chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~


Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người cùng lúc đổ dồn về phía Nhan Tịch và Lâm Nhược Nhiên. Nhan Tịch đỏ mặt nhìn Claire rồi cố gắng rút tay lại.

Dường như Lâm Nhược Nhiên dùng hết sức để nắm cổ tay Nhan Tịch, khi thấy chuỗi Lưu Ly Nguyệt tượng trưng cho tất cả trên cổ tay Nhan Tịch đã biến mất, trái tim cô như trống rỗng, đờ đẫn nắm tay Nhan Tịch, nhìn nàng, không nói một câu nào.

Sườn mặt tinh xảo của Claire lạnh như đá cẩm thạch, cô cau mày nhìn Nhan Tịch và Lâm Nhược Nhiên.

Cherry cũng cảm giác được có chuyện không đúng, ngậm một miệng thịt vịt, nhìn Lâm Nhược Nhiên.

Nhan Tịch giật tay phải về, cúi đầu xoa cổ tay, nhìn cánh tay trắng nõn giờ có thêm một vòng tím đen rất rõ ràng cũng có thể tưởng tượng ra Lâm Nhược Nhiên đã cầm tay nàng chặt đến mức nào.

"Em—— Lưu Ly Nguyệt???!!!"

Đến khi Nhan Tịch rút tay ra rồi, Lâm Nhược Nhiên mới sực tỉnh, không còn che giấu như trước nữa, đôi mắt cô không chút tập trung, bối rối nhìn Nhan Tịch, giọng run run.

Nhan Tịch xoa cổ tay, không dám trả lời. Ánh mắt Cherry chuyển sang nhìn Claire, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, chuỗi Lưu Ly Nguyệt khiến Lâm Nhược Nhiên hoảng loạn mạnh kia giờ đang được đeo trên cổ tay cậu ấy. Dưới ánh đèn, chuỗi sợi phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.

Mơ hồ nhận ra cái gì đó, Lâm Nhược Nhiên từ từ quay sang, nhìn về phía cổ tay Claire, ngay khi nhìn thấy Lưu Ly Nguyệt, đầu óc cô trở nên trống rỗng, cơ thể dường như cũng không còn cảm giác, chỉ ngây ngốc nhìn không chớp mắt.

"Nhiên Nhiên..."

Nhan Tịch sợ hãi nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Nhược Nhiên, nhưng Lâm Nhược Nhiên vẫn bất động như một vị hòa thượng, không nói lời nào, mê mẩn như trong mộng.

"LARA . "

Claire vẫn luôn yên lặng không nói lời nào cũng lên tiếng, còn Cherry bên cạnh thì sợ hãi nhìn Lâm Nhược Nhiên, không biết phải làm thế nào mới đúng.

Không biết không gian chìm vào im lặng trong bao lâu, thức ăn trên bàn cũng chẳng ai động đũa. Lâm Nhược Nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt sâu thẳm rồi cúi đầu tạo nên vài gợi sóng nhỏ trong chén canh vịt còn đầy.

Hít một hơi thật sâu, Lâm Nhược Nhiên bất chợt đứng dậy, không nhìn bất cứ ai mà cầm túi xách trên ghế lên, chạy ra ngoài. Nhan Tịch kinh ngạc, theo phản xạ đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng tay phải lại bị ai đó kéo lại.

"Đừng đi. "

Claire nhìn Nhan Tịch, nỗi buồn vô hạn dần tràn ngập đôi mắt màu xanh nhạt của cô. Trái tim Nhan Tịch như bị thắt lại, dù Claire chưa bao giờ yêu cầu nàng chuyện gì, nhưng giờ Nhiên Nhiên như vậy, nàng cũng không thể nghe theo, những lúc khó khăn, gian khổ nhất người ở bên nàng đều là Lâm Nhược Nhiên, sao giờ nàng có thể bỏ mặc chỉ được chứ?

"Đừng đi...."

Claire lẩm bẩm lặp lại lần nữa, đôi mắt bị hơi nước bao phủ nhưng vẫn nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt, đừng đi, Nhan Tịch, nếu em đi, vậy rốt cuộc em xem tôi là cái gì?

Bàn tay đang cầm chặt cuối cùng vẫn từ từ bị rút ra, từng chút sức lực cố gắng rút tay lại của nàng như đập một búa vào tim Claire.

"Claire, em về liền!"

Nhan Tịch lo lắng nhìn qua cửa sổ, chỉ sợ Lâm Nhược Nhiên có chuyện gì ngoài ý muốn, rút tay ra khỏi tay Claire thật mạnh rồi cũng không quay đầu lại, chạy vụt ra ngoài. Cherry ngồi đối diện cũng chỉ biết ngây người, không thể tin vào mắt mình nhìn Nhan Tịch mất dạng, rồi từ từ quay lại nhìn Claire.

Claire vẫn không chút biểu lộ gì, thất thần nhìn chằm chằm theo bóng lưng Nhan Tịch dần mất hút, rồi cầm ly rượu đỏ vẫn còn đầy lên, ngửa cổ uống cạn trong một hơi, có chút rượu trượt xuống môi cô tựa như giọt lệ đầy đau thương.

"Claire..."

Chưa từng thấy qua một Claire như vậy, Cherry cầm lại tay cô.

Claire ngồi đó một mình, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo càng khiến người ta có cảm giác đau lòng hơn. Cô nhìn Cherry, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười gượng, hốc mắt lập tức đỏ lên.

"Cherry, em ấy đi rồi. "

Cherry mím môi, bước đến bên cạnh Claire. Nhìn ra cô đang cố kiềm nén, Cherry vươn tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cảm thấy cơ thể cô nhè nhẹ run lên, cũng chỉ biết thở dài, không nói nữa.

*******************************************************************************

"Nhiên Nhiên!"

Nhan Tịch theo sát Lâm Nhược Nhiên, vươn tay cố gắng giữ cô lại.

"Chị muốn làm gì ?!"

Nhan Tịch há miệng thở hồng hộc, nhìn chằm chằm đôi mắt dần đỏ ửng lên của Lâm Nhược Nhiên.

"Buông ra, cô mau buông ra!"

Không có, không còn có bất cứ thứ gì nữa, lồng ngực trống rỗng không còn nhận thức được gì nữa, tất cả những hành động của Lâm Nhược Nhiên đều được thực hiện trong vô thức, cô đẩy mạnh Nhan Tịch ra, không muốn để nàng đến gần mình. Hai người giờ đang ở trên đường cái, sao Nhan Tịch có thể buông cô ra được, nàng cắn môi không chịu buông tay, trong lúc giằng co, giọt lệ nóng bỏng trong mắt Lâm Nhược Nhiên cuối cùng cũng chảy xuống.

"Nhiên Nhiên, chị sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì? "

Nhan Tịch lớn tiếng hỏi, trước kia cho dù cô có nói gì, dù cô có làm gì đi nữa cũng xem như nông nổi, nóng giận nhất thời, nhưng Lâm Nhược Nhiên chưa bao giờ điên loạn như bây giờ.

"Tôi mệt mỏi, Nhan Tịch, tôi mệt mỏi lắm rồi!"

Nước mắt chảy dài, Lâm Nhược Nhiên chỉ còn biết gào thét bên tai Nhan Tịch, ngực phập phồng cực nhanh, dường như đã đến giới hạn chịu đựng của cô rồi.

"Nhan Tịch, tôi không muốn giả vờ, không muốn giả vờ nữa!"

Nước mắt rơi như mưa, Lâm Nhược Nhiên rút mạnh tay lại, cổ họng cảm giác được vị ngòn ngọt, tanh tưởi của máu tràn vào trong tim, chân không đứng vững được nữa, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

"Nhiên Nhiên!"

Nhan Tịch kêu lên, muốn chạy đến đỡ cô dậy, nhưng Lâm Nhược Nhiên lại vung mạnh tay, không cho nàng đến gần.

"Đừng bước đến, cô đừng lại gần tôi!"

"Em không đến, Nhiên Nhiên, chị đứng lên đi..."

Thấy Lâm Nhược Nhiên ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch, Nhan Tịch không khống chế được nước mắt tuôn rơi, cảm giác mỗi tế bào khắp cơ thể đều đau nhói.

" Nhan Tịch ..."

Lâm Nhược Nhiên quỳ trên mặt đất, kêu tên nàng, nước mắt rơi xuống, chạm phải mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh, tựa như trái tim cô, không bao giờ có thể chữa lành.

"Tôi yêu em mà, em có biết không, tôi yêu em!"

Lâm Nhược Nhiên dùng hết sức hét lên những lời này, cô ngước lên nhìn Nhan Tịch bằng khuôn mặt tràn đầy oán hận và không cam lòng.

Nhan Tịch cắn môi, gật đầu, nước mắt như xâu hạt đứt dây, thi nhau rơi xuống.

"Nhan Tịch, từ hồi trung học đến giờ, tôi yêu em bao nhiêu năm thì đau khổ bấy nhiêu năm, tôi từng nghĩ, nghĩ là ta có thể giả vờ, có thể chịu đựng được, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thật đó, thật sự là vậy..."

Lâm Nhược Nhiên Chống tay xuống sàn xi măng lạnh như băng, lảo đảo đứng dậy, cô không muốn mình như vậy, không muốn để Nhan Tịch thấy dáng vẻ lúc cô chật vật nhất. Nhan Tịch bước đến, muốn ôm cô nhưng lại bị cô nhanh chóng né đi.

Đừng, đừng để tôi lại lây nhiễm hương vị của em, đừng...

"Nhan Tịch, cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa. "

Lâm Nhược Nhiên hít một hơi thật sâu, lau nước mắt trên mặt rồi nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch chỉ lắc đầu, không nói lời nào, nước mắt nàng đau lòng rơi xuống, vô tình cũng rơi vào lòng người nào đó.

Thấy Nhan Tịch nước mắt rơi, nước mắt Lâm Nhược Nhiên lại chảy xuống lần nữa, cô bước lại, ôm lấy Nhan Tịch, siết chặt cô vào lòng.

Lâm Nhược Nhiên chưa bao giờ biết rằng khi yêu sâu đậm một người nào đó, sẽ không thể đứng yên nhìn người ta rơi lệ.

"Nhan Tịch, tôi hận em, hận em chết đi được . "

Giọng Lâm Nhược Nhiên cô đơn, yếu ớt, cô tựa đầu vào cổ Nhan Tịch, cố gắng hít mùi hương trên cơ thể nàng.

Em là thuốc phiện sao? Cho dù có phải đau khổ ngàn năm, dù giấc mơ ngàn kiếp có không thành*, cô cũng muốn được giữ lại mùi hương này lần cuối.

(*) 2 câu này tui lấy ý trong bài Em vẫn hy vọng cho nó văn chương hoa lá cành (nguyên bài thích nhất cũng 2 câu này thôi), nguyên văn dù vạn kiếp bất phục, dù đau khổ cả đời.

" Nhan Tịch, tôi không giả vờ được, không giả vờ được nữa rồi..."

Nước mắt Lâm Nhược Nhiên thấm đẫm vạt áo Nhan Tịch, do cô quá coi thường vị trí của Nhan Tịch trong tim mình hay do cô quá tự tin vào khả năng kiềm chế của mình? Lâm Nhược Nhiên không biết, cũng không muốn biết, giây phút thấy chuỗi Lưu Ly Nguyệt cô vẫn luôn khắc cốt ghi tâm kia đeo trên tay Claire, trái tim cô cũng tan nát, vỡ ra từng mảnh một, không bao giờ có thể chữa lành được.

Đây là lần cuối cùng sao? Nếu đã vậy thì nói tất cả những lời vẫn chôn giấu trong lòng ra đi.

" Nhan Tịch, tôi không muốn mất em, không muốn..."

Vì không muốn mất đi em, nên mới phải che giấu thêm lần nữa, che giấu hết tất cả, cười trong nước mắt, đây là chuyện Lâm Nhược Nhiên đã làm nhiều nhất mấy ngày nay.

Nước mắt Nhan Tịch chảy dài theo cổ Lâm Nhược Nhiên, nàng biết, nàng vẫn luôn biết mà.

"Xin lỗi, Nhiên Nhiên, thật xin lỗi..."

Hai tay Lâm Nhược Nhiên giữ chặt bả vai Nhan Tịch, cô hít thở một cách khó khăn, cả người run lên vì lạnh.

"Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần không nói ra, chỉ cần mỉm cười thì em sẽ không rời xa tôi, sẽ không ghét bỏ tôi, nhưng tôi sai rồi, Nhan Tịch, em thuộc về người khác. Tôi đã từng nghĩ sẽ buông tay, thật sự đã từng nghĩ vậy, nhưng tôi lại không thể làm được, trong tim tôi ngập tràn bóng dáng em, phải làm sao bây giờ? Nhan Tịch, em nói tôi phải làm sao bây giờ? "

Mất ngủ ngày đêm, uống rượu đỏ hết ly này đến ly khác, cô muốn dìm chết tình yêu không thuộc về mình này bằng rượu, nhưng lại bị chính men rượu kia phản tác dụng, cô nằm một mình trên giường, lặng lẽ ôm tấm hình cô và Nhan Tịch chụp chung mà khóc thút thít, để nước mắt tùy ý rơi.

Dù sao cũng là ở căn phòng nhỏ của cô, Nhan Tịch sẽ không thấy, bất cứ ai cũng đều không thấy được...

"Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi ..."

Ngón tay nắm bả vai Nhan Tịch trở nên trắng bệch, Lâm Nhược Nhiên nói từng chữ một, cô phải nói, hôm nay cô muốn nói hết tất cả với Nhan Tịch.

"Nhan Tịch, tôi bỏ em đi, em cảm thấy đau, sao tôi có thể không? Mỗi lần nhớ đến em, tôi lại gấp một con hạc giấy bỏ vào bình, rồi nhìn hình em, cố gắng khắc sâu hình ảnh khi em mỉm cười. Chỉ tại tôi quá hèn nhát, ngay cả khi có cảm giác với em cũng không dám thừa nhận, tôi sợ em từ chối, sợ em không để ý đến tôi nữa, sợ em bỏ tôi mà đi. "

Nhan Tịch khóc đến mức cả người run rẩy, nàng chưa bao giờ được nghe Lâm Nhược Nhiên nói những chuyện này, chưa từng...

"Không phải tôi không yêu em, mà vì là quá yêu em nên mới sợ mất. Nhan Tịch, tôi không có cách nào để đánh cược, không dám mang tình cảm này ra để cá cược, tôi không có bất kỳ thứ gì để đánh cược cả, em là toàn bộ những gì tôi có, mất em rồi, tôi biết phải làm gì? "

Nước mắt vẫn tuôn rơi, Lâm Nhược Nhiên nằm trong lòng Nhan Tịch, mong manh nhưng lại bướng bỉnh kể lể nỗi đau của mình. Còn che giấu gì nữa? Còn giả vờ gì nữa? Mất rồi, cô đã hoàn toàn mất Nhan Tịch rồi.

"Lần đầu tiên em nhắc đến Claire, ánh mắt hào hứng của em lúc đó đã khiến tôi mất ngủ cả đêm, tôi muốn giấu em đi, không muốn cho bất cứ ai thấy em, nhưng cuối cùng thì em vẫn yêu người khác.... từ nhỏ đến lớn, tôi không muốn tranh giành, mà đến giờ cũng không có thứ gì đáng để tôi phải tranh, ngoại trừ em, tôi không buông tay được, cho dù thế nào tôi cũng không thể buông tay... Nhan Tịch, em có biết phải yêu một người đến mức nào mới có thể chịu đựng được trong tim người ấy có một hình bóng khác không phải là em không? "

~~~~~Hết Chương 47~~~~~

=(((((((((( đau lòng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net