Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~



" Nhan Tịch . "

Claire lạnh lùng nhìn Nhan Tịch bằng khuôn mặt lạnh băng. Nhan Tịch ho khan một tiếng, lòng hơi luống cuống, ngồi thẳng lại, xem ra đã nói trúng tim đen của sếp lớn rồi.

Claire trầm ngâm nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt lạnh băng đáng sợ, Nhan Tịch nhanh chóng ép bản thân nghĩ ra các loại đối sách, nàng đoán với tính Claire, nhất định sẽ dùng lời nói dồn nàng vào ngõ cụt, lần này nhất định không thể phản công! Claire nhìn nàng hồi lâu , nhàn nhạt hỏi:

"Em vừa nói cái gì? "

"..."

Trúng phóc, Nhan Tịch lại bị Claire một phát bắn ngã, mím môi, rối rắm nhìn Claire. Sếp lớn thật độc ác, chặn hết đường lui của nàng, nếu không trả lời, chắc chắn sắc mặt cô sẽ không tốt, nhưng nếu lập lại lần nữa lời vừa rồi, đừng nói một tuần, có khi một tháng cô cũng không cho đụng đến. Nhan Tịch xụ mặt nhìn chằm chằm Claire một hồi, không dám nói nữa , đứng dậy dọn dẹp chén bát.

Nhìn Nhan Tịch rời khỏi, khuôn mặt đầy căng thẳng của Claire cuối cùng cũng dịu lại, khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười khó phát hiện.

Vừa rửa chén xong, tiếng gõ cửa vang lên, Claire đang cúi đầu sắp xếp văn kiện, hơi ngước lên liếc Nhan Tịch.

"Mở cửa kìa. "

Nhan Tịch cảm thấy khó chịu, không cần nhìn nàng cũng biết nhất định là Cherry, cũng chỉ có cô ta mới có thể gõ cửa như đánh trống vậy thôi. Mở cửa, không ngoài dự đoán của Nhan Tịch, quả nhiên là Cherry đại tiểu thư, nhưng cô không vội vào nhà như ngày trước, mà dựa vào cửa, cẩn thận nhìn Nhan Tịch từ trên xuống dưới. Nhan Tịch bị nhìn hơi mất tự nhiên, quay đầu nhìn Claire cầu cứu, nhưng Claire chỉ nhàn nhã dựa vào sô pha uống cà phê, không có chút ý định giúp đỡ nào.

Nhan Tịch bắt đầu hối hận, sớm biết trêu đùa Claire phải trả cái giá đắt thế, cho nàng mười cái gan nàng cũng không dám. Còn Cherry như được mẹ cô gọi đến nhà.

"Được ăn rồi? "

"Hả? "

Nhan Tịch ngẩn người, ăn cái gì?

Cherry cười xấu xa, nhéo mặt Nhan Tịch một cái, lắc đầu.

"Được rồi, khỏi giả vờ trước mặt chị, Tiêu đã nói cho chị biết rồi, hôm qua em bị người ta làm cho lăn lộn cả đêm, sáng nay nói điện thoại với cậu ta chả có chút sức nào. "

"..."

Lại là Tiêu Mạc Ngôn! Nhan Tịch nghiến răng, cũng biết cô ta miệng chó không mọc được ngà voi, cô ta dám phá hoại danh tiếng mình, nàng thề sẽ không bỏ qua, không phải vì bạn gái bị Claire hôn nên cô ta ghi hận trong lòng sao. Nhìn mặt cô ta là biết không dám tìm Claire tính sổ, giận cá chém thớt lôi nàng ra chịu trận, đúng là người tốt luôn bị bắt nạt!

"A, Cherry, thật ra em là công. "

Nhan Tịch dựa cửa, cười giải thích, khuôn mặt hơi khó xử. Đương nhiên Cherry không tin, đẩy nàng ra, chen vào nhà nhìn Claire, hỏi:

"Bé con này nói mình là công nè. "

Nhan Tịch đứng ở cửa cười híp mắt nhìn Cherry, nàng hiểu Claire rất rõ, chắc chắn Claire sẽ không bóp méo sự thật, lần này có thể lấy lại mặt mũi.

Uống một hớp cà phê, gấp cuốn sách trên bàn lại, Claire ngẩng lên nhìn Cherry, nhàn nhạt hỏi:

"Cậu tin không? "

"..."

Nghe câu này, Cherry lập tức quay lại, căm tức nhìn Nhan Tịch.

"Bé con, em lại gạt chị, chả có gì hay, dám làm không dám chịu! "

"..."

Nhan Tịch cúi đầu, chọn không lên tiếng, giờ im lặng chắc chắn là lựa chọn sáng suốt nhất.

Thấy Nhan Tịch cúi đầu thừa nhận, Cherry thầm sung sướng, thay dép, tự vào bếp, mở tủ lạnh.

"Tìm cái gì? "

Nhan Tịch hỏi, Cherry cau mày lầm bầm.

"Bánh kem đâu, hai ngươi ăn rồi hả, không thể nào, lớn vậy mà. "

Nhan Tịch nhếch mép cười khan, chỉ vào mình.

"Ngại quá Anh Đào, hôm qua Claire làm công hưng phấn quá, bánh kem cũng ăn sạch rồi."

"......"

Cherry kinh ngạc nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch len lén cười, sao rồi Claire? Thích chọc gậy bánh xe, em cũng chơi với chị!

"Ăn rồi? Claire phải chơi với em bao lâu mới tốn nhiều năng lượng vậy, ây da, vậy mà em vẫn còn xuống giường được. "

"......"

Cherry kinh ngạc, càng thêm ngưỡng mộ thể lực Claire. Nhìn vẻ mặt buồn bực của Nhan Tịch, Claire cười nhẹ, không trả lời.

"Đại tiểu thư, chị kéo đến nhà em chỉ để xin cơm thôi hả? "

Nhan Tịch lúng túng nói sang chuyện khác. Cherry khinh bỉ nhìn Nhan Tịch, nói:

"Trả lại nhà cho em hả? Khi nào em làm công hãy nói. "

"......"

Ta nhịn! Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, không để ý đến cô. coi như nàng đã nhìn ra, cái này gọi là 'vật hợp theo loài', không nên để ý những người này!

"Claire, mình nhớ cậu có một chiếc xe đạp. "

Chế giễu Nhan Tịch đủ, Cherry bắt đầu hỏi chính sự. Claire ngẩng đầu nhìn cô:

"Dưới tầng hầm, cậu muốn dùng sao? "

"Ừm, cho mình mượn một tháng. "

"Ừa. "

Claire gật đầu đồng ý, vào nhà lấy chìa khóa, không hỏi Cherry mượn xe đạp làm gì, nhưng Nhan Tịch bên cạnh chút ngạc nhiên nhìn Cherry.

"Sao lại đổi sang xe hai bánh? Thất nghiệp rồi à. "

"Em nghĩ chị như em, hở chút là bị sếp sa thải hả? "

"...... Vậy mượn làm gì? "

"Theo đuổi người ta! "

Cherry cũng không giấu, thoải mái nói. Nhan Tịch ngẩn người, ngập ngừng hỏi:

"Nhiên Nhiên. "

"Ừm. "

Thấy dáng vẻ tự tin của Cherry, Nhan Tịch thở dài, xem ra gần đây Nhiên Nhiên sống cũng không vui vẻ nổi.

Claire lấy chìa khóa giao cho Cherry, để cô tự lấy xe, Cherry còn để cho Nhan Tịch theo cùng. Nhan Tịch hưng phấn, từ lúc nào Cherry lệ thuộc vào nàng như vậy, đi lấy xe đạp còn gọi nàng theo?

Đến khi xuống tầng hầm, lấy chiếc xe phủ một lớp bụi dày ra, Nhan Tịch mới biết lý do Cherry kêu nàng theo......

Nhan Tịch bưng một chậu nước và cầm cái khăn nhỏ, ngồi xổm, cau mày lau xe. Còn Cherry đứng cạnh vừa kem vừa nhìn nàng, lầm bầm .

"Nhan Tịch, em nói coi sao LARA khó theo đuổi vậy. "

"Chị phải chân thành. "

Nhan Tịch bâng quơ đáp, trời ạ, cái xe đạp cũ rích này rốt cuộc để đây bao lâu rồi? Không phải Cherry có tiền sao? Sao không mua một chiếc, không phải bỡn cợt, bắt nàng lau cái xe để ngoài không ai thèm lây này chứ?

"Chị rất chân thành mà, mấy ngày trước, ngày nào tôi cũng lái xe đưa em ấy đi làm hết. "

"Hai người đi chung á? "

Nhan Tịch hơi ngạc nhiên, nếu nàng nhớ không lầm, Lâm Nhược Nhiên ghét nhất bị trói buộc, ngày nào cũng bị đưa đón cố định, nhất định sẽ không vui.

"Đâu có. "

Cherry miệng ngậm cây kem.

"Chị theo xe em ấy. "

"...... Đại tiểu thư, vậy cũng gọi là đưa sao? Rõ ràng chị theo dõi người ta. "

"Ai bảo em ấy không chịu ngồi xe tôi. "

"......Sau đó thì sao? "

Nhan Tịch cúi đầu, giặt khăn trong chậu nước, nhìn chậu nước lập tức bị vẩn đục, cau mày, chắc phải thay nước một lần nữa.

Cherry liếm kem ra tiếng.

"Sau đó em ấy đổi thành đi bộ đến chỗ làm. "

"Em nhớ Lâm thị cách nhà cậu ấy rất xa mà. "

Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Cherry, rốt cuộc chị ép cậu ấy cỡ nào? Cherry gật đầu phụ họa.

"Đúng là rất xa, tôi lái xe còn mất nửa tiếng, ngày nào em ấy cũng mất ít nhất một tiếng rưỡi, tệ hơn là em ấy chuyển từ đi thành chạy, mà không phải chạy bình thường, là chạy nhanh, còn nhanh hơn hồi đại học thi chạy tám trăm mét nữa. "

......

Ngoài miệng Nhan Tịch an ủi Cherry, lòng lại cười thầm, nói thừa, có chị theo sau, cậu ấy có thể không chạy sao.

"Nên chị muốn đạp xe theo cậu ấy? "

Cherry cắn một miếng kem, gật đầu thật mạnh.

"Ừm, bé con ngày càng thông minh. "

"..."

******************************************************************************

"Quản lý, có muốn đi không? "

Thư ký trẻ nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi. Lâm Nhược Nhiên ngước lên liếc qua đồng hồ, cười xấu hổ.

"Cô về trước đi, tôi xem xong văn kiện này đã. "

Thư ký trẻ gật đầu, cô đã quen với việc Lâm Nhược Nhiên tăng giờ làm, mới đầu cô còn ở lại chung, nhưng lâu dần, cô phát hiện ở lại tăng ca với Lâm Nhược Nhiên cũng vô dụng, trừ việc thỉnh thoảng rót cho cô ấy một ly trà, thì không giúp được gì hơn.

Đọc xong xấp văn kiện cuối cùng, Lâm Nhược Nhiên vươn vai, xoay cổ, rồi đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ. Mới đến Lâm thị, còn chưa thích ứng được, ba từng nói cô đã có sẵn nền móng, nên khi cô vừa đột ngột từ chức không làm trưởng phòng tiêu thụ, ba Lâm đã sắp xếp công việc cho cô, dù cô làm khá tốt, nhưng việc kinh doanh của Lâm thị và Thượng Hoa không giống nhau, còn cần mài dũa thêm.

Mấy ngày na, trừ công việc, một mình cô cầm máy ảnh, đi du lịch rất nhiều nơi, thấy gì đẹp thì chụp lại, nỗi đau trong lòng dường như cũng dần lắng xuống. Cô cũng muốn mở lòng mình, nếu không thể quên được những chuyện kia, cũng không cần tự hành hạ mình, chôn chặt xuống đáy lòng cũng tốt.

Đẩy cửa phòng làm việc, đi ra ngoài, công ty đã không còn ai, cũng không mở đèn. Lâm Nhược Nhiên cầm di động lên, nương theo ánh sáng của nó, ra ngoài.

Đến cửa chính, cô nhìn xung quanh một lượt, khi đã xác định không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm.

May quá, cuối cùng cũng được buông tha.

"Hello . "

Tiếng gọi đầy vui vẻ khiến trái tim vừa được buông lỏng của Lâm Nhược Nhiên lại lập tức bị treo lên, cô quay lại, bất lực nhìn Cherry. Khi thấy chiếc xe đạp cũ cô ta đang ngồi, cô dở khóc dở cười, chuyện gì nữa, lần này đã có trang bị trước?

"Em cứ chạy đi, tôi không quấy rầy đâu. "

Cherry đặc biệt hiểu ý người nói, còn đưa tay kéo chuông xe, tựa như ra oai, ý nói 'em chạy nhanh cỡ nào cũng có nhanh bằng xe đạp không?'. Lâm Nhược Nhiên nghiến răng tức giận, nếu không phải tránh cô, tự nhiên tôi chạy bộ làm gì? Tham dự thế vận hội hả? Còn nữa, cái xe cũ rích này của cô có chỗ nào lành lặn không?

Công việc vốn đã mệt mỏi, nên ăn cũng nhiều hơn, Lâm Nhược Nhiên còn lo lắng không biết mình có lên cân không, nhưng từ khi Cherry xuất hiện, tất cả lo lắng đều tan thành mây khói, còn có tác dụng ghê gớm hơn cả thuốc giảm cân, dù chó đuổi sau lưng không cô cũng chưa từng chạy nhanh như vậy.

"Đại tiểu thư, cô có thể tha cho tôi không? "

Lâm Nhược Nhiên thở dài, bất lực.

Cherry nháy mắt, gật đầu.

"Đương nhiên có thể, em đồng ý chấp nhận tình cảm của tôi, tôi tuyệt đối không đuổi theo em nữa. "

~~~~~Hết Chương 72~~~~~

Đẹp trai không bằng chai mặt, Cherry cố lên!!!
p/s: sr mọi người, nghỉ tết quá đà bệnh luôn rồi, mai bù 1 chương nữa nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net