứu giác nhạy bén giống như chó.

"Nhưng mình có cảm giác, cậu ước gì mình có thể về nhà nhanh một chút." Khánh An nhỏ giọng nói.

"Không phải, không có, không thể nào. " Úc Hữu Ninh sợ Khánh An nghĩ quá nhiều, sau đó đầu óc ngoặt vào trong ngõ cụt không ra được.

"Có phải không...." Khánh An hoài nghi hỏi.

"Đi thôi, tới chỗ mình qua đêm đi, hơn nữa mẹ mình không phải thích cậu sao, đi thôi. " Úc Hữu Ninh vội vàng nói.

Cuối cùng, Khánh An gật đầu.

Sau một lát, Khánh An đứng ở cửa nhà Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh lấy ra chìa khoá, sau khi mở cửa ra, Khánh An liền đi vào.

Lầu một không có ánh sáng, nhưng lầu hai vẫn có ánh sáng.

Úc Hữu Ninh vừa mới đè chốt mở xuống, đèn sáng lên, nơi cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân.

"Hữu Ninh hả, về rồi sao?" Bóng dáng Triệu Hân còn chưa có xuất hiện, nhưng âm thanh cũng đã phiêu xuống dưới.

"Dạ." Úc Hữu Ninh vội vàng trả lời.

Cuối cùng Triệu Hân xuống tới nơi, lúc xoay người lại thấy Khánh An bà nàng sửng sốt một chút, nói: "Khánh An cũng qua đây sao?"

"Dì, thật ngại quá, đã trễ thế này cháu còn chạy tới." Khánh An nhìn Triệu Hân, có chút ngượng ngùng.

"Không có chuyện gì, không cần khách khí như vậy. Chỉ có điều, mắt cháu sao lại đỏ như vậy?" Triệu Hân đến gần Khánh An, nhìn xuống nàng, lại nhìn Úc Hữu Ninh, sau đó hỏi: "Hữu Ninh nhà ta bắt nạt cháu sao?"

"Không có không có. Chỉ là bên ngoài có chút lạnh, cho nên hai mắt cháu đều bị đông lạnh đỏ lên." Khánh An vội vàng lắc đầu.

"Mẹ, mẹ cũng thật là. Mẹ có thấy con bắt nạt cậu ấy lúc nào chưa?" Úc Hữu Ninh đi tới một bên, rót nước nóng.

"Hai đứa con rất thích giận dỗi, ai biết được. Từ nhỏ đến lớn, haizzz.... Ta xuống dưới này để làm gì nhỉ? Không nghĩ ra. Ta đi ngủ, các con cũng dọn dẹp rồi đi ngủ sớm một chút đi." Triệu Hân nói, xoay người đi lên lầu.

"Dạ." Khánh An lên tiếng.

"Uống chút nước nóng đi. Môi cậu lạnh cóng rồi." lúc này, Úc Hữu Ninh rót nước xong đi tới, đưa chén nước đến trước mặt Khánh An.

Khánh An còn đang suy nghĩ, nghe thấy Úc Hữu Ninh gọi mình, nàng gật đầu, sau đó đưa tay tiếp nhận cái chén.

Nhưng mà uống quá gấp, thế cho nên chất lỏng theo khóe miệng chảy xuống.

"Bị sặc sao..." Úc Hữu Ninh nói, từ trong tay nàng tiếp nhận ly thủy tinh, thả lên tên bàn, sau đó xoay người lại.

"Cậu đang suy nghĩ gì đấy, uống nước cũng không tập trung." Úc Hữu Ninh rút ra khăn tay, đưa cho Khánh An.

"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ... Cậu xem một chút, mắt mình thực sự rất đỏ sao?" Khánh An lau khô nước trên khóe miệng, nhìn sang Úc Hữu Ninh.

"Được rồi, mình xem một chút.... " Úc Hữu Ninh nói, xích lại gần chuẩn bị quan sát.

Khánh An gật đầu, khẽ liếm môi.

Úc Hữu Ninh bắt được động tác mờ ám của nàng, cổ họng cũng không khỏi nuốt xuống.

Quả nhiên, vẫn không thể tiếp xúc quá gần.

Lúc này, Triệu Hân vừa mới lên lầu đột nhiên nghĩ ra mục đích mình xuống lầu. Vì vậy lại xoay người nhanh chóng xuống lầu, chuẩn bị cho cá vàng bà vừa mới mua hai ngày nay ăn.

Mấy năm gần đây trí nhớ của bà không phải là rất tốt, vừa mới quẹo một cái thiếu chút nữa quên mất cần làm gì.

Nghe được tiếng bước chân của Triệu Hân, Khánh An đột nhiên né tránh, ngay khi Triệu Hân chuẩn bị xuống tới cùng Úc Hữu Ninh giữ vững một chút khoảng cách.

Úc Hữu Ninh nhìn về phía thang lầu, chậm rãi thở ra một hơi, vừa quay đầu lẳng lặng nhìn Khánh An bên cạnh.

Nói tới phản ứng này của Khánh An, giống như cũng đang khẩn trương.

*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net