chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~

Cả đêm Nhan Tịch ngủ không ngon, trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy. Nàng len lén liếc Lâm Nhược Nhiên đang đưa lưng về phía mình ngủ, rón rén rời giường, thay đồ.


"Em đi đâu đó? "


Vừa mặc xong áo khoác ngoài, Nhan Tịch đã bị tiếng nói biếng nhác của Lâm Nhược Nhiên từ sau lưng dọa sợ, nàng rùng mình, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược Nhiên, hơi ngây người.


"Nhiên Nhiên, không ngủ được hả? "


Đôi mắt Lâm Nhược Nhiên sưng lên hệt như quả đào, cô cúi đầu xuống che giấu sắc mặt không được tốt và da cũng trắng bệch hơi khô nứt của mình, tránh tầm mắt Nhan Tịch, nói nhỏ:


"Không sao, chắc do uống trà nhiều quá thôi. "


"Ồ, vậy chị ngủ thêm chút nữa đi. "


Nhan Tịch không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Nhược Nhiên, kéo phéc-mơ-tuya áo lên. Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi thở dài, đứng dậy, đi rửa mặt.


"Để tôi đưa em đi. "


"Nhiên Nhiên ——"


Nhan Tịch ngừng tay một chút, hơi ngập ngừng, ngẩn đầu nhìn cô. Lâm Nhược Nhiên dừng bước, tựa vào vách tường lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mắt Nhan Tịch, nói:


"Tôi biết em muốn đi đưa Claire, nhưng giờ này bên ngoài khó bắt taxi lắm. "


Lâm Nhược Nhiên vẫn nhìn chằm chằm Nhan Tịch, đến khi thấy nàng cúi đầu mới mím môi, quay người đi vào phòng tắm.


Dòng nước lạnh buốt chạm vào đôi mắt sưng húp, khô khốc, có chút đau. Lâm Nhược Nhiên ngước lên, nhìn chính mình trong gương với sắc mặt xanh xao, khô ráp, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, lòng tràn ngập chua xót. Cô liên tục vốc nước lên mặt, cho đến khi mặt đã tê rần mới thôi. Thở dài, cầm khăn lông lên lau mặt, không khỏi ngửi thấy mùi hương trên người Nhan Tịch, hai tay níu chặt khăn lông, Lâm Nhược Nhiên cúi thấp đầu, đè nén hơi thở của mình lại, cơn đau này là cách duy nhất có thể giải phóng cô.


Lâm Nhược Nhiên nói đúng, đường cái vắng hoe, dường như chẳng có chiếc xe nào. không khí buổi sáng thật trong lành. Nhan Tịch ngây người ngồi trên xe Lâm Nhược Nhiên.


Hai người cũng không nói với nhau chuyện gì nhiều, Lâm Nhược Nhiên thì tập trung lái xe, còn Nhan Tịch ngồi ngây ngốc, chỉ có điều bầu không khí tràn ngập buồn bã lại không chịu lùi chút nào. Đến sân bay, Lâm Nhược Nhiên dừng xe, quay lại nhìn Nhan Tịch.


"Đi đi. "


"Ừm. "


Nhan Tịch vừa đáp vừa ngước lên nhìn Lâm Nhược Nhiên một cái, rồi lại cúi đầu. Lâm Nhược Nhiên ép mình nở một nụ cười gượng gạo, không nói lời nào.


Nhan Tịch mở cửa xe, bước xuống. Thấy hai mắt Lâm Nhược Nhiên đã nhắm lại, tựa ra sau ghế nghỉ ngơi, nàng mới hơi an tâm, sửa sang lại cổ áo rồi sải bước vào phòng chờ.


Phòng chờ khá đông người, ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện, Nhan Tịch lướt mắt qua một người cô độc ngồi cạnh hành lý, đang tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, trong nhất thời tim lại đau không dứt.


 Claire khoác chiếc áo gió màu be, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, tay cầm vali, ngồi riêng một góc với đôi mắt cô khép hờ, không biểu hiện gì. Có thể do dòng người đến đến, đi đi của nơi này khiến Claire trông rất tịch mịch, nhưng điều khiến nàng đau lòng hơn là tay phải Claire cầm vali, nhưng tay trái vẫn chạm vào chiếc khăn thắt trên cổ, mà rõ ràng là chiếc khăn kia tối qua nàng tự tay quàng cho Claire.


"Claire......"


Nhan Tịch từ từ bước đến trước mặt Claire, nhỏ giọng gọi, tay phải đang nắm chặt trong túi, cố nén buồn bã, đau xót trong lòng.


Lông mi dài khẽ run nhẹ, hai mắt Claire mở ra, sau khi thấy Nhan Tịch, cô hơi nhíu mày.


"Sao lại tới đây? "


 Giọng nói cô mang theo chút lạnh lùng, hơi kháng cự ngồi thẳng người dậy. Nhan Tịch lắc đầu, không nói lời nào, bước đến ngồi xuống ghế cạnh Claire rồi vươn tay kéo cô vào lòng. Lập tức bị hơi thở lạnh băng bao quanh, Nhan Tịch ôm chặt lấy cơ thể trong lòng mình, cố gắng để cô cảm thấy ấm áp, dùng cằm cọ cọ bên vai Claire, tay phải bao trùm vóc dáng mảnh khảnh lạnh băng, nhỏ giọng thì thầm:


"Claire, đừng luôn khiến em đau lòng vậy nữa được không? "


Trong chốc lát, hốc mắt dường như đã phiếm hồng, Claire cảm thấy hơi khó thở. Hơi thở lành lạnh cô phả vào cổ Nhan Tịch khiến nàng càng thêm đau lòng. Trước giờ Claire đều không giỏi thể hiện tình cảm, cũng không phải người dễ cảm động, nhưng vào một ngày thời tiết lạnh như hôm nay, vào lúc không thể ngờ nhất, Nhan Tịch xuất hiện, ôm chặt một người đang lẻ loi như cô vào lòng, giờ khắc này, trái tim cô thật sự đã dao động.


"Nhan Tịch, em nói không giữ lời. "


Dù vậy, Claire vẫn cứng rắn nói, trong giọng nói mang theo run rẩy nhè nhẹ, Nhan Tịch biết cô cứng đầu, chỉ thở dài, siết chặt vòng tay hơn rồi thì thầm bên tai cô:


"Claire, em sẽ chờ chị, chờ đến khi nào chị về lại mới thôi. "


Không giữ lại, cũng không oán trách, cái ôm ấm áp của Nhan Tịch khiến Claire lưu luyến, cơ thể cũng không còn cứng ngắc nữa, cô co người nép vào lòng nàng.


Những người xung quanh đã chuẩn bị lên máy bay nhưng Nhan Tịch vẫn ôm Claire như cũ, không đành lòng buông tay. Claire thở dài, kéo vòng tay đang ôm chặt mình ra, đứng dậy, nhấc vali lên, nhìn thật sâu Nhan Tịch rồi không nói bất kỳ lời từ biệt hay hứa hẹn gì, dần biến mất trước tầm mắt nàng.


Nhìn chằm chằm hướng Claire đi hồi lâu, Nhan Tịch dụi dụi đôi mắt hơi cay của mình rồi cũng đứng dậy, thở dài, bước ra.


Mới ra khỏi cổng sân bay đã thấy Lâm Nhược Nhiên đang tựa cửa xe, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, không biết đang nghĩ gì. Lâm Nhược Nhiên biết Nhan Tịch ra, quay qua nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười.


"Đi rồi hả? "


"Ừm. "


Nhan Tịch ấm ức, không nói gì nữa vì tim vẫn còn ở chỗ của Claire.


"Hôm nay họp lớp, có đi không? "


Lâm Nhược Nhiên nhìn ra tâm trạng nàng không được tốt, thử hỏi dò. Nhan Tịch hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới tin nhắn tối qua tiểu Bạch gửi. Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên, miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, gật đầu.


"Tất nhiên phải đi, cả năm rồi không gặp còn gì. "


"Rồi, vậy lên xe đi. "


Lâm Nhược Nhiên cười nói, ánh mắt vẫn dán trên người Nhan Tịch, lòng quặng đau khi thấy ánh mắt lưu luyến của nàng.


Xe phóng nhanh, vì đây là lần đầu tiên họp lớp sau khi tốt nghiệp, mọi người vẫn còn lưu luyến nên chọn địa điểm họp mặt là một quán ăn tương đối gần trường. Nhan Tịch và Lâm Nhược Nhiên vừa bước vào đã " được " mọi người nhiệt liệt chào đón. Nhìn đống vỏ chai lộn xộn trên bàn cũng biết họp lớp đã bắt đầu từ lâu, xung quanh vang lên tiếng hò hét không dứt. Nhan Tịch bị tiểu Bạch kéo qua, rót một ly rượu đầy; Lâm Nhược Nhiên hiển nhiên cũng không tốt hơn, bị cả đống phụ nữ vây quanh, than vãn chuyện cô ngày càng xinh đẹp hơn, rồi kéo cô cùng thảo luận cách chăm sóc nhan sắc.


"Có chuyện gì sao? "


Tiểu Bạch gắp cánh gà cho Nhan Tịch, nhìn ra tâm trạng nàng không tốt.


Nhan Tịch nhìn khuôn mặt chân thật của tiểu Bạch kia, ngập ngừng lên tiếng:


"Tiểu Bạch, tớ đã yêu một người. "


Tiểu Bạch do dự, nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn hồi lâu rồi đưa tay cầm ly vang bên cạnh lên, nhấp một ngụm, hỏi dò:


"Chắc là cô gái xinh đẹp lần trước bị sốt chứ gì. "


Nhan Tịch im lặng, gật đầu. Tiểu Bạch hơi cau mày nhìn nàng. Lần trước nàng nhìn ra hai người có gì đó khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Trong lòng cô, dù Nhan Tịch bướng bỉnh nhưng về mặt tình cảm cũng là một cô gái truyền thống quy củ, không ngờ nàng lại rơi vào tình yêu đồng tính.


"Tiểu Nhan, cậu nghĩ kỹ chưa? Cậu thật sự yêu phụ nữ sao? "


Tuy trước kia cô đã từng hoài nghi tình cảm giữa Nhan Tịch và Lâm Nhược Nhiên, nhưng giờ chính tai nghe người bạn tốt nhất của mình nói thích phụ nữ, nhất thời tiểu Bạch vẫn không thể chấp nhận được, cố gắng khôi phục lại.


"Tớ nghĩ kỹ lắm rồi, sẽ không thay đổi đâu. "


Nhan Tịch cầm ly rượu, nhìn tiểu Bạch. từ ngày yêu Claire, nàng cũng tự hỏi lòng mình vấn đề này không chỉ một lần, hai người phụ nữ có thể ở cạnh nhau cả đời không? Nhưng cho dù có nghi ngờ thế nào, dù có lo lắng ra sao, chỉ cần một giây nhìn thấy Claire các vấn đề kia đều bị xóa sạch, ý nghĩ duy nhất của Nhan Tịch là muốn có cô, muốn được ở chung với cô.


Tiểu Bạch im lặng hồi lâu, nhìn khuôn mặt trầm thấp của Nhan Tịch, vỗ vai nàng.


"Ừm, dù thế nào tớ cũng sẽ ủng hộ cậu, nếu bị mẹ Nhan đuổi ra khỏi nhà, cậu có thể tìm tớ. "


Nụ cười của tiểu Bạch vẫn ngây thơ, thành thật như thời đại học, khiến trái tim Nhan Tịch cảm thấy ấm áp, tạm thời ném nỗi buồn chia xa sang một bên. Nhan Tịch cầm ly rượu lên, uống một hớp lớn.


"Nhưng mà ——"


Tiểu Bạch nhìn Nhan Tịch, nhíu mày nghĩ tới Lâm Nhược Nhiên. Nhan Tịch đang dốc rượu vào bụng, nửa muốn mượn rượu giải sầu, nửa vì vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, nên không để ý đến cô. Không bao lâu sau, Nhan Tịch đã nằm vật trên bàn, bạn bè bên cạnh nhìn dáng vẻ kia của nàng, cười, nói nàng vẫn như cũ, ba ly đã say. Tiểu Bạch cũng mỉm cười, đang định đỡ nàng dậy thì ngửi thấy hương thơm, sau đó Nhan Tịch đã được Lâm Nhược Nhiên ôm vào lòng.


Tiểu Bạch ngây người, nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên. Lâm Nhược Nhiên chăm chú nhìn Nhan Tịch, đưa tay sờ cái trán nàng, rồi thì thầm bên tai nàng. Nhan Tịch lẩm bẩm đáp lại gì đó khiến Lâm Nhược Nhiên cười yếu ớt, cô đỡ đầu Nhan Tịch, để nàng tựa vai mình rồi vuốt ve tóc của nàng. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn tiểu Bạch.


"Muốn hỏi cái gì? "


Phong cách thẳng thắn của nhà họ Lâm khiến tiểu Bạch đang nghi ngờ đầy bụng hơi ngượng ngùng, do dự thật lâu mới lên tiếng hỏi:


"Nhược Nhiên, chị và Nhan Tịch ——"


Lâm Nhược Nhiên nhìn tiểu Bạch bằng đôi mắt vui vẻ, không chút có ý muốn giấu giếm.


"Tôi thích em ấy. "


Tiểu Bạch nghẹn lời, bàng hoàng nhìn Nhan Tịch đang được ôm trong lòng cô một chút.


"Nhưng cậu ấy... cậu ấy nói ——"


"Em ấy yêu Claire. "


Lâm Nhược Nhiên nhìn người đang nằm gọn trong lòng mình, nhẹ nhàng nói, nụ cười của cô đã biến mất, thay vào đó là nỗi buồn nhàn nhạt. Lâm Nhược Nhiên cầm ly rượu Nhan Tịch vừa mới uống lên, uống một ngụm lớn rồi ngẩng đầu nhìn tiểu Bạch.


"Tiểu Bạch, tình cảm giữa tôi và Nhan Tịch, em không hiểu nổi đâu. "


Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên một hồi rồi thở dài, nói:


"Ban đầu chị không nên bỏ đi một mình như vậy. "


"Tôi biết. "


Giọng Lâm Nhược Nhiên rất nhẹ, đôi mắt cũng hơi mờ đi.


"Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ để hiểu tình yêu là gì, đến giờ hiểu rồi thì em ấy lại không muốn ở cạnh tôi. "


Em lại không muốn ở cạnh tôi......


Tiểu Bạch chỉ nghe thôi, trong lòng cũng đau nhói, nhìn khuôn mặt đầy chịu đựng của Lâm Nhược Nhiên mà xót thay cô. 'Nhưng rõ ràng chị biết mình đã bỏ lỡ rồi, còn muốn giữ lại làm gì nữa.'


Nhìn vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của tiểu Bạch, Lâm Nhược Nhiên mím môi không nói lời nào. Cô cúi đầu nhìn Nhan Tịch đang nằm trong lòng mình, qua hồi lâu, thì thầm:


"Em mãi mãi cũng không biết được tôi đã yêu bao lâu đâu. "


Lời này tựa như nói với tiểu Bạch, cũng tựa như nói với Nhan Tịch, chỉ một câu nói thôi đã mang theo bao ấm ức, đau đớn vô tận trong lòng. Tiểu Bạch không nói gì thêm, ngẩn lên uống rượu của mình, trái tim vẫn còn đau thay Lâm Nhược Nhiên. Nhưng chuyện tình cảm làm gì có ai có thể nói chính xác? Yêu một làm gì có lý do, mà không yêu một người cũng vậy, không có nguyên nhân.


~~~~~Hết Chương 41~~~~~

Cho đến giờ thì tiểu Bạch đang là ứng cử viên sáng giá để ghép đôi với Nhiên Nhiên ^3^ Nếu đến cuối truyện ẽm không cặp với ai hết thì xác định luôn là tui cho 2 người này 1 cặp nha! Hehehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net