chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Pizza này là do tôi mua mời đồng nghiệp ăn ……”

Nhan Tịch nhắm mắt lặp lại lần nữa, âm thanh nhỏ như muỗi kêu, hai tay không yên đan lại với nhau. Ánh mắt Claire vẫn không dời người Nhan Tịch khiến nàng lạnh thấu xương, mọi người cũng toát mồ hôi lạnh thay Nhan Tịch.

“ Nhan Tịch, hết giờ nghỉ trưa đến phòng làm việc của tôi một chút . ”

Claire nhàn nhạt ném một cái liếc mắt về phía Nhan Tịch rồi xoay người trực tiếp rời khỏi phòng tiêu thụ, bước chân không chút do dự vẫn ung dung trấn định như lúc đến. Đại đội nhân mã theo sau cũng cùng nhau kéo ra ngoài theo cô, phần lớn mọi người đều nghiêng đầu qua chỗ khác thở dài nhìn Nhan Tịch, nét mặt tràn đầy thông cảm, còn Nhan Tịch thì cúi đầu không muốn nhìn đến ai cả. Đợi đến khi tất cả mọi người đi hết thì phòng tiêu thụ cũng mất đi náo nhiệt lúc ban đầu, lặng lẽ không tiếng động .

Không biết qua bao lâu, chị Liên là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, đi đến bên cạnh Nhan Tịch nhìn nàng

“ Tiểu Nhan . ”

Tiếng nói đến gần nghẹn ngào, cuối cùng Nhan Tịch cũng đã chịu ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt có chút phiếm hồng của chị Liên nàng biết hắn đang nghĩ gì liền lắc đầu

“ Chị Liên, tôi chỉ nói thật thôi. ”

“ Phó tổng cô ấy ……”

Chị Liên hít sâu một hơi cuối cùng nuốt lời định nói xuống không nói ra miệng, tất cả mọi người có thể đoán ra Claire tìm Nhan Tịch vì cái gì. Nếu nhân từ, chỉ cần nói khéo một chút thì mọi chuyện có thể thương lượng, còn nếu tàn nhẫn hơn thì chỉ đơn giản hai chữ, xa thải. Bất kể hình phạt nặng nhẹ, bất kể rốt cuộc là lỗi của ai thì Nhan Tịch đứng ra cũng là vì hắn, hắn không thể không cảm động. Phòng tiêu thụ nhiều người như vậy, cùng làm với hắn nhiều năm cũng không phải ít, nhưng không có một người dám đứng ra cho hắn nói một câu, chỉ có Nhan Tịch, nhưng……

Khóe miệng Nhan Tịch giật giật, cố gắng nặn ra một cười

“ Được rồi, chị Liên, Claire là người chứ không phải quái vật, gặp một chút cũng không sao. ”

“ Nếu không để tôi đi tìm cổ nói rõ ràng, chẳng qua chỉ cách chức thôi, không sao cả, còn cô ——”

“Claire không phải là người mà người khác có thể dễ dàng làm ảnh hưởng đến quyết định của cổ. ”

Nhan Tịch lắc đầu cười bất đắc dĩ rồi chậm rãi ngồi xuống, đến khi cái mông chạm vào mặt ghế lạnh băng, nàng mới phát hiện toàn thân mình đã bủn rủn vô lực từ lâu. Giờ cuối cùng nàng đã tin lời của tiểu Từ ngày đó đúng là thật, Claire tức giận thật sự rất kinh khủng. Không la mắng bình thường mà là cái loại yên bình trước cơn giông bão nên thường khiến người ta lo sợ hơn. Nhan Tịch phất tay không muốn nói nữa, đến chỗ của mình ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm màn hình máy tính ngẩn người, còn gì để nói nữa? Chuyện đã vậy rồi, huống chi Claire nói rất có lý, thực sự là bọn họ không đúng, dù sao cũng là không đúng, tiếp tục truy cứu cũng chẳng có lợi gì?

Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, Nhan Tịch đứng lên , giũ giũ quần áo, gật đầu một cái với chị Liên vẫn đang nhìn nàng chằm chằm rồi ngẩng đầu lên đi đến phòng Chủ tịch.

Lúc bước đến cửa phòng Chủ tịch, lòng Nhan Tịch bình tĩnh trở lại, không còn thấp thỏm như lúc đầu. Nàng đứng trước cửa phòng làm việc, hít sâu một hơi rồi đưa tay ra nhẹ nhàng gõ ba cái, ngay sau đó đã có người đáp lại.

“ Mời vào . ”

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Claire thực sự khiến người ta ấn tượng, Nhan Tịch đẩy cửa ra, bước thật chậm vào. Claire đang gọi điện thoại trong phòng, thấy Nhan Tịch đến liền che điện thoại gật đầu một cái

“ Cô ngồi xuống trước đi. ”

“ A, vâng. ”

Nhan Tịch ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Claire, lẳng lặng chờ đợi. Dù sao cũng rảnh rỗi, nàng “thuận tiện” vễnh tai nghe xem Claire nói gì. Cũng may, Claire nói tiếng Trung nên nghe có thể hiểu, hình như đang nói về giá cả và thị trường phân ngạch các loại. Nhan Tịch nghe một hồi đến khi hơi đau đầu mới quyết định không “ nghe lén ” nữa mà nghiêng người sang 1 bên, lén nhìn Claire. Claire trong công việc và trong cuộc sống dường như đều rất giống nhau, quần áo rất đúng chuẩn mực, một bộ đồ tây sẫm màu ôm sát người với áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong làm tăng lên sự năng động, tay phải cầm điện thoại áp bên tai, đôi mi thanh tú thỉnh thoảng nhíu nhẹ theo nội dung nói chuyện, ánh mắt cũng thay đổi theo, tay trái thỉnh thoảng vuốt nhẹ ít tóc dài tán lạc ở đầu vai, làm nổi một lên một vài tia cám dỗ. Nhìn những thứ này, Nhan Tịch không khỏi lại đỏ mặt nghĩ đến ngón tay mềm mại tinh tế kia của Claire, quay đầu đi không dám nhìn nữa.

VÌ có người đợi nên Claire chỉ nói ngắn gọn rồi cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch .

Nhan Tịch biết Claire nhìn mình, chậm rãi quay đầu nhìn cô rồi lập tức cúi đầu .

Khóe miệng Claire cong lên, nghiêng người ra tựa vào sau ghế, đặt hai khuỷu tay bên ghế, nhìn Nhan Tịch. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hiếu kỳ về một người như vậy, Nhan Tịch mới vừa rồi không phải rất anh dũng sao? Dáng vẻ đó ngang bướng liều lĩnh đứng ra nhận tất cả, nhìn lại một chút dáng vẻ khiếp đảm bây giờ của nàng tự hỏi cuối cùng nàng là một cô gái như thế nào?

Nhan Tịch ngồi ở trên ghế chờ chết cả buổi cũng không nghe thấy nói gì nên chậm rãi ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt mang theo dò xét của Claire, mặt lập tức đỏ hoàn toàn .

Claire nhìn thấu nàng lúng túng, mím môi

“ Cô rất dễ đỏ mặt ? ”

Nhan Tịch đỏ mặt không biết làm sao nhìn Claire. Phó tổng rốt cuộc muốn làm gì ? Chẳng lẽ cô muốn dùng chiêu quen thuộc đầu tiên cho nàng hai viên đường rồi sẽ hung hăng đạp nàng xuống? Ý tưởng của sếp thật tầm thường, hừ, là người thà chết cũng chịu không nhục! Nhan Tịch trợn mắt, ngẩng đầu lên khẳng khái nhìn Claire

“ Phó tổng, tôi biết mình lại gây chuyện, cô yên tâm, ngày mai tôi sẽ nộp đơn thôi việc . ”

Claire nghe lời của Nhan Tịch không chỉ không gật đầu mà còn cười nhạt

“ Sao? Không hài lòng về Thượng Hoa? ”

Nhan Tịch chuẩn bị xong một bụng toàn lời bi tráng đều bị một câu nói này cho nghẹn lại, nàng trợn tròn hai mắt nhìn Claire, nàng lần này đã hiểu cái gì gọi là trả đũa, cô chủ này quả nhiên không phải là người tốt, quay đầu lại là đem tất cả lỗi đều đổ lên đầu nàng hết ? Không hài lòng về Thượng Hoa, sao cô ấy có thể nghĩ đến những từ này?

“ Đúng không ? ”

Claire lặp lại, đôi mắt màu lam nhạt của cô nhìn chằm chằm Nhan Tịch . Nhan Tịch buồn bực nhìn nàng lắc đầu

“ Dĩ nhiên không phải, ý tôi là Thượng Hoa là công ty lớn mà tôi lại ngang nhiên làm rối kỷ luật thật không tốt chút nào, nhất định phải nghiêm phạt . ”

Nhan Tịch đỏ mặt ngập ngừng nói, lời này có cái gì đó không đúng, sao có cảm giác tựa như nàng xin sếp đuổi việc vậy .

“ Oái, không phải, ý tôi là ……”

Nhan Tịch thật giận biểu hiện bây giờ của mình, nàng không hiểu tại sao lại lần nữa không thể trấn định trước mặt Claire, lời thuận mồm như xe lửa chạy liền nói ra. Claire nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt hồi lâu đôi môi hé mở

“ Cô không cần giải thích, chuyện rốt cuộc thế nào tôi rất rõ nên sẽ không vì sự can đảm mù quáng của ai mà xa thải ai đâu. ”

Sự can đảm mù quáng…… rõ ràng là mình đứng ra chống đỡ giúp đồng sự, hy sinh cuộc sống của mình để bảo vệ toàn bộ phòng tiêu thụ, sao qua lời sếp liền thay đổi thành vậy?

“ Nhan Tịch , Trung quốc có một thành ngữ nói người trẻ tuổi làm việc không hề suy nghĩ rất bốc đồng, thành ngữ đó nói sao nhỉ ? ”

Claire cầm tách cà phê một bên lên, nhấp một ngụm, nhìn Nhan Tịch .

Nhan Tịch cúi đầu thấp hơn như muốn chôn đầu giữa hai chân

“….. huyết khí phương cương . ”

“ Phải, là nó. ”

“…….”

Nhìn Nhan Tịch đỏ mặt đầu cúi thấp không thể thấp hơn, Claire cười nhạt, mặt chậm rãi giãn ra. Cô gọi Nhan Tịch vào chẳng qua chỉ là hình thức, xử lý cụ thể thế nào trong lòng cô đã sớm sắp xếp, giết gà doạ khỉ hiệu quả hơn ngàn vạn lần nhắc nhở.

Nhan Tịch không lên tiếng, nàng cảm thấy lòng dạ sếp thật ghê tởm, nghĩ sao cũng không hiểu được cô ấy rốt cuộc muốn chơi trò gì nên dứt khoát ngồi yên như một gốc cây, không nói lời nào.

Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn một hồi rồi ngồi thẳng lên không nói gì nữa. Cô lật xấp văn kiện trong tay

“ Ừm, không có chuyện gì thì ra ngoài, cái tính lỗ mãng đó sau này nhớ phải thay đổi đi.”

“ Không còn việc gì sao ? ”

Nhan Tịch vội ngẩng đầu, có chút không dám tin trợn tròn hai mắt nhìn Claire, không bắt từ chức? Thật lừa người mà!

Claire dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nhan Tịch

“ Chuyện gì, cô còn có việc ? ”

Oái, thân thể Nhan Tịch cứng đờ, ông chủ lớn của tôi à, có thể không có chuyện gì sao ? Mọi người vẫn đang chờ tôi về báo tin tức cảnh ngài xa thải nhân viên, đúng là ép người quá đáng mà. Nghĩ tới đây, nàng cắn môi, duỗi cổ, dứt khoát hỏi

“ Phó tổng, về chuyện này, ngài định xử lý Phó quản lý thế nào. ”

Đặt văn trong kiện tay xuống, Claire dừng một chút rồi ngã người dựa vào ghế phía sau, đưa mắt nhìn Nhan Tịch

“ Không phải việc của cô. Nhan tiểu thư, tôi thấy hình như cô rất rảnh rỗi, vậy đi, nếu rảnh vậy cô viết một bản báo cáo cảm nhận về Thượng Hoa nửa tháng nay giao cho tôi, tôi muốn là cảm nhận thật sự chứ không phải kiểu nịnh nọt. ”

Nhan Tịch sửng sốt, cái gì? Báo cáo? điều tra dư luận à? Sao nàng cảm giác có cái gì đó không đúng. Nàng ngờ vực nhìn Claire nhưng lại bị vẻ mặt lạnh như băng kia của cô làm cho rét run. Nhan Tịch rụt cổ không dám nói nhiều, đứng lên đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa chợt nhớ chuyện gì đó

“ Phó tổng, cảm nhận phải viết ít nhất bao nhiêu chữ ? ”

……

Claire nhíu mày liếc về phía Nhan Tịch, thân thể Nhan Tịch khẽ run, lúng túng cười cười rồi nhanh chóng đẩy cửa chạy ra ngoài .

Dọc đường đi, Nhan Tịch nghĩ về đủ loại biểu hiện khó tin của sếp, trong lòng vẫn còn bao nhiêu thấp thỏm, cô ấy sẽ không đuổi mình về sau đó cách chức chị Liên chứ ? Vậy chẳng phải mình công toi sao ?

Nhan Tịch không nhớ rõ mình làm sao trở về phòng tiêu thụ, chỉ biết vừa vào cửa một đống người ùa lại, chị Liên lo lắng nhìn Nhan Tịch mở miệng hỏi thăm đầu tiên

“ Sao rồi ? ”

Tiểu Từ thấy Nhan Tịch sợ hãi kêu

“ Còn nói gì nữa, đầu cổ đầy mồ hôi kìa”

Oái, nghe Tiểu Từ nói, Nhan Tịch giơ tay lên quệt trán một cái, cũng không phải nhiều mồ hôi lắm, đều tại Phó tổng mang mình ra chơi đùa, nàng phất tay một cái yếu ớt nói

“ Không có gì, chỉ bị bắt viết một bài cảm nhận thôi. ”

“ Cảm nhận ”

“ Oái, dạ, hình như là viết báo cáo về mọi chuyện của công ty. ”

Mọi người nghe xong thở dài một hơi, chuyện gì ? Người tây phát minh biện pháp trừng phạt mới sao? Cả đám đang lao nhao thì điện thoại trong phòng vang lên, Nhan Tịch liếc nhìn tên hiện trên điện thoại, xoay người sắc mặt như vừa ăn phải ruồi xanh, nhìn mọi người vẫy tay

“ Suỵt, là Lâm Nhược Nhiên. ”

……

Trong nháy mắt yên lặng như tờ, tất cả mọi người quay qua nhìn nhau, trưởng phòng không phải đã đi Thượng Hải rồi sao? Không ai điện cho cổ, sao cổ biết ?

Nhan Tịch mở loa ngoài, dây thần kinh căng lên nhìn điện thoại nhẹ nhàng “ alô ” một tiếng .

“ Mấy người các cô không muốn sống nữa phải không !!!!”

“……”

Giọng nói giận dữ của Lâm Nhược Nhiên vang vọng toàn bộ phòng tiêu thụ, trên lưng Nhan Tịch lại bắt đầu toát mồ hôi.

“ Tôi mới đi mấy ngày, các người đã gây ra cho tôi bao nhiêu họa! Chị Liên, anh nói xem giờ tôi làm sao nhìn mặt người ta? ”

Chị Liên đứng bên người Nhan Tịch, cuối đầu mặt đầy đau khổ.

“ Trưởng phòng ……”

“ Đừng gọi tôi! Nhiều quản lý ngành nhìn thấy như vậy, các người làm tôi mất hết cả mặt, còn Nhan Tịch nữa, Nhan Tịch !!!”

Lâm Nhược Nhiên chợt gằn giọng, Nhan Tịch nín thở

“ Đây !”

“ Cô giả bộ anh hùng giúp tôi? Cô nghĩ chuyện này giải quyết dễ dàng vậy sao? Cô ăn mật báo hay sao mà dám chống đối Claire?! Lại ngứa da? ”

“ Nhiên Nhiên, tôi ——”

“ Đừng gọi tôi !!!”

“……”

Không ai dám nói câu nào, tất cả mọi người cúi đầu chịu trận để Lâm Nhược Nhiên khiển trách cả buổi cũng không ai dám đáp lời. Lâm Nhược Nhiên sau khi hét điên cuồng cuối cùng cũng hả giận, lẩm bẩm muốn cúp điện thoại, Nhan Tịch đứng gần điện thoại vội hỏi

“ Ủa, mà Claire gọi cho chị? Cô ấy nói sao? ”

Lửa giận mới vừa hạ xuống lại bị chọc cho bừng lên, Lâm Nhược Nhiên hung tợn nói

“ Mấy người các cô còn muốn đấu với nàng? Ngay cả tôi gặp Claire cũng phải nhường ba phân, cô lại dám ở đó đâm đầu đẩy tường cao? Cô nghĩ rằng cô ấy sẽ dễ dàng bỏ qua cho phòng tiêu thụ vậy sao? Giờ cô đi bất kỳ ngành nào của Thượng Hoa hỏi xem, còn có quản lý nào, công chức nào không biết Claire? Cổ muốn giết gà dọa khỉ, các người một đám ngu ngốc! Muốn làm gà hả? Để xem sau này còn ai dám ăn pizza, tám chuyện ở công ty nữa!”

Bị nặng nề dập máy, âm thanh của Lâm Nhược Nhiên cũng biến mất ngay sau đó nhưng bị nàng mắng, tai ai cũng có cảm giác lùng bùng. Tất cả mọi người ngây người im lặng cả buổi, không ai nói câu nào, mỗi người trở về vị trí của mình tiếp tục làm việc, cũng không ai dám nói xấu Claire câu nào nữa. Vị sếp này quả thực không đơn giản, thật cao tay và xảo quyệt!

Hôm sau, thông báo xử phạt được đăng tải ở bảng thông báo của Thượng Hoa.

Thông báo toàn công ty, cảnh cáo trưởng phòng tiêu thụ Lâm Nhược Nhiên và Phó quản lý Liên Nhiên.

Trừ tiền thưởng cuối năm của toàn thể thành viên phòng tiêu thụ.

Cả đám người ngồi quanh máy tính than thở, giờ thì tốt rồi, thông báo toàn công ty, chuyện này hình như là lần đầu tiên ở Thượng Hoa phải không? Mất hết cả mặt, còn nữa, quan hệ của Lâm Nhược Nhiên và CEO cũ như thế nào mọi người đều biết, Claire lại phạt cô ấy luôn sao ? Không nhận thân thích sao? Nhan Tịch ngồi trên ghế nhìn chằm chằm máy tính di di chuột hồi lâu mới thở dài, cúi đầu, nghĩ xem “ cảm nhận ” kia nên viết thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net