Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48

"Hai đứa đang làm gì đó?" Sau khi Triệu Hân xuống tới quay sang hai cô hỏi.

"Không có, chúng con không có làm cái gì...." Khánh An vội vàng lắc đầu.

Triệu Hân nhìn nàng một cái, lại nhìn Úc Hữu Ninh, sau đó đi đến một bên, từ tủ chứa đồ lấy ra thức ăn cho cá, mở túi ra nói:  "Sáng sớm ngày mai ta muốn đi uống trà, hai đứa dậy sớm một chút đi theo ta."

Nói xong, Triệu Hân ngừng động tác trên tay, sau đó lại nhìn về phía Úc Hữu Ninh: "Mấy ngày nay con cũng không bận gì, bồi mẹ con một chút vẫn có thể chứ?"

"Dạ, được vậy ngày mai con đi cùng mẹ." Úc Hữu Ninh gật đầu.

Khánh An cũng giống như được cứu vớt, thở phào một hơi.

"Mẹ, con lên phòng trước nhé." Úc Hữu Ninh chỉ hướng trên lầu.

Sau đó, Khánh An cùng Úc Hữu Ninh lên lầu.

Lúc bàn chân đặt lên cầu thang, Khánh An vẫn như cũ không có cảm giác chân thật, giống như trôi nổi ở giữa không trung.

Không hiểu sao chạy tới nhà người ta qua đêm còn chưa tính, vừa rồi còn huyên náo một trận, phỏng chừng bản thân mình trong mắt dì Triệu là một kẻ ngu ngốc đi.

Không nên phản ứng lớn như vậy.

"Đệm trong phòng cậu đã giặt sạch rồi, nhưng có trải ga giường, mình đi giúp cậu trả ga giường nhé." Bước tới bậc thang cuối cùng, Úc Hữu Ninh xoay người nói.

"Phòng mình...." Khánh An nhìn về phía gian phòng kia.

"Phòng khách." Sau khi Úc Hữu Ninh nghe thấy lập tức đổi giọng.

Khánh An không nói tiếp nữa, cúi đầu nhìn mặt đất.

"Suýt nữa quên một chuyện rồi, mình tới thư phòng một chút." Lúc Úc Hữu Ninh xem điện thoại di động phát hiện Lôi Ứng Nhiễm gửi tin nhắn Wechat thúc giục cô login, ngay sau đó liền xoay người lại, cầm điện thoại di động sải bước tới thư phòng.

Khánh An thấy thế, cũng mang theo nghi hoặc theo Úc Hữu Ninh đi vào trong phòng.

Vặn chốt cửa, tiến vào thư phòng Úc Hữu Ninh tiện tay bật đèn liền đi đến bàn máy vi tính ngồi xuống, sau đó mở máy tính lên.

Khánh An đóng lại cửa thư phòng, sau đó liền tỉ mỉ quan sát căn phòng này.

Sàn nhà bằng gỗ màu sắc trang nhã, phối màu phóng khoáng đơn giản.

Không gian căn phòng cũng không quá lớn, có một cái cửa sổ sát đất nho nhỏ, lúc này rèm cửa sổ đang buông xuống, lúc ban ngày hẳn là rất đẹp, dù sao từ nơi này nhìn ra bầu trời rất đẹp.

"Có chuyện gì sao?" Khánh An từ trên giá sách lấy xuống một quyển bách khoa toàn thư về trồng hoa cỏ, nâng trong tay, vừa lật vừa hỏi.

"Có một số thứ mình muốn cho cậu xem một chút." Úc Hữu Ninh mở QQ lên, nhấn Enter vào nút đăng ký.

Khánh An từ trang sách ngẩng đầu lên, tiến lên mấy bước, liếc nhìn màn hình máy vi tính của cô.

Úc Hữu Ninh đang dùng con chuột kéo tìm kiếm danh sách bạn bè. Nhìn theo con chuột di chuyển trên danh sách bạn bè, Khánh An có loại cảm giác QQ của cô sắp nổ tung rồi.

Nháy mắt nhìn nhìn, đều là cái gì "Như ý thực phẩm - Ngô Tuấn Bằng", "Y nhân phục sức - Đỗ Phương", "Khách hàng - Trương mỹ nữ" các loại.

QQ này, đã không phải cái QQ trước kia rồi.

Cái QQ trước kia, chắc có lẽ cô đã không dùng nữa rồi.

Hình nền máy tính của cô là một chú chó Shar Pei (Sa Bì) đeo kính râm, các biểu tượng máy tính sắp xếp không phải rất chỉnh tề, tản mát nằm rải rác xung quanh, nhưng nó cũng không tính là đặc biệt lộn xộn.

Có nhiều chuyện, nhận được nhiều thứ, có nhiều thứ để làm, một ngày không có sửa sang lại, máy tính có thể dễ dàng trở thành như thế này.

"Xong rồi." Sau khi gửi xong, Úc Hữu Ninh tắt máy tính đi.

Khánh An bỏ quyển sách kia trở lại trên giá sách, đôi mắt bị thu hút bởi chiếc hộp lớn bên cạnh.

Chiếc hộp lớn thoạt nhìn rất xinh đẹp, bên trên còn thắt nơ con bướm.

"Đây là cái gì?" Khánh An chỉ vào chiếc hộp hỏi Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh hai tay chống mặt bàn đứng lên, theo tay Khánh An nhìn sang, nở nụ cười: "Là kho báu. "

"Kho báu?" Khánh An nhịn không được ở trong lòng nhổ nước bọt một câu "Thật trung nhị".

*Thật trung nhị: là tiếng Nhật để chỉ "Sơ trung năm thứ hai",  bệnh trung nhị từ mặt chữ có thể hiểu là: Bắt đầu năm thứ hai thanh thiếu niên mới có ý thức về bệnh trạng của mình.

"Thật đó." Úc Hữu Ninh nói, lấy tay gẩy gẩy phiến lá bồn hoa lục sắc trên bàn, " Cậu có thể xem thử, nó đối với mình là thứ quan trọng nhất."

Thứ quan trọng nhất. Đó là cái gì?

Vốn lúc đầu nàng cũng không có tò mò lắm, thế nhưng nghe Úc Hữu Ninh nói như vậy, nàng liền hiếu kỳ gấp mấy lần.

Vươn tay, đặt vào trên nắp hộp, mở nam châm ở hai bên ra, sau đó, Khánh An cẩn thận từng li từng tí mở hộp ra.

Kết quả cái nắp vừa mở ra, một chú hề màu sắc sặc sỡ trong nháy mắt từ giữa hộp bắn ra, làm cho Khánh An giật mình ôm nắp hộp lui về sau hai bước.

"Mẹ của tôi ơi, làm mình sợ muốn chết!" Khánh An vuốt ngực, trắng mắt liếc Úc Hữu Ninh.

"Ha ha ha!" Nhưng mà, Úc Hữu Ninh thấy dáng vẻ Khánh An hoàn hồn lại nở nụ cười.

"Lại còn cười, cậu thật là xấu tính." Khánh An nói, tiến lên một bước, tóm lấy đầu chú hề, ấn nó vào trong và đóng nắp lại.

"Được rồi, mình không cười. " Úc Hữu Ninh đặt tay lên môi làm một động tác kéo khóa.

"Ai gửi cho cậu vậy?" Khánh An hỏi.

"Một người bạn đã gửi nó rất lâu rồi."

"Wow, đúng vậy, đã gửi rất lâu rồi còn cất kỹ như vậy, lại còn để ở vị trí nổi bật như vậy." Giọng của Khánh An không khỏi liền chua xót.

Quét mắt nhìn xung quanh một vòng, cũng không còn thấy cô để thứ gì trước kia mình tặng.

"Không phải, chủ yếu chính là cảm thấy nó khá thú vị. Đặt nó ở đây có thể khiến mọi người sợ hãi một phen." Úc Hữu Ninh vội vã bổ sung.

"Ồ." Khánh An gật đầu. Vậy cũng vẫn đủ để ý, lúc trước mình cũng tặng cậu ấy không ít đồ trang trí, hiện tại cũng không nhìn thấy cái nào.

Nhưng mà, cũng phải, dù sao những thứ đó đã lâu rồi, lại từng gây ra chuyện khó xử, nói không chừng đã sớm ném đi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Khánh An tuôn ra một cảm xúc kỳ lạ.

Cho nên nói, người quả nhiên vẫn không thể quá tìm đường chết, có một số thứ lúc đầu có thể trở thành kỷ niệm. Một khi họ chết, tất cả liền đều bị vỡ vụn.

"Cậu... Cậu qua đây." Úc Hữu Ninh lấy ra một cái chìa khóa, đi đến ngồi xổm xuống, sau đó mở ra một cái ngăn kéo.

Khánh An nghe vậy, đi theo ngồi xổm xuống.

Chỉ thấy trong ngăn kéo để một đống lớn đồ vật được sắp xếp rất cẩn thận.

Con heo đất xấu xí đến bạo, hàng ngàn con hạc giấy được gấp từ giấy viết thư màu xanh bạc hà, một lọ ngôi sao năm cánh đầy màu sắc, cùng một bông hoa hồng xấu xí được gấp trong giấy, tiểu cương thi đầy sáng tạo, có cát và vỏ sò nhỏ, đồng hồ bấm giờ bằng gỗ, cuốn sổ tay bìa bồ công anh, con lắc của Newton.....

Chúng đều là những thứ nhỏ nhặt, và tất cả đều là nàng đưa cho cô.

"Mình nghĩ... Nghĩ cậu đã vứt hết tất cả rồi. Dù sao, ngay cả cuộn phim.... Cậu cũng đưa cho Mạn Mạn rồi... " Khánh An nhìn những thứ kia, trong lúc nhất thời lại không khỏi hồng hai mắt.

"Vốn là muốn ném. " Úc Hữu Ninh sờ sờ thứ bên trong, cười thở dài, "Quả thật đã từng ném đi. Thế nhưng ném xong, lại đi nhặt về, sau đó đi tới đâu cũng đều mang theo chúng."

"Luyến tiếc. Cành hồng này, là lần đầu tiên cậu học gấp. Lúc đó cậu nói quá xấu xí, muốn ném đi, mình nói vậy cậu hãy đưa cho mình. Sau đó cậu ghét bỏ liếc mắt nhìn nó, liền đưa nó cho mình." Úc Hữu Ninh cầm lấy cành hồng, ở trong tay xoay xoay, sau đó để qua một bên.

"Cái bình ước nguyện này... Lúc đó cậu rất mê tín. Cậu nói nó có thể thực hiện ba điều ước, sau đó cậu đã mua hai cái, cậu một cái mình một cái. Cậu nói, nguyện vọng của chúng ta nhất định đều có thể thực hiện. " Úc Hữu Ninh cầm lấy bình ước nguyện, ở bên tai lắc lư một cái, "Âm thanh xào xạt. "

Sau đó, cô cẩn thận đặt cái bình lại chỗ cũ. Dù sao cũng là bình thủy tinh.

"Sau đó còn có cái này. " Úc Hữu Ninh cầm cuốn sổ lên.

Mở ra một trang, Úc Hữu Ninh hắng giọng: Xin chào Úc Tử, mình là Khánh An, cuốn sổ này rất đẹp, vì vậy mình mua nó tặng cho cậu. Nhưng mình muốn chiếm trang đầu tiên, ha ha ha ha ha!"

Khánh An nhìn Úc Hữu Ninh, đột nhiên không nhịn cười được, tự giễu nói: "Cảm giác mình giống như một đứa thiểu năng vậy. Sao lại nghĩ đến muốn chiếm trang đầu tiên..."

"Nhưng nó thật dễ thương. Mình lật qua lật lại nhìn thật nhiều lần. " Úc Hữu Ninh vân vê tờ giấy kia, ánh mắt rất dịu dàng.

"Tội nghiệp không ai yêu." Khánh An buột miệng.

"Ai nói vậy?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Mình nói..." Khánh An nhỏ giọng nói rồi rời chủ đề, "Nhưng mà, mình thật không có nghĩ đến cậu sẽ  giữ nó hoàn chỉnh như vậy, cảm giác như mọi thứ đều ở đó."

"Bởi vì mình không có bày nó ra ngoài. Nếu bày ra, nếu có trẻ con nghịch ngợm tới chơi, có một số thứ có thể bị ném, bị vỡ không chừng." Sau khi nói xong Úc Hữu Ninh một lần nữa đóng lại ngăn kéo, sau đó khóa lại.

Khánh An đứng ở phía sau cô, không tự chủ nở nụ cười, sau đó lại hỏi: "Vậy vừa nãy cái hộp kia là một người rất quan trọng gửi sao? Dẫu sao cậu nói nó đối với cậu mà nói là đồ vật rất quan trọng."

"Cũng không phải, nói như thế nào nhỉ. Tất cả những gì bạn bè đưa đều có ý nghĩa, thế nhưng quan trọng nhất... Chỉ là vì lừa cậu mở nó ra mà thôi." Úc Hữu Ninh nói như thật.

"Vậy sao cậu có thể xác định cậu nói vật đó đối với cậu rất quan trọng, thì mình cảm thấy hứng thú? Đối với cậu rất quan trọng nhưng lại không quan trọng đối với mình." Khánh An đi tới bên cạnh bàn, nhẹ nhàng dựa vào cạnh bàn.

Sau khi nghe xong Úc Hữu Ninh suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Bởi vì lòng hiếu kỳ của cậu rất mạnh. "

"Mình đâu có hiếu kỳ đâu..." Khánh An hạm tay vào một hộp giấy ghi chú trên bàn.

"Trước đây, lòng hiếu kỳ của cậu khá nặng đó. Sau khi nhìn thấy mấy thứ lộn xộn, bởi vì tò mò, còn chạy tới chỗ mình, lôi kéo mình cùng cậu cùng nhau thực hành gì gì đó..."

"Cậu đừng nói nữa có được không, mất mặt chết, đừng nhắc lại nữa!" Khánh An nghe không nổi nữa, xoay người lại, đưa tay về phía trước, che miệng Úc Hữu Ninh.

Nhưng sau đó, Khánh An lại lập tức bỏ tay ra giống như bị phỏng, cúi đầu tiếp tục chơi với hộp ghi chú.

Úc Hữu Ninh ngưng mắt nhìn động tác trên tay của nàng, sau đó, ánh mắt dần dần chuyển sang khuôn mặt: "Mất mặt? Nếu là cậu của trước kia... Không phải đó chỉ là một nụ hôn sao? Lần trước chúng ta còn hôn lưỡi... "

"Chiếc lá này thật mềm." Khánh An đặt hộp ghi chú xuống, vuốt lá xanh trên chậu, cắt đứt lời nói của Úc Hữu Ninh.

Trên mặt không tự chủ được nóng lên, cảm giác nóng rát từ nông đến sâu thậm chí lan đến lỗ tai.

"Mình đi trả ga giường... " Sợ bị Úc Hữu Ninh thấy gò má mình đỏ hồng, Khánh An tùy tiện tìm cái cớ sau đó nhanh chóng ra khỏi thư phòng.

Mình vẫn còn có thể đỏ mặt, điều đó thực sự rất tuyệt.

Khánh An lấy mu bàn tay chạm vào má, nóng khiến người ta sợ.

Có một loại cảm giác giống như bệnh nguy kịch. Hai tay quạt quạt hai bên gò má, Khánh An cảm giác mình sắp nổ tung.

*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net