Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Nhưng mà, vừa căng thẳng... Toàn thân lại bắt đầu nóng lên, thậm chí, còn đổ mồ hôi.

Cho nên, lúc Úc Hữu Ninh nhìn qua Khánh An, phát hiện mặt của Khánh An hồng hồng. Đem lòng bàn tay áp vào trên trán Khánh An, chân mày Úc Hữu Ninh cau lại.

"Cậu vừa uống thuốc gì đó?" Úc Hữu Ninh thả tay xuống hỏi.

"Thuốc hạ sốt. " Khánh An dự định giả bộ tới cùng, "Thông thường mà nói, nửa giờ nữa là có thể khỏe lại."

"Vậy, còn chỗ nào khó chịu không?" Úc Hữu Ninh cũng không biết ngày hôm nay tổng cộng mình đã hỏi bao nhiêu câu rồi.

"Chỉ là cổ họng cảm thấy hơi đau, còn lại mọi thứ đều ổn."

"Vậy cậu còn có thể viết những gì mà cậu vừa nói chứ?" Úc Hữu Ninh lại mở trang tìm kiếm trên điện thoại di động lên, vừa vuốt vừa quét mắt nhìn nhìn.

Cuối cùng chịu không nổi, Khánh An quyết định dời đi chủ đề.

"Mình muốn ăn cơm, cậu giúp mình gọi đồ ăn nhé, mình đi viết tài liệu trước." Khánh An nói xong, đi về phía phòng ngủ.

"Nếu như bị bệnh, gọi món bên ngoài không tốt lắm." Úc Hữu Ninh nhìn điện thoại di động, lại ngẩng đầu, "Hơn nữa, hiện tại còn chưa tới 11 giờ, đói nhanh vậy sao?"

"Mình vừa sinh bệnh  là có thể biến thành 'dạ dày Vương', có thể ăn rất nhiều. Khánh An nói xong, làm bộ ho khan, nói tiếp, "Không phải cậu cũng vậy sao?"

Úc Hữu Ninh lắc đầu: "Mình bị bệnh thì cái gì cũng không thấy ngon miệng... Nhưng mà Trần Kỳ lại giống như cậu, vừa bị bệnh là có thể ăn hết một ngọn núi. "

"Nhưng mà, mình vẫn cảm thấy khi bị bệnh ăn linh tinh bên ngoài không tốt lắm. Nếu không... mình đi nấu cháo cho cậu nhé, tự mình nấu có khó ăn đi nữa cũng sẽ yên tâm hơn." Úc Hữu Ninh đi vào phòng bếp.

Cậu ấy thật sự quan tâm mình... Khánh An nhìn bóng lưng Úc Hữu Ninh, trong lòng chợt dâng lên một tầng ngọt ngào.

Nhưng mà...

"Chỗ mình, dầu gạo đều hết rồi." Khánh An nói vọng vào trong bếp.

Đúng vậy, lần trước làm đồ ăn cũng đã cách đây vài tháng rồi.

Phòng bếp đối với nàng mà nói, cũng chỉ có tác dụng để nấu mì gói và hâm sữa.

"Vậy để mình ra ngoài mua." Úc Hữu Ninh từ phòng bếp đi ra, lại hỏi, "Gần đây có siêu thị nào không?"

"Có một siêu thị bình dân, cũng rất tốt."

"Vậy mình đi ra ngoài đây, lát nữa quay lại." Úc Hữu Ninh thả điện thoại di động vào túi áo, bước tới thản nhiên vươn tay xoa đầu Khánh An, nhưng thấy đầu Khánh An đột nhiên co rút lại, nên cô cong khóe môi, mỉm cười nói, "Nếu như thực sự không thoải mái, nói với nhà đài một tiếng rồi nghỉ ngơi cho thật tốt."

Úc Hữu Ninh đi hai bước, ánh mắt liếc về phía thùng rác bên cạnh, nhưng không có ngừng bước chân.

Cho đến khi Úc Hữu Ninh rời khỏi, Khánh An vẫn đang ngây người đứng tại chỗ.

Bị cô xoa đầu... Cho nên, những thứ trong đầu nàng như rối tung lên.

Sau khi Khánh An đi về phòng trong trạng thái xuất thần, lại chẳng biết tại sao âm thầm vào danh sách bạn bè của Úc Hữu Ninh.

Sau khi lướt một vòng, Khánh An phát hiện, trong danh sách bạn của Úc Hữu Ninh không có ảnh chụp của hai người họ.

Chính nàng cũng không biết đã đăng ảnh bao nhiêu lần rồi, vậy mà cậu ấy lại chưa từng đăng một lần nào.

Thực sự là.....

Đột nhiên lại có cảm giác mình căn bản không được người ta để trong lòng.

Rời khỏi vòng bạn bè, lên Weibo, mò vào trang chủ của Úc Hữu Ninh.

Khánh An phát hiện, gần đây Úc Hữu Ninh đã 'thích' một số người. Âm thầm vào vào trang chủ của các blogger đã được thích, Khánh An vào Weibo của họ xem từ dưới lên trên.

Cô gái tên "Little Chili Peppers" luôn chụp ảnh tự sướng. Chiếc cằm của cô ấy rất nhọn... Không đúng, đó cũng không phải nhọn giống như bình thường, nó giống như một cái dùi sắc bén, nhưng lại nói khuôn mặt của mình mập.

Cô gái tên "Manh Manh phái đại tinh", cứ cách 3 đến 5 tiếng lại chụp ảnh tự sướng, còn khoe 'kênh mương'. Chụp ảnh đồ ăn sáng, nhất định phải lộ 'kênh mương'; chụp ảnh quần áo mới ở nhà, cũng nhất định phải lộ 'mương máng'....

Ngoài ra còn có cô gái tên "Nhã Miêu", luôn đăng nội dung tịch mịch cô đơn, nhưng rõ ràng cô ấy đã đăng rất nhiều hình ảnh cuộc sống thường ngày rất viên mãn.

Không biết có phải chính mình hẹp hòi hay không, Khánh An luôn cảm thấy những người đó đều là diễn viên.

Úc Hữu Ninh thích xem những người đó làm trò sao... Tán thưởng những người đó, nhưng lại không khen mình lần nào.

Đi dạo một chút, Khánh An quay trở lại trang chủ Weibo của mình, nhìn thấy mình đăng những thứ kia, đột nhiên cảm thấy, dường như đó không phải là thứ mà Úc Hữu Ninh sẽ quan tâm và muốn khen ngợi.

Dù sao, phong cách Weibo của Khánh An đều là như vậy:

"Diễn viên XXX trong vở kịch X có chút đẹp trai."

Hơn nữa, cũng đã lâu nàng không đăng blog, không đăng lại chứ đừng nói là bản gốc.

Nhưng vẫn cảm thấy không vui. Vì sao Úc Hữu Ninh lại thường xuyên tiếp xúc với những diễn viên kịch như vậy... Họ đều là phụ nữ, chẳng lẽ còn không nhìn ra những người đó đang làm trò sao...

Đột nhiên cảm thấy chính mình thật xấu xa, lại có thể ở trong lòng nghĩ xấu về người khác.

Nhưng quả thật không vui.

Sau khi xuống lầu, Úc Hữu Ninh vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn về phía tầng lầu của Khánh An.

Ngã bệnh.... Cùng cậu ấy diễn một chút đi. Xem tiếp theo cậu ấy có thể nghĩ ra cái gì tiếp đây.

Úc Hữu Ninh cười lắc đầu, sau đó xuất phát đi về hướng siêu thị.

Cô không biết nấu ăn, nhưng cô cảm thấy chỉ cần cô nghiêm túc đi làm, hẳn là cũng sẽ không có gì khó khăn. Dù sao Úc Hữu Ninh cảm thấy, bất kể làm cái gì, đều phải có thói quen, chỉ cần cô tìm được thì sẽ tốt thôi.

Đến siêu thị mua chút gạo, sau đó Úc Hữu Ninh lại đi mua đồ ăn.

Cô cũng chưa dám làm đồ ăn từ thịt, nên cuối cùng chỉ mua chút rau dưa trở về.

Khánh An nằm liệt trên giường một lúc, sau đó bật camera, chỉnh chức năng làm đẹp điều chỉnh đến max level, tìm góc độ chụp mấy bức.

" Mặt chữ V... Mình vẫn chưa thể chụp được." Khánh An tự nhủ và phóng to bức ảnh, với một biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt của mình.

" Chậc chậc... Mình còn chưa dùng hết khả năng mà." Khánh An áo khoác và áo len, thay một bộ váy cổ trễ, sau đó trước cameras điện thoại hé mở đôi môi, tạo các tư thế xinh đẹp.

Sau khi chụp vài bức ảnh, Khánh An mở album xem mấy bức ảnh mình chụp lúc nãy, đột nhiên cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng, Khánh An cầm điện thoại di động nằm ngửa trên giường, cảm thấy mình đúng là quá giỏi.

Người khác chỉ khen chút mà thôi, nàng lại suy nghĩ đâu đâu...

Đúng lúc này, Úc Hữu Ninh trở về.

Khánh An nghe tiếng chuông cửa liền vội vàng đổi quần áo, sau đó xoay người xuống giường đi ra ngoài mở cửa cho Úc Hữu Ninh.

Thấy trong tay Úc Hữu Ninh xách không ít thứ, Khánh An liền chủ động đưa tay đón.

"Cậu đã khỏe hơn chưa?" Úc Hữu Ninh hơi tránh tay nàng cười hỏi.

Khánh An nghe xong giả ho khan hai tiếng, còn nói: "Không phải bệnh nặng, cho nên, không chết được... Xách một ít đồ vẫn được."

"Có sốt không?" Úc Hữu Ninh nhìn vào mặt nàng hỏi.

"Uống xong thuốc... Giờ đỡ rồi." Khánh An lại bổ sung hai tiếng ho khan, tiếp tục sự nghiệp diễn xuất sứt sẹo của mình.

Úc Hữu Ninh cố nén không bật cười, nhưng vẫn không nhịn được.

Tại sao trêu đùa Khánh An lại vui như vậy đây? Cậu ấy rốt cuộc nghĩ người khác là kể ngốc hay là nghĩ chính mình là diễn viên nhỉ?

Nhắc mới nhớ, dường như trong lúc vô tình, Khánh An trở nên giống như một cô bé.

Sự thay đổi này xảy ra khi nào...

Khánh An không nói nữa, chỉ cầm lấy vài thứ trên tay Úc Hữu Ninh rồi đi vào bếp.

Sau khi đặt xuống, Khánh An mở túi ra xem, thấy Úc Hữu Ninh đã mua gạo, dưa chuột, cà chua và khoai tây.

"Dầu đâu?" Luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, ngẫm nghĩ hồi lâu, Khánh An mới nhớ Úc Hữu Ninh không chỉ không mua hành, gừng, mà ngay cả dầu cũng quên mua.

"' Á... Mình quên mất." Úc Hữu Ninh bị Khánh An chất vấn, mới phát hiện sau khi mua gạo và rau xong liền đi về, thật là xấu hổ mà.

"Thật là hết nói cậu mà. Để mình đi mua dầu ăn vậy." Khánh An nhìn một đống đồ, thở dài.

"Mình lại đi ra ngoài một chuyến là được mà." Hữu Ninh cũng không hiểu, vì sao lúc ở siêu thị lại không nghĩ ra phải mua dầu ăn.

"Mình đi cho, cậu vừa mới về, ngồi nghỉ một lát đi. Để mình đi mua." Khánh An buông xuống góc túi ni lông trong tay, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng ngay khi nàng quay lại, nàng phát hiện Úc Hữu Ninh đang đứng quá gần mình, nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn và những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của Úc Hữu Ninh, Khánh An không khỏi ngây người.

Trong ánh mắt của cô, phảng phất có lăn tăn gợn sóng.

Khánh An chịu không nổi ánh mắt của cô, bị cô nhìn như vậy, nàng cảm thấy toàn thân cứng đờ.

"Không sao, mình đi cho, cậu ngoan ngoãn ở nhà cho mình." Úc Hữu Ninh nói.

"Chỉ cần mua trên của hàng tiện lợi online là được... Để mình đi lấy điện thoại." Khánh An thu tầm mắt lại, đi vào phòng ngủ.

Úc Hữu Ninh sửng sốt, sau đó nhanh chóng đi theo Khánh An.

Khánh An thật là càng ngày càng chơi vui, bây giờ ngay cả ho khan còn không thèm giả bộ sao?

Khánh An từ trên giường cầm lên điện thoại, nói:" Hiện tại internet rất tiện lợi, tại sao phải phiền phức chạy ra bên ngoài làm gì."

"Ừ, cũng đúng." Úc Hữu Ninh đứng ở bên cạnh nàng, gật đầu.

Mở khóa.

Nhưng mà, sau khi mở khóa điện thoại, trang album lúc trước Khánh An đang xem vẫn chưa có đóng hẳn liền hiện ra trước mắt.

Trong bức ảnh, động tác kia cộng với thần thái kia, hơn nữa còn... một bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.

Khánh An nhìn thoáng qua, liền sợ đến hai tay run rẩy, ngay sau đó ném điện thoại lên đầu giường.

Nhìn thấy những phản ứng và hành động của Khánh An, Úc Hữu Ninh đột nhiên bật cười khi nhớ đến cảnh tượng mà mình vừa liếc qua.

"Cậu thật là phiền phức." Khánh An trong nháy mắt nóng nảy.

"Ném đi làm gì? Mình nhìn thấy hết rồi. Nhưng mà mình thật sự không ngờ cậu ại có nhiều chiêu trò khi chụp ảnh tự sướng như vậy nha." Úc Hữu Ninh nhịn cười, nghiêng đầu nhìn nàng: "Đầy nữ tính."

Sau khi nghe những lời của Úc Hữu Ninh, khuôn mặt của Khánh An trong nháy mắt bỏng rát.

"Cậu bị sốt hả?" Úc Hữu Ninh nhìn hai má phấn nộn của nàng, chỉ cảm thấy thật đáng yêu.

"Cậu dám say nghĩ bậy bạ, đồ khốn kiếp!” Khánh An không nói hai lời, khom lưng nhặt cái gối ném về phía Úc Hữu Ninh.

"Này này này, có phải cậu hiểu nhầm không? Mình chỉ là thấy khuôn mặt cậu đỏ lên nên lo lắng cho cậu thôi, nên muốn biết có phải cậu vừa mới hết sốt lại bị sốt lại không." Úc Hữu Ninh bắt lấy gối đầu của nàng.

"Hả? Như vậy... Mình..."

"Cậu nghĩ đi đâu vậy?" Vốn dĩ không muốn cười, nhưng sau khi Khánh An bùng nổ, Úc Hữu Ninh liền nở nụ cười.

"Mình không có sốt, mình lần này là bị cậu chọc giận. Phiền muốn chết, mua chút đồ ăn cũng phạm sai lầm, ngay cả dầu ăn cũng có thể quên, sao cậu không quên luôn cậu ở siêu thị đi? Thật phiền phức, cần cậu làm gì!" Khánh An ôm gối đầu, đưa tay lên quạt gió bên má.

Úc Hữu Ninh sờ sờ vành tai, nhìn nàng một cái, lại nhìn giường, sau đó thấp giọng nói: "Không biết... Có thể, có thể dùng để sưởi ấm giường?"

"Lớn mật gian xảo, dám can đảm làm càn!" Khánh An nói xong quăng gối tới.
*******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net