chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Tịch lôi tay Claire vội đi vòng qua khoảng trống giữa các bàn, đến nơi liền xoay người cười với Claire

“Bốn năm đại học, cứ ngày lễ là tôi kéo bạn bè tới đây, chắc chắn cô ăn một lần sẽ không quên được, khắc cốt ghi tâm. ”

Claire thản nhiên cười, mím môi không trả lời mà cúi đầu nhìn tay Nhan Tịch vẫn nắm chặc tay mình như cũ, Nhan Tịch theo ánh mắt cô nhìn xuống, đỏ mặt rút tay lại, xấu hổ nhìn Claire.

Claire liếc qua Nhan Tịch, cởi áo khoác treo lên móc rồi ngồi xuống.

Nhan Tịch đứng xấu hổ một lúc lâu, xem ra nắm tay cũng có thể thành thói quen, nắm một lần sẽ bị nghiện, nhưng sao Claire không rút tay về? Này, cô ấy rốt cục cũng chịu xem tôi là bạn, Nhan Tịch kết luận rồi cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường, kéo ghế ngồi xuống với Claire.

HIếm khi hai người thân thuộc vậy khiến Nhan Tịch cũng bớt khách sáo, ngẩng đầu nhìn Claire

“Tôi gọi món nha, đúng rồi, cô có không ăn được cái gì không? ”

“Không ăn tôm được, tôi bị dị ứng. ”

“ Ừm, ok . ”

Nhan Tịch quét mắt qua ba dòng đầu tiên, các món ăn sắc hầu như không có gì thay đổi, nàng giơ tay chọn một loạt các món rồi giao cho phục vụ đứng một bên, xoay người nhìn Claire cười híp mắt.

Claire nhìn nàng nhàn nhạt nói

“ Gọi nhiều vậy không thấy phí sao ? ”

“ Oái ……”

Nhan Tịch ngẩn ra, đâu phải lãng phí? Đây không phải vì tôi muốn cho cô thử món lạ sao. Trong đầu nàng nghĩ vậy, nhưng khi nói thì không nói thế

“Này, có sao đâu, coi như ăn mừng lần đầu tiên của chúng ta. ”

“……”

Claire đỏ mặt, tức giận liếc Nhan Tịch một cái, cô không hiểu cùng là con gái tại sao Nhan Tịch không những nói năng chẳng biết lựa lời mà trình độ còn ngày càng tăng. Nhan Tịch cười hì hì nhìn Claire

“Tan ca rồi cô có trừng nữa cũng vô ích, tôi không sợ đâu. ”

“ Ồ—— thế sao cô lại sợ Lâm Nhược Nhiên? ”

Claire nhướn mày nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch bị cô làm cứng họng, rụt cổ im lặng là không nói lời nào. Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch, đôi mắt xanh hiện ra một loại cảm xúc phức tạp. Nhan Tịch thấy Claire khác thường, đột nhiên nhớ lại lúc nàng nhìn lén Claire thì Lâm Nhược Nhiên kịch liệt phản ứng, trong lòng khẽ run, không thể nào, hai cô nàng này không phải thích nhau chứ?

Bị cảm xúc rối bời đàn áp, Nhan Tịch không còn nói không ngừng như trước mà ném Claire sang một bên , ngây người nhìn góc bàn. Claire thấy Nhan Tịch nheo mắt nhìn chằm chằm nàng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đến khi người phục vụ đẩy xe nhỏ gõ cửa mới phá vỡ sự yên lặng quỷ dị này, Nhan Tịch xoay người giúp hắn đặt món ăn lên bàn rồi quay đầu lại sững sờ nhìn Claire trên mặt đang treo lên nụ cười xấu xa.

Một bàn thức ăn tươi ngon nhưng nhìn qua hơi đáng sợ. Thịt rắn, thịt lươn và một số loại rau chưa từng thấy qua, Claire nhìn cả người tê dại. Nhan Tịch nhìn nét mặt cô cũng biết mình đã đạt mục đích, nhếch khóe môi gắp một miếng thịt rắn lớn bỏ vào miệng nhai, vẻ mặt rất thích thú.

Claire ớn lạnh, đôi đũa cầm trong tay cả buổi cũng không sử dụng, cô nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn hồi lâu mới phát giác có cái gì không đúng.

Nếu Claire nhớ không lầm, có lần đến Thượng Hoa làm, cô thấy vì một con trùng nhỏ trên sàn mà Nhan Tịch sợ hãi chạy đến ôm tiểu Từ không chịu buông, người nhát gan như vậy lại dám ăn thịt rắn? Claire hơi dựa ra sau, đặt đôi đũa xuống híp mắt nhìn Nhan Tịch không nói một lời .

……

Nhan Tịch đang ăn vui vẻ thấy cô nhìn thân thể cứng đờ ho khan một tiếng, nhìn Claire

“Ăn đi.”

“Nói, cái gì đây?”

Nhan Tịch nháy mắt bất đắc dĩ nhìn Claire công tư phân minh, thầm thở dài, cô chủ đúng là cô chủ hỏi về món ăn cũng có thể nghiêm túc thế.

“Giả xà(*)……”

(*): nguyên văn “làm giả”, giống kiểu thịt giả cầy nên mình áp dụng luôn Hán-Việt đó, đừng thắc mắc :))

Claire gật đầu trầm ngâm nhìn các món ăn trên bàn.

“Ăn cái này tốt lắm, giảm stress, tăng hấp thu. ”

Nhan Tịch thấp thỏm nhìn Claire bổ sung, đùa thôi sẽ không lớn chuyện vậy chứ? Bình thường ngay cả thịt sếp cũng rất ít ăn, mình lấy những thứ đồ này hù dọa cô ấy, chẳng lẽ lại không tức giận?

“Giả xà thú vị vậy sao? Đông Thiên có một quán thịt rắn không tệ, nếu thích mai tôi dẫn cô đi. ”

Claire uống một hớp cà phê cười như không cười nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch mắc nghẹn, uống một ngụm coca lớn, ngẩng đầu sợ sệt nhìn Claire.

Claire không để ý tới nàng nữa, cầm đũa lên ăn. Phải, Nhan Tịch nói không sai , đúng là không tệ, mùi vị rất tươi ngon, hơn nữa bề ngoài làm giả rất giống, người ăn chay thỉnh thoảng ăn cũng không sao. Nhan Tịch buồn bực cắn cắn đũa nhìn Claire, nàng biết thể nào cũng vậy mà!

Nghe được sự thật, tâm trạng Claire hiển nhiên đã khá hơn nhiều, ăn cũng nhiều hơn bình thường, thỉnh thoảng còn có thể thấy dáng vẻ buồn bực của Nhan Tịch nhìn cô muốn nói lại thôi, không khỏi cảm thấy vui vẻ. Kể từ sau khi VAN đi, đã rất lâu cô không vui vẻ vậy, nói thật, cô rất thích ở cạnh cô gái này. Không hề áp lực, nàng hoàn toàn khiến cô vui vẻ, nhỏ mọn làm vài chuyện xấu, chế lời bài hát mỉa mai để cô nghe được, làm những việc kỳ quái cô chọc cười, hoài nghi trong lòng từ từ bị phá bỏ, tốt lắm, cô không chọn lầm người .

Nhan Tịch mắt len lén liếc nhìn Claire đang vui vẻ ăn, khua đũa vào thức ăn trong chén. Giờ nàng chỉ muốn hỏi Claire xem mai có thể không đi ăn thịt rắn được không? Nhưng nhìn mặt cô lại không dám mở miệng, dù sao cũng do nàng trêu người ta trước, giờ lại nói cho cô ấy biết mình sợ rắn không phải là tự vả miệng mình sao?

Bữa cơm chậm rãi kết thúc, Nhan Tịch muốn tính tiền, Claire không lên tiếng chỉ nghiêm túc khoanh tay liếc nàng. Nhan Tịch lập tức cúi đầu xuống, chỉ có thể cầm y phục ngoan ngoãn đi theo phía sau cô, nhét tiền lại vào túi.

Ra khỏi cửa, Nhan Tịch cố ý quét mắt một vòng qua đường lớn, quả nhiên chiếc xe kia còn kiên trì đuổi theo hai người, cửa xe đã bị quay xuống có khói thuốc bay ra, Nhan Tịch không khỏi thầm than, ai , công việc điệp viên chẳng tốt chút nào, còn mệt hơn cả nàng, ít nhất giả làm tình nhân vừa có mỹ nữ để nhìn vừa có thức ăn ngon miễn phí, vị đại ca này chắc hẳn đến giờ vẫn chưa ăn cơm, lòng đang muốn nhanh chóng về nhà ôm vợ chứ gì?

Nhan Tịch quay lại nhìn Claire, Claire cũng đang nhìn chiếc xe theo sau, gương mặt xinh đẹp cũng cau có lại. Nhan Tịch nhìn cô như vậy trong lòng không thoải mái, nghĩ một chút, nói

“Claire, hay để tôi dẫn cô đến trường cũ của tôi một chút nha, trường đó không cho dừng xe trước cổng, hắn sẽ không theo được. ”

Claire cúi đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu thì thầm

“ Ừm. ”

Một chữ ừm khiến xương Nhan Tịch mềm nhũn, thì ra người bình thường mạnh mẽ lúc yếu mềm lại khiến người ta muốn chạy đến cạnh làm chỗ dựa như vậy! Nhan Tịch nhìn chằm chằm gương mặt tinh sảo của Claire từ một phía, nuốt một ngụm nước miếng, không dám kéo tay của cô nữa, hai tay đút túi và cùng cô đi đến trường.

Gió đêm se se lạnh, Nhan Tịch xoay người thở dài nhìn Claire đang đi cạnh trên người chỉ một tấm áo đơn bạc, nàng dừng bước cởi nút áo khoác của mình. Thấy nàng dừng lại Claire ngẩn ra bối rối nhìn Nhan Tịch khoác lên trên người mình một chiếc áo khoác còn thoang thoảng mùi chanh.

Nhan Tịch bất lực lắc đầu nhìn Claire

“Claire, đừng quá bận rộn với công việc phải chú ý tự chăm sóc bản thân nữa. ”

Claire chạm vào chiếc áo khoác trên người mình, có chút thất thần nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch cũng nhìn cô, chợt thấy một tia bi thương trong mắt cô, nàng biết mình đã khơi lại chuyện cũ của cô, cái tên VAN gì đó chắc chắn cũng từng làm vậy, nhất thời nàng lại có chút căm tức, trẻ con kéo tay Claire cho vào túi mình.

Cảm nhận nhiệt độ đầu ngón tay, người Claire khẽ run, không còn dung túng Nhan Tịch như trước mà rút tay về cực nhanh.

Lần này Nhan Tịch có chút thương tâm, khổ sở nhìn Claire. Claire hơi cúi đầu, mái tóc dài màu hạt dẻ che khuất nét mặt của cô nhưng thân thể khẽ run nhẹ trong gió kia lại khiến người ta thương tiếc, không vui trong lòng nháy mắt biến mất chỉ còn lại xót thương vô tận. Giờ phút này Nhan Tịch có một loại ý nghĩ, muốn tiến lên phía trước hung hăng, quyết liệt ôm cô gái này vào ngực mình.

Hai người yên lặng đi đến trường cũ của Nhan Tịch, vì người trong trường thường thức đêm ra ngoài hát KTV* nên trong trường luôn có một cánh cửa nhỏ không đóng, Nhan Tịch quay đầu lại liếc nhìn Claire vẫn có chút thất thần, không kéo tay của cô nữa mà thử dò xét phản ứng đụng tay phải của cô. Một khắc hai người chạm nhau, Nhan Tịch nín thở, hồi lâu không thấy Claire phản kháng , nàng lại nở nụ cười vui vẻ giữ hai cánh tay cô nói

(*): hát (có dùng mic) nói chung. Có thể dùng để chỉ các show nhỏ (như các buổi lễ hội trong trường), cũng có thể là một hình thức khá giống Karaoke nhưng không phải karaoke

“Hai ta đi một vòng thao trường nha, phong cảnh ở đó rất đẹp. ”

Claire gật đầu, lên nhìn Nhan Tịch. Cô cảm nhận được dụng tâm của Nhan Tịch, biết nàng chỉ muốn tốt cho mình, vừa rồi né tránh chắc chắn đã khiến nàng đau lòng. Không phải cô muốn cự tuyệt, bạn bè nắm tay nhau cũng chẳng có gì nhưng vừa rồi nghe thấy hương chanh nhàn nhạt trên đồ Nhan Tịch rất giống mùi từng khiến cô say mê trên người VAN, hôm nay cảm nhận được cảm xúc bỗng lẫn lộn.

Dọc đường đi, Nhan Tịch hưng phấn không ngừng miệng nói cho Claire nghe về thời đại học của mình, đã làm gì ở phiến rừng này, bảng báo lan, hội học sinh, . . . Claire lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng hé miệng cười coi như phần thưởng tốt nhất đối với Nhan Tịch.

Cuối cùng cũng tới cái gọi là thao trường phong cảnh tốt, Claire đứng ở cửa chính nhìn cặp đôi ngọt ngào ôm chặt nhau trên bãi cỏ rậm rạp rồi nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch lúng túng gãi đầu, xấu hổ nói

“Con nít bây giờ ranh ma quá, chúng tôi lúc trước không hề vậy, tuyệt đối không dám vậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net