Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49

Sau khi cảm thấy nóng rát trên mặt mình lắng xuống, Khánh An mới quay người lại, liền phát hiện Úc Hữu Ninh đã đứng ở cửa.

"Mình đáng sợ như vậy sao?" Úc Hữu Ninh thấy nàng có vẻ hoảng hốt, không nhịn được hỏi.

Khánh An lắc đầu, sắp xếp các từ: "Ngày mai không phải phải dậy sớm sao? Đi ngủ sớm chút đi."

Nghe xong, Úc Hữu Ninh gật đầu: "Mình dọn giường cho cậu trước đã."

Sau đó, cô lấy khăn trải giường, ga trải giường và các loại đồ dùng trên giường khác, bắt đầu trải chúng ra.

Khánh An đứng đó nhìn cô cẩn thận sửa sang lại các góc của khăn trải giường, nhưng tâm trí đã sớm bay ra ngoài.

Thời điểm Úc Hữu Ninh nói ra hôn lưỡi gì gì đó, tâm trí của nàng giống như một sợi dây thun bị người kéo lên rồi thả bắn ra.

Thế nhưng, sau khi tắm xong nằm trên giường, trong chăn Khánh An nghĩ đến Úc Hữu Ninh, dường như bị mắc kẹt trong ảo mộng đẹp đẽ mà chính mình đã dệt lên, cười không thể giải thích được.

Trong studio, lúc Đàm Nhã Tịnh đưa đồ ăn vặt cho nàng, bởi vì nàng thích ăn đồ ngọt, cho nên cố ý cường điệu bên trong có bánh ngọt, ở cửa hàng tiện lợi cậu ấy cho mình vân vê tay cậu ấy, cẩn thận thu thập tất cả các đồ chơi nhỏ nàng đưa cho cậu ấy...

Khi nghĩ về những điều này, cô luôn cảm thấy trong lòng mình như tràn ngập những đám mây mềm mại.

Cảm giác được người khác nhớ đến thực sự rất tốt.

Sau đó, lại nghĩ đến nụ hôn kia, Khánh An lại cảm thấy rung động.

Trong loàng hoảng hốt, rõ ràng trong phòng trừ mình ra, không có người khác, nhưng cũng vẫn không khỏi giống như thiếu nữ ở tuổi dậy thì kéo chăn đắp qua đầu.

Lồng ngực giống như một bình thủy tinh, bên trong đổ vào một chút nước, thoáng đẩy, liền lắc lư không ngừng.

Lúc này, điện thoại nhận được tin nhắn.

Mở ra xem, thấy Thẩm Điềm hỏi: "Cậu đã ngủ chưa?"

"Chưa ngủ, gần đây cậu sao rồi?"

Thẩm Điềm: "Đoạn thời gian trước bề bộn nhiều việc. Nhưng bây giờ đã xong rồi. Dù sao cũng ở gần trường đại học của thành phố, bây giờ hầu hết sinh viên đều nghỉ hè, chúng mình cũng liền rảnh rỗi. Tuy nhiên, lúc trước bận rộn còn rất tốt, phong phú, không phải suy nghĩ nhiều. Sau đó, nhờ có Ngụy Tuyết, mình lại quen biết thêm một số bạn trẻ, cảm thấy khá thoải mái khi chơi chung với họ."

"Vậy thì tốt. Nếu có thời gian, cậu có thể ra ngoài dạo chơi." Khánh An trả lời.

Lần này, Thẩm Điềm không trả lời tin nhắn mà gọi điện trực tiếp.

Khánh An nhận điện thoại, đưa lên tai: "Sao lại đột nhiên gọi điện thoại tới?"

Trong một thời gian dài, bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng cười của Thẩm Điềm.

"Nhớ cậu nên liền gọi điện thoại cho cậu ~~, làm gì có nhiều lý do như vậy."

Cầm điện thoại, Khánh An ngồi dậy, thở dài.

"Sao lại thở dài?" Thẩm Điềm hỏi.

Khánh An cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, trong đầu đột nhiên trở nên trống không.

"Thẩm Điềm, lúc cậu thích một người cảm giác như thế nào?" Trước đây Khánh An cũng từng thích qua, từng thầm mến qua, nhưng có lẽ đã quá lâu rồi, nàng đã hoàn toàn quên đó là loại cảm giác gì.

Nàng nhớ trong lúc mình và Úc Hữu Ninh giận dỗi, sau khi hòa giải xong tâm tình lại tốt lên, nhưng nàng không thể nhớ nàng cảm thấy thế nào về chàng trai đó.

Chỉ biết mình lúc đó thích anh ta.

Có lẽ là bởi vì chưa từng cùng anh ta tiếp xúc qua, không khắc sâu, liền dễ dàng quên.

Sau khi Thẩm Điềm nghe Khánh An nói xong, trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Không nhớ rõ. "

"Như vậy a. " Khánh An cũng không suy nghĩ nhiều.

Một lúc sau, Thẩm Điềm mở miệng nói": "Nếu như... Nếu như cậu thật sự thích cô ấy, vậy thì theo đuổi cô ấy đi."

"Thật là khó. " Khánh An nhìn chăm chú vào hoa văn trên chăn

"Vì sao?" Thẩm Điềm hỏi.

Khánh An xoa xoa tóc, bỏ tay xuống, chỉ cảm thấy nghĩ tới những thứ này, cả người sẽ trở nên rất kỳ quái.

"Tháng sau mình đã 27 tuổi rồi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, ba mình, mẹ mình, bọn họ luôn nói bóng nói gió với mình, nói mình nên tìm đối tượng. Nhưng mình biết, bọn họ hy vọng mình tìm đối tượng, là đàn ông, mà không phải là con gái. " Lúc Khánh An nói, thỉnh thoảng lại sẽ nhìn ra ngoài cửa, cho dù nơi này hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng nàng vẫn cố nén âm thanh đến mức thấp nhất.

Đợi Khánh An nói xong, Thẩm Điềm lại nở nụ cười: "Cho nên, nói như vậy, cậu thật sự xác định cậu thích một cô gái?"

Đối mặt với vấn đề này, Khánh An hít thở sâu một hơi: "Mình không biết...."

"Cậu không thể chấp nhận việc mình thích phụ nữ sao? Hoặc là, cậu sợ ánh mắt của người khác? Hay hoặc là, cậu sợ cô ấy không thích cậu, thậm chí phản cảm thứ tình cảm này, nếu như cậu tùy tiện hành động, cô ấy sẽ biến mất khỏi thế giới của cậu?" Lúc Thẩm Điềm hỏi Khánh, giọng nói trở nên rất bình tĩnh.

"Điều thứ nhất không phải, cái khác đều có. " Nói xong những lời này, chóp mũi Khánh An có chút chua xót.

Sau đó, Khánh An nghe được Thẩm Điềm thở dài.

Một lúc sau, nàng nghe thấy Thẩm Điềm nói: "An An, mình sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện của chính mình nhé."

"Được. Cậu nói đi, mình nghe này." Bình thường mà nói, khi mở đầu như vậy, Khánh An cảm thấy, phía sau đều sẽ là chuyện gì đó tương đối có ý tứ.

Sau khi nghe xong, Khánh An gần như không nói nên lời.

Bởi vì Thẩm Điềm nói câu nói đầu tiên là: "Kỳ thực mình không có bạn trai cũ, mình chỉ có bạn gái cũ."

Sau đó, cô ấy còn nói: "Mình từng thích một cô gái, nhưng mình không dám nói cho cô ấy biết. Bởi vì nhìn cô ấy "thẳng" tắp, mình cảm thấy một chút cơ hội mình cũng không có. Đồng thời, cũng giống như cậu, sợ nói ra xong, ngay cả bạn bè chúng mình cũng không thể làm nữa. Nhưng không lâu sau đó, cô ấy lại thích một người con gái khác... Tất nhiên, mình cũng biết, cho dù cô ấy có thích người cùng giới, thế nhưng cô gái kia cũng không thể là mình."

Khi Khánh An nghe cô nói nhưng lời này, không biết có phải mình đã nghĩ nhiều không, cảm giác rất vi diệu.

"Mình chỉ muốn nói, có một số việc nếu như không thử, cậu làm sao biết chuyện đó tuyệt đối không có khả năng phát sinh đâu? Ha ha ha, con người, chính là như vậy. " Thẩm Điềm cười đến rất hào phóng.

Khánh An suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: "Vậy trước kia cậu trở về xem mắt gì đó..."

"Ừ, mình đi, rồi lại trốn về, hahaha!” Thẩm Điềm mỗi lần nói một lời đều mỉm cười.

Thì ra là vậy. Khánh An trước còn tưởng rằng Thẩm Điềm chỉ đơn giản nghĩ là không hòa hợp với người đàn ông đó mà thôi.

Sau đó, Thẩm Điềm tiếp tục nói: "Những người trong gia đình mình cũng rất cứng đầu. Hơn nữa bọn họ thậm chí ngay cả cái gì là come out cũng không biết, càng không thể tưởng tượng nếu có một ngày bọn họ biết con gái mình là người đồng tính, sẽ có bộ dáng gì. Có thể nói, mình vẫn không có biện pháp để cho mình làm ra chuyện trái lương tâm."

Nghe đến đây, Khánh An đỡ trán nói: "Cha mình rất nóng nảy, mình cảm thấy nếu cho ông ấy biết nửa phút sau chân mình sẽ bị đánh gãy."

Câu nói là cường điệu, nhưng cha nàng quả thực rất khó hầu hạ.

Nàng kỳ thực cũng không phải một đứa trẻ ngoan hiền, từ nhỏ đến lớn tuy chưa bao giờ làm điều gì xấu, nhưng nếu cha nàng gây áp lực quá lớn sẽ khơi dậy tính phản kháng của nàng, cho dù vốn không muốn làm chuyện đó, nhưng cũng sẽ làm chút chuyện gì đó.

Mỗi lần như vậy, cha nàng đều sẽ gia pháp hầu hạ, ý đồ biến nàng thành một đứa bé ngoan giống như trong lòng mình nghĩ.

"Nhưng mà. Cậu không chỉ thích phụ nữ, đúng không? Nếu như không phải, sau đó cậu lại cảm thấy loại sự tình này sẽ làm cậu rất khổ não, không bằng cậu thử cho qua đi, xem sau này cậu có gặp được người đàn ông ưng ý không...." Sau cùng Thẩm Điềm nói một câu như vậy.

"Quên đi. " Khánh An buột miệng.

"Trời ạ"

"Không có gì, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Còn có, cám ơn cậu đã nói với mình nhiều như vậy, mình nhất định sẽ suy nghĩ rõ ràng." cảm giác không nói ra được. Khánh An luôn cảm giác mình sắp xong đời rồi.

Cúp điện thoại, nằm xuống, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà, những thứ phức tạp này đến khiến người ta khó có thể chống đỡ, vẫn lần lượt lướt qua trong tâm trí.

Quên đi, ngủ thôi.

Ngày hôm sau.

Khánh An dậy thật sớm, liền cùng Úc Hữu Ninh và Triệu Hân cùng nhau đi uống trà và ăn sáng.

Món ăn tinh tế, đẹp mắt, lại đa dạng nhìn qua cũng làm người ta rất có cảm giác muốn ăn.

Anh phục vụ đem đồ ăn đặt lên bàn, cười nói "Mời từ từ dùng", sau đó rời đi.

Triệu Hân múc cho mình một chén cháo, sau đó đặt ở trước mặt, nhìn sang Khánh An nói: "Khánh An à, cháu đã từng yêu chưa?"

Khánh An thật không ngờ bà lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này, có chút giật mình, sau đó lắc đầu.

"Sao, không thích hả?" Triệu Hân lại hỏi.

Khánh An chỉ có thể gật đầu: "Đều không có hứng thú gì. "

"Cháu thích kiểu người như thế nào?" Triệu Hân tiếp tục hỏi.

Úc Hữu Ninh nhịn không được nói: "Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với đời sống tình cảm của người khác vậy?"

"Thân làm trưởng bối, thỉnh thoảng quan tâm đến hậu bối, không được sao?” Triệu Hân nói xong, liền húp cháo.

Khánh An siết chặt đũa, ngượng nghịu cười: "Cháu nghĩ có lẽ cháu là người theo chủ nghĩa độc thân."

"Chủ nghĩa độc thân... Điều này nghe qua quái quen tai. Cái này, ah, Úc Tử cũng đã nói. Mấy người trẻ các con sao đều động một chút là thích đem độc thân treo bên mép vậy." Triệu Hân gắp một miếng xương sườn, sau khi nói xong, liền từ từ ăn.

Khánh An và Úc Hữu Ninh liếc nhau một cái, sau đó mỗi người an tĩnh ăn mấy thứ linh tinh.

“Nói mới nhớ, lần trước ta đã giúp con xem bói trên mạng." Triệu Hân cầm khăn tay lau môi, đặt xuống rồi tiếp tục nói.

"Hả? Sau đó thì sao?" Khánh An có chút hiếu kỳ.

"Người trên đó nói rằng đối tượng sau này của nó phải là một người rất có mị lực. Nhưng lại không thích giao du... Món cháo này khá ngon." Triệu Hân cầm cái thìa khuấy cháo trong bát, tiếp tục nói, "Ta liền suy nghĩ, những người đàn ông xung quanh nó dường như quả thực không có một ai thuộc kiểu này.Hầu hết họ đều khá hòa đồng. Tuy nhiên, thầy tướng số loại này, cũng không chuẩn. "

Cuối cùng, ngay cả dì Triệu cũng bắt đầu đề cập đến những chuyện này sao?

Khánh An đột nhiên cảm thấy nhức đầu.

"Mẹ, có một số việc thực sự không gấp được. Con hiểu mẹ là mẹ của con..." Úc Hữu Ninh nhịn không được, buông đũa xuống.

"Con hiểu cái gì.” Triệu Hân hơi nhíu mày, "Ta biết, mấy người trẻ tuổi các con mỗi ngày đều ở trên mạng "phun" mấy thứ đồ cổ như chúng ta. nói không chừng biết là thúc dục cưới, nghỉ lễ tết cũng không có về nhà."

"Con chưa từng phàn nàn về điều đó." Úc Hữu Ninh vội vàng nói.

"Cháu cũng vậy..." Ngay khi Khánh An vừa nói xong phát hiện Triệu Hân ngẩng đầu nhìn mình, vì vậy không thể làm gì khác hơn là yếu ớt nói, "Cháu không thường xuyên nhổ nước bọt."

"Làm trưởng bối, đối với vãn bối nhất định là sẽ tương đối quan tâm. Nhất là đối với với con cái của họ. Suy cho cùng, ai mà không muốn thấy con gái mình hạnh phúc đây. Nhưng ta cũng không hiểu lắm những phụ huynh ra sức thúc gục con cái kia nghĩ như thế nào. Chuyện bị thúc giục có thực sự tốt cho đứa trẻ không? Trời mới biết." Triệu Hân nói xong, còn nhìn Úc Hữu Ninh ha hả cười một tiếng.

"Ta cho con quá nhiều tự do phải không? Thi thoảng hỏi một chút mà thôi, có tiểu tử nào không, mẹ chỉ kiến nghị con có thể đi với hắn một chút mà thôi. Nhưng thật ra, mẹ có nghiêm khắc bắt con phải làm vậy không?" Triệu Hân cầm điểm tâm, hỏi Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh lắc đầu: "Không có. "

Ngay sau đó, Triệu Hân nở nụ cười, nói: "Đừng coi mẹ là BOSS lớn trong trò chơi cần phải giết, mẹ cũng không đáng sợ như vậy. Cho nên sau này nếu như con có yêu đương gì gì đó, cũng có thể nói cùng mẹ một chút. Mẹ sẽ đưa ra ý kiến, chứ không đưa ra quyết định giúp con."

"Mẹ? Hôm nay mẹ bị sao vậy?" Úc Hữu Ninh rốt cục nhịn không được, hỏi ra miệng.

“Không sao, nghĩ cái gì thì nói cái đó mà thôi. Con cho rằng mẹ là con sao, cái gì cũng không nói với mẹ sao?" Giọng điệu của Triệu Hân lộ ra vẻ nồng nặc khinh bỉ.

"Cậu ấy có chuyện gì giấu dì sao?" Khánh An đột nhiên hiếu kỳ.

"Ta hoài nghi nó ở bên ngoài có 'cẩu'." Triệu Hân không biết nên nói như thế nào, nên thản nhiên nói.

"Mẹ, mẹ đừng dùng những từ internet này một cách bừa bãi, được không?” Trà mà Úc Hữu Ninh uống suýt nữa bị những lời mẹ cô nói làm phun ra “Câu đó có nghĩa là mẹ nghi ngờ người bầu bạn của mình đã lừa dối mình."

“Vậy sao? Có thể ta nhầm lẫn với những từ khác." Triệu Hân sửng sốt hai giây.

"Cho nên.... Dì à, ý của dì là dì hoài nghi cậu ấy ở bên ngoài có yêu đương với ai đó, nhưng lại không nói cho dì biết phải không?" Khi Khánh An hỏi chuyện này, tâm trạng có thể nói là vô cùng phức tạp.

Úc Hữu Ninh, kỳ thực đang yêu ai đó, nhưng cậu ấy giữ kín với mọi người?

Kết quả là mẹ cô vô tình phát hiện ra một số manh mối, cho nên hôm nay mẹ cô mới nói vòng vo những điều này sao?

Khánh An đột nhiên có chút bùng nổ, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.

"Làm sao có thể? Mình không có." Úc Hữu Ninh cũng muốn nổ tung.

Triệu Hân phát hiện, dường như đã truyền đạt suy nghĩ của mình không chính xác.

Vì vậy, Triệu Hân lại nói, "Dù sao, điều ta muốn nói hôm nay là có một số thứ, không cần phải che giấu. Ta không phải người xấu xa như vậy, cũng sẽ không loại người mà con yêu. Giàu có cũng tốt, không giàu có cũng được, chỉ cần là người là được."

Úc Hữu Ninh nghe xong, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng nói: "Điểm này mẹ vẫn có thể yên tâm. Bất kể nói thế nào, con vẫn là người rất bảo thủ, đối với yêu đương mà nói, đương nhiên vẫn là cùng người nói chuyện. "

Mà Khánh An ngồi ở bên cạnh, trên người sớm đã phủ lên tầng khí tràng kỳ kỳ quái quái.

"Cho nên, cậu yêu rồi sao?" Khánh An cắn môi dưới, sau đó quay đầu nhìn về phía cô.

"Mình không có." Úc Hữu Ninh vội vàng phủ nhận.

"Hì hì. " Khánh An nhìn cô, nhếch khéo miệng cười lạnh.

Rơi vào đường cùng, Úc Hữu Ninh đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Triệu Hân, "Mẹ, mẹ thật sự hiểu lầm rồi."

“Món này hơi mặn.” Triệu Hân cắn một miếng thức ăn, nhìn sang Úc Hữu Ninh, lại nhìn Khánh An, sau đó co lại ngón trỏ, gãi gãi bên cạnh hốc mắt.

Không nghĩ tới vô tình diễn đạt sai ý, lúc đầu muốn sửa lại một chút, nhưng nhìn phản ứng khó hiểu của Khánh An, Triệu Hân lại lười sửa lại.

*********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net