Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~

"Sao vậy? "

Claire là người đầu tiên phát hiện ra Nhan Tịch không bình thường, bước lại ôm nàng, lo lắng nhìn nàng. Lâm Nhược Nhiên vẫn im lặng cũng đột nhiên ngước lên, nhìn chằm chằm Nhan Tịch.

"Em về nhà trước đã, mấy chị chơi tiếp đi!"

Nhan Tịch không trả lời thẳng vào câu hỏi của Claire mà đẩy cô ra, định chạy khỏi bãi cát, nhưng chân lại không có sức khiến bản thân ngã ngồi trên mặt đất, Claire vội bước lại đỡ nàng.

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Claire lo lắng nhìn nàng. Nhan Tịch cúi đầu, nước mắt rơm rớm.

"Ba em, ba em..."

Vừa lúc đó, di động Lâm Nhược Nhiên cũng vang lên, cô nhìn di động, hơi do dự bắt máy, mắt vẫn dán trên người Nhan Tịch. Cherry cảnh giác, vừa ngồi dậy đã bị Tiêu Mạc Ngôn giữ tay lại, nhìn cô lắc đầu.

Lâm Nhược Nhiên cũng có phản ứng tương tự Nhan Tịch, mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng vẫn không lúng túng, cô như chạy vụt đến bên Nhan Tịch, kéo nàng dậy.

"Đi, giờ tôi đưa cậu về nhà!"

Nhan Tịch nhìn về phía Claire bằng đôi mắt chất chứa ưu sầu, Claire miễn cưỡng nở nụ cười, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt nàng, dặn:

"Đi đi, tôi chờ điện thoại của em."

"Ừm..."

Nhan Tịch quay đi, cùng Lâm Nhược Nhiên về nhà. Claire nhìn theo bóng lưng hai người hồi lâu. Tiêu Mạc Ngôn thở dài đi đến, vỗ vai cô.

Claire lắc đầu, không nói lời nào. Cô buồn vì lúc Nhan Tịch suy sụp nhất cũng không thể giúp gì được cho nàng, nhưng cô cũng biết lúc này không nên khiến nàng thêm mệt mỏi. Dù Claire không muốn thừa nhận nhưng đây vẫn là sự thật, cô ước Nhan Tịch và mình cũng có thể ăn ý như nàng và Lâm Nhược Nhiên, cô cũng không biết mình đang ghen tỵ hay rầu rĩ...

"Tin em ấy đi."

Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng nói. Claire gật đầu, nắm chặt di động.

*******************************************************************************

Trên đường đi, môi Nhan Tịch lúc nào cũng mím chặt. Thỉnh thoảng, Lâm Nhược Nhiên quay sang nhìn, muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Đến nơi, Nhan Tịch nhảy xuống xe, sải bước chạy vào nhà, Lâm Nhược Nhiên theo sau, cắn môi nhìn dáng vẻ thở dốc của nàng.

Vừa đến cửa, chưa kịp nhấn chuông, mẹ Nhan đã đẩy cửa ra. Nhan Tịch vừa nhìn mẹ, nước mắt lại chảy dài.

Dù bình thường mẹ Nhan hay cằn nhằn đủ thứ, nhưng có lẽ do bà biết chăm sóc bản thân nên vẻ ngoài trẻ hơn tuổi. Lúc hai người ra ngoài, mẹ Nhan thường gọi đùa Nhan Tịch là em gái, nhưng giờ... khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời, chỉ qua một đêm không biết đã có thêm bao nhiêu sợi tóc bạc. Nhan Tịch đau lòng, ôm chầm lấy bà.

"Mẹ..."

" Nhan Tịch, ba con..."

"Không, nhất định ba sẽ không làm vậy đâu. "

Nhan Tịch lắc đầu thật mạnh. Nàng không tin, tuyệt đối không tin ba Nhan lại là người tham ô, lại lấy những đồng tiền dơ bẩn kia, không, nàng không tin!

Sau khi khóc một lúc, cuối cùng tâm trạng mẹ Nhan cũng dịu xuống, ba người vào nhà, đóng cửa lại. Bà ngồi trên sô pha, kể lại mọi chuyện.

"Cách đây không lâu, mẹ đã thấy ba con rất lạ, cứ kêu mẹ phải đi thăm ông nội, Nhan Tịch, con cũng nhận được tin nhắn phải không? "

Nhan Tịch gật đầu, nàng nhận được tin nhắn nhưng chưa bao giờ nghĩ nhiều.

"Lúc đó mẹ đã mơ hồ đoán được, bình thường ba con bận nhiều việc, sẽ không dặn những việc này. Lúc thăm ông cũng vậy, lần nào ông cũng lạnh nhạt không nói lời nào, nhưng mẹ có thể cảm giác được không phải ông nổi giận với mẹ, mà là với ba con. "

Nước mắt mẹ Nhan lại lăn xuống. Nhan Tịch giơ tay lên lau cho bà.

"Mẹ, con không tin, ba con không tham ô đâu. "

" Nhan Tịch . "

Lâm Nhược Nhiên cau mày gọi, không để nàng ngắt lời mẹ Nhan. Nhan Tịch mới ra trường nên không biết, nhưng cô lại biết rõ, một khi đã làm việc cho nhà nước thì việc tới lui rất bình thường, nhận tiền của người ta thì giúp người ta làm việc thôi. Nhưng một triệu cũng không phải là con số nhỏ. Với những gì cô biết về ba Nhan, chắc chắn ông sẽ không mạo hiểm.

Mẹ Nhan nhìn chằm chằm Nhan Tịch một hồi, dường như phải hạ rất quyết tâm lớn mới có thể nói ra từng chữ một:

"Nhan Tịch, ba con thật sự đã nhận tiền của người ta. "

Nhan Tịch trợn tròn hai mắt, nhìn mẹ Nhan, lắc đầu tựa như không tin vào những gì mình nghe được.

"Ông ấy đã rút ruột công trình đầu tư của chính phủ ba trăm ngàn, để chi trả cho cuộc phẫu thuật tim của ông con. "

Mẹ Nhan thì thầm, mất thì cũng đã mất rồi, bà biết dù có bất kỳ lý do gì cũng không thể rửa sạch vết nhơ này, nhưng bà vẫn cố giúp ba Nhan để ông là một người mẫu mực trong mắt con gái mình, để con gái bà không hận, không xem thường ông.

Nhan Tịch không nói lời nào, ngồi bó gối trên sô pha, ngây người nhìn mẹ Nhan. Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh ba Nhan tươi cười; nụ cười ấm áp hồi tiểu học lúc ông dắt tay đưa nàng đi học; nụ cười bất đắc dĩ hồi trung học lúc giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh vì nàng nghịch ngợm; nụ cười tự hào thời phổ thông khi Nhan Tịch đạt thành tích tốt; rồi nụ cười hạnh phúc khi cả nhà đi du lịch sau khi nàng tốt nghiệp đại học sau. Sao có thể, người cha nàng luôn tôn trọng, yêu thương nay lại...

"Mẹ, nếu con nhớ không lầm, lúc nãy mẹ gọi nói là một triệu. "

Lâm Nhược Nhiên bình tĩnh hơn Nhan Tịch, cau mày nhìn mẹ Nhan. Từ lúc nhận mẹ nuôi xong, cô cũng đổi cách xưng hô, vẫn thường đến nhà họ Nhan thăm hỏi mẹ Nhan, vì vậy nên từ lâu bà cũng đã xem cô không khác gì con gái mình.

Mẹ Nhan lau đi nước mắt, nhìn Lâm Nhược Nhiên.

"Còn phải chia cho phía trên nữa, ông ấy cũng không còn cách nào khác, đến khi bị phát hiện đành tự mình nhận hết tội thôi. "

"Sao lại không còn cách nào chứ? "

Nhan Tịch cau có, ba trăm ngàn lại thành một triệu, theo luật ở tù không phải một hai năm thôi đâu!

Mẹ Nhan giơ tay lau nước mắt.

"Ông ấy chỉ muốn bảo vệ mẹ con ta được an toàn thôi. "

Xã hội này quan liêu thế nào, chỉ có những người trong cuộc mới biết. Nàng hiểu tất cả những gì ba Nhan làm, nhưng tại sao ban đầu ông không bàn bạc với cả nhà? Tuy phí phẫu thuật rất lớn, nhưng vẫn có thể xoay sở được, tại sao ông nhất định phải đi con đường này?

Không khí trong nhà nháy mắt trầm xuống, chỉ còn nghe hơi thở nặng nề của Nhan Tịch và tiếng mẹ Nhan sụt sùi khóc. Lâm Nhược Nhiên suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu.

"Mẹ, chuyện cũng đã rồi, giờ không phải là lúc để đau buồn, quan trọng nhất là phải tìm cách cứu vãn, con có quen vài người bạn ở viện Kiểm soát, cũng biết mấy chính trị gia, giờ con về nhà lấy tiền đắp vào phần đã thiếu trước, chúng ta sẽ cố gắng giảm hình phạt đến mức thấp nhất có thể. Lệnh bắt giữ đã được ban hành rồi? "

Mẹ Nhan gật đầu.

"Không thể dùng tiền của cậu được. "

Nhan Tịch nhìn Lâm Nhược Nhiên, lắc đầu. Nàng đã nợ cậu ấy nhiều lắm rồi, không nên tiếp tục khiến chỉ khốn đốn nữa. Nhất thời Lâm Nhược Nhiên đào đâu ra nhiều tiền vậy, nhất định phải về xin ba Lâm, vậy cả đời nàng sẽ mắc nợ nhà họ Lâm, không trả được.

Lâm Nhược Nhiên nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt sâu hoắm:

"Nhan Tịch, cậu yên tâm, tôi vì ba chứ không phải vì cậu, nên cậu không cần cảm thấy nợ tôi. Giờ việc của cậu là trấn an mẹ Nhan, sau đó có thể thăm ba một chút. "

Nói xong, Lâm Nhược Nhiên xách túi ngoài, không nhìn lại Nhan Tịch một lần.

Vì Tiêu Mạc Ngôn gọi ra đột ngột nên Lâm Nhược Nhiên cũng không mang xe theo. Cô đứng dưới lầu định bắt taxi nhưng xe cộ ngoài đường giờ lại vắng tanh. Đang cau mày định điện nhờ ai đó giúp thì chiếc BMW màu trắng quen thuộc kia chạy đến cạnh cô rồi từ từ ngừng lại.

Cửa sổ xe trượt xuống để lộ khuôn mặt thanh tú của Claire, cô nhìn Lâm Nhược Nhiên, hỏi:

"Giờ phải về tìm uncle"

"Chị cũng biết rồi? "

Lâm Nhược Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại. Claire gật đầu, sao cô có thể yên tâm để Nhan Tịch về như vậy, cô muốn tìm hiểu cũng không khó, huống chi còn có sự trợ giúp của Tiêu Mạc Ngôn.

"Lên xe. "

"Hả? "

"LARA, tính tình uncle em là người rõ nhất, em nghĩ cứ chạy về như vậy, ông ấy sẽ cho em một triệu không cần biết lý do à? "

Claire lạnh lùng nói. Lâm Nhược Nhiên cau mày, đúng vậy, mấy năm ra nước ngoài du học, ba Lâm cũng nhìn ra quan hệ không bình thường của cô và Nhan Tịch, ông từng cảnh cáo nếu Lâm Nhược Nhiên thật sự yêu phụ nữ thì coi như ông không đứa con gái này, giờ vì Nhan Tịch xin một triệu, sao lão cáo già đó lại cho chứ?

"Lên xe. "

Claire nhàn nhạt nói, Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi mở cửa lên xe.

"Chị tính sao? "

Lâm Nhược Nhiên vẫn là người hiểu rõ Claire, biết khả năng của cô, vào thời điểm này nên bỏ qua chuyện yêu đương vớ vẩn, quan trọng là có thể giúp được ba Nhan.

"Tôi đã hỏi một người bạn là luật sư, số tiền một triệu đó có thể đắp vào, nhưng dù có cố hết sức cũng không tránh được phải ngồi tù. "

Giọng Claire rất nhẹ, mang theo nỗi đau khó tả. Lâm Nhược Nhiên biết cô đau lòng thay Nhan Tịch, thở dài.

"Ý chị là chị ra tiền, tôi ra người, phải không ? "

"Ừm. "

Claire gật đầu, cô và Lâm Nhược Nhiên vẫn còn rất ăn ý, nếu không phải vì Nhan Tịch, có lẽ giờ hai người bây vẫn là bạn tốt như trước kia. Chẳng qua một khi có thứ thay đổi sẽ không thể trở lại như ban đầu nữa.

"Sao chị không trực tiếp tìm Nhan Tịch mà lại tìm tôi? "

Lâm Nhược Nhiên nhìn Claire, Claire tay nắm chặt vô lăng, mím môi, không lên tiếng.

Im lặng hồi lâu, Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, cười gượng.

"Claire, Cherry nói rất đúng, đúng là chị hợp với Nhan Tịch hơn tôi. "

Claire im lặng nhìn vào khoảng hư không trước mặt, cô không trực tiếp đưa tiền cho Nhan Tịch vì sợ nàng áy náy, lúc đó nàng cũng sẽ cảm thấy tự ti. Cô muốn tình yêu của mình và Nhan Tịch không có bất kỳ thứ tình cảm nào khác, dù là một chút cũng không được.

Lâm Nhược Nhiên nhìn đèn đường qua cửa sổ, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Được, tôi đồng ý. "

"Cảm ơn . "

Claire quay qua nhìn cô, đây là lời cảm ơn chân thành. Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, thở dài:

"Claire, tôi làm cũng vì cậu ấy, nếu chị thật sự muốn cảm ơn tôi, chỉ cần yêu cậu ấy là được rồi. "

"Em--"

Claire cau mày nhìn Lâm Nhược Nhiên. Lâm Nhược Nhiên nhìn lại cô, gật đầu.

"Năm sau, tôi về Mỹ tiếp tục học lên, có lẽ khi trở lại giảng đường đầu óc sẽ thoải mái hơn... ha. "

"LARA . "

Claire vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhược Nhiên, nhìn đôi mắt ứa nước của cô, trái tim như thắt lại.

"Claire, chị và Nhan Tịch yêu nhau, tôi chưa bao giờ ghét chị cả."

Lâm Nhược Nhiên nhìn Claire, nhẹ nhàng nói. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình có thể bình tĩnh đối mặt Claire như vậy. Có lẽ, đây là lời dặn cuối cùng, chờ mọi chuyện kết thúc, cô sẽ lại ra đi, đến nơi không có Nhan Tịch để có thể vui vẻ sống...

Claire gật đầu, không ngắt lời cô, chỉ lẳng lặng nghe.

~~~~~Hết Chương 57~~~~~

Có người yêu như Claire thì dù trời có sập cũng chẳng phải lo. Nhiên Nhiên cũng tốt nhưng tiếc là Nhan Tịch chỉ có 1.

Với tốc độ này chắc chắn không hoàn thành trước no-el được rồi.... (_ __!!)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net