chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ

~~~~~

"Không được ......"

Hai má Claire càng trở nên đỏ hơn, ngay cả vành tai khéo léo kia cũng đỏ ửng lên. Nhan Tịch cảm giác được, lòng cũng nóng như lửa đốt, hương sữa trên người Claire chạm đến từng mạch máu, đốt lên một ngọn lửa thật nhỏ khắp người nàng. Nháy mắt, hơi thở hổn hển phả vào cổ Claire, Nhan Tịch hít sâu một hơi, đưa tay kéo cô, ôm chặt vào lòng rồi cúi đầu, hôn lên cần cổ trắng nõn mềm mại của cô.

Cảm giác vừa nóng vừa nhột khiến Claire bất an, run rẩy. Cô theo trực giác, muốn né tránh hành động kia. Claire ngước lên nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt yêu kiều lấp lánh nước, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Nhan Tịch nhìn dáng vẻ không tự nhiên này của cô, cười khúc khích thành tiếng.

Nghe tiếng Nhan Tịch cười, Claire hơi căm tức, bàn tay vẫn đặt trên vai nàng lại tiếp tục kháng cự, đẩy mạnh ra nhưng ngay sau đó cổ tay đã bị Nhan Tịch giữ lại, không cho cô giãy giụa. Nàng cười vui vẻ, kéo cơ thể mềm mại, không được tự nhiên kia lại, ôm chặt vào lòng. Nhan Tịch tựa đầu vào cổ Claire, tham lam hít thật sâu hương thơm trên cơ thể cô, nhỏ giọng thì thầm:

"Claire, em thật sự rất nhớ chị, ngày đêm không phút nào không nhớ......"

Lời Nhan Tịch như câu thần chú cổ xưa, đã rút đi tia lý trí cuối cùng của Claire. Hai tay đặt trên vai nàng đang tụt xuống, lại nâng lên lần nữa, do dự dừng lại giữa không trung chốc lát. Claire cắn môi, nhìn Nhan Tịch một chốc rồi vòng tay ôm chặt eo người trước mặt.

Cái ôm nhẹ nhàng diễn ra trong im lặng, trái tim bồn chồn, lo lắng cả tháng nay của Nhan Tịch dường như đã được Claire lặng lẽ an ủi. Không biết nàng đã mong đợi cơ thể mềm mại trong lòng bao lâu, cuối cùng người ấy cũng đã thật lòng ôm lấy nàng. Khóe môi Nhan Tịch hơi gợi lên, suýt nữa nàng quên mất chuyện phải làm. Ngước lên, thoát khỏi cái ôm của Claire, hai tay Nhan Tịch lại cố chấp tiếp tục ôm eo cô như trước rồi nghiêng người về trước, dán sát tới.

"Em..."

Rõ ràng Claire không thể thích ứng kịp thay đổi của Nhan Tịch, hành động của nàng khiến mặt cô đỏ ửng, muốn lui về phía sau, tiếc là không được vì cơ thể đã bị Nhan Tịch ôm chặt, chỉ có thể bất lực nghiêng người về sau tránh né, mái tóc dài màu hạt dẻ trượt xuống, eo Claire hoàn toàn bị giữ chặt. Tất nhiên Nhan Tịch không định bỏ qua cho Claire, chiếc eo mềm mại của nàng cũng mạnh mẽ dán tới, kề sát mặt, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang thẹn thùng kia.

Lưỡi hơi thăm dò, nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng đôi môi, nụ cười dần trở lại trên khóe môi Nhan Tịch, ánh lửa bất an trong đôi mắt cô ngày càng lớn dần. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc eo Claire khiến người phía dưới giật mình, cơ thể run lên, rên rỉ một tiếng rồi đưa tay ngăn cản nhưng lại đang ở trong vòng tay Nhan Tịch. Nàng giơ tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang bất an kia, kéo tay Claire lên, mười ngón đan chặt vào nhau. Trong lúc này, nàng như đỉa đói mút lấy cánh môi Claire, không muốn để người hay thẹn thùng này trốn tránh lần nữa.

Nhan Tịch thẳng người lại, giờ nàng không còn là cái người bình thường răm rắp nghe lời Claire nữa, ngọn lửa ham muốn trong mắt đốt đỏ hai má Claire, mà hơi thở rối loạn cũng khiến nàng run rẩy nhè nhẹ. Hai tay nàng dời xuống ôm eo Claire, ngước lên, làm nụ hôn sâu hơn.

Trong phòng khách, hai người đều chỉ mang dép, Claire cao hơn Nhan Tịch khiến nàng rất bất mãn, cảm giác ngước lên hôn người ta cũng không thoải mái chút nào, nhiệt độ trên môi ngày càng sâu, tay nàng cũng chậm rãi dời xuống ôm hai chân Claire rồi nhanh chóng xoay người, đặt cô lên sô pha.

Cơ thể Claire chưa từng nóng đến vậy, cô nhắm thật chặt mắt lại, chưa từng thấy qua một Nhan Tịch cuồng nhiệt như thế, cảm giác nhộn nhạo, ngứa ngáy khiến cô hơi bất an, muốn đẩy người bên trên ra, nhưng vừa mở mắt đã thấy hai má đỏ hồng và đôi mắt tràn ngập hơi nước bị nỗi khổ tương tư hành hạ của nàng thì lại mềm lòng, thở dài, cố gắng nâng cánh tay vô lực lên, ôm cổ Nhan Tịch.

Sự ẩn nhẫn và thỏa hiệp của Claire đã đốt lên ngọn lửa trong lòng Nhan Tịch, nàng tàn bạo gặm nhắm mút lấy môi cô, hương vị mềm mại, ngọt ngào này khiến Nhan Tịch nhớ tới những lúc được ăn thạch trái ăn, hương vị đầy phong phú khiến nàng càng thêm si mê. Dường như vẫn chưa thỏa mãn với hương vị ngọt ngào này, muốn khám phá nhiều hơn, đầu lưỡi nàng đẩy ra hàm Claire rồi hăng hái chui vào.

"Ưm——"

Cơ thể Claire lui về phía sau, Nhan Tịch giữ chặt tay không cho cô giãy giụa, lưỡi nhanh chóng di chuyển trong khoang miệng ấm áp, ẩm ướt, quấn lấy chiếc lưỡi nho nhỏ, nhút nhát kia, ôm, hút, quấn quít đuổi theo cô.

" Nhan Tịch... Nhan Tịch... Nhan Tịch..."

Claire dường như bị nụ hôn kia khiến ngộp thở, đến giờ cô vẫn mới biết người bình thường nhẹ nhàng, hài hước như Nhan Tịch cũng có lúc độc đoán, mạnh mẽ như vậy, không khí càng ngày càng mỏng manh, đầu óc cũng dần trở nên mơ màng, môi hơi đau vì bị cắn mút, đầu lưỡi cũng chỉ có cảm giác tê dại khiến cô không còn khả năng chống cự, chỉ có thể thì thầm vô vọng.

Nhưng giọng cô đến tai Nhan Tịch, nghe chỉ còn là mùa xuân vô tận, nàng đã không còn sự thuần khiết ban đầu. Xác định hôm nay là ngày đầu tiên yêu Claire, nàng đã có rất nhiều khát vọng, mong muốn được ôm cô, muốn được hôn cô, thậm chí mong muốn có được cô. Cô gái khiến nàng phí hết tâm tư, đau khổ theo đuổi, giờ đã ngoan ngoãn trong vòng tay nàng, sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng vậy. Vòng tay bên eo càng thít chặt, nụ hôn hung hăng của Nhan Tịch dường như muốn nuốt chửng Claire, đến khi cô không chịu nổi nữa, mới dùng sức đẩy Nhan Tịch ra.

Claire há hốc miệng, thở hổn hển, cúi thấp đầu không nhìn Nhan Tịch, nhưng lại cảm giác được nhiệt độ bên người lần nữa, cô vừa ngước lên, đã thấy Nhan Tịch đang nhìn mình, liếm môi bất mãn. Mặt Claire càng đỏ hơn, đứng dậy muốn lui về sau, không ngờ, vừa đứng dậy, chân đã mềm nhũn khiến cô ngã lại xuống sô pha.

Nhan Tịch cười vui vẻ, vươn tay ra đỡ cô.

"Sao vậy, Claire, có thể xem hành động này của chị là đang quyến rũ em không? "

Claire không có sức nghe nàng ba hoa, đè hai tay Nhan Tịch lại, thở hổn hển, đầu hơi tựa vào cổ nàng.

Cúi đầu nhìn đôi môi bị nàng cắn đến sưng đỏ, Nhan Tịch hơi đau lòng. Có phải nàng quá tàn bạo không? Nhưng nàng thật sự cảm thấy hôn vậy vẫn chưa đủ.

"Nhan Tịch, em không được vậy nữa nghe chưa. "

Claire khó khăn lắm mới dịu xuống, ngẩng đầu, những câu nói đầu tiên đã khiến Nhan Tịch bất mãn , nàng nhìn cô, lầm bầm.

"Em nhớ Tiêu Mạc Ngôn từng khen sức khỏe chị rất tốt. "

Ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến Nhan Tịch mím môi, không dám nói tiếp. Nhưng vẫn to gan, kéo Claire vào lòng, áp má vào má cô, nhẹ nhàng cọ xát, cảm giác cô không còn lạnh băng nữa, nhẹ nhàng cười.

"Rồi, em biết rồi mà, sẽ không làm loạn nữa, đừng tức giận nha, nha ~"

Claire cau mày, nhìn Nhan Tịch.

"Sao lúc trước tôi không phát hiện em dẻo miệng vậy nhỉ? "

"Người ta nói thật mà. "

Nhan Tịch lại bắt đầu bĩu môi, thiệt là, nàng giống loại người bay bướm sao? Một phen lăn lộn vừa rồi khiến cổ áo Claire xộc xệch, để lộ mảng da trắng như tuyết, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy được áo ngực ren tím bao phủ hai ngọn núi kiêu ngạo kia. Nhan Tịch hít sâu một hơi, né tránh, không dám nhìn nữa.

"Nhan Tịch..."

Claire nhẹ nhàng gọi tên nàng, đôi mày cau lại, dường như muốn nói điều gì đó mà lại không biết mở miệng thế nào. Nhan Tịch phát hiện, đáp một tiếng rồi đưa tay lên xoa chân mày Claire, muốn giúp cô giãn mày.

Nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn một lúc, Claire chậm rãi thì thầm, trên mặt vẫn đỏ ửng chưa phai.

"Nhan Tịch, tôi biết em còn trẻ, có khát vọng cũng rất bình thường, nhưng tôi vẫn hy vọng..."

Nhan Tịch chăm chú nghe cô nói, một tay khoác vai cô, tay còn lại bắt lấy một lọn tóc mềm mại của Claire mà chơi đùa, nhìn dáng vẻ đỏ mặt, không được tự nhiên của cô, ngây ngốc cười. Tuổi trẻ có khát vọng? Claire đang muốn ám chỉ chuyện bản thân đã già sao?

"Ý tôi là, ừm, hồi còn sống mẹ tôi từng nói, nền tảng của tình yêu không phải những dục vọng đơn giản, chúng ta..."

Hiếm khi thấy một người bình thường tự tin lạnh lùng như Claire lại nhăn nhó như bây giờ khiến Nhan Tịch cười ra tiếng, do những hành động vừa rồi của mình dọa chỉ sợ sao?

"Em cười cái gì? "

Claire ngước lên, bất mãn nhìn Nhan Tịch.

"A, em cười sếp lớn cũng có ngày thẹn thùng thôi. "

Claire mím môi, cáu giận nhìn nàng.

"Còn nói hả, Nhan Tịch, em hôn bao nhiêu phụ nữ rồi mới có thể nhuần nhuyễn thế? "

"Làm gì có, không có chuyện đó——"

Nói đến đây, Nhan Tịch đột ngột dừng lại, mà ánh mắt Claire cũng thay đổi, rõ ràng cả hai cùng nghĩ đến Lâm Nhược Nhiên, cùng nhớ đến nụ hôn lúc ở Thái Sơn.

Vòng tay trống rỗng, Claire thoát khỏi vòng ôm của Nhan Tịch, khuôn mặt cũng khôi phục lại cái lạnh như ban đầu. Cô đưa tay sửa sang lại quần áo mình, không nói lời nào, nhưng sắc mặt không tốt lắm. Nhan Tịch phát hiện ra, hơi cúi đầu, muốn giải thích, nhưng biết giải thích thế nào đây? Nụ hôn đó đâu phải ý nàng, chỉ có thể nói nàng không đẩy ra Lâm Nhược Nhiên thôi.

"Em về đi, tôi còn phải dọn dẹp phòng nữa. "

Claire nhìn Nhan Tịch, lạnh lùng nói. Sự thay đổi 360 độ của cô khiến Nhan Tịch nhất thời không thích ứng kịp, ngẩng đầu lên, nhìn Claire.

"Em phụ chị dọn không được sao? "

"Không. "

Claire không nhìn nàng, bước đến ngồi bên kia sô pha. Thật ra cô cũng biết chuyện này không thể trách Nhan Tịch, nhưng cứ nghĩ tới nụ hôn của Lâm Nhược Nhiên ngày đó, trong lòng lại không thoải mái. Claire ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nhan Tịch một lúc lâu rồi gật đầu.

"Lại đây. "

Vừa nghe Claire gọi, Nhan Tịch như cún con vẫy đuôi chạy lại, nàng ngẩng lên, cười nhìn Claire.

Claire như nữ hoàng ngồi nghiêng trên sô pha, nhìn nàng, đường cong ưu nhã từ chiếc cằm khiến Nhan Tịch nhìn đến si mê. Dưới cái nhìn soi mói của nàng, Claire chậm rãi giơ tay lên áp lên má nàng. Nhan Tịch trợn tròn hai mắt nhìn Claire, gương mặt đầy kinh ngạc, chẳng lẽ còn có phần thưởng khác?

Quả nhiên, dưới ánh nhìn chằm chằm của nàng, người vẫn luôn biết kiềm chế như Claire lại cúi đầu hôn lên môi Nhan Tịch, nụ hôn nhẹ nhàng, không thô lỗ giống nàng vừa rồi, mềm mại tựa như lông vũ chạm vào đáy tim nàng. Nhan Tịch thỏa mãn, hai mắt nhắm lại, tập trung cảm nhận nụ hôn của Claire. Đang đắm chìm trong cảm giác bay bổng này, trên môi đột nhiên cảm thấy đau buốt, trong nháy mắt cơ thể căng cứng, Nhan Tịch mở mắt, kinh ngạc nhìn Claire đã ngồi về chỗ cũ, đang nhìn nàng. Nàng giơ tay phải lên sờ cánh môi bị thương, cúi đầu nhìn rồi hít một hơi khí lạnh, lại là máu?

~~~~~Hết Chương 44~~~~~

=.,= nguyên chương toàn hôn qua hôn lại là thế nào?! Muốn che mắt cũng che không kịp nữa!!! Haizzz chỉ thích đoạn cuối thôi! Cắn đi, cắn đi, cắn chết ẽm đi Claire!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net