chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~

Nghe tiếng khóc, cảm nhận cơ thể run rẩy, Nhan Tịch cắn môi dưới, ôm chặt Lâm Nhược Nhiên trong nước mắt.

Phải chịu đựng quá lâu, một khi bộc phát cũng khó có thể tưởng tượng. Lâm Nhược Nhiên biết đây là lần cuối cùng người cô đang ôm trong lòng đối xử dịu dàng với cô, nên cô cũng không che giấu chút nào nữa, hoàn toàn thả lỏng, đây sẽ là lần cuối cùng cô đau buồn, yêu và hận, tất cả chỉ gói gọn trong một cái ôm này, hai tay siết thật chặt, níu lấy cổ áo Nhan Tịch, muốn khắc sâu mùi hương khiến cô luôn quyến luyến vào sâu thẳm đáy lòng.

"Biết không thể giữ được em nên tôi luôn tự gạt bản thân, tôi đã nghĩ chỉ cần mình trông chừng chuỗi Lưu Ly Nguyệt trên tay em, chỉ cần nó vẫn còn ở đó, em cũng sẽ không bỏ tôi đi, sẽ không thuộc về ai khác..."

Dù Lâm Nhược Nhiên có lau thế nào cũng không lau hết nước mắt, cuối cùng cũng mặc kệ, cô vùi đầu vào cổ Nhan Tịch.

"Nhan Tịch, từ hồi bắt đầu học trung học, trái tim tôi đã trao trọn cho em, em như một phần của tôi, không thể bỏ được. Biết em đang buồn, biết em có chuyện khó giải quyết, tôi không muốn thấy em lại rơi vào tình thế khó xử nên đã cố gắng khống chế tình cảm bản thân, tôi nghĩ tôi có thể làm được nhưng lúc thấy em và Claire ở cạnh nhau, tôi..."

Tình cảm càng sâu đậm sẽ càng muốn chiếm làm của riêng, muốn có nhiều hơn nữa, sự ghen tuông cùng nỗi xót xa trong lòng đã tước đi chút lý trí cuối cùng của cô, bị chính lời nói dối của mình 'cắn trả' khiến bản thân đau đớn.

Nhan Tịch chỉ nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang tràn đầy hai má Lâm Nhược Nhiên, nhưng lại không khống chế được bản thân rơi lệ.

Nàng không chỉ làm tổn thương Lâm Nhược Nhiên mà còn làm tổn thương cả Claire nữa, nhưng nàng không thể không đuổi theo. Lâm Nhược Nhiên rất tốt với nàng, cả đời này nàng cũng không thể nào quên được. Thời đại học, đã từng có lần họ cãi nhau, Lâm Nhược Nhiên một mình bỏ đi, lúc đó nàng không đuổi theo, và kết quả thế nào? Nếu tài xế không kịp đạp thắng...

"Nhiên Nhiên, nghe em nói..."

Nhan Tịch cố gắng bình đè nén nước mắt. Lâm Nhược Nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn nàng, nỗi buồn sâu thẳm trong mắt cô đâm thẳng vào trái tim Nhan Tịch.

"Nhiên Nhiên, chị đừng như vậy nữa, được không? Em không muốn thấy chị như vậy đâu, em muốn thấy chị hạnh phúc kìa. "

Lâm Nhược Nhiên nhìn Nhan Tịch, hai tay vẫn bướng bỉnh ôm eo nàng, lắc đầu thật mạnh.

"Không có em, làm sao tôi có thể hạnh phúc? "

"Hãy quên em đi. "

"Nhan Tịch, ai cũng có thể nói câu này, nhưng em không được. "

"Em không xứng để được chị đối xử như vậy đâu. "

Nước mắt Nhan Tịch lại trào ra, tại sao? Nhiên Nhiên, tại sao chị nhất định phải cố chấp như vậy?

Lâm Nhược Nhiên cắn môi, ngước lên, nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt xa xăm, ngắm cô gái mình đã yêu nhiều năm, muốn khắc tất cả những gì thuộc về nàng vào trái tim cô.

" Nhan Tịch, tôi không cần em cho tôi thứ gọi là hạnh phúc, chỉ cần em đừng tước đoạt tình yêu tôi dành cho em, đó đã là niềm kiêu hãnh duy nhất tôi có rồi. "

Niềm kiêu hãnh duy nhất...

Hai tay đặt ở bên hông Nhan Tịch từ từ buông lỏng, vô lực trượt xuống bên chân, ánh mắt Lâm Nhược Nhiên vẫn luôn dán trên mặt Nhan Tịch, nỗi buồn kia như một ngọn lửa từ từ thiêu đốt cả trái tim cô, từng tế bào trên khắp cơ thể đều đang bị đốt cháy, đau, có lẽ trái tim này chỉ có chết đi mới không còn nghĩ đến nàng nữa, mới không còn bị tra tấn nữa.

Đôi mắt đẫm lệ xoáy sâu vào đáy lòng, Nhan Tịch nhìn bóng lưng tịch mịch của Lâm Nhược Nhiên, nàng muốn chạy đến ôm cô nhưng biết chắc cái ôm ấy có chăng cũng chỉ khiến cô tổn thương thêm lần nữa mà thôi, hai chân như bị dán chặt không thể chuyển động, chỉ có thể để hình dáng cô nhạt nhòa trong nước mắt.

Mười bảy tuổi, có người nào đó sắp rơi vào giấc ngủ rồi vẫn thì thầm bên tai rằng thích nàng...

Mười tám tuổi , Nhan Tịch thưởng thức hương vị cay đắng mập mờ, muốn ôm chặt cô trong lòng mà bảo vệ, chịu đựng tất tần tật tính khí Đại tiểu thư của cô...

Nhói lòng, nước mắt vỡ òa, tất cả đều bị cô mang đi vào giây phút năm đó cô bỏ đi...

Bỏ đi không nói một lời...

Điên cuồng tìm kiếm rồi lại tự hành hạ bản thân bằng rượu khiến mẹ buồn ra mặt, còn dưới chân ba thì trải dài tàn thuốc....

Cảm xúc dần nguôi đi, vết thương dần khép lại, có người để yêu, nhưng đúng lúc đó người ấy cũng trở về.

Vết thương tình bạn có thể khép lại, nhưng còn vết thương tình yêu làm sao có thể chữa lành?

*******************************************************************************

Cherry ngồi trên sô pha, lo lắng nhìn Claire. Cả buổi chiều, Claire không nói một câu nào, cứ như vậy ngây ngốc ngồi trên sô pha, ánh mắt chùng xuống, sắc mặt tái nhợt, không biết đang nghĩ gì.

Đầu Claire từ từ ngẩng lên, cô nhìn Cherry, lẩm bẩm hỏi:

"Cherry, có phải tớ ích kỷ quá không? "

"Hở? "

Cherry hơi ngẩn ra, hỏi lại.

"Tớ nói em ấy đừng đi...."

Claire cúi thấp đầu, giọng nói trở nên hơi run rẩy.

Cherry không nói gì, nắm tay Claire. Cô hiểu, cô rất hiểu Claire. Rời Mỹ, từ giã tình cũ, thậm chí không do dự cãi nhau với ba, Claire đã từng nói với ai chưa? Một thân một mình cô đến một nơi xa lạ như Trung Quốc, là vì ai? Đặt cược hạnh phúc cả đời mình vào một bé con chưa đủ lớn, Claire phải chịu bao nhiêu áp lực? Tình yêu của Lara sâu đậm, nhưng không phải cô cũng đã từng như thế sao? Những người đã từng bị tổn thương, thường không có cảm giác an toàn, nếu không phải là tình yêu sâu đậm, nếu không phải sợ mất thì sao Claire lại nói câu nói kia?

Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Claire vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng có phản ứng, đôi mắt ảm đạm chợt sáng lên, nhưng rất nhanh lại biến mất, tâm trạng lại tiếp tục không tốt, hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn về nơi khác.

Cherry nhìn Claire, thở dài, đứng dậy mở cửa .

"Claire đâu?!"

Nhan Tịch thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu nhìn Cherry. Cherry liếc qua nàng rồi chỉ vào trong nhà. Nhan Tịch bước nhanh vào phòng khách, Cherry nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, lắc đầu, mở cửa ra ngoài, cô cũng có một nơi cần phải đi, ở đây để lại cho Nhan Tịch và Claire đi.

"Claire!"

Nhan Tịch thoáng thấy Claire ngồi một mình sô pha, trong lòng cảm thấy hơi chua xót, vội bước vài bước vọt đến bên sô pha, muốn ôm cô, nhưng lại bị Claire tránh nhanh đi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị đối xử như thế nhưng trong lòng Nhan Tịch vẫn rất khó chịu, nàng nhìn chằm chằm Claire, nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy gò của cô, cắn môi không biết nói gì, chỉ đứng bên sô pha không dám di chuyển.

"Em còn tới đây làm gì? "

Claire ngước lên, lạnh lùng nhìn Nhan Tịch, cơn giận cố gắng kiềm chế cả buổi chiều dường như được dịp sổ ra. Nhưng khi thấy hai mắt sưng đỏ của Nhan Tịch, tim cô như bị ai đó khoét một lỗ lớn, tất cả những lời trách cứ đều bị nuốt xuống, chỉ còn lại nỗi đau nhàn nhạt.

"Claire, em xin lỗi..."

Kéo tay Claire áp lên mặt mình, Nhan Tịch đứng bên sô pha cô nàng .

Claire cau mày không nói lời nào, rút tay ra nhưng lại bị Nhan Tịch cầm chặt hơn.

"Buông ra..."

Giọng nói mang theo nghèn nghẹn trong phút chốc khiến Nhan Tịch hoảng loạn, tay nàng buông lỏng, luống cuống nhìn Claire. Claire mím môi nhìn Nhan Tịch, ấm ức và nỗi buồn trong mắt hóa thành một tầng nước mỏng, đâm thẳng vào tim Nhan Tịch.

Từng nói sẽ yêu cô thật nhiều, từng nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, từng nói sẽ khiến cô yên tâm, nhưng lại....

Nhan Tịch chán chường ngồi xuống đất, không dám nhìn Claire nữa, nàng bó gối, không hề giải thích nữa, từ từ gục đầu vào hai cánh tay, để những giọt nước mắt lớn như hạt đậu từng giọt một trượt xuống theo cánh tay, khóc thút thít trong im lặng.

Cuối cùng cũng không khống chế được trái tim mình, Claire cúi đầu nhìn Nhan Tịch đang ngồi trên sàn nhà khóc thút thít, đôi mắt cô lóe lên chút đau đớn, cắn môi dưới.

"Xin lỗi chị, Claire, em đã khiến chị thất vọng rồi. Chỉ tại em không kiềm chế được...... Nhưng Nhiên Nhiên, chỉ...... từ năm mười bảy tuổi chỉ đã bắt đầu ở cạnh em, cho dù thời gian qua có đau khổ như thế nào đi nữa thì tình cảm chỉ dành cho em, em cũng không thể nào quên được, em chỉ đuổi theo chị ấy theo bản năng thôi...... em sợ chỉ có chuyện không may...... chị có thể mắng em, đánh em nhưng đừng không để ý đến em, được không? "

Nhan Tịch ngẩng đầu lên, lau nước mắt, nhìn Claire. Nàng đã mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Lâm Nhược Nhiên chịu đựng đau khổ, nàng thì không sao? Nàng không muốn làm tổn thương ai trong hai người, nhưng cuối cùng thì cả hai đều bị tổn thương. Nhưng nếu không đuổi theo, nàng sợ mình sẽ phải hối tiếc, lỡ như Lâm Nhược Nhiên xảy ra chuyện gì, nàng sẽ đau khổ, hối hận cả đời. Lâm Nhược Nhiên không như Claire, lúc cô bộc phát sẽ như một ngọn lửa lớn thiêu rụi tất cả, ngoại trừ nàng thì không ai có thể giữ lại cô.

Claire hít một hơi thật sâu, đè nén nước mắt lại, nhìn Nhan Tịch bằng khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng lạnh lùng trong mắt đã không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Chậm chạp lê đến bên cạnh Claire, Nhan Tịch ngửa đầu nhìn cô trong chốc lát rồi rụt rè vươn tay ra ôm cô. Nhan Tịch có thể cảm giác được rõ ràng cơ thể cứng ngắt của Claire, nhưng cô vẫn để nàng ôm, không giãy giụa. Hương thơm quen thuộc của người trong ngực đã tiếp thêm dũng khí cho Nhan Tịch nói tiếp.

"Claire, em không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Rõ ràng đã tự dặn với lòng chỉ cần kiên quyết từ chối Nhiên Nhiên, không để ý đến chỉ dù chỉ có nói hay làm cái gì đi nữa, tự dặn mình phải công bằng với chị, nhưng lại không làm được, Claire——"

Nhan Tịch nghẹn ngào, không nói được một câu nào nữa. Claire nhìn nàng, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, cơ thể từ từ thả lỏng, tay cô giơ lên, dừng lại giữa không trung chốc lát rồi cuối cùng cũng vòng qua eo Nhan Tịch.

Nhan Tịch cảm giác được, mũi chua xót, nén xuống nước mắt, nhìn Claire .

Tay phải Claire từ từ vỗ nhẹ lưng Nhan Tịch, nhẹ nhàng nhìn nàng chăm chú, đôi mắt ấy không hề có tức giận, mà tràn ngập trong đó là nỗi buồn vô hạn.

"Claire, chị sẽ không bỏ em đi chứ? "

Nhan Tịch tựa đầu vào cổ Claire, hỏi nhỏ bằng giọng đầy run rẩy. Nàng sợ Claire sẽ bỏ nàng đi vì nàng không thể dứt được quá khứ, sợ Claire không yêu nàng nữa.

"Không đâu. "

Claire lắc đầu, nhìn chằm chằm Nhan Tịch không chớp mắt, giọng không lớn nhưng lại rất kiên định.

"Nhan Tịch, tôi sẽ không bỏ em đâu. "

Cảm giác cơ thể người trong ngực đang run rẩy, Claire lặp lại lần nữa, nếu thực sự yêu một người, sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người ấy. Lúc cuộc sống cô khó khăn nhất chỉ có Nhan Tịch bên cạnh cô, làm cô mỉm cười, lôi cô ra khỏi bóng ma mang tên VAN. Bao nhiêu lần nhắc tới VAN, Nhan Tịch đều chịu đựng bằng vẻ mặt đau khổ, nhưng vì cô, nàng vẫn chấp nhận chịu đựng. Ích kỷ là một con ma luôn có lòng chiếm hữu mạnh nên mới có thể khiến người ta tức giận đến thế sao?

Tay phải từ từ dời đến ngực Nhan Tịch, Claire nhìn thẳng vào mắt nàng, cẩn thận nói từng chữ một:

"Tôi sẽ luôn ở bên em. "

Đôi mắt Nhan Tịch hơi mơ hồ nhìn Claire. Claire cũng nhìn lại nàng, đôi mắt xanh nhạt kiên định, không thể lay chuyển.

Nhan Tịch, tôi sẽ luôn ở bên em, ở bên giúp em quên đi quá khứ, nhưng trái tim em chỉ có thể thuộc về một mình tôi thôi......

~~~~~Hết Chương 48~~~~~

Tội đồ Nhan Tịch phải xử trí kiểu gì đây? 1 chương thôi mà làm khổ 2 người đẹp của chúng ta!!!

klq vô năm rồi, bạn hơi bận nên sẽ chỉnh lại lịch up truyện, có thể sẽ giảm lại tuần 1 chương thôi!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net