Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Pi

Beta: Gờ
~~~~~

Lúc Nhan Tịch dọn dẹp xong căn phòng bừa bộn, trời cũng đã tối mịt. Nàng ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên sô pha, một tay Claire đang bưng cà phê, tay kia lật xem văn kiện. Nhan Tịch nhìn thấy lại thở dài, bước đến cạnh cô, lấy văn kiện khỏi tay cô.

Claire ngước lên nhìn nàng, có chút khó hiểu.

"Hôm nay là sinh nhật, để bản thân thoải mái một chút, được không? Đừng xem nữa. "

Claire mím môi nhìn Nhan Tịch, thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, gật đầu.

"Tối nay mình ăn bánh kem, sau đó em sẽ nấu cho chị một bát mì trường thọ."

Thấy Claire nghe lời như vậy, tâm trạng Nhan Tịch rất tốt. Khóe môi Claire khẽ cong, gật đầu.

Nhan Tịch đứng dậy, đi vào bếp, lấy mì sợi tự làm trong tủ lạnh ra, đun nước, chuẩn bị nấu. Mì này nàng chuẩn bị lúc sáng vì không muốn ngay cả sinh nhật mà Claire vẫn phải ăn mì ăn liền, dù Cherry nói trước kia cô vẫn làm vậy, nhưng từ sinh nhật này trở đi, Nhan Tịch tuyệt đối không cho Claire phải dùng mì ăn liền nữa, nhất định nàng sẽ tự tay làm!

Nước nhanh chóng sôi ùng ục, Nhan Tịch thả mì vào rồi cầm dao sắc thêm vài thứ ăn kèm bỏ chung vào nồi, thấy đã đầy đủ, nàng mới đậy nắp, đứng chờ.

Bất ngờ, eo bị người ôm từ phía sau, Nhan Tịch hơi giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, dịu dàng hỏi:

"Tập kích bất ngờ hả?"

Claire không nói gì, đứng sau lưng Nhan Tịch ôm nàng, dùng má cọ sát cổ nàng. Cô chưa bao giờ làm nũng như vậy, hành động này khiến trái tim Nhan Tịch tan chảy, xoay người. Nhan Tịch ôm Claire vào lòng, nhìn cô.

"Sao vậy? "

Claire nhìn Nhan Tịch không chớp mắt. Cô chưa bao giờ biết sinh nhật lại vui như thế, trước kia phần lớn đều làm cho có lệ, cùng lắm là nói chuyện phiếm với bạn bè. Khi cuộc vui qua đi chỉ còn lại một mình cô, dù không muốn thừa nhận cô đơn, nhưng hai chữ này vẫn sẽ lượn quanh trong lòng cô. Nhưng hôm nay, cô có Nhan Tịch, người này mỗi lần đứng trước mặt cô đều ngây ngô làm chuyện gì cũng không xong, không hứa hẹn nhiều, nhưng mỗi việc nàng làm đều khắc sâu vào lòng cô.

Hai người ôm một lúc, Claire ngước lên, nhìn vào mắt Nhan Tịch, nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn. "

Vừa nghe cô nói thế, Nhan Tịch hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nàng phiếm hồng, cúi đầu, hôn má Claire.

"Sau này đừng nói hai chữ này với em nữa, tất cả đều là việc em hiển nhiên phải làm mà."

Lúc Nhan Tịch nói, Claire vẫn nhìn nàng bằng đôi mắt ngập tràn tình cảm, khiến Nhan Tịch muốn chết chìm trong đó.

"A, ai đó mà làm nũng nữa sẽ không có mì để ăn nữa đâu. "

Nhan Tịch cười trêu khiến Claire đỏ mặt, buông Nhan Tịch ra, nhìn nàng một chút rồi ra khỏi bếp.

Nhan Tịch tắt bếp, lấy mì ra, lại tỉ mỉ đặt cà chua lên trang trí, lúc này mới mỉm cười bưng ra, cũng tiện tay cầm bánh kem theo.

"Ăn mì hay bánh kem trước? "

Claire nhìn mì và bánh kem trên bàn, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Nhan Tịch. Nhan Tịch bị dáng vẻ đáng yêu kia của cô chọc cười, không nhịn được, bước đến hôn trán Claire một cái.

"Đâu cần nghiêm túc vậy? Bánh kem trước đi, vậy có thể ước nguyện trước. "

"Ừm. "

Claire gật đầu, mặt hơi ửng hồng, cô nghiêm túc vì tất cả những thứ này đều là Nhan Tịch làm cho cô.

"Uây, chị ba mươi rồi ha. Chắc không đủ chỗ cắm nến rồi. "

Nhan Tịch lấy bánh kem ra, nhìn bọc nến trong tay cây, trêu, không ngoài dự đoán, bị lườm một cái.

"Cắm ba cây đi. "

Claire nhẹ giọng nói , Nhan Tịch gật đầu, cũng được, nếu thật sự cắm ba mươi cây nến, chắc cái bánh kem này cũng không ăn được nữa.

Kiểu dáng bánh rất đơn giản với một màu trắng chủ đạo, xung quanh là sô cô la nâu, không có bất cứ chữ nào, chỉ có một hình nổi giữa bánh. Claire nhìn kỹ một chút, cười nhẹ, giơ tay lên, nhìn Nhan Tịch.

"Lưu ly nguyệt?"

"Ừm. "

Nhan Tịch gật đầu cười.

"Sao lại là lưu ly nguyệt?"

Claire cười hỏi, không phải trên tay đã có một chuỗi rồi sao?

"Lưu ly nguyệt tượng trưng cho em."

Nhan Tịch cười nói, nàng đã bỏ bao tâm huyết vào cái bánh này, đoán chắc nếu viết "I LOVE YOU" lên bánh, chắc chắn Claire sẽ nói nàng dẻo miệng, tốn công vô ích, vậy chơi đuổi hình bắt chữ cho đơn giản. Nhưng Claire lại không nghĩ vậy, có lẽ gần đây phải "tu" nhiều quá, nên vừa nghe Nhan Tịch nói lưu ly nguyệt tượng trưng cho nàng, còn đặt trên bánh kem, cô lập tức đỏ mặt. Bánh là để ăn, Nhan Tịch đang ám chỉ nàng muốn được ăn sao?

Nhan Tịch nghi hoặc nhìn Claire, không phải chứ, cảm động cũng đỏ mặt?

Cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, Claire hắng giọng, cáu giận nhìn nàng.

"Nhìn cái gì, cắm nến đi. "

"Ừm, rồi, chờ chút, em đi tắt đèn. "

Nhan Tịch nhanh nhẹn tắt đèn, bước nhanh về chỗ cũ, nhìn quanh, buồn bực.

"Nhan Tịch, tôi thắc mắc sao em có thể tốt nghiệp đại học được? "

Đèn tắt, xung quanh tối đen như mực, Claire bất đắc dĩ nói, tên ngố này, cũng không biết thắp nến trước trước khi tắt đèn sao?

"Ưm...."

Nhan Tịch lại đứng dậy mở đèn, cầm bật lửa đã chuẩn bị sẵn lên thắp nến xong, lại chạy tới tắt đèn. Thầm buồn bực, thật ra bình thường nàng không phải thế, không biết tại sao mỗi lần ở cạnh Claire, nàng lại không còn là nàng.

Loay hoay cả buổi, cuối cùng cũng thắp sáng tất cả những ngọn nến, Claire cúi đầu nhìn ánh nến ấm áp, trên mặt xuất hiện nụ cười ấm áp, cô không nóng lòng ước nguyện mà ngước lên nhìn Nhan Tịch.

"Tôi muốn nghe bài hát chúc mừng sinh nhật. "

... Không phải chứ, Nhan Tịch nhìn Claire, trên đời này nàng không sợ bất cứ thứ gì trừ ca hát, chất giọng không hay cũng đâu thể trách cha mẹ, nhưng nếu được chọn nàng tuyệt đối không hát.

Claire cũng không nói, cứ như vậy nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt mang theo nho nhỏ khẩn cầu, nhanh chóng phá vỡ ý chí của Nhan Tịch, nàng gật đầu. Được rồi, không phải chỉ hát thôi sao? Hát thì hát!

"Mừng ngày sinh nhật chị yêu, mừng ngày sinh nhật chị yêu..."

Nhan Tịch đỏ mặt, hát. Claire ngồi cạnh cười nghe, ừm, cũng không tệ, giọng vịt đực hơi mang âm hưởng người bản địa.

Hát xong, Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, nhìn Claire.

Claire cũng không muốn làm nàng mất mặt, gật đầu.

"Không tệ, hay hơn bài đôi mắt xanh em hát hồi trước nhiều. "

"..."

Nhan Tịch sầm mặt nhìn Claire, thấy Claire thản nhiên nhìn lại mình, Nhan Tịch cắn môi, được rồi, coi như chị đang khen em.

Bài ca mừng sinh nhật đã hát xong, cuối cùng Claire cũng ngoan ngoãn chắp hai tay lại, đôi mắt khép hờ, ước nguyện.

Nguyện vọng của cô rất đơn giản, hy vọng được ở cùng người mình yêu, mãi mãi không xa rời.

Claire mở mắt, thổi tắt nến, lúc ngọn nến phụt tắt, cô ngước lên, thấy Nhan Tịch đang cười híp mắt nhìn mình, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu kia đột nhiên khiến mắt Claire hơi cay, cúi đầu che giấu, thầm cảm thấy may mắn vì xung quanh tối đen như mực, Nhan Tịch không thấy được.

Đèn mở, Nhan Tịch cười toe toét đến cạnh Claire, nịnh nọt:

"Claire, điều ước của chị chắc liên quan tới em hở? "

Claire nhìn nàng một chút, gật đầu.

"Ừa. "

"Chị ước gì á? "

"Hy vọng sinh nhật năm sau tiếp tục được nghe em hát. "

"..."

Nhan Tịch ngậm miệng, coi như nàng đã nhìn ra, giờ sếp lớn lấy chuyện chọc nàng làm niềm vui.

"Ăn mì, ăn mì. "

Nhan Tịch đánh trống lảng, Claire nhìn nàng, mím môi cười, nhận bát mì trong tay Nhan Tịch.

Mì nấu hơi mềm, mùi vị cũng hơi nhạt , nhưng Claire ăn rất ngon miệng, chậm rãi thưởng thức, ăn thật nhiều. Nhan Tịch ngồi cạnh vừa ăn bánh vừa nhìn, cau mày.

"Claire, đừng ăn nữa. "

Claire lắc đầu, không để ý tới nàng, tiếp tục ăn. Mì này Nhan Tịch đã bỏ công ra làm cho cô, cô nhất định phải ăn hết.

"Claire. "

Nhan Tịch nhích tới, đè tay cô lại.

"Trưa nay ăn quá trời rồi, ăn nữa bao tử không chịu nổi đâu, sinh nhật thì năm nào cũng có, nhưng người yêu em chỉ có mỗi chị thôi. "

Claire gật đầu, tiếp tục ăn.

"..."

Nhan Tịch không còn gì để nói, rõ ràng người này chả thèm nghe nàng nói, được rồi, dùng lời không được thì mình dùng trí. Nhan Tịch cầm đôi đũa trên bàn lên, tới bên cạnh Claire, cười toe toét nhìn cô.

"Em ăn với. "

Claire nghiêng người sang một bên, giơ tay phải cản không cho Nhan Tịch đến gần. Biểu lộ tức giận trẻ con này làm Nhan Tịch dở khóc dở cười, cái này là bảo vệ đồ ăn hả?

Kệ. Dù sao mặt cũng dày sẵn rồi, Nhan Tịch cười nhào đến cướp mì với Claire, Claire nghiêng người tránh, một bát mì, hai người tranh nhau ăn, cuối cùng, Nhan Tịch xoa bụng, nằm nghiêng trên ghế, thở dài. Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời, nếu mì ngon hơn một chút thì còn tốt hơn nữa.

Bánh kem ăn không nổi nữa, Claire định đặt vào tủ lạnh, để ngày mai Nhan Tịch ăn chứ trước giờ cô không thích đồ ngọt lắm. Nhưng Nhan Tịch không chịu, còn bảo lãng phí.

Claire trừng nàng.

"Vậy em nói coi giờ làm sao? "

Nhan Tịch nhìn cô, cười, chọt tay vào kem, thừa dịp Claire không kịp phản ứng, quẹt lên mặt cô. Claire cứng người, ngẩng đầu, dùng khuôn mặt vẫn còn dính kem kinh ngạc nhìn Nhan Tịch.

Nhan Tịch buồn cười, nhưng vừa thấy Claire đã sợ không cười nổi, vừa định nói gì đó thì trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa Nhan Tịch bị đập chết.

"Ưm——"

Nhan Tịch vuốt bánh trên mặt mình xuống, sầm mặt nhìn Claire, cô cũng ít có tàn bạo lắm, cho nàng "ăn" nguyên cái bánh kem!

Nhìn dáng vẻ không thể thảm hơn của Nhan Tịch, Claire bật cười, gật đầu khen.

"Thật đáng yêu. "

"..."

Quỷ quyệt! Trừ "quỷ quyệt" ra Nhan Tịch không nghĩ được từ nào khác để tả Claire, biết rõ nếu bánh kem không ụp lên mặt nàng thì sẽ ụp vào mặt mình, nên đã tiên hạ thủ vi cường, đã vậy còn nói một câu thế nữa!

"Tôi đi tắm đây."

Claire nhẹ nhàng nói. Nhan Tịch chạm vào kem trên mặt, nhìn cô, đột nhiên nhớ tới kế hoạch tấn công, quyến rũ của Tiêu Mạc Ngôn, đỏ mặt, gật đầu.

"Ừm, em cũng đi tắm một chút. "

Nói xong, Nhan Tịch hơi xấu hổ, nhưng mặt nàng như bây giờ chắc Claire sẽ không phát hiện đâu, ai ngờ Claire thấy được suy nghĩ của nàng, nhàn nhạt nói:

"Mặt em dính kem, đỏ mặt cũng khó thấy. "

"......"

Lại bị một câu nói của Claire đánh rơi xuống vực lần nữa, Nhan Tịch bất mãn xoay người đi tắm, nàng vốn đang phân vân không biết có nên thực hiện kế hoạch, giờ xem ra, nhất định phải làm!

Vào phòng tắm, Nhan Tịch không dám lề mề, nghĩ phải tắm xong để chui vào chăn trước Claire, vội tắm qua loa rồi chạy ra, nàng rất nghe lời Tiêu Mạc Ngôn, "thả rông" khoác áo ngủ lên người, còn lén xịt chút nước hoa. Mọi việc vốn tiến triển không tệ, nhưng ông trời hết lần này tới lần khác không nể mặt, nhiệt độ lúc chiều còn rất bình thường, đột nhiên tối lại lạnh ngắt, Nhan Tịch cởi áo ngủ, run cầm cập chui vào chăn, hy vọng Claire ra sớm một chút, có lẽ có thể làm chút chuyện để sưởi ấm. Nghĩ tới đây, Nhan Tịch đỏ mặt, rúc vào chăn.

Chừng mười phút sau, cuối cùng Claire cũng vào phòng, cô cũng không vội đi ngủ, lấy máy sấy hong khô tóc trước, sau đó đứng dậy nhìn Nhan Tịch.

"Lạnh hả?"

Nhan Tịch run bần bật nhưng vẫn lắc đầu, thầm nghĩ, chị còn không vào em sẽ chết rét!

"Đợi chút. "

Claire lại ra ngoài, Nhan Tịch hậm hực, không ngờ làm thụ cũng không dễ. Năm phút sau, cuối cùng Claire cũng vào, trong tay còn ôm hai cái chăn, đi thẳng đến bên Nhan Tịch, giũ chăn trùm lên người nàng.

"Được rồi, đắp nhiều một chút cho đỡ lạnh. "

Nhan Tịch suýt khóc, chớp chớp mắt nhìn Claire nằm xuống, đắp một cái chăn khác, nghiêng người tắt đèn.

Không, không thể cứ để mọi chuyện như vậy!

Nhan Tịch cuộn trong chăn như một con nhộng thầm nghĩ, cả ngày nàng bận rộn chỉ vì thời khắc này, nhất định không thể để vụt mất!

Nghĩ vậy, nàng cắn răng, đá chăn trên người ra, không do dự chui vào trong chăn Claire, lấy tốc độ nhanh như chớp ôm chặt cô.

Claire chấn động kêu một tiếng, lập tức đẩy Nhan Tịch ra, bật dậy, mở đèn đầu giường.

Không khí trong phòng cô đọng lại......

Claire hiếm khi thất lễ, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Nhan Tịch. Khuôn Nhan Tịch chuyển từ đỏ lựng sang tím bầm, ngoan cố nhìn Claire. Giờ nên làm gì tiếp?

"Áo quần đâu? "

Claire nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, hai má trắng nõn đỏ lên.

"Cởi rồi......"

Nhan Tịch thì thầm, Claire cau mày nhìn nàng.

"Ý của Tiêu Mạc Ngôn? "

"......"

Nhan Tịch không trả lời, chuyện đến nước này còn gì không thể nữa, nàng hít một hơi thật sâu, bắt tay Claire đặt lên ngực mình. Claire há hốc miệng, kinh ngạc nhìn nàng. Nhan Tịch rõ ràng có thể cảm giác được tay Claire từ trước đến giờ lạnh băng lúc này lại nóng bỏng, nhất thời cũng khiến bản thân nóng lên theo.

"Em làm gì?"

Giọng Claire hơi run. Nhan Tịch không biết trả lời thế nào, nàng cũng không thể nói với Claire, xâm phạm em đi, xin chị hãy xâm phạm ta đi?

"Nhanh mặc quần áo vào đi. "

Claire quay đi không dám nhìn Nhan Tịch nữa, tim đập thình thịch, tay cũng run lên. Nhan Tịch không nói lời nào, nhích lại ôm cô.

"Claire, chị không muốn chút nào sao?"

Giọng mập mờ, quyến rủ vang bên tai, phía sau là nơi mềm mại mê người, mặt Claire đỏ lựng, cô biết, hôm nay Nhan Tịch đã chuẩn bị tinh thần không có không ngừng.

Claire quay lại nhìn Nhan Tịch, thì thầm.

"Thắt lưng của em đâu? "

Nhan Tịch rùng mình, kinh ngạc nhìn Claire, không thể nào, thật sự chơi S/M sao?

"Dưới đất . "

Nhan Tịch lí nhí, nàng có thể cảm giác được nhịp tim đang đập loạn của mình.

"Nhặt lên cho tôi. "

Claire nhàn nhạt nói, không nhìn tới cơ thể Nhan Tịch đích. Dù Nhan Tịch sợ, nhưng vẫn cắn môi với tay nhặt lên, do dự đưa cho Claire.

Claire xuống giường, bước tới chỗ Nhan Tịch, nói:

"Đưa tay đây. "

Nhan Tịch nuốt nước miếng, nhìn Claire, định đùa hay làm thật vậy?

Claire không nói lời nào, lạnh lùng nhìn nàng. Nhan Tịch hít sâu một hơi, đưa tay ra, đây là cái giá của việc làm thụ!

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, hai tay bị Claire trói chặt ở thanh chắn giường, Nhan Tịch thấp thỏm nhìn cô không rời mắt, Claire nhìn nàng một cái, rồi bước lại giường, vén chăn lên.

Nhan Tịch không dám thở mạnh.

Giờ bắt đầu sao?

"Ngủ đi. "

Hả?

Nhan Tịch quay qua nhìn Claire. Claire đang quay lưng về phía nàng, đắp chăn ngủ. Nhan Tịch cúi đầu, nhìn thắt lưng tay, khóc không ra nước mắt, Claire chị thả em ra đi, em hứa không bao giờ làm thụ nữa đâu!

~~~~~Hết Chương 68~~~~~

Không ngờ NT chơi lầy vậy =)))))
Klq gần tết lu bu nhiều chuyện quá nên up hơi trễ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net