Chương 5: Qua đây ăn chung nhé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Qua đây ăn chung nhé

"Ngài thật là hài hước. " Khánh An nhìn xem câu nói kia của Ninh, nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng liền biệt xuất câu nói này.

Ninh: "MC Thính Ngữ quá khen. "

"Không phải, là cô khiêm nhường. " Khánh An cười.

Ninh: "Được rồi, hiện tại đã muộn, ngày mai tôi cũng có việc phải làm, ngày hôm nay cũng không thể trò chuyện nhiều được rồi."

"Đi ngủ đi. " Khánh An lúc đầu muốn trưng cầu ý kiến một chút chuyện liên quan đến công việc chụp ảnh, nhưng bây giờ quả thực đã khuya lắm rồi, nàng cảm thấy, vẫn là tìm thời gian mọi người đều tương đối rảnh rỗi trò chuyện tiếp sẽ tốt hơn.

Sau khi cùng Ninh kết thúc nói chuyện phiếm, Khánh An lại xem một chút album ảnh của Ninh.

Những bức ảnh Ninh chụp quả thực rất đẹp mắt, tìm nàng chụp chắc là không thua thiệt. Thậm chí, Khánh An còn đối với chuyện này sinh ra một chút chờ mong.

Sau khi rửa mặt xong, trở về, Khánh An ngồi trên giường, cầm điện thoại di động, gọi cho Thẩm Điềm.

Trong điện thoại di động vừa mới vang lên một hồi giai điệu du dương, đối phương liền nhận.

"Còn chưa ngủ?" Khánh An cầm điện thoại di động hỏi.

"Vừa mới thu thập đồ đạc xong. Làm sao trễ như vậy gọi điện thoại cho mình nha? Chẳng lẽ mình còn chưa đi cậu liền nhớ mình rồi sao?" Miệng lưỡi Thẩm Điềm cũng trở nên trơn chu không ít, trơn chu đến trong lòng khổ sở cùng quấn quýt như thế nào đi nữa, biểu hiện ra lại vẫn là có thể càn rỡ cười cùng Khánh An tán gẫu.

"Đúng vậy, nhớ cậu nhớ đến ngủ không được. " Khánh An tùy ý đáp một câu, sau đó đứng đắn hỏi: "Chiều mai hai giờ cậu bay đúng không?"

"Không tệ, mình còn tưởng rằng cậu nhớ không được nha." Thẩm Điềm trêu ghẹo nói.

"Làm sao có thể không nhớ được. Đến lúc đó mình lái xe đưa cậu đi. Hiện tại không nói nhiều, quá muộn, ngủ đi. " Khánh An vừa nói, vừa nằm xuống giường.

"Ừ, ngủ ngon. "

Sau đó, hai người cúp điện thoại.

Thẩm Điềm nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại ba chữ "Đã cúp máy", nắm thật chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, thở dài một hơi.

----

Ngày hôm sau.

Buổi trưa Khánh An tùy tiện ăn một chút bên ngoài, liền lái xe đi đến nơi ở của Thẩm Điềm. Không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác khó chịu dường như bị một chén canh gừng bức cho đi trở về, hiện tại cả người tinh thần còn rất không tệ.

Mười phút sau, Thẩm Điềm liền mang theo một cái rương hành lý cõng một cái túi đi tới bên cạnh xe Khánh An.

Khánh An xuống xe, giúp nàng đem hành lý thả vào cốp xe, sau đó trở lại bên trong xe, chở Thẩm Điềm hướng sân bay chạy tới.

Tòa thành thị này, Thẩm Điềm đã ngây người thật nhiều năm, một viên ngói một viên gạch từng ngọn cây cọng cỏ, đều quen thuộc đến phảng phất mọc rễ tại trong trí nhớ.

Từ học sinh đến công tác Đảng, thời gian như mũi tên rời cung, chớp mắt liền tắt, năm tháng vừa đi liền không quay đầu lại.

Nàng đã từng cho là mình có thể ở tòa thành thị này cùng bạn gái mua nhà mua xe, ngọt ngào mật mật sống hết đời.

Kết quả kết giao sáu năm bạn gái nói chia tay liền chia tay. Còn không kịp phản ứng, trận tình cảm lưu luyến này đã bị mai táng.

Sau đó, lại thích Khánh An một cô gái thẳng, rơi vào một đoạn tình cảm không chiếm được đáp lại, sau khi trái phải giãy dụa, thể xác và tinh thần của nàng uể oải, cho nên muốn rút người trở ra.

Phương thức dứt ra, chính là rời xa nơi này rời xa mọi thứ.

Trên đường đến sân bay hơi có chút kẹt xe, Khánh An bên cạnh sắc mặt có vẻ có chút không kiên nhẫn.

Thế nhưng Thẩm Điềm lại đột nhiên hy vọng thời gian kẹt xe có thể lâu hơn một chút.

Cho dù chỉ là một phút đồng hồ, cũng tốt. Như vậy, nàng có thể cùng Khánh An ở chung nhiều hơn một phút đồng hồ rồi, dù cho nàng biết, Khánh An không thương chính mình.

Rốt cục, phía trước không còn ngăn chặn.

Bánh xe có thể một lần nữa vận hành, Thẩm Điềm quay đầu, nhìn Khánh An, hỏi: "Đúng rồi, cậu suốt ngày đối với nữ hài tử nói lời nói càn rỡ như vậy, lẽ nào sẽ không sợ thực sự sẽ có nữ hài tử thích cậu sao?"

"Mình cũng không có suốt ngày nói đi, nói cái gì cũng đều là toàn bằng tâm tình. Về phần thích mình.... Cô bé nào? Cậu sao?" Khánh An cũng không quay đầu lại nói.

"Mình thích soái ca, làm sao có thể thích cậu." Thẩm Điềm trái lương tâm cười to.

"Vậy là không được rồi. Mình lại không phải là cái gì đại soái ca, tại sao có thể có nữ hài tử thích mình được." Khánh An nhìn chằm chằm phía trước, không chút nghĩ ngợi nói.

Quả nhiên, Khánh An từ đầu đến chân, đều thẳng tắp đến đáng sợ.

Buồn cười chính là, chính mình lúc trước thế mà còn nghiêm túc suy nghĩ Khánh An có phải là 'cong' hay không.

Nửa giờ sau, Khánh An cùng Thẩm Điềm đổi xong đăng ký lên máy bay, sau đó hai người cùng nhau đi đến chỗ kiểm tra an ninh.

"Cậu nói, nếu như ở chung không có vấn đề, có phải liền sẽ tính toán mau chóng kết hôn phải không?" Khánh An hỏi.

"Đúng vậy, nếu thành, đến lúc đó cậu tới tham dự nhé. " vuốt ve thẻ lên máy bay trong tay, Thẩm Điềm cười nói.

"Ừ, các cậu nếu là thành, đến lúc đó cậu thông báo cho mình một tiếng, mình liền lập tức bay qua. " Khánh An nhìn chăm chú vào phía trước.

Lúc đến chỗ kiểm an, Khánh An nhìn chung quanh, nói: "Vận khí không tệ, không có người nào, đi thôi. "

"Yes Sir~. " Thẩm Điềm đem bao sau lưng lật sang trước người, kéo khóa, lấy ra thẻ căn cước.

"Có chuyện gì hay không có chuyện gì đều phải nhớ online tìm mình tâm sự đó. " Khánh An nhìn chăm chú vào Thẩm Điềm.

"Ha ha, tốt!" Thẩm Điềm đại đại liệt liệt (tuỳ tiện) cười, đem bao một lần nữa cho ra sau lưng, sau đó đi về phía trước.

Nhưng đi mấy bước, nàng lại quay người trở lại, nói: "Khánh An đại tiểu thư, mình sắp phải đi, cậu không tính tiễn mình bằng một cái ôm tạm biệt sao?"

Khánh An nghe xong, nở nụ cười, lập tức mở rộng hai cánh tay, nói: "Đến, ôm đều cho cậu, đều cho cậu."

Thẩm Điềm cúi đầu, sờ mũi một cái, sau đó sải bước đi tới, vươn cánh tay, cùng Khánh An chặt chẽ vững vàng ôm.

"Được rồi, mình đi đây, không nên quá nhớ tới mình. Bái bai. " sau đó, Thẩm Điềm lại nhanh chóng thu cánh tay về, đi tới chỗ kiểm an, trên đường lại ném cho Khánh An một nụ hôn gió.

Lúc đem giấy chứng nhận đặt vào trước mặt nhân viên làm việc trên sân bay, hai tay Thẩm Điềm lôi kéo dây đeo ba lô, thở phào ra một hơi.

Tạm biệt, Khánh An.

Tiễn xong Thẩm Điềm, Khánh An xoay người, ra khỏi sân bay.

Ngày hôm nay Khánh An nghỉ ngơi, không cần đi làm.

Sau khi tiễn Thẩm Điềm xong, nàng mua mấy túi khoai tây chiên, hai hộp đào vàng. Về đến nhà, nằm trên ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa ăn vặt.

Kịch 'mẹ chồng nàng dâu'.

Bên trong nàng dâu đang cùng bà bà (mẹ chồng) đại chiến ba trăm hiệp, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Nhưng Khánh An không có biện pháp đại nhập đi vào, nàng cũng không biết là vì sao.

Đột nhiên nghĩ tới một việc.... Vỗ vỗ tay, cầm khăn tay đem từng cái ngón tay đều chà lau sạch sẽ, sau đó, Khánh An mở ra Wechat, nhắn tin cho Ninh.

"Là như vậy, tôi thêm bạn, là bởi vì tôi muốn tìm cô chụp chân dung, chính là loại chụp lữ hành, bởi vì vừa chơi vừa chụp ảnh cảm giác tự nhiên hơn. "

Chụp ảnh chân dung, lúc đầu cũng chính là mục đích chủ yếu nàng thêm bạn với Ninh.

Sau một lát, Ninh trả lời: "Có thể, bất quá hiện tại tôi tiếp không ít đơn hàng, khách hàng trong tay đã hẹn trước đến mấy tháng sau, không biết cô có thể chờ hay không. "

"Không vội, theo hành trình công tác của cô. Dù sao, cuối năm tôi mới cần chụp. Đúng rồi, phía sau một chuỗi chữ số nick Wechat của cô là sinh nhật của cô sao?" Khánh An lại mở ra ảnh chân dung Wechat của Ninh, quét mắt nhìn nick Wechat.

Ninh: "Không sai. Không còn trẻ."

Khánh An mỉm cười: "Lời này tôi cũng không thích nghe. "

Ninh: "Tại sao?"

Khánh An trả lời: "Bởi vì cô sinh cùng năm với tôi, cô nói cô không còn trẻ, chẳng khác nào gián tiếp nói tôi già rồi. "

Ninh: "Cái này.... Tôi đúng là bởi vì cảm giác mình niên kỷ khá lớn rồi, cho nên mới nói như vậy. "

"Hơn hai mươi tuổi đã già rồi? Làm sao có thể. Hơn nữa, nữ nhân là làm bằng nước, cả một đời cũng sẽ không già. " Khánh An phản bác.

Ninh: "Không hổ là làm MC, nói có ý tứ. "

Khánh An trông thấy câu đáp lại, sau đó nở nụ cười.

Nàng chỉ chuyên về hạt bài (*) mà thôi.

hạt bài (*) Làm công việc này, không có kỹ thuật chẳng khác nào vô ích.

"Cô nghe chương trình của tôi bao lâu rồi?" Khánh An hỏi.

Ninh: "Bảy, tám tháng. "

Thấy mấy chữ này, Khánh An tựa ở đầu giường, hơi hơi nhíu mày: "Tại sao trước đó cũng không thấy cô nhắn lại, cũng không thấy cô gọi vào đường dây nóng? Là âm điệu của tôi không khơi dậy được hứng thú của cô sao?"

Ninh: "MC nói đùa, nếu như tôi đối với cô không có hứng thú, cũng sẽ không nghe mấy tháng. Dù sao, không có không có hứng thú, cho dù vài ngày, tôi cũng đều nghe không vô. "

Sau khi Khánh An nhìn thấy, nở nụ cười, trả lời: "Vậy cô nghe được cũng rất lâu rồi, trước đó tại không trông thấy cô hỗ động?"

Ninh: "Trong lý tưởng của tôi thầm mến, là một chuyện mỹ hảo (tốt đẹp) lại tịch mịch, là chuyện đơn thuần lại không làm bộ. "

Phương thức ví von của người này thật đúng là có chút ý tứ. Khánh An cảm thấy, cùng Ninh nói chuyện phiếm có một đặc điểm lớn nhất chính là, sẽ không nhạt nhẽo.

Ngày trước, lúc thêm bạn bè, bình thường đều là vài câu trò chuyện xong, sau đó chỉ một mình ngươi ân, ta một cái ah, liền lãnh tràng (tẻ nhạt), kết thúc.

Khánh An vốn cảm giác thời gian biến thành hắc bạch sắc, mình cũng biến thành cái xác không hồn, nhưng cùng Ninh nói chuyện trời đất, nàng cảm giác mình như là thấy được màu sắc rực rỡ thú vị vốn có.

"Nhưng tôi càng hi vọng mọi người có thể tham dự vào nhiều hơn, cùng tôi nhiệt luyến ( tình yêu cuồng nhiệt ), như vậy chương trình mới có thể càng náo nhiệt càng có ý tứ. " Khánh An nói tiếp vẫn là thật lợi hại.

Ninh: "Ha ha, tốt, tôi sẽ cố gắng ở trong chương trình cùng cô hỗ động (tương tác cùng nhau). "

"Bất quá, nói thật, cô cảm thấy tôi chủ trì có đặc biệt không? Rốt cuộc là cái gì hấp dẫn cô nghe hơn nửa năm đây?" Khánh An đột nhiên đứng đắn hỏi, làm một người dẫn chương trình, nàng vẫn muốn biết cách nhìn của người nghe đối với mình như thế nào.

Ninh: "Cô có biết giọng nói của cô rất êm tai không?"

"Nếu như tôi cảm thấy giọng nói của mình không được, liền sẽ không đi làm cái này." Khánh An khoe khoang đứng lên, chính là không biết xấu hổ như vậy.

Ninh: "Hắc, quả thực, rất mê người. "

"Thật không, cho nên tôi chỉ dựa vào giọng nói, liền mê đảo cô sao?" Khánh An bưng lên ly nước bên cạnh, uống xong một ngụm.

Ninh: "Cô nói xem. "

Đối phương lúc khen người rõ ràng cũng không có vận dụng từ ngữ khoa trương bao nhiêu, hưng dăm ba câu, liền có thể đem người thổi phồng nâng lên trời, cũng là thần.

"Cô đã nói giọng nói của tôi giống như người bạn kia của cô, vậy đã nói rõ bạn kia của cô giọng nói cũng rất êm tai rồi?" Khánh An hỏi.

Ninh: "Giọng nói của cậu ấy so với cô trong trẻo hơn một chút.... Dù sao cũng là cô nương hơn mười tuổi."

"Cho nên nói vẫn là đang nói tôi già sao?" Khánh An liền tóm lấy một cái trọng điểm này.

Ninh: "Không phải, tôi muốn nói, giọng nói của cô nghe còn có ý nhị. Được rồi, sắp năm giờ rưỡi rồi. "

Khánh An nhìn xuống thời gian trên màn hình điện thoại di động góc trên bên phải -- quả nhiên.

"Cô muốn đi ăn cơm sao?" Khánh An hỏi.

Ninh: "Đúng, hiện tại liền chuẩn bị đi. "

"Ăn cái gì?" Khánh An tiếp tục hỏi.

Lôi kéo một người không quen biết trò chuyện nhiều như vậy, đối phương có thể cảm thấy phiền hay không?

Mặc dù trong đầu có ý nghĩ như vậy nhảy ra, nhưng.... Khánh An lúc này, cũng tìm không được người nào hàn huyên a.

Thẩm Điềm đều đã có mấy giờ chưa có tin tức hồi âm cho nàng. Bạn bè trước kia cũng vậy.

Ninh: "Cá nướng. "

Ninh: "Cô thì sao? Đã ăn rồi sao?"

Khánh An nhìn câu hỏi này, suy nghĩ một chút, sau đó thành thật trả lời: "Còn không có. Chỉ ăn chút đồ ăn vặt. "

Sau đó, Ninh không có trả lời lại.

Khánh An suy nghĩ một chút, sau đó đặt hàng online một tấm vé xem phim, thay quần áo thường, cầm lấy chìa khoá cùng điện thoại di động, xuống lầu.

Nửa giờ sau, Khánh An ngồi ở trong rạp chiếu phim, chung quanh đều là tình lữ.

Kỳ thực đây không phải lần đầu tiên nàng một mình đi xem phim, phương diện tâm tình, chỉ có thể nói không tồi.

Sau khi bộ phim chính thức mở màn, mở đầu đoạn ngắn còn rất khôi hài.

Lúc này, màn hình điện thoại di động sáng lên.

Khánh An cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai là Ninh nhắn đến.

Ninh: "Vừa rồi đang lái xe, không có phương tiện trả lời. Hiện tại cô đã ăn cơm chưa?"

Vì không ảnh hưởng đến người hai bên trái phải xem phim, Khánh An đem độ sáng màn hình điều chỉnh đến thấp nhất mới bắt đầu trả lời.

"Không có, không muốn ăn gì cả."

Ninh: "Như vậy cũng không quá tốt, nhiều ít đều phải ăn một chút."

"Tìm không được bằng hữu ăn chung, quên đi. " Khánh An trả lời.

Sau một lát, Ninh gửi đến một tấm ảnh cá nướng.

"Nhìn không tệ. " Khánh An hồi phục.

Ninh: "Cô đã tìm không được người ăn chung, có muốn tới cùng nhau ăn hay không?"

Sau khi Khánh An nhìn thấy, nụ cười: "Quên đi, bằng hữu của cô tôi cũng không nhận ra. "

Ninh: "Hôm nay tôi một mình ở chỗ này. "

**********
Giờ mới làm xong luận văn, còn ai thức không 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net