Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Đặt điện thoại sang một bên để sạc, Khánh An co vào trong chăn, nhiều lần nghiền ngẫm những lời ngẫm Úc Hữu Ninh vừa nói.

Nóng nảy đã tan biến, nàng bắt đầu suy nghĩ về những điều mà trước đây nàng chưa nghĩ đến.

Những thứ vốn dĩ bản thân mình đánh giá là không thể, không phải tất cả đều phát triển như những gì mình nghĩ.

Ví như, nàng nghĩ mình sẽ không có hứng thú với phụ nữ, thậm chí có thể nói, chưa hề nghĩ tới sẽ có hứng thú với phụ nữ, kết quả thì sao thật là mất mặt mà.

Hơn nữa, trên thế giới này, đến cùng có cái gì là tuyệt đối đây?

Về phương diện cuộc sống, nó vốn dĩ không có sự chắc chắn.

Một hành trình dài của cuộc đời, mỗi bước bạn đi, mỗi lần lựa chọn suy nghĩ, sẽ có sự thay đổi trong giây tiếp theo mà bạn vẫn không thể nhìn ra được, đây cũng là niềm vui độc nhất vô nhị do cuộc sống mang lại, vì lẽ đó, nàng vẫn không bước ra bước đi kia, làm sao có thể phán đoán trong giây tiếp theo thế giới sẽ dần dần sụp đổ hay vững bước quật khởi?

Ngay cả khi nó sụp đổ.... Vậy thì như thế nào?

Tái ông thất mã, ai biết không phải phúc.

*TÁI ÔNG THẤT MÃ Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường (một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:'làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót.Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt)

Nghĩ đi nghĩ lại, Khánh An đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Khánh An đi đánh răng rửa mặt, nhìn mình trong gương hồi lâu sẽ cảm thấy có chút xa lạ.

Ngồi xuống bàn ăn, cùng cha nhi ăn bữa sáng.

"Chào buổi sáng." Khánh An cầm đũa cầm bát lên.

"Ừ, chào buổi sáng." Khánh Dương nuốt xuống một cái trứng gà, vẻ mặt nhàn nhạt: “Cái con mua kia quả thực rất hữu dụng, dùng rất thoải mái.”

"Vậy thì tốt." Khánh An cũng không nói thêm gì, gắp nhân hạnh đào thả vào miệng.

Lúc xế chiều, cha Khánh An vẫn đến siêu thị mua một con cá, nhưng ông không để cho người ta giết thịt luôn, mà mang về thả vào nước, đợi lúc nào làm cơm mới bắt đầu giết thịt.

Nhìn thấy Khánh Dương ném con cá lên thớt hết lần này đến lần khác, cho đến khi té ngất đi, Khánh An rùng mình một cái, đứng lên lui sang một bên.

"A, con không chịu được cái này...." Khánh An xoa xoa cánh tay.

"Hết cách rồi, phải ăn nó." Sau khi Khánh Dương làm choáng váng con cá, chính thức giết chết con cá.

Sau khi, cạo vảy, cọ rửa sạch sẽ, lại cắt thành ba miếng, bắt đầu phi lê cá.

“Trông khá thú vị.” Động tác phi lê cá của ông làm cho Khánh An xem một cách thích thú.

"Con có muốn thử không?” Khánh Dương đưa con dao cho nàng.

"Con thử xem." Khánh An rưa tay xong, vén tay áo lên, tiếp nhận dao, , ấn lại cá thân, sau đó dưới sự hướng dẫn của Khánh Dương bắt đầu thao tác.

Nó trơn trượt, dường như không nghe lời. Con dao đi lệch suýt cắt đứt tay mình.

"Thực sự là ngu xuẩn... Thực sự là quá bất cẩn, trước tiên con nên nhìn kỹ lại xem ta đã làm như thế nào, suy nghĩ một chút, lần sau đổi lại con làm." Khánh Dương đẩy Khánh An sang một bên, sau đó chính mình ra tay tiếp tục cắt.

Khánh An nhìn động tác trên tay Khánh Dương, mà không nói một lời.

Buổi tối cơm nước xong, bật TV lên, ba người cùng nhau ăn hạch đào chiên giòn vừa xem dạ hội.

Nàng nghe được Khánh Dương nói: "Chu Quân già rồi."

Sau một lát, ông lại đưa tay lên vuốt tóc: "Ta cũng già rồi."

"Quy luật tự nhiên, mọi người đều phải tuân theo, không có cách nào.” Thiệu Lệ Liên bóc vỏ đậu phộng nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nửa đêm, tiếng chuông giao thừa vang lên, Khánh Dương dụi dụi mắt: "Năm mới vui vẻ."

“Chúc mừng năm mới.” Khánh An thu dọn đồ ăn vặt trên bàn đã ăn xong ném vào thùng rác.

Sau đó, Khánh Dương vỗ vỗ Thiệu Lệ Liên đang ngủ trên sa lon: "Vào nhà ngủ đi."

Tắt đèn, Khánh An và cha mẹ liền trở về phòng của mình.

Hôm nay bọn họ vẫn không nhắc đến chuyện kết hôn, có lẽ họ cố tình tránh đề cập đến.

Trở về phòng, Khánh An và Úc Hữu Ninh đồng thời gửi tin nhắn "Chúc mừng năm mới" cho nhau.

“Thật là trùng hợp.” Khánh An không nhịn được mỉm cười.

"Đúng vậy a. Vốn dĩ muốn ghim cái gì đó để gửi, nhưng mẹ mình vừa nói chuyện với mình đã xóa mất rồi." Sau đó, Úc Hữu Ninh lại gửi cái mặt lăn qua lăn lại tới.

"Sớm muộn đều giống nhau." Sau đó, Khánh An lại bổ sung: "Vậy thay mình chúc mừng năm mới dì nhé."

"Được, mình sẽ nói với mẹ ngay." Úc Hữu Ninh gửi tin nhắn xong, quay đầu lại nhìn mẹ mình đang dựa đầu vào chính mình, nằm trên sô pha, lướt Weibo: “Mẹ, An An chúc mẹ năm mới vui vẻ."

Triệu Hân đang xem bình luận từ những cư dân mạng phàn nàn về các chương trình khác nhau, rồi nhẹ nhàng ngáp một cái:"Vậy mẹ cũng chúc con bé tân xuân vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, tâm tưởng sự thành."

Sau khi thuật lại những lời Triệu Hân nói cho Khánh An, Úc Hữu Ninh lại lật lại lịch sử trò chuyện đêm qua.

Khánh An có lẽ không biết mình đã kích động như thế nào khi nhìn thấy câu "mình nhớ cậu" kia, tâm tình có cỡ nào kích động, thật lâu không cách nào bình phục.

'Mình nhớ cậu', câu nói này cho , để Úc Hữu Ninh cảm giác được, cậu ấy cần mình. Đặc biệt là với người như Khánh An, cơ bản sẽ không nói bất cứ điều gì thân mật với mọi người, bình thường mở miệng chính là vung đao chém người, chính là như vậy.

Còn có những lời nói kia Khánh An nói trong điện thoại, bản thân câu nói, ý nghĩa đằng sau lời nói, và tất cả mọi thứ, đã khiến cô nghĩ về nó rất nhiều lần.

"Ừ, Cậu muốn đi ngủ chưa?" Úc Hữu Ninh vươn tay sờ soạng tóc cô, thật ra thì Triệu Hân cũng không xem chương trình nhiều lắm, về cơ bản là mở TV lên, sau đó nghe giọng nói, cầm điện thoại lướt web.

"Ồ, này, đã đến giờ đi ngủ rồi ..." Triệu Hân nói xong, hai chân từ trên ghế sô pha đặt xuống, đỡ eo đứng lên.

Úc Hữu Ninh tắt TV, sau đó đặt tay lên vai mẹ nhẹ nhàng đẩy bà vào phòng ngủ.

“Chờ đã, hôn đi.” Sau khi tiến vào, Triệu Hân lại xoay người lại, chỉ vào mặt mình.

Úc Hữu Ninh nhìn Triệu Hân, cảm giác mẹ của mình có đôi khi giống như một đứa bé, rất đáng yêu khiến người không nhịn được cười.

Vì vậy, Úc Hữu Ninh cúi đầu, đặt lên mặt Triệu Hân một nụ hôn, cười rạng rỡ đứng thẳng dậy: "Ngủ đi."

"Ừ, con cũng vậy, hôm nay mệt mỏi cả ngày, ngủ sớm chút. Ngày mai đi xem triển lãm hoa." Triệu Hân xoa vai, đi tới bên giường, thoát giày bò lên giường.

“Được rồi, chúc ngủ ngon.” Sau khi Úc Hữu Ninh đi ra, mỉm cười đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị đi về phòng của mình. Thế nhưng, vừa trong chớp mắt, Úc Hữu Ninh lại xoay người lại.

"Làm sao vậy?" Triệu Hân sau khi nhìn thấy, hỏi.

Úc Hữu Ninh trầm mặc một hồi lâu, sau đó hỏi: "Mẹ, nếu như con.... "

"Cái gì a?"

"Nếu như con đến cuối cùng, thật sự sẽ đem trở về.... " ." Úc Hữu Ninh khẽ cắn môi dưới, không biết nên làm sao nói tiếp.

"Mang cái gì? Bạn gái ?" Triệu Hân nhìn cô.

Nghe vậy, Úc Hữu Ninh phút chốc ngẩng đầu, nắm tay tay nắm cửa, cuối cùng gật đầu.

“Lại đây.” Vẻ mặt Triệu Hân đột nhiên trở nên nghiêm túc, bà vươn tay vỗ nhẹ lên tấm đệm bên cạnh.

Nhìn thấy vẻ mặt hiếm thấy của Triệu Hân, trái tim giống như là dội một gáo nước, lạnh xuyên tim. Buông ra tay nắm cửa, , Úc Hữu Ninh đi vào, ngồi xuống bên cạnh mẹ, toàn thân cứng ngắc.

" Con từ nhỏ đến lớn, mẹ đều không đánh không mắng con, đúng không?" Giọng nói của Triệu Hân nghe không hiểu là loại cảm xúc như thế nào.

Úc Hữu Ninh thận trọng gật đầu.

"Con cảm thấy sau khi con nói cho mẹ biết chuyện này, mẹ sẽ làm thế nào đây? Con nghĩ mẹ sẽ đánh con sao?" Triệu Hân nhìn cô, tiếp tục hỏi.

Tim đập rộn ràng, , Úc Hữu Ninh lắc đầu.

“Vậy thì tại sao con lại làm ra vẻ như sắp bị mẹ đánh vậy hả." Triệu Hân nhếch khóe miệng nở nụ cười, thế nhưng vẫn làm cho người nghe không ra tâm tình của bà.

Úc Hữu Ninh quay đầu nhìn Triệu Hân, không rõ lắm bà đến tột cùng là có ý gì.

"Mẹ chỉ muốn trò chuyện vui vẻ với con về vấn đề này, nói rõ ràng trước. Con thích phụ nữ sao?” Triệu Hân nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia, giống như lưỡi dao sắc bén.

Úc Hữu Ninh gật đầu.

“Thật sự chỉ thích phụ nữ?” Triệu Hân lại hỏi.

Mặc dù câu hỏi của Triệu Hân không có gì quá khác thường, nhưng từng câu từng chữ vẫn khiến người ta cảm thấy đứng ngồi không yên.

“Từ trước đến nay, con chưa từng thích đàn ông.” ." Úc Hữu Ninh nói xong, lại cúi đầu xuống, trong đầu đang suy nghĩ tiếp theo Triệu Hân sẽ hỏi gì.

“Thích phụ nữ cảm thấy thế nào?” Triệu Hân tiếp tục truy hỏi.

Úc Hữu Ninh quay đầu nhìn mẹ, chỉ thấy vẻ mặt bà vẫn cực kỳ nghiêm túc.

"Lo lắng." Úc Hữu Ninh trả lời.

"Chỉ vậy thôi sao, không còn? Vậy làm sao con biết đó là tình yêu chứ không phải tình bạn?" Triệu Hân nhướng mày.

"Không, còn có.... " ." Úc Hữu Ninh lắc đầu, "Nhịp tim."

Triệu Hân nghe xong, đưa tay sờ lên sau vành tai, giọng điệu vẫn âm trầm: "Con đi trước ngủ đi."

"Vâng.... Ngủ ngon." ." Úc Hữu Ninh choáng váng, sau đó đứng dậy, yếu ớt vô lực rời khỏi phòng.

Mặc dù vẫn có hoài nghi xu hướng giới tính của con gái mình nhưng sau khi thực sự biết chuyện, vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Triệu Hân vẫn hoàn toàn không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện vô lý như vậy, có lẽ là do bà chưa từng trải qua nên không thể hiểu được.

Tuy rằng xem qua rất nhiều kiến ​​thức về phương diện kia, thế nhưng không thể cảm nhận được ảo diệu bên trong. Giống như là có người nói cho bạn biết, đồ ăn của XX có vị rất ngon, quả thực hoàn mỹ, ăn rất ngon, nhưng bạn không được ăn, thì làm sao có cảm giác giống như người ta được.

Chỉ là bà biết rất rõ rằng nếu con gái thật sự thích con gái, thì nếu ép buộc cô dành thời gian cho đàn ông, con gái nhất định sẽ không vui.

Suy cho cùng, hôn nhân và tình yêu, bạn vẫn phải lựa chọn thứ mình thích, nếu không, cuối cùng sẽ không có con đường hạnh phúc.

Úc Hữu Ninh trở về phòng, thấy Khánh An chưa trả lời tin nhắn, liền nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó hai tay ôm lấy đầu, vuốt ngược tóc rồi ngồi xuống giường.

Ý mẹ là gì .....

Thái độ không mặn không nhạt như vậy, là bởi vì chưa tiêu hóa nổi sao? Hay là nói phản xạ hình cung quá dài, ngày mai mới bùng nổ?

Tay nắm ga giường, Úc Hữu Ninh rơi vào trạng thái hoàn toàn bối rối, những lời nói đêm qua, là nói cho Khánh An nghe, nhưng cũng là nói cho mình nghe.

Sau đó, chỉ cần một khoảnh khắc kích động.... Quả nhiên, bắt tay vào làm so với nói, phải gian nan gấp trăm lần.

Tuy nhiên, cô ấy chỉ muốn sau này Khánh An cảm thấy thoải mái hơn một chút, dù sao hai bên cha mẹ có một bên ủng hộ, đối với nàng mà nói, áp lực cũng sẽ bớt đi rất nhiều.

Tuy nhiên, vẫn cảm thấy mẹ mình dễ nói chuyện hơn so với cha mẹ Khánh An bên kia.

Trên thực tế, nếu Triệu Hân không hỏi ra hai chữ bạn gái, có thể với một xác suất nhỏ cô vẫn nuốt lời trở lại, nhưng vì mẹ cô đều đã hỏi ra rồi, cô liền thừa nhận.

Tuy nhiên, thái độ của Triệu Hân sau đó lại không rõ ràng, khiến người ta thật sự là đoán không ra tâm tư của bà.

Sáng sớm ngày đầu năm mới.

Sau khi Khánh An tỉnh lại, nhìn thấy Úc Hữu Ninh gửi tới một chuỗi tin nhắn.

"Cậu ngủ rồi sao, có nằm mơ không?"

"Mình không ngủ được."

".... Rất đáng sợ."

"Mẹ mình gần đây nuôi một con gà trống, nó đang gáy."

"Chà... Trời sáng rồi.... "

Nhìn vào thời gian, thấy rằng nó được gửi lúc 1:30 sáng, 2 giờ sáng, 4 giờ 30 sáng, 5 giờ sáng và 7 giờ 30 sáng.

Đây là cái gì, cả đêm không ngủ?

Khánh An nhìn thời gian, hiện tại tám giờ. Lôi danh bạ ra, Khánh An liền gọi điện thoại cho Úc Hữu Ninh.

Nhưng sau khi cuộc gọi đến, không có ai trả lời. Có lẽ bây giờ đang ngủ? Vì vậy, hiện tại không nên quấy rối nha.

Đi tới đi lui, một người họ hàng đến đối diện trên tay còn đang ôm một đứa trẻ, sau lời chúc Tết của đứa trẻ, Khánh An liền từ trong túi xách lấy ra một bao lì xì, cùng cha mẹ đưa cho đứa bé, cũng nói chút lời chúc phúc.

Sau khi nhìn thấy, người họ hàng nhanh chóng bảo đứa bé cám ơn, sau đó mỉm cười nói: "Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới, cung hỷ phát tài. Có điều, An An a, tại sao lại cho Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta tiền lì xì, cháu hàng năm đều cho lì xì đứa nhỏ nhà ta, vậy chúng ta lúc nào mới có thể trả lại nha?"

Khánh An nghe xong, liền biết bà ấy có ý gì. . Ý kia chính là, lúc nào nàng mới có thể kết hôn sinh đứa nhỏ, có đứa nhỏ thì năm nào họ cũng tặng phong bao lì xì cho đứa nhỏ.

“Vậy thì cô có thể phải đợi lâu rồi.” Khánh Dương nghe xong, lên tiếng.

"Còn không gấp sao?" Người họ hàng tiếp tục hỏi.

Khánh An không muốn nói nữa, dù sao mỗi lần trở về, tuy rằng không phải tất cả mọi người hỏi, nhưng luôn có rất nhiều thân nhân sẽ hỏi vấn đề này.

Ngay cả khi mình nói không vội, bọn họ cũng vẫn vẫn là có thể theo cái đề tài này tiếp tục lảm nhảm.

Vì vậy, tốt nhất là không nên nói, như vậy họ ngược lại sẽ tự giác mất mặt không lảm nhảm nhiều nữa.

"Gấp thì có thể làm gì, dù có vội như thế nào, vẫn sẽ không từ trên trời rơi xuống một con rể giao cho ta, đúng không?” Khánh Dương chỉ lên trời.

"Trên trời đương nhiên là không thể rơi xuống con rể. Vì lẽ đó phải chủ động, chủ động gặp người hay việc gì, sau đó thử cùng nhau, vậy cũng không cần từ trên trời rơi xuống, đều tự nhiên có a." Người họ hàng tiếp tục cười híp mắt nói.

Khánh An chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đẹp ban đầu đột nhiên bị hủy hoại thành từng mảnh.

Nhíu mày nhìn đứa nhỏ đang mở phong bao lì xì, Khánh An lại chuyển sự chú ý sang chỗ khác, cố nén không phát tác.

"Vậy thì không cần các người quan tâm. Con gái của tôi trong lòng tôi tự biết." Khánh Dương tuy rằng bình thường đối với Khánh An quản rất chặt, nhưng cũng không thích người ngoài đối với nàng quơ tay múa chân.

Đó có thể là kiểu "con gái của tôi, tôi có thể nói nó, vì chúng tôi là một gia đình. Nhưng các người nói nó vậy thì không xong rồi".

"Nàng chẳng muốn đi tìm, thì người lớn có thể giúp một tay mà." Người họ hàng nói tiếp.

“Cũng không phải lười tìm, mà là muốn tìm cũng không được.” Khánh An rốt cục không nhịn được, cười lớn đáp lại.

Có điều dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, những người thích nói về những điều này nói chung là những người cứng đầu, sẽ hoàn toàn bỏ qua những lời cô nói.

"Con gái ấy mà, vẫn cần một mái ấm đàng hoàng mới được.” Người họ hàng lại nói.

" Cô nói đủ chưa?" Khánh Dương cũng nóng nảy lên, bị cằn nhằn mãi không thôi, mặt đỏ lên, thậm chí phát tác trước Khánh An một bước.

"Này này, anh đang làm gì vậy? Cuối năm... " Thiệu Lệ Liên nói xong, lôi kéo cánh tay Khánh Dương.

"Không nên tức giận không nên tức giận, tôi vừa rồi nói nhảm... " Người họ hàng nhìn thấy Khánh Dương tức giận, lúc này rốt cục mới ngừng miệng, sau đó dẫn đứa trẻ đi.

"Ông này tự nhiên nổi giận cái gì... " Thiệu Lệ Liên kéo cánh tay Khánh Dương thở dài.

"Cái gì, cô ta là ai? Năm nào cũng cằn nhằn việc đó, con gái của tôi lúc nào kết hôn, mắc mớ gì đến cô ta? Chỉ mình cô ta có miệng, quản việc không đâu ." Khánh Dương vẫn là dáng vẻ nổi nóng.

"Cho dù không ai thèm lấy thì sao? Rất mất mặt sao? Hả? Rất mất mặt sao? Khánh An nó không lập gia đình cũng chẳng sao. Cái đứa nhỏ tính khí hung bạo, lại còn mười ngón không dính xuân thủy, gả nhà ai đều sẽ huyên náo. Gả chỗ nào cũng sẽ cùng bố chồng mẹ chồng một năm 365 ngày đều đánh nhau sao? Không ai thèm lấy mới tốt, nàng còn có thể ở nhà nổi loạn, tiếp tục ngang ngược cũng không ai nói!" Khánh Dương hai tay chắp ở sau lưng, một đôi mày kiếm giờ khắc này giống như hai con dao sắc nhọn.

"Còn có, tại sao không có nhà? Nhà của tôi rất lớn, ngoài ra còn mới mua một căn nhà mới đang được sửa chữa, nó không thể ở sao? Tại sao nói không có nhà hả? Ngay cả khi nó mất việc làm, vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp, tại sao nói không có nơi chốn đi về hả? Khánh Dương đưa tay ra hướng về không trung chỉ chỉ, càng nói lửa giận càng lớn, mỗi một câu như một tiếng nổ lớn.

Khánh An cũng bị ba nàng phát tiết một trận chấn động đến choáng váng.

Ngay cả bước đi cũng trở nên máy móc.

Nếu như nói nàng là một quả bom nhỏ, thì cha của nàng quả thực chính là một quả bom nguyên tử.

"Được rồi được rồi, đừng nóng giận!" Thiệu Lệ Liên nhìn xung quanh một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật may là đoạn này không có ai qua lại. Luôn nói con gái mình nóng tính, cũng không biết đến tột cùng ai mới là người nóng tính đây.

"Cha.... " Khánh An run rẩy đi tới, kéo quần áo của ông: "Con xin lỗi. Con biết ...... Bọn họ luôn nói như vậy, cha khẳng định cũng rất gấp... Chỉ là con... Xin lỗi."

Khánh Dương nghe xong, cũng không có đáp lời, chỉ là thu liễm tính khí, đôi môi đóng chặt, mặt nghiêm túc tiếp tục đi về phía trước .

"Năm mới, đừng vì lời đàm tiếu của người khác mà không vui. Cha con hai người.... Nói cho cùng, đều quá để ý người khác." Thiệu Lệ Liên thở dài: "Con gái cô ấy lấy chồng khi vừa tốt nghiệp đại học, vậy nên cô ấy cảm thấy người của toàn thế giới cũng phải tuân theo hình mẫu của gia đình cô ấy. Mặc kệ cô ấy đi."

Khánh An và Khánh Dương sau đó thì đều không nói gì nữa.

Lấy điện thoại ra, Khánh An gửi một tin nhắn khác cho Úc Hữu Ninh: "Cha mình mới vừa nổi giận, dọa mình sợ muốn chết. Có điều, là bởi vì có người muốn khuyên mình kết hôn, cha mới phát hỏa, nói rất nhiều điều, mình không biết là nói thật hay là tức giận ... "

"Khánh An." Ngay khi Khánh An gửi tin nhắn, Khánh Dương đột nhiên gọi cả họ cả tên nàng, khiến Khánh An chưa chưa kịp gõ xong đã gửi tin nhắn.

"Dạ?" Khánh An hơi ngửa đầu nhìn ông.

"Không được nghịch điện thoại di động khi đang đi bộ. Trên tức nói có người vừa đi vừa cầm điện thoại di động vấp ngã phải vào bệnh viện đó." Âm điệu Khánh Dương lại chậm lại.

"Dạ." Khánh An gật đầu, cất điện thoại trở lại túi.

"Sau này ta có thể tới thăm con được không?” Khánh Dương đột nhiên hỏi.

"Này?" Khánh An sửng sốt: "Tại sao không thể...."

"Con không phải chán ghét ta sao? Không phải con muốn tự do sao? Cấp ba, khi viết văn ở trường trung học, còn đem ta viết thành một chút tự do cũng không cho con, Thập Ác Bất Xá  Đại Phôi Đản. Sau khi đi làm luôn nói rằng phải làm việc tăng ca có bạn hẹn, dù sao chính là không có thời gian.... Rõ ràng cũng không phải rất xa." Khánh Dương vẫn cứ nghiêm mặt: "Còn có lần trước cũng vậy, còn nói cái gì không cần ta tới thăm con."

Khánh An nghe xong, mũi có chút chua xót, ê ẩm. lau mũi xong, Khánh An quay đầu nhìn về hoa cỏ bên cạnh: "Nào có."

"Chỗ nào cũng có." Khánh Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới.

"Không có." Giọng nói Khánh An run rẩy, nhưng vẫn kiên quyết phủ nhận: "Không có chính là không có."

“Đưa giấy lau cho nó đi, khóc đến như vậy mà còn chối." Khánh Dương nói xong, quay sang nhìn vợ.

Sau đó, cả nhà đi dạo siêu thị.

Khánh Dương đẩy mua sắm xe, đi ngang qua khu bán đồ ăn nhanh, lấy một đống bánh ngọt, bánh quy, kẹo và khoai tây chiên. Đi ngang qua khu rau quả, lại lấy một loạt nho, táo và kiwi vào đó. Đều là món Khánh An thích ăn.

Sau đó, Khánh Dương lấy thứ gì đó xem: "Bây giờ cũng không có bán đường Cuba nữa rồi. Khi còn bé, ta rất thích ăn."

"Có thể ăn đường đỏ mà. Đều giống nhau." Thiệu Lệ Liên nói xong, lại hỏi: "Có muốn lấy một ít không?"

"Không giống nhau." Khánh Dương lắc đầu.

Thiệu Lệ Liên cảm thấy, cha con này dáng vẻ cố chấp đúng là giống nhau như đúc.

Hơn ba giờ chiều, nàng nhận được tin nhắn trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net