Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56

"Không, không có, mình có xem cái gì linh tinh đâu..." Giọng Khánh An càng ngày càng yếu, dù sao cũng thấy rất mắc cỡ.

Sau đó, nàng nhẹ nhàng bước xuống giường cầm điện thoại lên, dùng tay kiểm tra nhiều lần màn hình và các góc cạnh thì thấy chiếc điện thoại vẫn còn nguyên vẹn, nàng mới thở ra nhẹ nhõm, lại lặng lẽ quay lại giường, ngồi xếp bằng xuống.

Không chơi, không nhìn, hơn nữa những cảm xúc ban nãy đều bị dọa bay mất.

Để điện thoại sang một bên, Khánh An kéo chăn đắp cho Úc Hữu Ninh, sau đó giống như con cá trạch cũng chui vào.

"Hữu Ninh." Con mắt Úc Hữu Ninh vẫn cứ nhắm nghiền, Khánh An đặt tay dưới đầu nhìn cô.

"Ừ... " Úc Hữu Ninh mơ mơ màng màng đáp một tiếng.

"Ngủ ngon." Khánh An tới gần cô khẽ thì thầm.

Nhưng Úc Hữu Ninh đã ngủ say không phát ra tiếng động.

Khánh An giúp cô ém chăn lại, sau đó tắt đèn ngủ.

Có lẽ quá buồn ngủ, thần kinh não não đều mệt mỏi, Khánh An một đêm vô mộng, ngủ rất ngon.

Khi Úc Hữu Ninh tỉnh lại, thấy Khánh An đã ngủ, cánh tay ôm lấy cô, đồng thời đầu cũng tựa vào vai cô.

Hơi thở của nàng phả vào người cô, rất ấm áp.

Có loại cảm giác thỏa mãn, muốn giữ lại cảnh tượng này mãi mãi.

Nếu như đây chỉ là mộng, cũng hi vọng giấc mộng này sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Chỉ là quần áo trên người giống như tối hôm qua vừa trải qua một phen vận động dữ dội, có thể nói cực kỳ sắc tình.

Bởi vậy, trong sinh hoạt thường ngày cô cũng không thích mặc loại đồ ngủ này. Không biết là do quần áo hay do tư thế ngủ có vấn đề, lúc ngủ say, hay lúc khỏa thân cũng không khác biệt lắm.

Nhẹ nhàng kéo vạt áo, Úc Hữu Ninh bắt đầu suy nghĩ, tối hôm qua lúc Khánh An tỉnh, có phải mình cũng ở trong bộ dạng này hay không. Nếu như vậy, quả thật có chút lúng túng.

Bên ngoài trời đã hửng sáng, trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Úc Hữu Ninh thỉnh thoảng sẽ lại quay đầu nhìn Khánh An, sau đó lặng lẽ đưa tay đặt lên tay Khánh An.

Chỉ là sau đó, Khánh An trở mình, liền buông tay cô ra, quay sang bên khác ngủ tiếp.

Úc Hữu Ninh vén chăn lên ngồi dậy,  cầm lấy điện thoại di động, bất kể đi đến đâu cũng thấy lời chúc mừng năm mới.

Sau khi tất cả mọi người trong studio về nhà sau kỳ nghỉ, cũng đều dồn dập đăng những việc liên quan đến gia đình.

Lúc này, Úc Hữu Ninh cũng phải đi theo Triệu Hân iến vào chế độ điên cuồng đi thăm người thân tứ phương. Hàng năm đều là như vậy, thường ngày có thể không thường xuyên qua lại, nhưng ăn Tết, bất kể nói thế nào, cũng phải tụ tập.

Ngay cả hôm nay, hôm nay cũng phải cùng Triệu Hân đi ăn cơm với mọi người.

Thay xong quần áo, đi vào phòng tắm rửa mặt xong, Úc Hữu Ninh chỉnh lại cổ áo, tay áo, sau đó một lần nữa đi vào phòng ngủ.

Vào buổi sáng mùa đông, trong phòng sẽ không có tia nắng chói chang, nếu như chợt có ánh nắng chiếu vào cũng chỉ nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.

Giường trong phòng ngủ rất mềm mại, với bộ khăn trải giường bằng vải kaki và chăn lông vũ, trang nhã và phóng khoáng.

Khánh An nằm nghiêng đầu, một tay nhẹ nhàng đặt ở trên gối, một tay đặt ở trong chăn, tóc đen tung bay, ngủ rất yên tĩnh.

Úc Hữu Ninh bước tới, ngồi xổm bên cạnh Khánh An, nhìn nàng chằm chằm, nhẹ giọng nói: "Mình đi đây".

Khánh An vốn đang ngủ say sưa khi nghe được câu nói kia lông mi run rẩy, bỗng dưng tỉnh lại: "Đi?"

"Ừ, cuối năm có nhiều việc, rất mệt nhọc ." Úc Hữu Ninh nhìn nàng.

Hóa ra là như vậy a. . . . . . Khánh An mắt buồn ngủ mông lung nhìn Úc Hữu Ninh, qua một hồi lâu, mới vuốt mắt ngồi dậy: "Có điều, sớm như vậy sao?"

"Đúng vậy,mẹ mình đang đợi mình ở nhà." ." Úc Hữu Ninh cũng đứng dậy.

"Như vậy.... Cậu về nhanh đi, đừng để dì chờ quá lâu." Khánh An mơ màng mở miệng nói.

“Ừm, cậu nhớ ăn cơm.” Úc Hữu Ninh cất điện thoại vào túi, thấy tóc của Khánh An có chút hỗn loạn, khóe miệng hơi nhếch lên, vươn tay vuốt lại mấy sợi tóc trên đỉnh đầu của nàng.

“Đợi lát nữa lấy nước làm ướt rồi sấy một chút đi." Ép không xuống, Úc Hữu Ninh liền mỉm cười kiến nghị.

"Ồ... lại nổ rồi sao ..." Khánh An theo bản năng đưa tay gãi gãi tóc mình.

"Đúng thế. Vậy mình đi trước." Úc Hữu Ninh cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động.

"Ừ, tốt. Vậy mình đưa cậu ra ngoài." Khánh An vén chăn lên, từ trên giường đứng dậy, mặc thêm áo khoác rồi đi đến cạnh cô.

"Không cần, không cần đưa đâu." ." Úc Hữu Ninh sợ nàng sẽ bị đông cứng mất.

"Mình muốn đưa." Khánh An đưa tay chải tóc, mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài.

Sau khi đưa Úc Hữu Ninh rời khỏi đây, Khánh An quấn áo khoác, lúc thấy xe của Úc Hữu Ninh chạy ra ngoài, đưa tay ra nhẹ nhàng quơ quơ với cô.

Nhìn chiếc xe dần đi xa, Khánh An có cảm giác có thứ gì đó trong người mình chạy theo Úc HỮu Ninh, trở nên trống rỗng.

Gần đây, nàng đều có cảm giác như vậy. Nhất cử nhất động của mình, bao gồm cả suy nghĩ, đều bị ảnh hưởng bởi những thế lực không xác định. Mà nguồn sức mạnh kia, lại là đến từ Úc Hữu Ninh.

Về đến nhà, Khánh An đắp mặt nạ, thoa một chút mỹ phẩm dưỡng da, đơn giản thu dọn một chút, sau đó kéo vali đã sắp xếp từ trước, đi về nhà.

Thật kỳ lạ là rõ ràng nàng cảm thấy không muốn về nhà cho lắm, nhưng khi nàng đi tới tiểu khu nhà nàng, nàng vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Vừa mở cửa ra, trong phòng khách đã có mấy người thân, cùng với mấy đứa nhỏ. Bởi vì những gia đình này tương đối thân thiết, nên sau khi ông nội mất, giao thừa hàng năm mọi người sẽ hẹn nhau trước giao thừa hàng năm một ngày sẽ đến ăn Tết.

Về phần ăn Tết nhà ai, thì thay phiên nhau.

Sau đó, khi đến giao thừa, mọi người sẽ ở nhà của chính mình ăn Tết.

Đại bá, bá mẫu, cô, cậu, dì, đã lâu không gặp, chúc mừng năm mới.” Mang hai chiếc vali vào phòng khách, thay giày, cởi khăn quàng cổ, Khánh An liền cùng bọn họ hỏi thăm một chút.

"An An đã về rồi?" Đại bá đứng dậy cầm lấy tách trà trên bàn, ngẩng đầu nhấp hai ngụm.

"Vâng." Khánh An gật đầu, sau đó, với sự giúp đỡ của đại bá mang hai chiếc vali lên phòng trên lầu, tùy ý đặt dựa vào tường, sau đó quay trở lại phòng khách.

"Năm nay thế nào? Đã tìm được người nào vừa mắt chưa?" Người cô bế một đứa bé, vừa ôm đứa bé vừa ngẩng đầu hỏi, trong tay còn cầm đồ chơi chơi với đứa bé.

Khánh An đương nhiên là biết câu hỏi này đang ám chỉ điều gì nên đành lắc đầu.

"An An, con còn không sốt ruột sao, có chuyện gì sao?" Dì ngồi vào bên cạnh Khánh An.

"Không có gì, con cũng không vội." Khánh An miễn cưỡng cười, đối với loại câu hỏi mà nàng sẽ phải đối mặt mỗi khi trở lại trong hai năm qua, nàng đã từ nghiêm trọng bài xích phát triển đến tê dại.

"Chị họ của con đã sinh thêm một đứa bé, khi nào mới có thể nhìn thấy An An nhà chúng ta cũng có thể..."

"Nó không quan tâm mấy thứ đó đâu... . Đến đến đến, mọi người ăn trái cây.” Lúc này, mẹ nàng Thiệu Lệ Liên cắt ngang lời dì, đeo tạp dề, bưng ra hai đĩa trái cây lớn ra, bày ra trên bàn, cũng tiện tay thu dọn những thứ vụn vặt linh tinh trên bàn, nhét vào găn kéo nhỏ bên dưới.

"Con gái, bình thường con đều mặc quần áo mỏng như vậy sao?” Sau khi Thiệu Lệ Liên đổ đầy nước quả, đi tới dùng tay vân vê cổ áo Khánh An, có chút ghét bỏ độ dày của nó.

“Không sao, con không lạnh.” Khánh An nói xong đứng lên: “Còn phải chuẩn bị cái gì nữa? Để con xuống bếp phụ một tay."

"Không có chuyện gì, con vừa mới trở về. Có mệt không? Có muốn đi ngủ trước không?" Thiệu Lệ Liên nắm lấy cánh tay nàng, "Vẫn là quá mỏng, hai ngày trước mẹ đã giúp con giặt một ít quần áo mùa đông, con đi thay đi. Có cái áo khoác lông vũ dày dặn đó.

Khánh An vốn dĩ muốn nói: "Kỳ thật hôm nay con thật sự không lạnh", nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, liền lên lầu mở tủ, thay quần áo.

Thay quần áo xong, Khánh An cũng không có nghỉ ngơi mà đi vào phòng bếp.

Trong bếp, Khánh Dương ba và chị họ Quan Bạch Lộ đang rửa và cắt rau.

Quan Bạch Lộ không chỉ có vẻ ngoài hiền thục, trên thực tế cũng rất hiền lành, chính là điển hình một người vợ tốt. Có vài thứ, thật sự đúng là trời sinh. Ở thời điểm Khánh An chỉ biết nghịch bùn, tuổi của Quan Bạch Lộ cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng nàng khi đó cũng đã làm được vài món ăn ngon rồi.

Quan Bạch Lộ cũng thích nấu nướng và dọn dẹp phòng ốc, vì lẽ đó lúc làm những thứ đó, nàng đều thích thú. Thành thật mà nói, Khánh An cũng rất khâm phục nàng, bởi vì trong đầu nàng ấy dường như có cả một cuốn bách khoa toàn thư, đủ thứ các loại cách làm, tầng tầng lớp lớp .

Lúc nhỏ, Khánh An đến nhà Quan Bạch Lộ chơi, chính nàng vốn không thích làm những thứ này, cũng sẽ bất tri bất giác đi theo Quan Bạch Lộ bắt tay vào làm, hơn nữa không chỉ không cảm thấy nhàm chán mà còn cảm thấy rất thú vị.

Hóa ra, rất nhiều thứ bị loại bỏ sẽ trở thành tiện ích mới với một chút sửa đổi và sau đó trở nên hữu ích.

Có điều, chỉ khi chơi cùng Quan Bạch Lộ, Khánh An mới có thể đối với những thứ kia cảm thấy hứng thú, chủ động đi làm. Nếu chỉ một mình, thì sẽ chẳng muốn làm.

Thêm nữa, hai người sau này học tập, làm việc, sinh sống ở hai nơi khác nhau nên căn bản không có liên lạc, đến Tết mới gặp nhau.

Về phần công việc trong bếp, đối với Quan Bạch Lộ mà nói, thì càng không phải vấn đề gì.

Chị họ giống như một đầu bếp xinh đẹp, nấu ăn vừa ngon lại đẹp mắt.

"Con nhìn chị họ con đi, rồi nhìn lại mình một chút. Người ta nấu ăn nấu cơm đều giỏi, con làm được cái gì?" Lúc Khánh An đang rửa rau, cha nàng liền lại không nhịn được lên tiếng ghét bỏ nàng.

Có điều, chính là bởi vì Quan Bạch Lộ giỏi làm những việc đó nên từ nhỏ Khánh An đều sẽ thỉnh thoảng bị gia đình lôi ra so sánh với chị họ.

"Chị ấy làm, con sẽ ăn." Khánh An nói xong, tiếp tục cạo khoai tây bằng dụng cụ trong tay.

Khánh Dương nghe xong, xoay người nhìn nàng, sắc mặt chán ghét đã tràn ra rồi.

"Khác nhau, khác nhau mà, con là nội trợ toàn thời gian, đương nhiên phải làm tốt những việc này, dù sao đây đều là nội dung công việc của con, nếu không sẽ thật sự rảnh rỗi. Nhưng mà em gái không phải như vậy." Quan Bạch Lộ thấy cha con này trong nháy mắt lại trở nên giương cung bạt kiếm, liền lập tức đứng ra hào giải.

"Có điều, chị họ, chị làm đùi gà thật sự ăn rất ngon, cả đời em khả năng là không học được." Khánh An không nhìn cha của mình, lấy khoai tây đã gọt vỏ đưa cho Quan Bạch Lộ, thấy nàng đang rút xương gà không nhịn được khen ngợi.

"Đúng vậy, con cả đời này cũng không học được đâu, tự biết mình như thế nào con vẫn còn biết rõ." Khánh Dương lại 'khịa' nàng lần nữa.

"Ôi dào, bây giờ cũng không phải biết làm tất cả những việc này mới sống được, không? Thời đại không giống với lúc trước, hơn nữa con cũng là bởi vì yêu thích làm những thứ này, nếu như không thích, con cũng sẽ không làm đâu." Quan Bạch Lộ tiếp tục hòa giải.

Mỗi lần Khánh Dương khen nàng, cũng giẫm Khánh An một cước, nàng liền vô cùng hoang mang, cảm giác mình như là cái tội nhân.

"Chị họ, chị mới sinh con không lâu, đi nghỉ ngơi đi, nơi này em và mẹ em làm được rồi." Khánh An cũng đã quen với việc cha nàng cằn nhằn rồi, chỉ cần không phải liều mạng khuyên nàng tìm đối tượng, nàng đều có thể bỏ qua nó.

Có điều, chỉ cần một khi khuyên nàng tìm đối tượng, nàng sẽ oán giận thậm chí mắng lại ông ấy.

"Không sao, sinh cũng lâu rồi mà." Quan Bạch Lộ quay đầu lại cười khẽ với nàng.

"Dù sao nó như vậy, ai dám cưới nó chứ." Khánh Dương còn bám vào vấn đề lúc trước cằn nhằn.

"Con tự cưới tự gả." Khánh An chắt nước rau, lấy ra khỏi rổ, đổ vào một cái bát lớn, để sang một bên rồi uể oải cãi lại.

"Cùng con nói không thông, không nói nữa." Khánh Dương cuối cùng không tiếp tục nói nữa.

"Được rồi." Khánh An sau đó cũng ngậm miệng.

Nhưng, nhìn chung, Khánh Dương không có giống trước đây "Nói không thông" còn muốn "nói cứng" rồi.

Nếu là lúc trước, khẳng định Khánh Dương sẽ nói đến lúc nào nàng cúi đầu mới thôi, nhưng bây giờ, Khánh Dương sẽ không như vậy. Loại khác nhau này, Khánh An vẫn có thể nhận ra được.

Thiệu Lệ Liên và Quan Bạch Lộ đứng trong bếp nhìn nhau.

Cha và con gái, cả hai đều giống như những đứa trẻ chưa trưởng thành, vừa thấy mặt đã cãi nhau, không dừng lại, cũng không kiểm soát được.

"An An khi còn bé, có lần ba nàng đuổi theo đánh nàng, nàng chạy đi, cởi giày liền ném cha mình." Sau khi Khánh Dương cùng Khánh An đều rời khỏi bếp để làm quả óc chó bên ngoài, Thiệu Lệ Liên lấy rau bỏ vào nồi nước đang sôi, cười lắc đầu một cái.

"Hai người bọn họ thực sự là... Ai...." Quan Bạch Lộ cũng không biết nên nói cái gì cho phải bây giờ.

"Lão Khánh luôn cảm thấy, dưới 'gậy hoàng kinh' sẽ sinh ra người tốt, lúc còn trẻ ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ, ta hối hận rồi. Mãi cho đến năm An An học lớp 12, thái độ của ta với nó mới có chuyển biến. Nhưng  cha nàng vẫn là như cũ." Thiệu Lệ Liên không biết nghĩ tới chuyện gì, nói nói mũi cũng có chút đỏ.

Quan Bạch Lộ thấy thế, lập tức lau khô tay, đỡ lấy cánh tay Thiệu Lệ Liên, vỗ vỗ sống lưng bà.

"Chúng ta đối với nàng thật sự là quá nghiêm khắc, cách làm này không những không khiến trở nên càng tốt hơn, trái lại làm cho nàng trở nên càng thêm phản loạn. Lúc ta ý thức được phương thức giáo dục của mình gặp sự cố, đại khái chính là khi ta gặp một bà mẹ trẻ. Lúc đó, người mẹ trẻ đang tập phơi quần áo ngoài ban công thì tay vô tình rung lên khiến quần áo và giàn phơi đều rơi ra ngoài ban công.

Nếu là An An nhà chúng ta, có lẽ lúc đó cha nàng sẽ mắng ' Sao con ngu xuẩn như vậy, phơi quần áo cũng không xong'. Thế nhưng người mẹ trẻ chỉ cười và nói: "Không sao đâu, nhặt về là được rồi. Có điều, sau đó muốn để quần áo không bay thì phải treo nó hoàn toàn vào trong, vậy thì sẽ không rơi mất nha ’."

Đó là những vấn đề tầm thường, nhưng thực tế, khi nuôi dạy một đứa trẻ, thái độ của cha mẹ đối với nhiều vấn đề nhỏ nhặt sẽ ảnh hưởng gián tiếp đến đứa trẻ.

"Có một năm, nàng tổ chức sinh nhật. Trùng hợp năm ấy môn toán nàng thi không tốt, chúng ta vốn định đưa nàng đi chơi để chúc mừng sinh nhật, kết quả bởi vì thi không tốt, cha nàng liền hủy bỏ. Nàng lúc đó rất tức giận, ở trên lầu dậm chân khóc rống, sau đó... chúng ta ẫn không quan tâm. " Thiệu Lệ Liên nói tới đây, giơ tay xoa xoa nước mắt trên khóe mắt.

"Ai, đều qua rồi. Không nên nghĩ nhiều như vậy." Quan Bạch Lộ nói, lấy khăn giấy đưa cho Thiệu Lệ Liên.

"Nàng nói, trong lớp có một bạn cũng cùng ngày sinh nhật với nàng cũng không có thi được, thế nhưng người bạn nhỏ kia không có bị mắng, tổ chức sinh nhật vẫn có thể ăn bánh ga tô mặc quần áo mới dùng đi công viên trò chơi, tại sao nàng lại bi thảm như vậy không có thứ gì. Nhưng chúng ta lúc đó còn nói cái gì, bởi vì chúng ta đối với con yêu cầu cao, con đừng so sánh với những người có yêu cầu thấp." Thiệu Lệ Liên lấy khăn giấy bịt mũi, cảm giác tội lỗi bao phủ toàn thân.

"Ban đầu, nàng vẫn thích cùng một số người bạn nhỏ chơi đùa, thế nhưng chúng ta đều mang theo thái độ chỉ trích đối xử với những người bạn nhỏ kia, chê các nàng nơi này không tốt nơi đó không được, muốn hạn chế nàng kết bạn. Cũng chỉ có Úc Tử, bởi vì khắp mọi mặt đều thật sự rất ưu tú, chúng ta liền để hai nàng chơi đùa." Thiệu Lệ Liên thở dài, lắc đầu.

Quan Bạch Lộ cũng không nghĩ tới Thiệu Lệ Liên sẽ có nhiều khúc mắc như vậy, nên chỉ có thể vỗ lưng an ủi bà.

"Sau đó có một lần nàng nổi giận nói với chúng ta rằng, chúng ta luôn cảm thấy mấy bạn nhỏ kia không ưu tú, sẽ ảnh hưởng xấu đến nàng, nàng cũng nghĩ rằng mình rất rất kém cỏi, sẽ sẽ ảnh hưởng xấu đến những đứa nhỏ kia." Thiệu Lệ Liên thở dài, "Nếu như có thể quay trở lại như ban đầu thì tốt rồi."

Quan Bạch Lộ cũng không biết nên nói cái gì, dù sao cũng chuyện của người khác, nàng cũng không tiện nói thêm cái gì.

Mà lúc này, Khánh An và Khánh Dương đang trên ban công chuẩn bị một đống lớn hạch đào, chuẩn bị làm bánh hạch đào và các món tráng miệng khác.

Hạch đào là đại bá mang đến, có một bao tải lớn.

Thế nhưng Khánh An trong nhà không có máy kẹp hạch đào, vì lẽ đó để làm vỡ vỏ là vô cùng lao lực.

"Con sẽ đi siêu thị mua kẹp hạch đào để làm." Khánh An khều khều hạch đào, đề nghị.

"Không cần, ta có thể một tay bóp nát nó." Khánh Dương mặt lạnh, sau đó đem một hạch đào đặt ở trong lòng bàn tay, bóp một hồi, liền nắm đến nát tan, thậm chí ngay cả thịt hạch đào bên trong cũng vỡ ra thành từng mảnh, nát đến không đành lòng nhìn thẳng.

“Thế này thì làm sao mà ăn được.... Hơn nữa cha bóp mấy cái vẫn được, bóp một đống sợ là tay đều phải phế bỏ." Khánh An ghét bỏ quét mắt những mảnh vụn trên tay cha nàng.

"Vậy thì đi thôi." Khánh Dương nhìn thấy chính mình quả mình bóp ra quả thật có chút kỳ quái, liền gật đầu đáp ứng.

Mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xám, Khánh Dương đội một chiếc mũ, sau đó bước đến cửa phòng của Khánh An nói: "Đi thôi."

"Con có thể tự mình đi, cha không cần đi." Khánh An thu xếp túi, cũng không quay đầu lại trả lời.

"Ta muốn đi, con ngăn lại được không?” Khánh Dương chắp tay sau lưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

"Vậy thì đi thôi, có chuyện lớn gì.” Khánh An đeo túi lên vai bước ra ngoài.

"Tóc con sao uốn thành như vậy, vừa xù xì lại xấu, thật sự khó coi chết đi được." lúc Khánh An đi qua, Khánh Dương nhìn đầu nàng cằn nhằn.

"Cũng không phải cho cha nhìn." Khánh An nói xong, đi qua phòng khách, cúi người thay giày.

Sau mười mấy phút, hai người đã đến siêu thị.

"Không đẩy xe mua mua hàng sao?” Khánh Dương thấy Khánh An đi thẳng vào, mình thì dừng lại chỗ xe mua hàng ở cửa ra vào.

"Không cần." Khánh An liếc nhìn, còn nói: "Hơn nữa, không phải mua kẹp hạch đào thôi sao, cầm tay không được sao, cần xe làm gì."

"Vạn nhất còn muốn mua những thứ khác, nhất định phải lấy một cái, con cứ vào như vậy, lát nữa nếu như còn mua những vật khác, xem con làm sao cầm." Khánh Dương vừa nói vừa vươn tay lấy cái rổ màu xanh lam mang theo đi vào.

Sau khi vào trung tâm mua sắm, Khánh An không nói hai lời đi thẳng chỗ cần đến, cầm hai cái kẹp hạch đào liền định xuống lầu để thanh toán, nhưng Khánh Dương lại định đi mua sắm.

Vì vậy, Khánh An lại theo ông đi dạo.

Khi đi đến khu ăn vặt, Khánh Dương lấy một túi khoai tây chiên hỏi Khánh An: "Đây có phải là món yêu thích của con không?"

"Đúng thì thế nào?" Khánh An liếc một chút, sau đó cúi đầu nhìn cái kẹp trên tay.

"Khi còn bé con rất thích ăn." Khánh Dương cầm hai túi bỏ vào rổ , nhưng suy nghĩ một hồi lại lấy ra một túi đặt lại trên giá, lẩm bẩm nói: "Món đồ này vẫn nên ăn ít thôi, thỉnh thoảng ăn một chút là được."

Khánh An nghe vậy, giương mắt nhìn cha nàng đang đứng trước mặt, vươn tay kéo cái giỏ đeo trên tay: "Để con xách cho."

"Ta còn yếu đến mức không xách nổi những thứ này." Khánh Dương nói, vỗ nhẹ vào tay Khánh An.

“Vậy thì tùy cha." Ông ấy không muốn cho, Khánh An sẽ không đi cãi lại làm gì.

Xuống lầu, đi tới khu thực phẩm tươi sống, Khánh Dương khom lưng nhìn đàn cá bơi lội tung tăng trong tủ kính, đột nhiên nói với Khánh An: "An An, con xem, lúc lắc."
*Tiếng địa phương Tứ Xuyên: ý chỉ cá, giống cá sau khi rời khỏi nước sẽ không ngừng nhún nhảy, vì lẽ đó thông thường gọi là cá lúc lắc.

Lúc nghe được hai chữ này, Khánh An hướng về tủ kính nhìn tới, những con cá kia bơi lội sống động cũng làm loạn suy nghĩ của nàng.

Khi còn bé Khánh An rất thích ăn cá, sau đó có một đứa trẻ nhà họ hàng đến chơi, đứa bé nói rằng nó thích ăn cá lúc lắc, Khánh An liền học nàng gọi cá lúc lắc. Rất hình tượng , đuôi cá không phải là quẫy đến quẫy đi sao.

Sau đó, nàng lại trực tiếp đọc là lúc lắc. Mỗi dịp lễ, khi bố mẹ hỏi nàng muốn ăn gì, nàng liền nói muốn ăn lúc lắc.

"Này tinh thần tốt.... " Khánh Dương giơ tay chỉ chỉ cửa kính, lầm bầm lầu bầu.

Khánh Dương đứng trước kính cúi đầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net