Chương 7: Phát thanh nhiều năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Phát thanh nhiều năm trước

"Thông minh. " Khánh An sau khi gửi đi hai chữ này, liền chạy xe về nhà.

Về đến nhà, cất xong chìa khoá, Khánh An đi tắm rửa.

Nước từ trong vòi hoa sen phun ra, Khánh An giơ tay lên biến mất trên mặt nước, cúi đầu nặn ra sữa tắm. Sữa tắm lại sắp dùng hết rồi. Nàng cầm lên nhìn một chút, ở trong lòng tăng thêm một hạng nội dung trong danh sách cho lần mua sắm sau.

Trùm khăn tắm, sau khi ra ngoài, nàng xem thấy Ninh gửi vài cái tin: "MC Thính Ngữ quá lo lắng. Hơn nữa, nghiêm chỉnh mà nói, cũng là cô chủ động thêm Wechat của tôi. Nếu như tôi là cái gì phần tử xấu, hẳn là tôi chủ động thêm bạn mới đúng. "

"Hơn nữa, cô vừa mới nói xong, tôi liền đi danh sách bạn bè lật xem, cô cũng không có để hình tự chụp, cho nên, album ảnh không có ảnh tự chụp không phải rất bình thường sao?"

Khánh An nhìn những tin tức kia, đột nhiên không biết nên nhắn lại thế sao.

Kỳ thực, nàng không phải cảm thấy Ninh là người xấu.

Nàng chỉ là, trước đó cùng Ninh trò chuyện một chút, liền đột nhiên nghĩ đến rất nhiều sự tình về Úc Tử, cho nên, tâm tình lập tức liền trở nên có chút quái dị.

Ninh không chỉ cùng Úc Tử giống nhau, cũng sẽ nghe phát thanh; hơn nữa cùng Úc Tử giống nhau, có loại cảm giác giao thiệp rất tùy ý.

Mới quen không lâu liền có thể hẹn gặp, àm sao lại có thể quen thuộc như vậy? Không nghĩ ra.

Nhưng Ninh hẳn không phải là Úc Tử, bởi vì trước đó còn không có hoàn toàn mất đi tin tức của Úc Tử, Khánh An nghe nói Úc Tử xuất ngoại. Mà đài phát thanh nàng làm việc, thông thường mà nói, cũng liền vốn là cư dân sẽ nghe đài.

Úc Tử là từ lớp mười bắt đầu nghe, khi đó, nàng và Úc Tử luôn thường xuyên giận dỗi. Sau đó, Úc Tử có đôi khi sẽ không để ý tới nàng --

Lúc đó, Úc Tử có thể là muốn đợi hỏa khí của hai bên tự nhiên tiêu tán rồi hãy nói, thế nhưng Khánh An thấy đối phương ghét bỏ chính mình. Dù sao, thời điểm đó Khánh An, tự ti lại mẫn cảm.

Úc Tử luôn luôn có thể quen biết rất nhiều bằng hữu, tham gia tranh tài, nhận thức một đống, trước hứng thú với ban, lại nhận thức một đống.

Hơn nữa, cũng không phải là loại bằng hữu nhạt như nước, các nàng nhận thức, sau đó, còn có thể hẹn nhau cùng tham gia hoạt động, cùng nấu cơm dã ngoại cùng đi du ngoạn.

Có thể Khánh An lúc đó nhận định bằng hữu, cũng chỉ có một mình Úc Tử. Cho nên, thấy Úc Tử luôn cùng nhiều người như vậy thân nhau, nàng khó tránh khỏi là sẽ có chút ghen tỵ.

Một khi đố kỵ liền mất lý trí, sau đó gây sự, tiếp theo hai người ai cũng không để ý đến ai.

Mỗi lần cả hai không để ý đến nhau, Úc Tử sẽ ở đó nghe một buổi tối đoạn ghi âm chương trình phát thanh do Mạn Mạn chủ trì đã ghi lại trước đó, vừa nghe còn vừa cười. Tốt, Khánh An ở bên này tức giận, cậu ấy lại ở bên kia nghe ghi âm phát thanh cười, quả thực không thể tha thứ.

Vì vậy, Khánh An cũng không thích Mạn Mạn, mặc dù Úc Tử nhiều lần amway qua Mạn Mạn cho nàng, nàng cũng chưa từng nghe qua một lần.

Sau đó Úc Tử vẫn cùng Mạn Mạn quen thân, lúc hai người gọi điện thoại tỷ tỷ muội muội mà kêu, mặc dù hai người kia tuổi tác kém tám chín tuổi, nhưng Khánh An vẫn cảm thấy đâm tai, cảm giác mình ở trong lòng Úc Tử địa vị đều bị Mạn Mạn thay thế, không chỉ có đâm tai, còn đâm tâm.

Bất quá, nghĩ đến đây, Khánh An đột nhiên ý thức được một việc.

Nếu Mạn Mạn khi đó cùng Úc Tử giao hảo, thậm chí đều có số điện thoại của nhau, như vậy, mình không phải có thể thông qua Mạn Mạn tìm được Úc Tử sao? Nếu như các nàng bây giờ còn có liên lạc nói....

Nghĩ đến đây, Khánh An để khăn lau tóc qua một bên, ngồi xuống trước bàn máy vi tính, cắm sạc máy tính, khởi động máy.

Mở ra web page, Khánh An liền nhập vào " MC phát thanh Mạn Mạn" mấy chữ này tiến hành thăm dò.

Nhưng dù sao, là người dẫn chương trình của nhiều năm trước, thời đó, internet cũng không phát triển như bây giờ.

Thăm dò sau đó, trên website nhảy ra một đống lớn các thứ râu ria, nhưng chính là không có tin tức liên qua đến Mạn Mạn.

Hít thở sâu, Khánh An quyết định tắt đi web page.

Nhưng ngay tại lúc con chuột chuyển qua góc trên bên phải web page, Khánh An thấy giữa trang bìa một cái là "Diễn đàn tâm linh hoa viên phát triển ..." dưới tin tức tiêu đề, có một hàng chữ nhỏ: "Tưởng niệm Mạn Mạn...."

Sau khi thấy, Khánh An liền kích chuột vào.

Thì ra, đó là một cái tên là "Đài phát thanh tân thế giới " diễn đàn.

Diễn đàn có chút hiu quạnh, không có bao nhiêu người, tấm thiệp này cũng là năm năm trước ban bố rồi, cho đến hôm nay, bị người đắp hơn tám mươi tầng lầu.

Khánh An ở trang đầu nhìn thấy câu nói kia, là bốn mươi hai lầu ID vì "Thời gian qua nhanh" người sử dụng nói, hơn nữa cũng là nhắn từ hai năm trước.

"Tưởng niệm Mạn Mạn, ban đầu tới nghe radio này, cũng là bởi vì nàng chủ trì < tâm linh hoa viên > a. Sau lại < tâm linh hoa viên > bị ngừng, ta sẽ không nghe radio này nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh, trước đây nghe Mạn Mạn kể chuyện xưa ta lúc đó là học sinh trung học đệ nhị cấp, hiện tại ta đều đã tốt nghiệp đại học đi làm được mấy năm rồi. "

Thời gian qua nhanh phúc đáp qua đi, phía dưới có không ít người cũng bắt đầu nhớ tới Mạn Mạn làm bạn đoạn thời gian kia. Cũng có người hỏi tung tích của Mạn Mạn hiện nay.

Một đường xem lướt qua xuống phía dưới, mới biên lai nhận tiền mới nhất là hai tháng trước ban bố.

ID là "Hồ điệp phi a phi" người sử dụng nói: "Ta chỗ này còn giữ một ít tám, chín năm trước Mạn Mạn phát thanh ghi âm, có người muốn sao? Muốn chúng ta qua hòm thư liên lạc, cùng nhau hoài niệm xuống đi. Ta hòm thư địa chỉ là nuonuobaby 1@ 126. com "

Muốn một phần tới nghe một chút a !.

Úc Tử năm đó thích người dẫn chương trình này, là dạng gì? Có chút hiếu kỳ.

Đem địa chỉ sao chép xuống, mở ra hòm thư của mình, soạn thư mới, dán đến cột người nhận, Khánh An ở phần nội dung đánh một đoạn văn: "Ngài khỏe, tôi ở diễn đàn đài phát thanh tân thế giới thấy ngài, ngài là 'Hồ điệp phi a phi' sao? Tôi nghĩ muốn một phần ghi âm năm đó Mạn Mạn phát thanh, có thể không? Cảm ơn."

Nhìn trên màn hình báo mấy chữ 'Gửi đi thành công', Khánh An nâng hai tay, duỗi lưng vươn người, sau đó đi sấy tóc.

Nửa giờ sau, Khánh An mới nhớ chính mình còn chưa nhắn lại cho Ninh.

Vì vậy, nàng một lần nữa ngồi xuống trước máy vi tính, tùy ý mở một ngăn hồ sơ tống nghệ (*), sau đó cúi đầu trả lời tin nhắn.

tống nghệ (*) chỉ tổng hợp nhiều loại thành phần nghệ thuật cấu thành nghệ thuật. Như điện ảnh, thanh nhạc, hí kịch, kiến trúc các loại. . Đồng thời kiêm dùng thị giác cùng thính giác cảm thụ nghệ thuật. Hiện nay bình thường chuyên chỉ phương diện giải trí như điện ảnh, âm nhạc, TV tiết mục giải trí các loại đều bị gọi tắt là tống nghệ.

"Thật ngại quá, kỳ thực tôi không có đem cô nghĩ thành phần tử xấu. Tôi lúc đó chỉ là, có việc gấp phải về nhà xử lý. " Sau khi Khánh An trả lời xong, đem điện thoại bỏ vào bên cạnh máy vi tính.

Tống nghệ bắt đầu trước quảng cáo đã kết thúc, người chủ trì cũng xuất hiện ở trên đài.

Loại internet tống nghệ này là loại hài hước, mặc dù bên trong một chút ngạnh rất già, nói xong nhìn cũng không phải đặc biệt đẹp đẽ, nói không đẹp cũng không phải đặc biệt đẹp đẽ, tóm lại chính là, giảm sức ép.

Khánh An phương diện xem tiết mục kịch đều không có gì quá truy cầu lớn lao, chỉ cần có thể giảm sức ép, là được.

Đợi nửa giờ, Ninh đều chưa có nhắn lại, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.

"Hello?" Khánh An lại gửi hai chữ đi qua.

Sau một lát, Ninh mới nhắn lại.

Ninh: "Vừa rồi đang cùng một khách hàng câu thông công việc chụp ảnh."

Ninh: "Ừm... Còn có chính là, đối với chuyện cô nói tôi không phát giọng nói, cô muốn nghe, tôi có thể phát. Chỉ là bình thường quen đánh chữ, cho nên mới không có phát. "

Khánh An thấy Ninh giải thích nghiêm túc như vậy, có chút lờ mờ, vì vậy nhắn lại: "Trước đó là tôi nói đùa, cô chớ để ý, không muốn phát cũng không cần phát, tôi không hy vọng cô cảm thấy tôi thích làm khó người khác."

"Đúng rồi, cô ngoại trừ nghe tiết mục của tôi, ngoài ra có nghe của người khác không? Cô cảm thấy, tiết mục của tôi so với người khác, có ưu khuyết điểm nào?" Làm một người dãn chương trình phát thanh, kỳ thực Khánh An rất quan tâm điều này.

Ninh: "Trừ cô ra ở ngoài, cuối tuần, tôi còn nghe Văn Hân 'Dân dĩ thực vi thiên' . Nhưng tôi cảm thấy, phong cách của hai người không giống nhau, không tốt so sánh. Tiết mục của nàng là toàn bộ hành trình nhẹ nhõm, tiết mục của cô là sẽ thường xuyên rót vào cảm xúc, dù sao chủ đề hoàn toàn khác nhau. "

"Không có nghe loại tiết mục sinh hoạt tình cảm khác sao?" Khánh An hỏi.

Ninh: "Không có. Hiện tại không thể so với năm đó, năm đó có rất nhiều chuyện mình nghĩ không ra, muốn kể ra gì đó, sẽ nghe một chút. Nhưng bây giờ, phương diện tình cảm tôi là vô dục vô cầu, liền không nghe nữa."

"Nhưng cô đang nghe tiết mục của tôi. " Khánh An cười.

Ninh: "Bởi vì, trừ thanh tuyến êm tai của cô ra, ngoài ra, còn có chính là, cô có đôi khi không mang theo chữ thô tục mà đối người khác cũng thật có ý tứ. "

Khánh An xem hết, cũng là bất đắc dĩ.

Không có biện pháp, mặc kệ làm cái gì, có đôi khi đều sẽ gặp phải một ít họa phong (cảm giác cùng phong cách) người kỳ quái.

Ví dụ như lần trước, có người gọi tới đường dây nóng, mình nói một câu: "Ngài khỏe, tôi là Thính Ngữ. " sau, đối phương liền nói một câu: "Chào ngươi, ta là tổ tông của ngươi. "

Lúc đó Khánh An liền trả lời một câu: "Ah, vậy ngươi ở phía dưới không sai biệt lắm chơi đùa một cái là được, chớ trì hoãn chính sự, nhanh lên đầu thai đi. " sau đó liền cúp điện thoại.

Khánh An muốn phải trả lời chút gì, thế nhưng hòm thư nhận được một phong thư mới.

Vì vậy nàng liền trước mở thư ra.

Bưu kiện là 'Hồ điệp phi a phi' gửi tới, bên trong là bản sao ghi âm trước đây làm, cùng với một câu nói.

"Ghi âm không được đầy đủ, tôi liền ghi âm mấy đợt. "

Hoạt động con chuột, click để download.

Sau đó, Khánh An từ bên cạnh gỡ xuống tai nghe, đeo lên trên đầu, ấn mở download tốt đồng thời, bắt đầu nghe.

"Các vị người nghe bằng hữu mọi người khỏe, hoan nghênh đại gia nghe đài < tâm linh hoa viên >, tôi là dẫn chương trình Mạn Mạn... Nếu như cho bạn một trăm vạn, ngươi sẽ xài như thế nào đây...."

Chất lượng ghi âm không phải là rất tốt, nhưng dù cho dạng này, cũng vẫn là nghe được, giọng nói của Mạn Mạn rất ôn nhu, tựa như nước sông lẳng lặng chảy xuôi, khiến cho người khác cảm thấy thư thái.

Thì ra Úc Tử trước đây thường nghe dẫn chương trình, là loại phong cách này.

Khánh An ôm vai, thân thể dần dần tựa gần vào lưng ghế, an tĩnh nghe.

Sau một lát, bên trong có một cuộc gọi đường dây nóng.

Sau khi Mạn Mạn kết nối, ôn nhu nói: "Xin chào, ngài khỏe. "

"Mạn Mạn tỷ hảo. Em là tiểu Úc. "

Nghe được giọng nói này, Khánh An phản xạ mà ngồi ngay ngắn lại.

"Là tiểu Úc đồng học nha? Nếu như là em, em sẽ xài như thế nào đây?" Mạn Mạn vừa nghe là Tiểu Úc, giọng nói trở nên càng nhu hòa hơn.

"Mời thợ chụp ảnh giỏi nhất, chụp ảnh đẹp nhất, bởi vì nàng rất thích đi chụp ảnh. Còn mang nàng đi phòng ăn sang nhất, ăn đồ ăn ngon nhất."

"Ha ha, tiểu Úc đồng hài nói nàng, là chỉ An sao?" Mạn Mạn hỏi.

"Lại bị chị phát hiện. "

"Em mỗi ngày gọi tới đường dây nóng đều là nói nàng, cho nên chị đương nhiên lập tức liền có thể đoán được a...." Mạn Mạn ôn nhu cười.

Khánh An đưa tay vịn tai nghe, nghe giọng nói của Úc Tử bên trong, sửng sốt, sau đó lẩm bẩm: "Ngốc hay không ngốc..."

********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net