Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55

"Tôi đi... Tôi cũng không phải cướp đàn ông của cô ấy, , đáng giá như vậy sao?" Tô Lan nghe Trần Kỳ nói xong càng thêm không vui.

“Tôi không biết, hahaha.” Trần Kỳ nhìn Tô Lan tức giận như vậy trái lại muốn cười.

"Chậc chậc, ý của anh là, cô ấy không thích tôi chạm Hữu Ninh? Có bệnh gì vậy..." Tô Lan biểu thị hoàn toàn không có cách nào lý giải. Cô và Úc Hữu Ninh thế nào, liên quan gì đến Quan Khánh chứ.

"Không biết, tôi chỉ căn cứ vào những gì Tĩnh Tĩnh từng nói thôi." Trần Kỳ vẫn dáng vẻ cợt nhả cà lơ phất phơ nói.

"Hử, tại sao Tĩnh Tĩnh lại nói như vậy?” Tô Lan cau mày suy nghĩ một chút, đến gần vỗ vỗ cánh tay Trần Kỳ.

"Trời mới biết." Trần Kỳ bóp tắt tàn thuốc, duỗi ra hai tay ngáp một cái.

Tô Lan vuốt ve cánh tay, ngoài cười nhưng trong không cười: "Thật buồn cười, chờ lát nữa tôi sẽ trêu chọc cô ta."

Một bên khác, Khánh An kỳ thực cũng không biết nhảy, sau khi kéo Úc Hữu Ninh đi hai người lại như hai kẻ ngốc nhìn bên này nhìn bên kia.

Người bên cạnh đều nhảy đến say mê, nhưng hai người lại chết lặng.

"Nhảy thế nào?" Úc Hữu Ninh cảm thấy toàn thân vô cùng cứng ngắc, từ nhỏ đến lớn, tất cả các hoạt động ở trường liên quan đến khiêu vũ cô đều tránh xa.

"Không phải là động cánh tay động chân sao, có cái gì khó . " Khánh An cảm thấy, rất nhiều người bên cạnh còn không phải chỉ vặn vẹo mù quáng thôi sao.

"Cậu tới, cậu tới, làm mẫu cho mình đi." " Úc Hữu Ninh cười.

Nhưng Khánh An kỳ thực chính là không muốn Úc Hữu Ninh cùng cô gái kia nhảy mà thôi, nàng sao có thể nhảy đây, cũng không có gì hứng thú.

Đang lúc này, bên cạnh có một vũ công đẹp trai nhảy cũng rất tốt, ăn mặc rất thời thượng, đã vô tình thu hút sự chú ý của mọi người.

Thiếu niên nhảy nhót, dừng lại cạnh Úc Hữu Ninh, vuốt tóc, cười hỏi: "Mỹ nhân, có thể cùng tôi khiêu vuc được không?"

"Tôi không biết nhảy." " Úc Hữu Ninh buông tay.

"Thử một lần được không, cô xem mọi người, không phải cũng sẽ không sao...." Chàng trai tiếp tục mời gọi cô.

Mấy tên hèn mọn diêm dúa thật nhiều, cho nên nàng thực sự không thích đến nơi như thế này.

Khánh An nhìn người đàn ông kia , cắn môi dưới, sau đó nhìn anh ta chằm chằm: "Cô ấy đi cùng tôi, phiền anh tìm người khác nhảy đi, cám ơn."

Người đàn ông kia chắc là chưa từng bị con gái làm cho ngẹn như vậy, dù sao với ngoại hình của anh ta, đi chỗ nào cũng đều được săn đón. Cho nên, sau khi bị Khánh An từ chối trắng trợn, không khỏi ngẩn người ra.

"Tôi chỉ hỏi một chút mà thôi. Các người chơi đi, Các người chơi đi." Anh ta nói xong, gãi đầu một cái, rời đi.

Sau khi anh ta đi xa, Úc Hữu Ninh nhìn anh ta từ đằng xa: "Đó không phải là tiểu thịt tươi mà cậu thích sao."

"Mông cái tiểu thịt tươi, một khuôn mặt ngựa. " Khánh An hướng về bên kia liếc mắt nhìn, không chút lưu tình nhổ nước bọt.

"Mặt ngựa cái gì.... Còn chưa tới mức đó đâu." Úc Hữu Ninh thu tầm mắt lại, nghiêng đầu nhìn Khánh An.

"Dù sao mình cũng không thích, chẳng lẽ cậu thích như vậy sao?” Khánh An ghét bỏ nói.

"Đúng vậy a. " Úc HỮu Ninh nói mà không có biểu cảm gì.

Khánh An nghe xong, bỗng dưng quay đầu nhìn cô, rất là kinh ngạc: "Không thể nào, cậu nói nghiêm túc sao? Không được."

"Cậu nói một chút coi, tại sao không thể đây?" Úc Hữu Ninh hỏi.

"Chính là không thể. Dù sao cậu cũng không thể thích loại người như anh ta." Khánh An nói ra lời này, dường như có một sự chắc chắn 100%, hoàn toàn không phải là giả dối.

"Nhưng cuộc sống luôn đầy rẫy những điều bất ngờ. Có khi hôm qua mình thích, có thể hôm nay không thích. Những điều hôm qua mình không nghĩ tới, hôm nay mình có thể nghĩ lại, đó là chuyện bình thường", Úc Hữu Ninh liếc nhìn xung quanh.

"Cho nên, những gì mình nghĩ ngày hôm qua, có thể ngày hôm nay sẽ không nghĩ tới, phải không ..." Khánh An cảm thấy cổ họng của mình giống như bị mắc kẹt.

"Hả?" Úc Hữu Ninh nhìn nàng chằm chằm.

"Cậu tự nhảy đi. Còn có, mình không muốn nhảy. " Khánh An cảm thấy tay mình run lên, nói xong liền xoay người chuẩn bị đi lên ghế dài.

Thế nhưng, khi vừa quay lại, nàng đã thấy Tô Lan lắc mông vẩy tóc bước tới.

"Cô không khiêu vũ sao?" Tô Lan đứng trước mặt Khánh An, cười híp mắt.

Ánh mắt Khánh An ở trên người cô ta chuyển động một vòng, không lên tiếng.

"Lão bà, vậy em nhảy cùng tôi chứ." Tô Lan không nói chuyện với Khánh An nữa, bước lên sàn nhảy đi tới chỗ Úc Hữu Ninh.

Cái gì vậy chứ....

Lão bà?

Khánh An trong nháy mắt xoay người, nhìn thấy Tô Lan đang định vươn tay giữ lấy Úc Hữu Ninh, thân thể cũng không ngừng dán vào người cô.

"Cô bị sao vậy? Thật là đáng sợ..." Úc Hữu Ninh bị hành vi của Tô Lan làm cho hoảng sợ, kéo tay cô ta ra khỏi tay mình, vừa vội vội vàng vàng tránh qua một bên.

"Có chuyện gì sao? Chúng ta đã hôn nhau rồi, sao phải khách khí như vậy?" Tô Lan nói, đặt tay lên má Úc Hữu Ninh, kéo về phía mình.

"Uy, cô bình thường một chút.... " Úc Hữu Ninh vừa nói vừa kéo tay Tô Lan ra khỏi mặt mình.

"Bảo bối, em đang nói cái gì vậy, người ta có chỗ nào không bình thường?" Tô Lan bĩu môi, sau đó lại dựa vào vai Úc Hữu Ninh.

"Chờ đã, chờ đã ..." Úc Hữu Ninh vươn tay đẩy đầu Tô Lan, cảm thấy vô lực.

Sau khi Khánh An nhìn thấy, cắn chặt môi dưới, siết chặt nắm đấm: "Các người khá lắm."

"Đúng vậy, đương nhiên. " Tô Lan ngọt ngào cười: “Mọi người đều nói chúng tôi rất xứng đôi."

"... Không biết xấu hổ. " Khánh An liếc cô ta một cái rồi không tự chủ thốt ra ba chữ đó, nàng chỉ cảm thấy phổi mình sắp bị người phụ nữ kia làm cho nổ tung.

"Cái gì không biết xấu hổ? Tại sao phải xấu hổ? Cô ấy là của cô sao? Tôi không thể chạm vào sao?" Tô Lan đứng thẳng người, nhìn Khánh An.

Khánh An hé môi, rốt cuộc không nói được, xoay người rời đi.

"Tô Lan, hôm nay cô vẫn ổn chứ, sao lại bất thường như vậy?” ?" Úc Hữu Ninh đau đầu cô ta.

"Chỉ là cùng cô ấy đưa đẩy." Tô Lan buông Úc Hữu Ninh ra, ánh mắt khinh thường.

Úc Hữu Ninh biểu hiện phức tạp nhìn cô ta, sau đó liền chuẩn bị đi tìm Khánh An.

"Hữu Ninh, đợi một chút.” Tô Lan nắm lấy cánh tay Úc Hữu Ninh.

"Cái gì?" Úc Hữu Ninh đau đầu thở ra một hơi.

"Này, tôi nói, cô sao phải sợ như vậy, không phải tôi chỉ dựa vào cô gần một chút thôi sao, sao lại đẩy mạnh như vậy? Giống như tôi có thể làm gì cô vậy." Tô Lan cau mày.

"Đợi lát nữa lại nói, đợi lát nữa. " Úc Hữu Ninh rút cánh tay ra, sau đó liền đuổi theo hướng Khánh An vừa đi.

Sau khi ngồi xuống quầy, Khánh An ầm rượu mà người phục vụ đưa lên, uống một hớp lớn, nó có vị bạc hà, cũng không gì đồ uống bình thường, hông có mùi vị giống như rượu, cũng không đốt cổ họng.

Trần Kỳ nhướng mắt nhìn nàng: "Em không nhảy nữa à?"

“Không, anh có thể đi nếu muốn.” Hơi thở của Khánh An phập phồng bất định, nhưng giọng điệu lại thờ ơ.

“Tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Trần Kỳ nhìn thấy Úc Hữu Ninh ở ở sau lưng nàng,  liền đứng dậy rời đi.

Khánh An nhìn chằm chằm chén rượu lẩm bẩm nói: "Thứ này sao lại không có cảm giác gì?"

"Mua say không tốt lắm, dù sao mượn rượu giải sầu sầu càng sầu thêm. Mình sẽ không cho cậu uống rượu mạnh đâu." Úc HỮu Ninh ngồi xuống bên cạnh nàng: "Dựa vào uống rượu để xua tan nội tâm bàng hoàng bất lực là hạ sách, bởi vì sau khi uống xong vẫn không thể giải quyết được chuyện gì. Miễn là cậu một ngày không đi đối mặt, như vậy thì mọi thứ sẽ luôn tồn tại. "

"Ai cần cậu lo." Khánh An thả xuống cốc, lông mày nhíu như cái bánh quai chèo, "Đi cùng cô ta đi, đến ngồi làm gì?"

"Thật ra, mình cũng không biết Tô Lan vừa xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải như cô ấy nói... " Úc Hữu Ninh chống khuỷu tay phải lên bàn, nghiêng người nhìn nàng.

"Liên quan gì đến mình." Khánh An vẻ mặt vẫn còn tức giận. Đột nhiên nghĩ đến những gì Triệu Hân đã nói lúc trước, Khánh An hai mắt híp lại, sau đó quay đầu: "Có điều, mẹ cậu nói nghi ngờ cậu đang ở bên ngoài yêu đương, không phải là hoài nghi cậu và cô ta chứ?"

“Cái gì vậy?” Úc Hữu Ninh nằm mơ cũng không nghĩ tới, Khánh An lại có thể đem hai người liên kết với nhau.

"Như vậy cũng rất hợp lý mà. Mẹ cậu nói cậu mỗi ngày đều lén lén lút lút tán gẫu, nghi ngờ cậu đang yêu, mà cậu yêu cũng không nói cho bà ấy biết... Nguyên nhân có thể là do người yêu của cậu là phụ nữ, vì lẽ đó cậu mới giấu mọi người, phải không? Khánh An cảm thấy mình chính là Sherlock Holmes trong truyền thuyết, lập tức liền đem sự tình đầu đuôi câu chuyện đều giải quyết êm đẹp.

Úc Hữu Ninh muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy phi thường khâm phục loại logic thần thánh của nàng.

"Không phải. " Úc Hữu Ninh lo lắng muốn chết.

"Mình nghĩ là vậy." Khánh An nhìn chằm chằm ly rượu, trong lòng vẫn rất tức giận.

"Đây thực sự là, mình phải giải thích như thế nào ..." Úc Hữu Ninh lúc này cảm thấy mình như đang ở trong địa ngục, xung quanh là hỏa diễm chói mắt, Nam Tây Bắc đều không thể đi qua.

"Không giải thích được sao? Vậy là cậu quả nhiên vẫn luôn gạt chúng mình, còn giả bộ là cẩu độc thân. Mình từ lâu đã cảm thấy cô ta xem ra không được bình thường, không nghĩ tới các cậu thật là có một chân. Cái gì chỉ là nụ hôn khi làm một đoạn phim... Oa, mình không thể dừng lại được, tất cả đều như vậy. ”Dù sao Khánh An chính là cảm thấy rất tức giận.

"An An..."

“Ừ, làm sao có khả năng chỉ hôn lên mặt, rõ ràng còn hôn lên miệng, thật mềm, thật ngọt, thật thoải mái, đúng không, bảo bối?" Giọng nói của Tô Lan lại vang lên từ phía sau.

Khánh An quay đầu lại, thấy Tô Lan lắc mông đi tới sau lưng Úc Hữu Ninh, cúi người đưa tay ra, áp bộ ngực lên sau lưng Úc Hữu Ninh.

"Cô uống nhiều quá rồi?" ?" Úc Hữu Ninh nhíu mày kéo tay cô ta ra, kéo cô ta sang một bên rồi ngồi xuống.

“Các người từ từ chơi đi, tôi đi đây.” Khánh An nói xong, xách túi, lấy áo khoác, liền đứng dậy đi ra ngoài.

"Chờ một chút!" Úc Hữu Ninh đứng dậy, đuổi theo Khánh An đi ra ngoài.

"Ôi, Lan đại tỷ, đủ tàn nhẫn nha." Trần Kỳ đi tới, ở bên cạnh cô ta ngồi xuống.

"Bản tiểu thư ngày hôm nay tâm tình vốn hông tốt, ra ngoài còn phải nhìn sắc mặt người, vậy tôi liền cho cô ta xem đủ loại sắc mặt." Thần thái quyến rũ của Tô Lan thái đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là dáng vẻ bình thường.

"Nhưng, nếu hai người kia thực sự có chân thì sao? Vậy những chuyện vừa rồi cô làm kia, hai người không thể quay đầu lại còn không phải cãi nhau ngất trời rồi hả ?" Trần Kỳ đặt bật lửa và điếu thuốc lên bàn, sau bó bốc một ít đậu phộng trong tay xoay xoay.

"Ây... Này...." Tô Lan không khỏi bắt đầu suy nghĩ chính mình lúc nãy có phải chơi đùa quá mức rồi không.

"Uy, Hữu Ninh sẽ không thực sự là cái kia... Đúng không? Gần đây hai người chơi với nhau tương đối nhiều. " Tô Lan đột nhiên bật chế độ nhiều chuyện.

"Cái nào?" Trần Kỳ ném một hạt đậu phộng vào miệng.

"Viền ren."

“Tôi không biết, tôi không biết.” Trần Kỳ lắc đầu và tiếp tục uống rượu.

"Tôi đi. . . Nếu như là thật, vậy tôi vừa rồi trêu chọc cô nàng nhiều như vậy..."

"Yên tâm, cô ấy không có cảm giác với cô." Trần Kỳ tiếp tục nghịch điện thoại di động.

"Chuyện này anh biết rất rõ ..." Tô Lan liếc hắn một cái.

“Đoán.” Trần Kỳ cười.

Sau khi Úc Hữu Ninh chạy ra khỏi quán bar, một cơn gió lạnh ập về phía cô, làm cho tóc cô rối tung.

Vén tóc, Úc Hữu Ninh lại phát hiện nơi này đã không còn bóng dáng Khánh An.

Thở hổn hển, Úc Hữu Ninh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Khánh An, nhưng không có ai trả lời.

Bên kia, khi Khánh An về đến nhà, ném chiếc điện thoại đã tắt tiếng sang một bên, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Quá đáng, quả thực quá đáng, còn giả bộ trong sáng!

Cho dù không phải là một đôi, vẫn khiến người ta rất tức giận, cô gái kia và nàng giống nhau, thấy thế nào cũng không đơn giản chỉ là tình bạn thuần khiết.

Bạn bè bình thường sao lại có thể ở trước mặt mọi người làm như vậy? Trời ạ... Các nàng ở trước mặt mọi người cũng dám như vậy, chẳng lẽ ở nơi riêng tư ...

Khánh An tắm xong mặt tối sầm lại, leo lên giường nằm xuống, nhưng trong đầu vẫn là gương mặt Tô Lan lượn lờ.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, trên đó xuất hiện tên của Úc Hữu Ninh.

Sau khi Khánh An cầm lên, không chờ nàng mở miệng, liền giành trước nói một câu: "Đừng gọi nữa, người cậu muốn tìm chết rồi. "

Sau đó, Khánh An trực tiếp tắt điện thoại di động.

Sau khi tắt nó đi, Khánh An liền bật máy tính bảng lên chơi.

Chỉ là, chơi đùa, nàng lại càng cảm thấy chột dạ.

Lúc nãy dảng vẻ của mình nhất định rất khôi hài đi... Hơn nữa, bất kể là Úc Hữu Ninh, hay là bạn của Úc Hữu Ninh khẳng định cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu ra sao.

Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, Khánh An lại lặng lẽ mở máy.

Chỉ thấy Úc Hữu Ninh gửi cho nàng vài tin Wechat cùng vài cái tin nhắn.

Ngoài việc giải thích cậu ấy và Tô Lan thực sự không có gì, Úc Hữu Ninh còn nói một câu khiến Khánh An càng thêm hoang mang .

Úc Hữu Ninh nói: "Nếu mình nói dối, sẽ bị sét đánh."

Đều nói đến như vậy rồi, vậy đã nói rõ, có nghĩa là vừa rồi mình đã nghĩ quá nhiều.

Dáng vẻ của nàng lúc nãy, thật buồn cười làm sao?

Khánh An nằm liệt trên giường, trong lòng có cảm giác tuyệt vọng.

Sau khi đọc tin nhắn của Úc Hữu Ninh gửi vài lần, Khánh An vốn dĩ muốn trả lời: "Đừng thề thốt như vậy, xin lỗi, mình hiểu lầm" nhưng cuối cùng lại thành"Vậy sao cậu có thể chắc chắn cô ta đối với cậu không có gì? Minh thấy cô ta đối với cậu rất thú vị."

Ngoài ra, nàng còn đáp: " Cô ta đối với cậu có ý hay không, trong lòng cậu không phải có 13 tính sao?"

Sau khi trả lời xong, sau một lát, Khánh An nhìn lại, liền bắt đầu phát hoảng.

Trước đó tức giận còn có thể mạnh mẽ giải thích rằng bạn thân của mình đã yêu nhưng lại không nói với mình, vẫn giấu giếm mình nên mới tức giận.

Nhưng nếu câu này được gửi đi, thấy thế nào đều....

Người ta đối với cậu ấy có ý hay không, chính mình có tư cách gì xen vào.

Vì vậy, Khánh An vội vàng rút lại tin nhắn,  kết quả ngay khi nàng chạm tay vào màn hình, mặt trên liền nhắc nhở thời gian gửi đã quá hai phút không thể rút được.

Qua một lúc lâu, , Úc Hữu Ninh gọi điện thoại đến.

Sau khi nhìn thấy, nội tâm Khánh An thấp thỏm liền nén lo lắng nhấn nút nghe.

"Cậu có ở nhà không?" Giọng Úc Hữu Ninh có vẻ rất mệt mỏi, có vẻ như vừa mới tỉnh dậy.

"Ở... " Khánh An nắm chặt điện thoại trong tiềm thức.

"Cửa lầu một bị khóa, mình không vào được, cậu xuống mở cửa cho mình được không?"

"Cậu...Được rồi, cậu chờ một chút. " Khánh An cúp điện thoại, khoác áo khoác ngoài bộ đồ ngủ, lần mò tìm chìa khóa rồi chạy ra ngoài.

Chạy đến tầng dưới cùng, mở cửa ra, Khánh An đã nhìn thấy Úc HỮu Ninh đứng ở một bên.

"Đừng nói với mình là cậu đã đứng ở đây hơn hai giờ ..." Khánh An đem Úc Hữu Ninh kéo vào.

“Không phải, trước đó mình ngủ trong xe một lúc.” Úc Hữu Ninh nói, vươn vai ngáp một cái, dường như đã đủ buồn ngủ, thỉnh thoảng lại dụi dụi mắt.

"Có bị ngốc hay không." Khánh An mặt không thay đổi nhìn các nút thang máy.

Một giây sau, Úc Hữu Ninh liền hắt hơi một cái.

"Bị đông cứng bị cảm? Không phải nói ở trong xe sao?" Khánh An nghiêng đầu nhìn cô.

"Kỳ thật, mình còn đứng một hồi... " Vẻ mặt Úc Hữu Ninh giống như đứa bé đáng thương bị người khác bỏ rơi.

"Có phải là ngốc...." Khánh An không nhịn được lại nói một câu.

"Còn không phải sợ cậu lại không để ý tới mình sao. " Úc HỮu Ninh trả lời.

Khánh An bị cô nói như vậy liền dừng lại.

Khả năng trên người mình, đúng là mang theo một loại cảm giác khiến cho người khác cảm thấy bất an.

Sau khi về đến nhà, Khánh An lấy a thứ gì đó giống váy ngủ nhét cho Úc Hữu Ninh, bảo cô đi tắm.

Úc Hữu Ninh đi tắm, trong khi Khánh An thì lại lôi ra mấy hộp thuốc nhìn một chút.

Chờ sau khi Úc Hữu Ninh ra ngoài, Khánh An hỏi: "Ngoài hắt hơi, cậu còn có triệu chứng gì không?"

"Không còn, mình thỉnh thoảng cũng bị cảm lạnh như vậy, nhưng sau một thời gian sẽ đỡ ... giờ có vẻ đỡ hơn rồi..." Úc Hữu Ninh nói xong, xoa xoa mũi, sau đó khẳng định: "Thật sự rất tốt."

"Được rồi. " Khánh An đem thuốc đặt lại, sau đó tắt đèn phòng khách.

Sau khi vào phòng ngủ, Khánh An liền tự nhiên bò lên giường, nằm xuống nhắm mắt lại.

Sau khi tắt đèn, Úc Hữu Ninh nằm xuống bên cạnh Khánh An, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một chút, nhớ lại tin nhắn Khánh An gửi cho mình lúc nãy, liền nói: "Trong lòng mình đương nhiên mình biết. Mình biết cô ấy không có hứng thú với mình, cô ấy chỉ chơi đùa ác ý mà thôi."

Đột nhiên nghe được câu như vậy, cơn buồn ngủ của Khánh An trong phút chốc biến mất.

Mở hai mắt ra, Khánh An trừng mắt, nháy mấy lần, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình sắp nhảy ra ngoài. . Đừng nói nữa, ném chết người, nếu như có thể, nàng thật sự rất muốn có một lọ thuốc mất trí nhớ.

Không được, chỉ có thể tiếp tục giả chết, đóng chặt hai mắt, làm bộ mình thực sự đang ngủ.

Thấy Khánh An không trả lời, Úc Hữu Ninh không thể làm gì khác hơn là nói chúc ngủ ngon, sau đó quay lưng về phía nàng ngủ thiếp đi.

Sau một lát, bên cạnh truyền đến nhợt nhạt  tiếng hít thở, Khánh An mới thở ra một hơi.

Đã hơn ba giờ ... trời ơi ...

Khánh An thiếu điều bị dọa sợ.

Nằm nghiêng trên giường một hồi, một lúc sau, Khánh An cảm thấy thân thể nóng lên bất thường.

Nàng liền vén chăn lên, nằm ngang một chút. Sau đó, ánh mắt ơ lửng, bay tới trên người Úc Hữu Ninh.

Úc Hữu Ninh đang ngủ ngon lành.

Khánh An như một tên trộm thận trọng di chuyển về phía cô, sau đó chống người lên, tiến đến bên cổ cô ngửi một cái.

Nó có mùi rất thơm ...

Khánh An một lần nữa nằm xuống, hai tay đặt ở trên bụng, mười ngón đan vào nhau.

Sau một lát, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại lén lén lút lút nhổm người dậy rồi lặng lẽ bật đèn lên nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Úc Hữu Ninh.

Sau đó vào lúc này, Úc Hữu Ninh trở mình, nằm thẳng lại, chăn cũng thuận theo tuột xuống

Khi lật người lại, dây đai quanh eo của chiếc váy ngủ có thể đã bị nới lỏng khiến cổ áo của cô trở nên lỏng lẻo.

Mơ hồ có thể nhìn thấy vùng đát thần bí bên trong.

Trắng như tuyết , hơi nhô lên ...

Khánh An chỉ cảm thấy hơi nóng trong người đã tăng thêm một chút.

Trong lúc vô tình, trên người Khánh An đã mồ hôi chảy ròng ròng, trong mùa đông nhưng cảm giác như mình giống như thủy quỷ vậy.

Nhưng, chỉ tò mò mà thôi, chứ không dám thực hành, điên mất rồi.

Muốn chạm vào ... Không, nghĩ một hồi, nếu như mình là đàn ông, làm như vậy trong lúc người khác đang ngủ, thật đáng chết.

"Nóng quá.... Máy điều hòa của cậu mở mấy độ vậy... "Úc Hữu Ninh ngủ mê man, ở trong mơ mơ màng màng nửa mở hai mắt, đẩy chăn ra, chân dài cong lên, đồng thời còn đem vạt áo trước cũng đẩy ra một chút.

Sau đó, Úc Hữu Ninh không cử động nữa, vẫn chỉ là thở nhẹ mà thôi.

Khánh An quay người lại, từ đầu giường tìm thấy điều khiển từ xa, điều chỉnh điều hòa.

Sau đó, ném chiếc điều khiển sang một bên, Khánh An lần thứ hai nằm xuống, liếm môi dưới.

Đều không tự chủ được nhìn Úc Hữu Ninh, rồi lại không dám lỗ mãng, trong nháy mắt đó, nàng có loại cảm giác nhịn đến nội thương.

Cầm lấy điện thoại di động, lấy cáp tai nghe ra, Khánh An hủi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán, cắm cáp tai nghe vào giắc cắm tai nghe trên điện thoại. sau đó mở ra một đoạn clip sex Les nào đó mà tôi tìm được lúc trước, mở ra xem.

Mặc dù đeo tai nghe, dù biết Úc Hữu Ninh đã ngủ nhưng Khánh An vẫn sợ cô nghe được, nên vặn nhỏ âm lượng đến mức nhỏ nhất.

Những hình ảnh từ màn hình hiện lên, hình ảnh hai người phụ nữ mềm mại nóng bỏng quấn lấy nhau.

Khánh An nhìn video, lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net