Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54

Sau khi cúp điện thoại đường dây nóng của Linh Linh, tài khoản WeChat của Khánh An hiện ra rất nhiều tin nhắn, trong tin nhắn tràn đầy giễu cợt châm chọc.

Thần Quang: "Mịa nó, tình huống vừa rồi là thế nào? Đồng tính luyến ái?! Chết tiệt, ghê tởm!"

Mạch nhiên hồi thủ: "Bạn học của cô gái kia rốt cục là nam hay nữ?"

Tiểu Tinh Đình: "Thời nay chơi đùa giỏi thật, gái thích gái, trai thích trai, chà chà. "

Có điều, ngoại trừ những tin nhắn không xuôi tai này cũng có những tin nhắn vô cùng ấm áp.

Hướng tả hướng hữu: "Cá nhân tôi nghĩ rằng dù là tình yêu nào (đương nhiên, trừ loạn luân và những tình cảm không chính đáng khác) đều đáng được trân trọng. Hi vọng em gái có thể hạnh phúc vui vẻ.

Melody: "Đáng khen cho cô gái nhỏ, mong lời tỏ tình của cô ấy có thể nhận được sự hồi đáp tốt! Tất nhiên, nếu không nhận được thì đừng bỏ cuộc, cuộc đời còn dài, sau này sẽ có thể gặp được tình yêu đích thực của chính bạn trong tương lai! "

Mộng nhi: "Linh Linh tiểu cô nương cố lên!"

Ngoài ra, có một loại tin nhắn khác.

Mỹ oa oa: "Tôi cũng thích con gái, nhưng tôi không có đủ can đảm như cô ấy. Tôi thực sự hy vọng cô ấy có thể cho tôi mượn một chút can đảm."

Hoa nở bán hạ: "Người tỏ tình thất bại không biết nói cái gì cho phải, nước mắt rơi xuống. "

Phong Linh: "Vào đêm Giáng sinh tháng 12 năm ngoái, tôi nói với cô ấy rằng hãy ở bên nhau. Và bây giờ, chúng tôi đã có tổ ấm nhỏ của riêng mình".

....

Khánh An nhặt một số bình luận hay và đọc từng bình luận, sau đó suy nghĩ một chút, còn nói: "Cá nhân tôi cho rằng, cho dù là đồng tính, dị tính hay vô tính, nó đều giống nhau, chỉ là sự lựa chọn của mỗi người là khác nhau, không ai có tư cách đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích người khác.

Bạn thích ăn cơm không thích ăn mỳ, đó là việc của bạn, người khác thích ăn phở không thích ăn cơm, đó cũng là việc của người khác. Bạn cứ chọn món mình thích và ăn là được rồi. . Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu ai đó chế giễu món ăn bạn thích, sau đó buộc bạn phải ăn đồ ăn mà bạn không thích, bạn có vui vẻ không?"

Sau khi Khánh An nói xong, trên WeChat, Thần Quang lại gửi một câu thế này: " Người dẫn chương trình Thính Ngữ cô 'tam quan bất chính' nha. Cô chỉ đọc tin nhắn tốt đẹp, tại sao không đọc tin nhắn của tôi? Không phải cô cũng thích phụ nữ đó chứ?"

Sau khi nhìn thấy, lông mày Khánh An càng nhíu chặt, au đó mím chặt môi, dùng ngón tay run rẩy gõ "Ngốc X" trên màn hình rồi gửi qua, sau đó cho người kia vào danh sách đen.

Đây là lần đầu tiên nàng chặn khán giả, ngay cả khi một người ác miệng thỉnh thoảng nói điều gì đó khó xử với nàng, nàng cũng chưa bao giờ làm điều đó.

Có lẽ lần này phản ứng quá dữ dội, nhưng nàng không thể khống chế được.

Sau khi tan việc, Khánh An chui vào bên trong xe, lái về nhà, trầm mặc nhìn phía trước, một lúc sau mới cười quái dị vỗ tay lái.

Ngốc X, đó là việc của hắn.

Trong vài ngày tiếp theo, khi Khánh An đang phát sóng, Úc Hữu Ninh vẫn không xuất hiện.

Sau đó, vì nàng mắng ai đó và chặn khán giả nên khán giả đã phàn nàn với nhà đài.

Sau khi bị phàn nàn, Khánh An đã bị nhà đài chỉ trích, nói rằng nàng là người dẫn chương trình, không nên không có tính nhẫn nại như thế, lại càng không nên mở miệng nói tục.

Vốn dĩ trước đây đã làm rất tốt nên năm nay sẽ có một kết thúc tốt đẹp, nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Khánh An đột nhiên cảm thấy, mình thật sự không phải người có thể làm được việc lớn, người có thể làm được việc lớn, phổ biến đều giữ được bình tĩnh rất tốt.

Bao gồm cả Úc Hữu Ninh.

Trên Weibo của Úc Hữu Ninh có nhiều kẻ bất lương và thiểu năng trí tuệ không đây? Cũng nhiều.

Mặc dù hiện tại đang nghỉ phép năm, nhưng Khánh An vẫn không vội về nhà, một ngày trước năm mới sẽ trở về.

Khánh An nằm trong chăn đi dạo trên Weibo của Úc Hữu Ninh, thấy rất nhiều bình luận trái chiều.

Số lượng đương nhiên là không thể so sánh với những nhân vật của công chúng, nhưng dù sao thì cũng có.

Có thể ngoài đời một số người cuộc sống hiện thực quá cay nghiệt, nên khi khoác lên mình tấm áo choàng của Internet, họ trở nên trắng trợn không kiêng dè.

Nếu như những bình luận này xuất hiện trên Weibo của mình, Khánh An nhất định sẽ xóa chúng. Nhưng Úc Hữu Ninh dĩ nhiên không xóa. Khánh An lật ra từng bình luận một, sau đó báo cáo từng người một.

Sau đó, Khánh An nhìn thấy Úc Hữu Ninh đã đăng một blog mới.

Cậu ấy đang ở sinh nhật của ai đó.

Bức ảnh là một bàn lớn gồm thức ăn và rượu, còn có bánh ga tô. Ngoài ra, còn có nhiều bức ảnh nhóm khác nhau của những người bị bôi kem trắng trên mặt.

Sau đó, Khánh An like một cái.

Bấm like xong, nàng thoát Weibo, ném điện thoại sang bên cạnh gối, rồi ngủ tiếp.

Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cả ngày nàng đều trải qua ngơ ngơ ngác ngác . Trừ ăn ra, chính là đi dạo trên internet, còn không thì là đang ngủ.

Một lúc sau, bố mẹ lại gọi điện hỏi nàng có nghỉ lễ không và khi nào về.

Khánh An nói thật rồi cho qua, nhưng sau đó lại nói đã hẹn ai đó đi chơi, trước giao thừa một ngày sẽ về. Thực ra cũng không có hẹn ai đi chơi, chỉ là đơn thuần không muốn về sớm như vậy thôi.

Mẹ nàng nghe xong, nói: "Vậy thì con cứ vui chơi thoải mái đi, giải sầu cũng tốt, đừng tạo áp lực cho bản thân quá. Có một số việc, sau này hãy nói, xe tới trước núi tất có đường, chúng ta tuy rằng không phải nhà đại phú đại quý gì, nhưng điều kiện cũng không quá kém, từ từ đi, không nên tùy tiện tìm người tạm bợ....

Khi nghe đến đó, Khánh An không muốn tiếp tục nói nữa.

Nói đến nói đi còn không phải mấy chuyện hư hỏng kia. Mặc kệ chuyện gì, đều có thể cho qua. Quan tâm rõ ràng là bọn họ, kết quả lại nói giống như là chính mình rất quan tâm.

"Mẹ à. Con chưa nghĩ đến những chuyện này, mọi người nếu như không đề cập tới, con cũng chẳng muốn quan tâm. Bản thân con không có áp lực gì cả, áp lực duy nhất là do mọi người, hy vọng mẹ hiểu điều này." Sau khi nói xong, Khánh An cúp điện thoại, xoay người, nhắm mắt lại.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy mình càng ngày càng không thể kìm nén được tính khí của mình.

Tuy lời mẹ nàng nói không sai, nhưng nàng không thể không để tâm vào chuyện vụn vặt

Nghĩ như vậy, cảm giác mình thật sự là xấu tính, Khánh An liền gửi một tin nhắn khác cho mẹ của mình.

"Mẹ, con xin lỗi, thái độ của con quá tệ. Con chỉ muốn được quyền lựa chọn mình sẽ sống như thế nào trong tương lai."

Rất nhanh, mẹ nàng đã trả lời lại: '''Mẹ biết. Có điều, Tuy nhiên mẹ vẫn mong con có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, con vẫn luôn một mình, giống như cái cây không có rễ, sớm muộn đều sẽ... "

Phía sau mẹ nàng nói cái gì nàng cũng không đọc, dù sao, không cần nhìn cũng biết phía sau đó nói cái gì.

Sau đó, ngón tay Khánh An di động nhấp vào WeChat của Úc Hữu Ninh.

Muốn nói chuyện với cậu ấy, nhưng nói cái gì đây, nàng cũng không biết.

Nhưng vào lúc này, nàng phát hiện trên trang hiển thị dòng chữ "Đang soạn tin.".

Trong nháy mắt có chút chờ mong, Khánh An cầm điện thoại di động, chờ đợi Úc Hữu Ninh gửi tin nhắn cho mình.

Qua một hồi lâu, Úc Hữu Ninh cuối cùng đã gửi nó đi.

Cậu ấy nói, "Đang làm gì đó?"

Thấy câu hỏi này, Khánh An suy nghĩ một chút: "Ngủ một ngày. Cậu còn đang ở tiệc sinh nhật bằng hữu sao?"

"Bây giờ mình đang ở quán bar với một người bạn khác."

"Chơi vui không?" Khánh An lại hỏi.

"Rất vui. Sao cả ngày đều ngủ, không thoải mái ở chỗ nào sao?"

Thực ra, thân thể Khánh An không có chỗ nào không khỏe, chỉ là trong lòng không thoải mái.

Nếu như có thể trực tiếp ngủ như vậy thì quá tốt, sau đó mặc kệ thế giới này làm sao, cũng không cần quan tâm.

Sau đó, Khánh An lại cảm thấy cái suy nghĩ này của mình ấu trĩ và buồn cười.

Nếu như mỗi người đều sống với ý tưởng này, thì thế giới này sớm muộn gì cũng diệt vong.

“Chỉ là cảm thấy hơi thiếu.” Thực ra, Khánh An đã gõ dòng chữ “Có chút nhớ cậu" vào hộp thoại trước khi gửi tin nhắn này.

Chỉ là, xóa đi rồi.

"Vậy thì cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, nhưng đừng ngủ quá nhiều. Ngủ nhiều không tốt cho não."

Não... Khánh An xem tin nhắn kia, liền trả lời: "Ý cậu là nếu mình ngủ quá nhiều sẽ thành thiểu năng trí tuệ hả?"

"Ha ha, đây cũng không phải là mình nói nha." Úc Hữu Ninh gửi vẻ mặt nghịch ngợm qua.

Sau khi thấy, khóe miệng Khánh An nhếch lên không thể giải thích được. Nghĩ đến sinh nhật mình cũng sắp đến rồi, ngay trong tháng giêng.

Sau đó, nàng lại nghĩ đến một đống thứ lộn xộn.

Nếu như mình không nói, liệu Úc Hữu Ninh có nhớ không? Cậu ấy có quên không, sẽ chủ động nói lời chúc mừng sinh nhật với mình không?

Khánh An vốn là người sinh không để ý lắm đến sinh nhật, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên trở nên quan tâm.

Cũng không phải hi vọng Úc Hữu Ninh có thể đi cùng nàng trong ngày sinh nhật, dù sao lúc đó nàng vẫn còn ở nhà. Cũng không thể để Úc Hữu Ninh đi xa như vậy.

"Vậy cậu tiếp tục chơi đi." Khánh An trả lời.

"Vậy thì, nghỉ ngơi thật tốt đi. Có điều nếu ngủ nhiều như vậy, buổi tối cậu còn có thể ngủ được sao?"

Khánh An thở ra một hơi, trả lời: "Không biết. "

"Vậy thì ... phải làm sao? Hay là cậu có muốn qua đây không?"

Nhìn thấy câu nói kia, Khánh An vén chăn lên, sau đó ngồi dậy: "Có. "

“Ừm, mình sẽ gửi địa điểm cho cậu." Sau đó, Úc Hữu Ninh gửi địa điểm.

Sau khi nhận được, Khánh An lập tức đứng dậy, mặc quần áo, tùy ý xử lý tóc một chút, cũng không trang điểm, trực tiếp lên đường đến đại điểm Úc Hữu Ninh vừa gửi.

Tuy nhiên, sau khi đến đó, Khánh An có chút bối rối.

Vốn dĩ nghĩ rằng nơi đó khá là an tĩnh thích hợp tán gẫu, nhưng không ngờ nó lại ồn ào như vậy.

Sau khi bước vào, Khánh An đã bị tiếng nhạc động trời bên trong làm cho choáng váng.

Bên trong có rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều trang điểm ăn mặc khiêu gợi. Nàng thì son phấn không có đứng ở bên trong giống như khác loài vậy.

“Mình ở đây, ngay quầy bar này, cậu đang ở đâu?” Khánh An lấy ra điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Úc Hữu Ninh.

"Mình thấy cậu rồi, cậu chờ một chút, mình đi qua." rất nhanh, Úc HỮu Ninh đáp lại nàng.

Vì vậy, Khánh An yên lặng đứng ở nơi đó chờ đợi.

Luôn cảm thấy khói bay mù mịt, có thể là bởi vì trước đây đã thấy quá nhiều tin tức không tốt. Và rất nhiều bộ phim như vậy, chỉ cần vừa xuất hiện trường hợp này, tiếp theo sẽ xuất hiện nhiều chuyện quái gở hơn.

Sau một lát, cảm giác được có người vỗ vỗ vai mình, Khánh An quay đầu lại, nhìn thấy Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh trang điểm rất nhẹ, ăn mặc cũng rất bình thường, khác hẳn với mấy cô gái quyến rũ lúc nãy, Khánh An lúc này mới cảm giác mình cũng không lạc loài cho lắm.

"Đi thôi. " Úc Hữu Ninh nói, xoay người bước đi.

Khánh An đi theo được vài bước, đột nhiên trước mặt có một người đàn ông bước nhanh về phía nàng, đụng phải nàng.

Theo phản xạ vươn tay, Khánh An nắm lấy quần áo Úc Hữu Ninh.

Sau khi Úc Hữu Ninh nhận ra, xoay người lại: "Không sao chứ?"

"Vẫn còn tốt, chính là bị một người đàn ông đụng trúng."

"Có mấy người vừa chạy lung tung, cẩn thận một chút." Úc Hữu Ninh để Khánh An đứng ở bên cạnh mình.

"Không có chuyện gì, đi thôi. " Khánh An quét mắt nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Cậu thường tới nơi này sao?"

“Làm sao có khả năng, khá hiếm.” Úc Hữu Ninh nghiêng đầu.

Ánh sáng từ quán bar ám muội, mơ hồ chiếu vào mặt nàng, trông mơ hồ, đặc biệt không chân thực.

Theo Úc Hữu Ninh đến ghế dài, lúc nhìn thấy bạn bè cô chào hỏi mình, Khánh An vẫn cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.

Trước một giây còn đang suy nghĩ, tạm thời không tìm Úc Hữu Ninh chơi nữa, kết quả sau một giây Úc Hữu Ninh vừa mở miệng, nàng liền vội vàng chạy tới, cũng không nghĩ tới bạn bè của Úc Hữu Ninh nàng cũng không quen biết.

Khánh An cảm giác mình càng ngày càng không có quy tắc của riêng mình.

Rõ ràng không thích trường hợp này, rõ ràng không thích chơi với quá nhiều người không quen biết.

"Muốn uống gì đó không?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Tùy tiện đi. Mạnh một chút cũng được, tâm tình không tốt. " Khánh An cởi áo khoác xuống, đặt ở lưng ghế.

Úc Hữu Ninh nghe xong, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Khánh An đại mỹ nữ, lại gặp mặt, còn nhớ tôi không?"

Khánh An nhìn bọn họ, không có cảm giác.

Nhưng nếu người khác hỏi điều này, điều đó có nghĩa là đã từng gặp qua. Hoặc là lúc trước ở sinh nhật Úc Hữu Ninh từng gặp qua, hoặc là chính là lần trước ở trong phòng làm việc Úc Hữu Ninh gặp mặt.

Tuy nhiên, có một người phụ nữ, nàng đúng là nhớ ra. Chính là người đã nói Úc Hữu Ninh hôn cô ta.

Hơn nữa, hôm nay Khánh An chú ý tới, hình như mọi người đều gọi cô ấy là Tô Lan.

Tô Lan hôm nay ăn mặc sexy đủ loại, trang điểm cũng đặt biệt xinh đẹp, Khánh An chán ghét hàng lông mày lấp lánh phấn của cô ta.

Không, nói chính xác, cô ta chỗ nào cũng làm cho Khánh An chán ghét.

“Đây là cô gái lần trước trong lúc đang chơi đã đi sao?" Tô Lan uống xong một ngụm rượu, một cái tay khoát lên bả vai một chút đi Úc Hữu Ninh, dáng vẻ nhu nhược không xương, đồng thời bộ ngực còn nhắm cánh tay cô ma sát, thật buồn nôn.

"Lần trước cô ấy có chuyện gấp" Úc Hữu Ninh trả lời.

"Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ cô ấy trông rất quen." Tô Lan mỉm cười, tiếp tục đánh giá Khánh An.

Khánh An bị cô ta nhìn có chút khó chịu, sau đó nói: "Cái kia của cô sắp rớt kìa, đẩy lên một chút đi."

"Cái gì?" Tô Lan hỏi.

"Dán mắt hai mí." Khánh An chỉ vào mắt mình.

Tô Lan nghe xong, ngẩn ra, sau đó vội vàng lấy gương trang điểm ra kiểm tra.

Úc Hữu Ninh nhìn Tô Lan, lại nhìn Khánh An. Khánh An thật sự không thích Tô Lan cho lắm.... Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra cảm giác bài xích cô ta.

"Hữu Ninh, khiêu vũ đi không?" Tô Lan đóng lại cái gương nhỏ, ném vào trong túi xách, kéo khóa, chỉ vào sàn nhảy.

"Tôi... " ." Úc Hữu Ninh muốn cự tuyệt, bởi vì cô không biết khiêu vũ.

"Mình cũng muốn nhảy, theo mình." Khánh An nói xong, đến trước Tô Lan, liền tóm lấy tay Úc Hữu Ninh, đi tới sàn nhảy.

Tô Lan ngồi đó, có cảm giác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

"Khánh An kia thật là kỳ quái.” Sau đó Tô Lan nói với những người khác trong phòng.

"Ha ha, xem ra Tĩnh Tĩnh khi đó nói không sai, Khánh An là bà chủ. " Trần Kỳ để chén rượu xuống, cười.

“Cái gì?” Tô Lan hoàn toàn không nghe rõ.

"Hữu Ninh là người của cô ấy, cô chạm tào chính là chết. Haha." Trần Kỳ nói xong, đốt điếu thuốc.

Tô Lan thì lại lườm một cái.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net